Dạo đó, Tú Nương chính thức bị bỏ tù, Trần Mai đi thăm cô ta, hai người phụ nữ nhìn nhau không nói gì, qua rất lâu sau, Trần Mai mới lên tiếng: “Cảm ơn cô! Tứ Nương.“
Tứ Nương sửa sang lại tóc tai của mình, “Cô có mang theo gương không, cho tôi mượn một chút.”
Trần Mai ngây người sửng sốt, vội vàng lục lọi trong túi, "Có có có, đây. . . . . đây”
Trần Mai thấy cô ta dùng tay chải tóc, thì lấy lược của mình ra, “Cô dùng lược đi”
Tứ Nương nhìn Trần Mai, không nói gì nhận lấy cái lược, sửa sang gọn gàng lại dung nhan chính mình, Tứ Nương trả gương và lược lại cho Trần Mai, Trần Mai lắc đầu nói, “Cô cầm đi, điều kiện ở trong tù cũng không được tốt.”
Tứ Nương không từ chối, đem mấy thứ đó cất vào túi áo, “Cô là cô gái tốt."
"Hả?"
Tứ Nương nở nụ cười, “Cô là cô gái tốt, sau này cũng sẽ là một người mẹ tốt. Cô không cần phải nói cảm ơn tôi, tôi nói thế cũng vì tôi, không có ý gì khác. Tôi là một người phụ nữ ích kỉ.”
Trần Mai không do dự nói, “Cô không phải là người ích kỹ, cô chỉ là một cô gái số khổ, nếu cô là người ích kỹ, thì đứa bé kia sớm đã chết rồi. Tôi hiểu cô mà.”
Tứ Nương cười to lên, cười đến nước mắt cũng chảy ra, thế nhưng cuối cùng cô ta lại gào khóc thảm thiết.
Trần Mai đợi cô ta khóc xong, cầm khăn tay đưa cho cô ta. Tứ Nương xua xua tay, dùng tay áo lau mặt qua loa, “Vợ chồng tôi sai rồi lại sai. Những năm qua, tôi luôn lo lắng đề phòng mọi thứ, hiện tại phải ngồi tù rồi, tôi lại cảm thấy như được giải thoát. Đời tôi đã làm quá nhiều chuyện sai lầm, bây giờ nhìn lại quá khứ, thì sự không như ý này tính là cái gì, tôi và Thạch Quý đều là tội phạm.”
Tứ Nương đưa mắt liếc nhìn Trần Mai, "Đứa bé có khỏe không?"
"Ừ, đứa bé rất khỏe."
Tứ Nương gật đầu một cái, nhìn Trần Mai nghiêm túc nói: "Nếu như thật sự cô đã suy nghĩ kĩ càng muốn nuôi nấng đứa nhỏ, thì cái gì cũng không biết mới là tốt nhất. Nghe lời tôi nói, đứa nhỏ là do tôi và Thạch Quý đã nhặt được ở ven đường, cô là người thông minh, chắc cô hiểu ý của tôi rồi?”
Trần Mai gật đầu, không lên tiếng.
“ Haiz, cô cũng đừng áy náy, ở đời coi trọng chữ duyên, ai cũng đều phải sống theo pháp luật cả, tôi biết cô có anh họ làm cảnh sát ở đây, cho nên cô mới có thể tới gặp tôi, hiện tại, gặp cũng gặp rồi, sau này cô không cần phải đến đây nữa. Tạm biệt!
Tứ Nương mở cửa phòng, cai ngục liền còng tay cô ta lại, áp tải đi về phòng giam, Trần Mai đứng ở cạnh cửa, nhìn dáng lưng thẳng tắp của cô ta, từng bước một đi về phía trước mà không hề quay đầu lại, Trần Mai thở dài, nhìn cảnh sắc ở bên ngoài, đã đến lúc phải về nhà rồi.
Ban ngày Trần Mai phải đi làm, không có nhiều thời gian để chăm sóc cho đứa nhỏ, vậy nên cô đành phải để đứa nhỏ ở nhà nhờ bố mẹ mình chăm sóc, Trần Mai dọn ra khỏi căn nhà cô đang thuê, tuy mỗi ngày cô phải đạp xe đạp đi làm mệt mỏi hơn trước, nhưng mỗi khi cô nghĩ đến đứa nhỏ, Trần Mai cảm thấy cho dù có khổ hơn nữa cô cũng có thể chịu được.
