Tưởng Tốn lái xe giỏi là một chuyện, lái xe trên đường núi xa lạ gập ghềnh vào ban đêm lại là chuyện khác. Cô cũng không muốn mạo hiểm không cần thiết, nhưng vẫn hỏi một tiếng: “Anh khẳng định muốn ngủ qua đêm ngoài trời?”
Hạ Xuyên nói: “Em có thể đảm bảo đi qua đoạn đường này có chỗ ở?”
Rõ ràng không có lựa chọn khác, Tưởng Tốn cũng liền tùy theo hoàn cảnh.
Trên xe có đồ ăn thức uống, chịu đựng tạm một đêm cũng không cần lo lắng. Hạ Xuyên đi đến phía sau lấy đồ ăn, tiện tay mở túi ngủ ra.
Túi ngủ này không đựng bằng túi nguyên gốc, mà là được đựng trong một cái túi đen lớn. Góc viền túi đều rách, túi ngủ bên trong cuộn tròn qua loa. Hạ Xuyên kéo ra nhìn, vậy mà còn là túi hai người, lớp ngoài màu xanh lá, lớp trong màu xám bạc.
Anh ném túi ngủ ra đằng trước, xách đồ ăn đi đến đầu xe.
Tưởng Tốn đã xuống xe, đang lắc eo hoạt động gân cốt. Trong núi lành lạnh, phóng tầm mắt nhìn tới không có chút ánh đèn, cách mấy bước là vách núi, dưới đáy vực đen ngòm, thoạt nhìn hơi đáng sợ.
Hạ Xuyên để túi nilon ở đầu xe, lục bên trong: “Ăn cái gì?”
“Bánh mì.”
“Em lấy toàn là một vị à?”
“Có nhân đậu đỏ nhừ.”
Hạ Xuyên hỏi: “Có bánh mặn không?”
Tưởng Tốn đi sang nhìn, lấy một cái bánh mì dài nhỏ ra, nói: “Ở trong có chà bông.”
Hạ Xuyên ăn bánh chà bông, Tưởng Tốn ăn bánh đậu đỏ, ăn bánh mì không thì quá khô, hai người lại mở hai chai nước suối. Hạ Xuyên ăn mấy miếng là xong, bỏ gói đựng bánh mì vào trong túi nilon, quay lại trên xe lấy túi ngủ, mở ra.
Tưởng Tốn đang ăn nói: “Anh muốn ngủ túi ngủ ư?”
“Ừ.”
Tưởng Tốn hỏi: “Chỉ một người à?”
Hạ Xuyên liếc cô một cái, cười: “Hai người.”
Tưởng Tốn nhìn nhìn, đúng thật là hai người.
Hạ Xuyên giũ túi ngủ ra, hỏi: “Nếu là một người thì em ngủ thế nào?”
Tưởng Tốn nói: “Tôi ngủ túi ngủ, anh ngủ trong xe.”
“Em đúng là biết hưởng thụ.”
“Trong xe ấm áp.”
Hạ Xuyên trải túi ngủ dưới đất, nói: “Tôi còn phải cảm ơn em?”
“Không có chi.”
Một lát sau, Tưởng Tốn lại nói: “Tôi là phụ nữ, anh cũng phải nhường tôi.”
Hạ Xuyên đang bơm khí cho túi ngủ, nghe vậy nói một tiếng: “Em giống phụ nữ điểm nào? Chui xuống gầm xe sửa xe? Vung gậy đánh người?”
Tưởng Tốn nói: “Tôi không phải phụ nữ, vậy thì sở thích của anh rất đặc biệt đấy!”
Hạ Xuyên ngẩng đầu nhìn cô một cái, cười nói: “Tôi là khẩu vị rất nặng.”
Tưởng Tốn hừ một tiếng, uống hai hớp nước, gói bánh mì đã ăn một nửa lại, rồi bóc một thanh chocolate.
