Ngày hôm sau, lúc Hướng Vi tỉnh lại đã là buổi trưa, ngồi trên giường một hồi rồi mới lấy quần áo được sắp xếp gọn gàng bên cạnh mặc vào. Lúc bò xuống giường, hai chân run lên, miệng Hướng Vi không khỏi mắng vài câu. Hướng Vi đã đói bụng đến nổi phát ra tiếng ục… ục, di chuyển đến phòng khách có chút khó khăn, thức ăn trên bàn ăn đã nguội lạnh, Hướng Vi đành phải bỏ vào lò vi sóng hâm lại rồi mới ăn.
Ăn cơm xong, Hướng Vi khôi phục lại chút tinh thần, nhưng cả người vẫn mệt mỏi muốn chết, gọi điện thoại cho chị Julie, nói cô không được thoải mái nên ngày mai mới có thể đi làm được. Julie an ủi cô vài câu, bảo cô phải nghỉ chơi cho khỏe, không cần phải gấp gáp chuyện công việc.
Hướng Vi ngồi trên ghế sa-lon ngẩn người, cô cứ như vậy mà giao bản thân mình cho anh! Đối với chuyện tối hôm qua, cô cũng không phải là loại người bụng đang đói có người mời ăn thì kêu no rồi mà từ chối, tuy lúc vừa mới bắt đầu đau muốn chết, nhưng nửa phần sau coi như cô cũng cảm nhận được một chút gọi là “Cá nước thân mật”. Toàn bộ quá trình Chu Thần Dật đều có vẻ rất để ý đến cảm nhận của cô, cũng không hề một mực theo đuổi hứng thú của bản thân, về điểm này, Hướng Vi vẫn rất thỏa mãn. Nhưng mà đối với một người có sức chịu đựng và khí lực bền bỉ, Hướng Vi buồn bực, cô không phải là đối thủ của anh ấy! Càng làm cho Hướng Vi xấu hổ thêm nữa là, ở trên giường người này toàn nói những lời thô tục, so với con người ăn nói thường ngày của anh thật sự là kém quá xa!
Ngồi trên ghế sa-lon ngây người một hồi, Hướng Vi thật sự mệt muốn chết, bò đi ngâm nước nóng sau đó về phòng đi ngủ. Tuy tối hôm qua chỉ làm có hai lần, nhưng cũng đã vét hết sạch toàn bộ khí lực của cô rồi, tiếp lần sau nữa cô chẳng còn chút khí lực nào, thậm chí còn để anh ôm cô vào phòng tắm tắm cho mình.
Buổi chiều Chu Thần Dật gọi điện thoại cho cô nói hôm nay anh không thể về được, bảo cô đừng chờ anh. Ngoài miệng Hướng Vi liên tục xưng vâng nhưng trong lòng chỉ mong sao đêm nay anh đừng về.
Ngày hôm sau, Hướng Vi đi làm với tinh thần sảng khoái, Julie nhìn cô lên xuống chằm chằm, “Vi Vi, không phải em nói em bị ốm sao? Chị thấy mặt mày hồng hào, đâu có dáng vẻ của người bị ốm đâu chứ?”
Hướng Vi cười cười, “Chị Julie, quả thật thân thể em không được thoải mái. Hai ngày qua không có em công ty có xảy ra chuyện gì không?”
Julie trừng mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, “Thân thể của em nhỏ bé như thế này, hãy bảo vị kia nhà em thương tiếc một chút đi, đừng có lấy em lăn qua lăn lại như vậy.”
Mặt Hướng Vi đỏ lên ngay lập tức, tay theo bản năng sửa sang lại quần áo, hôm nay cô mặc áo len kín cổ, chính là sợ bị người ta nhìn thấy những dấu hôn còn chưa tan trên cổ. Julie chính là “Hỏa nhãn kim tinh”(Đôi mắt của Tôn Ngộ Không), vừa thấy dáng vẻ của Hướng Vi như vậy, khóe miệng không nhịn được giật giật, “Chị nói này cô hai, hai ngày nay em không đến công ty, không phải là cùng anh ta lăn qua lăn lại trên giường chứ! Chẹp chẹp…”
Hướng Vi hơi sượng mặt, cũng may hiện giờ đang ở văn phòng của cô, nếu không mặt mũi cô còn biết để đâu nữa đây. Hướng Vi nhìn Julie, “Chị Julie, chị suy nghĩ nhiều quá rồi đấy, tiếp theo có sắp xếp hành trình gì hay không? À, gần đến lễ Giáng Sinh rồi, chị có tính trở về Mỹ không? Chị biết lễ Giáng Sinh em luôn luôn…”
Julie gõ đầu Hướng Vi một cái, “Năm nay sẽ không như thế nữa, đúng rồi, ngày bảy tháng một chúng ta sẽ nói chuyện ký hợp đồng với Long Đằng, chị đã xem danh sách nhân viên đến đây của bọn họ, tám chín phần là có tên bạn trai cũ của em, căn cứ vào địa vị cấp bậc, em nhất định phải tham gia.”