Mỗi ngày, Trần Đức Cương đều bế đứa cháu ngoại mới có của mình, đi khắp nơi khoe khoang với người khác, mọi người đều vụng trộm cười cợt sau lưng nói ông thay người khác nuôi con cái, còn cho rằng mình là ông ngoại ruột của đứa nhỏ hay sao?
Trần Mai cất xe đạp xong, vừa vào nhà đã thấy chị hai và chị ba của mình, “Chị hai, Chị ba, hai chị đến lúc nào thế?”
Chị hai Trần Tuệ cười nói: “Hai chị đến đã lâu, hai chị vừa nghe thấy chuyện này thì lập tức đến đây.”
Chị ba Trần Sảng đang ôm đứa bé, “Đúng đó, chuyện lớn như vậy em cũng không chịu nói sớm cho hai chị biết.”
Trần Mai cười cười, “Hôm nay chị hai, chị ba đừng về nhà, mấy chị em mình lâu rồi không gặp nhau, cũng nên ngồi tâm sự cho thật đã, bây giờ em đi làm cơm tối đây.”
Trần Tuệ nhìn Trần Sảng, “Em ba sợ chị hỏi chuyện em ấy, nên vội vã chạy trốn rồi.”
Chu Hữu Thục lấy sữa cho em bé ăn, “Bảo bối, bú sữa mẹ đi con.”
Hà Tiểu Vi vừa bú sữa, vừa liếc mắt nhìn hai người dì của mình, một lát xem người này, một chốc lại xem người kia.
Trần Tuệ thấy con mắt đứa nhỏ lưu chuyển xoay tròn, cười nói: “Em bé nhỏ, không chịu chuyên tâm bú sữa đi, còn muốn nhìn nhìn cái gì nè.”
Chu Hữu Thục nhìn đứa nhỏ, cười cười, rồi bà nhìn hai cô con gái của mình, “Tại sao lúc hai đứa tụi con tới đây không dắt theo Thần Thần và Hiểu Hiểu vậy. Đã lâu rồi mẹ chưa được thấy mấy đứa nhỏ đó.”
Trần Tuệ nói: “Mẹ, hôm nay Hạ Thần phải đi học, không đến được.”
“Hiểu Hiểu nhà con bị bệnh, con muốn cho nó ở nhà.”
Chu Hữu Thục vừa nghe cháu gái bị bệnh, lo lắng hỏi: “Bị bệnh? Khi nào chứ, hiện tại ra sao rồi?”
Trần sảng mau chóng trấn an mẹ mình, “Mẹ, mẹ yên tâm, bệnh của nó đã dần khỏi, chỉ là mấy bữa nay sức khỏe có hơi suy yếu, nên con để nó ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức mấy ngày cho khỏe hẳn.
Lúc này Chu Hữu Thục mới yên tâm, “Thế cũng tốt, thế cũng tốt. Hiểu Hiểu còn nhỏ, con cũng đừng chỉ biết tới công việc, có thời gian thì hãy chăm sóc nó nhiều hơn.”
“Dạ, con biết rồi. Mẹ đã đặt tên cho đứa nhỏ chưa?”
Chu Hữu Thục cười nói: “Còn chưa nữa, mẹ và ông ngoại nó, mẹ nó cứ gọi nó là tiểu bảo bối. Ba con nói nên để Khai hoa đặt tên cho đứa nhỏ, mẹ thấy cũng phải, con là của nó, nên để người làm cha như nó đảm nhiệm.”
Trần Tuệ thấy em ba mình đang ở dưới bếp không có ở trước mặt, thì không giữ kẽ nữa, “Mẹ, đứa bé này là do em ba nhận nuôi, em rể có đồng ý chưa? Em ba và em rể còn trẻ, sau này cũng chưa chắc là không có con, tại sao lại còn nhận con nuôi chứ.”
Trần Tuệ là chị cả trong nhà, cũng không được đi học nhiều, hiện tại đang làm công nhân ở nhà máy dệt. Trong quan niệm của Trần Tuệ, nuôi con ruột của chính mình mới là hợp lí.
Dĩ nhiên chuyện sâu sa trong đó Chu Hữu Thục sẽ không nói với hai đứa con gái của mình, dù sao cũng không phải là chuyện hay ho gì, còn nữa lỡ sau khi nói ra, tình chị em xảy ra màng ngăn cách cũng không tốt cho lắm. Chu Hữu Thục gật đầu một cái, “ Em gái con nói Khai Hoa không có ý kiến, nó đồng ý. Con cũng biết tính em rể con mà, nó là một người trầm lặng.”