Túi ngủ được bơm lên, nhanh chóng căng phồng, thoạt nhìn vừa dày vừa chắc, lớp trong màu xám bạc còn là cotton, chắc hẳn rất ấm áp.
Tưởng Tốn ngồi xổm xuống sờ sờ, nói: “Người bỏ quên cái túi ngủ này đúng là người có tiền.”
“Cũng chỉ mấy trăm.” Hạ Xuyên làm xong việc, lại đi bóc một cái bánh mì, không có bánh mặn, anh chỉ có thể ăn bánh đậu.
“Mấy trăm cũng là tiền mà.”
“Em đua xe nhiều năm như thế chắc cũng kiếm không ít, sao giống như chưa thấy tiền bao giờ vậy?”
“Anh là nhà giàu mới nổi, không biết không trách anh.”
Hạ Xuyên nói: “Nhà giàu mới nổi là bố mẹ tôi, tiền của tôi là tự mình kiếm.”
“Anh vẫn không ngừng cố gắng chứ?”
“Gần giống em.”
Tưởng Tốn ngồi xếp bằng trên túi ngủ, cắn một miếng chocolate nhìn sang bên cạnh, vách núi quá gần, hai thân cây trơ trụi, đỉnh đầu mặt trăng treo cao, cả bầu trời đầy sao thu hết vào mắt.
Hạ Xuyên ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi: “Mùi vị thế nào?”
Tưởng Tốn theo tầm mắt của anh nhìn chocolate trong tay mình: “Anh chưa từng ăn chocolate?”
“Thử qua mấy lần.”
“Chocolate không phải vị đó?”
“Bẻ một miếng cho tôi.”
Tưởng Tốn bẻ một miếng cho anh. Hạ Xuyên thử, rất không hiểu nói: “Sao thứ ngấy thế này mà có người thích ăn thế?”
Tưởng Tốn nói: “Bia như nước tiểu ngựa không phải đàn ông vẫn thích uống đấy à. Còn thuốc lá nữa, thuốc lá có mùi vị gì?”
“Em chưa từng hút?”
“Tôi đâu có nghiện.”
“Tôi cũng không có.”
“Vậy mà anh thuốc không rời tay, còn mang hộp kẹo cai thuốc bên mình?”
Hạ Xuyên cười cười, một lát sau hỏi: “Em có còn đồ ăn nào khác không? Miệng nhạt quá.”
“Thịt bò khô?”
“Để ở đâu?”
Tưởng Tốn đứng lên, đi tới phía sau xe việt dã, lục một cái túi khác, tìm ra một gói thịt bò khô, khóe mắt quét tới củ cải tròn để trong góc. Cô lấy hai củ ra, quay lại bên túi ngủ ném một củ cho Hạ Xuyên.
Hạ Xuyên cầm trên tay nhìn nhìn: “Ăn củ cải à?”
“Mùi vị không tệ.”
Củ cải tròn đã được rửa qua, trên mặt còn dính chút xíu bùn, Tưởng Tốn lau một chút, cắn một miếng lớn, nước ngòn ngọt rất nhanh thấm vào cổ họng.
Hạ Xuyên ăn hai miếng, nói: “Cũng khá ngon.”
Tưởng Tốn vừa ăn vừa nói: “Chị Cát Sử đã cho chúng ta một túi lớn.”
“Có thể để bao lâu?”
“Trời lạnh, chắc sẽ không hỏng đâu.”
“Đến lúc đó em mang về.”
“Nếu đường đi tiếp theo có tình huống gì nữa, thì còn phải lãng phí bao nhiêu ngày?”
Hạ Xuyên nghĩ nghĩ: “Hỏng thì mua lại cho em.”
Tưởng Tốn hỏi: “Ba tên kia thế nào rồi?”
Hạ Xuyên nói: “Không nhận tội.”
“Xe tôi thì sao?”
“Cái gì cũng không nhận, liều chết ngậm miệng không thừa nhận, tố cáo ngược chúng ta ác ý làm bị thương người khác. A Sùng nói với đồn cảnh sát rồi, chờ bên này xong chuyện thì chúng ta còn phải đi một chuyến.”