Khóe miệng Hướng Vi giật giật, “Không… Không có đâu. Lý Bác bận rộn như vậy, không nhất định sẽ tham dự, chị Julie, chị suy nghĩ nhiều rồi.”
Hướng Vi nhướng lông mày, “Vốn là chị cũng không tin, nhưng em lại ở đây, anh ta nhất định sẽ có mặt, tin tưởng chị, không sai đâu.”
Hướng Vi thở dài, nghiêm mặt nói: “Chị Julie, mặc kệ trước kia giữa em và anh ta xảy ra chuyện gì, tất cả đều đã là chuyện của quá khứ rồi. Anh ta đến hay không đến, đối với em mà nói cũng không có ảnh hưởng gì cả.”
Julie sờ sờ đầu Hướng Vi, “Vâng, đúng, chị chỉ trêu em chơi thôi, em lại tin là thật! Yên tâm đi, hiện giờ em đã có bạn trai, sao chị có thể bà tám mà hy vọng em và anh ta có chút gì được chứ? Vi Vi, em có thể nghĩ được như vậy chị rất vui. Được rồi, chị đi làm việc đây.”
Hướng Vi gật gật đầu, nhìn Julie vừa đi vừa hát thì không nhịn được mà thở dài, chị Julie này… Lúc nào cũng có thể vui vẻ như vậy.
Hướng Vi ngồi trên ghế, cầm ly cà phê lên khuấy khuấy uống một hớp rồi mới mở máy tính lên, Lý Bác có tới hay không, cô thật sự không để ý!
Lễ Giáng Sinh, Hướng Vi cho mọi người trong ty nghỉ một buổi, dù sao đa số mọi người cũng không biết đi chỗ nào, cô đã sớm nghe nhân viên nói thích đi đâu đó, cứ gò bó bọn họ như vậy mãi cũng không tốt, còn không bằng để cho bọn họ nghỉ ngơi chơi đùa, thả lỏng tâm tình.
Hướng Vi về nhà sớm, rửa tay hầm canh, hôm nay cả nhà chị Mạn đến đây ăn cơm, dĩ nhiên Hướng Vi phải chịu khó một chút. Trước mặt người khác, Hướng Vi trước sau như một đều rất giữ mặt mũi cho Chu Thần Dật, nhất là trước mặt đồng đội của anh, cho tới bây giờ chưa từng khiến anh khó xử, ngược lại làm thế nào để nổi bật lên tính tự tôn của đàn ông, cô sẽ làm như vậy, lúc ăn cơm còn có thể gắp thức ăn cho anh. Người ở bên ngoài nhìn thấy, thầm nghĩ Chu Thần Dật gặp vận cứt chó gì mới có thể gặp được một cô bạn gái xinh đẹp như vậy, vừa biết chăm sóc, có khả năng kiếm tiền lại còn có thể xuống được phòng bếp nữa. Chu Thần Dật thì đặc biệt khen ngợi hành động của Hướng Vi, mặc dù sau lưng bị Hướng Vi đối xử kêu gọi, sai khiến thế nào anh cũng không có một lời oán giận! Dù sao cũng không bị người khác nhìn thấy, bà xã của mình dày vò mình thế nào cũng được, anh tự nguyện!
Con trai của chị Mạn tên Bành Quân đã năm tuổi, cũng là một tên tiểu tử nghịch ngợm phá phách. Nhưng mà đứa nhỏ này lại rất dính Hướng Vi, Hướng Vi cảm thấy bản thân mình rất được trẻ con yêu thích, đối với chuyện này cô cực kỳ đắc ý, còn khoe trước mặt Chu Thần Dật, Chu Thần Dật đành phải nhìn cô dở khóc dở cười.
“Dì Vi Vi…”
Bành Quân vừa nhìn thấy Hướng Vi thì rất vui mừng, giống như một viên thịt tròn vo chạy tới ôm chân Hướng Vi. Tay Hướng Vi dính đầy dầu mỡ nên không dám sờ bé, nhìn Bành Quân một chút, “Quân Quân, ba mẹ con đâu?”
“Bọn họ ở phía sau.” Bành Quân giương đôi mắt sáng lấp lánh lên mong chờ nhìn Hướng Vi
Hướng Vi thấy bé giống như dáng vẻ của con chó Nhật, cười cười, “Dì có mua súng cho con trên ghế sa-lon ấy, con tự đi lấy đi.”
Miệng Bành Quân a a a vội vàng chạy ra, Hướng Vi cười cười nhìn dáng vẻ hạnh phúc của đứa nhỏ cầm súng chơi đùa, đi đến cửa sở bên giường mở ra nhìn xuống, không thấy Bành Chiêu và Thôi Mạn đâu, như thế này mới trở lại phòng bếp.