Trần Sảng thấy cách nhìn của mẹ mình với em rể vẫn chưa thay đổi, thì bật cười hì hì một tiếng, “ Mẹ, em rể là quân nhân, không thể giống người ngoài được, quân đội kỹ luật nghiêm khắc, cái tính tình trầm lặng đó rất thích hợp ở trong quân đội.”
Trần Tuệ đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, gật đầu phụ họa, “Mẹ, em ba không nói khi nào em rể trở về? Em rể đi gần một năm chưa về, lễ mừng năm mới thì nói là có chuyện, không về được, năm nay tính thời gian cũng đã trôi qua hơn nữa năm, cũng chưa thấy báo bao giờ về nhà.”
Nói đến chuyện này, Chu Hữu Thục cũng hơi lo lắng, “Đúng vậy, Khai Hoa đi lâu như vậy rồi cũng chưa về nhà, em gái con còn nói lễ quốc khánh này sẽ ôm đứa nhỏ lên Bắc Kinh tìm nó.”
“Cũng tốt.” Trần Sảng vừa nói, vừa cầm khăn lau miệng cho đứa nhỏ, “Đứa bé này nhìn nhỏ thế mà cũng tham ăn ghê, mẹ nhìn xem trong chốc lát mà đã bú hết, nó ăn xong rồi. Thật là một đứa bé dễ nuôi.”
Hà Tiểu Vi ợ lên một cái, sau khi ăn no thì buồn ngủ, Hà Tiểu Vi ngáp dài.
Chu Hữu Thục thấy đứa nhỏ ngáp, cười nói: “Đứa bé này buồn ngủ rồi, mẹ đi dỗ nó ngủ ngon.” Vừa nói, vừa ôm đứa bé vào lòng vỗ nhè nhè.
“Đúng là có phúc, ăn được ngủ được, còn không khóc. Khi còn bé Hiểu Hiểu nhà con cũng không được như vậy, một chút tiếng động cũng có thể bị đánh thức, ngủ không ngon sẽ khóc, khiến cho người lớn tụi con cũng không được ngủ ngon.”
Chu Hữu Thục cười nói: “Mẹ cũng thấy nhiều đứa con nít rồi, còn chưa thấy có đứa bé nào ngoan như nó. Đứa bé này không sợ người lạ, ai cũng có thể bế nó trên tay, nếu mẹ và ba con không rảnh thì nhờ người khác chăm hộ, nó cũng không khóc. Khi nào muốn đi tiểu thì mới hừ hừ mấy tiếng, buổi tối cũng không phá mẹ nó, đúng là rất ngoan.”
Hôm nay Trần Tuệ không phải chỉ đến xem đứa nhỏ, nhưng hiện tại đang có em hai ở bên cạnh, cô không thể nói gì được. Ăn cơm tối xong, Trần Tuệ nói lâu rồi không gặp mẹ, cô muốn tối nay được ngủ với mẹ. Trần Đức Cương không có ý kiến, gật đầu đồng ý.
Chu Hữu Thục còn chưa hiểu rõ tính cô con cả của mình sao? Buổi tối hai mẹ con nằm trên giường, Trần Tuệ nói: “Mẹ, mẹ có thể nói chuyện với em ba một chút, nhờ em rể giúp con một chuyện được không?”
Lúc trẻ Chu Hữu Thục là người đọc sách, hơn nữa chồng bà còn là một đảng viên, Ngày thường bà là người dạy dỗ con cái, Chu Hữu Thục tuy đã ngoài năm mươi, nhưng cũng chưa phải là người lú lẫn.
“Mẹ, chú em chồng con đã đến tuổi, nhà chồng con muốn để nó đi lính, nên nhờ con tới hỏi, có thể nhờ em rể giúp một tay, nếu được thì ở trong đồn của em rể, làm thuộc hạ của em ấy, sẽ chiếu cố đối ứng nhau tốt hơn.”
Chu Hữu Thục mặt đen thui, “Mẹ sẽ không nói chuyện này với em con, tự mình con đi nói với nó đi. Con cũng đã ba mươi tuổi rồi, nên biết là, kỷ luật trong quân đội rất nghiêm khắc, quân nhân ai mà không giống nhau. Còn nữa, chú em chồng của con có thể so sánh với Khai Hoa sao? Khai Hoa là người đã được đào tạo ở trường quân đội, ông của Khai Hoa còn tham gia cách mạng. Hơn nữa, Khai Hoa còn trẻ, còn cả chặng đường tốt đẹp phía trước, con cũng đừng mở miệng mà hỏi em con, chuyện như vậy con trở về nhà thì nói là không làm được, chẳng lẽ bên nhà chồng con lại vì chuyện này mà gây khó dễ với con sao?”
Trần Tuệ bị mẹ mình khiển trách, trong lòng có chút không vui, hai cô em gái của cô được gả vào nhà tốt, duy chỉ có cô, cô là chị cả, năm xưa trong nhà không có tiền, không được đi học nhiều, giữa lúc tuổi tác bản thân thích hợp, lại gặp cảnh mười năm cách mạng văn hóa, xác định không gặp phải may mắn, Trần Tuệ càng nghĩ trong lòng càng khổ, “Mẹ, mẹ hãy giúp con một chút đi, mấy năm qua mẹ đã giúp con được điều gì đâu? Con cũng là con ruột của mẹ, tại sao chuyện tốt đẹp gì cũng đều dành cho em trai, em gái! Em hai giờ là chủ nhiệm hội phụ nữ, em ba được ba tìm việc, là giáo viên trường tiểu học, em tư thì đi làm kinh doanh, cũng chỉ có con, vẫn còn khổ sở cơ cực, Mẹ, đến cuối cùng con có phải là con ruột của mẹ không?
Chu Hữu Thục đối mặt với chất vấn của con gái, tức giận tột độ, nếu không phải thời điểm hiện tại đã khuya, bà thật sự muốn tát nó một cái, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, bởi vì bà biết mấy năm qua nhà đứa con cả mình sống không tốt, nên vụng trộm giấu mấy đứa con khác chiếu cố nó nhiều hơn, là ba nó đã mang vẻ mặt già nua của mình tới nhờ vả người ta cho nó làm công nhân nhà máy dệt, vậy mà bây giờ nó lại còn nói bọn họ không quan tâm nó.
Chu Hữu Thục hít sâu một cái, “Không phải hồi nhỏ tôi không cho cô đi học, là tự cô không muốn, dắt cô đến trường cô liền bỏ trốn, thầy giáo không biết làm sao nên mới nói cho tôi và cha cô tới đón cô về. Em hai cô là chủ nhiệm hội phụ nữ là do nó cố gắng ra ngoài làm việc, về phần em ba cô, công việc là do ba cô lo, nhưng cô cũng không chịu nghĩ đi, cô còn chưa tốt nghiệp tiểu học, chẳng lẽ trường học còn phải mời cô đến để dạy cho mấy đứa nhỏ sao? Em trai cô hai mươi tuổi đã đi khỏi nhà, đến nay còn chưa trở về. Cô làm chị cả, bây giờ lại còn trách bố mẹ già này sao.
Trần Tuệ không lên tiếng, theo ý mẹ, mọi chuyện đều vì cô là chị cả, cho nên cô đáng phải chịu mọi điều đau khổ sao.
“Lần trước, cô để cho cha cô tìm việc cho chồng cô, ba cô tìm, đến phiên cô, cũng tìm cho cô, còn phải như thế nào mới là đối xử tốt với cô? Lần này cô lại nêu lên yêu cầu vô lí như vậy, Trần Tuệ, mẹ và cha con không nợ con cái gì, em trai và các em gái của con cũng không nợ con cái gì, tối nay đã nói xong, sáng mai lập tức về nhà cho mẹ.” Chu Hữu Thục nói xong thì đắp chăn quay đầu ngủ, đứa con gái này, thật là làm bà tức giận hết mức.
Buổi tối, Trần Mai đắp kín chăn cho đứa nhỏ, ngồi ở trước bàn đọc sách viết thư cho chồng mình.
“……….. Đây là hình của em bé, gửi cho anh, tên của đứa nhỏ còn chưa có đặt, ba nói để anh đặt tên cho nó. Mọi việc trong nhà đều ổn, đừng suy nghĩ nhìu. Em hiểu anh ở quân đội bận rộn nhiều việc, nên không muốn làm phiền anh. Ngày quốc khánh, em sẽ mang em bé tới quân đội để anh nhìn, anh xem khi đó anh có rảnh rỗi hay không.