Không bao lâu sau, Chu Thần Dật, Bành Chiêu và Thôi Mạn cùng lên tới nơi, Hướng Vi mở cửa, “Em nói làm sao mọi người còn chưa lên đấy.”
Bành Chiêu cười cười, “Em dâu, bọn anh lại tới ăn cơm chực đây.”
Thôi Mạn đẩy ông xã một cái, “Vi Vi, Quân Quân đã lên chưa, đứa nhỏ này bọn chị ở phía sau mà la réo không ngừng.”
Hướng Vi gật gật đầu, “Có lên rồi chị. Quân Quân…”
Bành Quân cầm súng của mình, rất có khí thế mà đi tới, cầm súng giơ lên ngắm bắn ba mình, “Giơ tay lên, không được nhúc nhích.”
Bành Chiêu nhìn con trai chằm chằm, vỗ đầu bé, “Xú tiểu tử, dám lấy súng ngắm bắn lão tử?”
Bành Quân cười hì hì, chạy tới ôm chân ba mình, “Ba ba, ba ba… Đây là dì Vi Vi mua cho con.”
Thôi Mạn nói: “Quân Quân, vậy con đã nói cám ơn dì chưa?”
Lúc này Bành Quân mới xấu hổ nhìn Hướng Vi, “Cám ơn dì Vi Vi.”
Mấy người vào phòng, Hướng Vi để bọn họ ở phòng khách, còn mình vào phòng bếp nấu cơm. Tài nghệ nấu nướng của chị Mạn rất tệ, Hướng Vi cũng không dám cho cô ấy vào, thức ăn mà để cho cô ấy làm là coi như xong, Chu Thần Dật bước vào hỏi có cần anh giúp gì không, Hướng Vi lắc đầu, chỉ bảo anh ở ngoài tiếp khách là được.
Vợ chồng Thôi Mạn ăn cơm rất vui vẻ, khen ngợi tài nghệ nấu nướng của Hướng Vi rất tốt, Bành Quân vùi đầu liều mạng ăn, ăn đến nỗi dầu mỡ dính đầy trên miệng, Hướng Vi nghĩ tới đứa nhỏ này gặp phải người mẹ không biết nấu ăn, thật là bi kịch mà!
Ba người này quả thật là tới đây ăn cơm chực, nói với Hướng Vi vài câu xong thì trở về nhà, Hướng Vi nhìn bàn thức ăn sạch trơn, nhìn Chu Thần Dật liếc mắt một cái, “Ngày thường bọn họ phải ăn cơm như thế nào vậy? Nhìn Quân Quân vẫn còn nhỏ như thế, chị Mạn thật sự nên đi học nấu ăn rồi.”
Chu Thần Dật vỗ vỗ tay bà xã, “Không có việc gì, bọn họ cũng không có đói chết. Hôm nay em đã mệt rồi, nghỉ ngơi đi, anh đi rửa chén.”
Hướng Vi là người rất ghét rửa chén, bạn bảo cô ấy nấu cơm thì được chứ bảo cô rửa chén thì so với lên đoạn đầu đài còn khổ sở hơn. Hướng Vi rất ghét rửa chén dính dầu mỡ, vô cùng không thích, cho nên trong nhà từ trước đến giờ đều do Chu Thần Dật rửa chén.
Hướng Vi đang vẽ nên không chú ý đến Chu Thần Dật, Chu Thần Dật rất khó chịu, làm hòa thượng bao nhiêu năm, khó khăn lắm mới được nếm qua thịt bây giờ bắt anh phải ăn chay trở lại, anh có thể đồng ý sao? Dĩ nhiên là không thể nào.
Mới hoàn thành được hai bức tranh, Chu Thần Dật lập tức lấy hai bức tranh lại, nói: “Ánh đèn này không thể so với ánh sáng tự nhiên, như vậy rất tổn hại đến mắt.”
Hướng Vi suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, nói: “Xếp lại đi, dù sao em cũng vẽ xong rồi. Mấy giờ rồi anh?”
“Tám giờ ba mươi rồi.”
Hướng Vi gật gật đầu, duỗi thắt lưng, nghiêng đầu nhìn Chu Thần Dật, “Anh nhìn em xong chưa?”
Chu Thần Dật cười cười, cởi áo khoác, đi tới ôm eo của cô, cúi đầu cọ cọ vào chóp mũi cô, hơi thở ấm áp phun lên mặt cô, “Em nói xem anh nhìn em để làm gì, hửm?”
Hướng Vi oán trách nhìn anh một cái, đưa tay cấu anh một phen, “Anh lại trêu chọc em!”
Chu Thần Dật kéo tay cô xuống, cắn lỗ tai cô, “Ngoan nào bảo bối, em không nhớ anh sao?”
Mặt Hướng Vi đỏ bừng, lắc đầu, “Không nhớ.”
“Bảo bối ~ đừng ăn ở hai lòng, anh biết em nhớ anh…”