Tưởng Tốn cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: “Hôm qua lúc tra hỏi chúng nên ghi âm lại, tiếc thật.”
Hai người đang nói chuyện, điện thoại di động trong xe đột nhiên vang lên. Tiếng chuông chưa từng nghe qua, không phải của họ.
Hạ Xuyên quay lại xe lấy điện thoại di động, liếc nhìn màn hình, vậy mà lại là đồng hồ báo thức.
Tưởng Tốn hỏi: “Có sóng rồi à?”
Hạ Xuyên nói: “Không có, là đồng hồ báo thức.”
Anh ngồi lại trên túi ngủ, Tưởng Tốn nhìn điện thoại di động trong tay anh, hỏi: “Di động của ba tên kia?”
“Ừm, giữ lại chờ người khác liên lạc với chúng.”
“Không có sóng cũng đâu liên lạc được.”
“Sớm muộn gì cũng phải liên lạc.”
Tưởng Tốn nói: “Xem thử trong cái di động đó có phim gì không?”
“Muốn xem phim ư?”
“Buồn chán quá, sớm thế này cũng không ngủ được.”
Hạ Xuyên tìm, cái điện thoại di động này không có phim, nhạc thì lại rất nhiều, gì mà “Nước vong tình”, “Khi người đàn ông khóc”, còn có “Trái táo nhỏ”.
Hạ Xuyên cười hỏi: “Muốn nghe bài nào?”
Tưởng Tốn nói: “Hai cái di động khác thì sao?”
Hạ Xuyên lấy hai cái tới, nhân tiện ngậm điếu thuốc.
Hai cái di động còn lại, trong một cái lưu mấy trăm bài hát, nhìn đến mức hoa cả mắt, trong cái kia thì không có nhạc gì, chỉ có một đống phim sex và mấy đoạn video. Hạ Xuyên vừa bấm mở một cái thì tiếng “ưm ưm a a” liền truyền ra.
Tưởng Tốn lặng lẽ nhìn về phía anh, Hạ Xuyên tắt video, nói: “Nghe nhạc.”
Anh bấm mở một bài, là bài hát tiếng Quảng Đông, lời bài hát:
Mưa phùn kèm theo gió làm ướt đẫm đường phố lúc hoàng hôn
Lau đi nước mưa, đôi mắt ngây thơ ngước lên
Trông về phía đèn chiều cô đơn
Là kí ức đau thương ấy
Hạ Xuyên búng tàn thuốc, hỏi: “Bài này thế nào?”
“Thích anh. (1)”
Hạ Xuyên nghiêng đầu nhìn cô.
Tưởng Tốn ăn một miếng chocolate, nói: “Thích em, của Beyond.(2)”
(1), (2): Tên bài hát là 喜欢你, có thể dịch là Thích em hoặc Thích anh.
Hạ Xuyên khựng lại: “À, chưa từng nghe qua. Em biết hát ư?”
“Biết chứ.”
“Không phải trước đây nói không biết hát à?”
“Tôi nói là không có một bài có thể hát hết.”
Hạ Xuyên nói: “Hát một bài nghe thử xem?”
“Không hát.”
Hạ Xuyên không ép cô, cũng không đổi bài, nghe một lúc hỏi: “Em thích Beyond?”
“Bình thường.”
Vậy chính là Trác Văn đó thích.
Tưởng Tốn nói: “Là anh ấy thích Beyond.”
Hạ Xuyên nhìn về phía cô, không nói gì.
Tưởng Tốn vẫn ngồi xếp bằng, hai tay cầm chocolate, cắn miếng nhỏ nói: “Tôi thì không có nhiều hứng thú lắm.”
Hạ Xuyên rít một hơi thuốc, qua một lúc: “Nói thử xem?”
“Nói cái gì?”
“Muốn nói gì thì nói cái đó.”
Im lặng rất lâu, chỉ có bài hát ấy đang hát, Hạ Xuyên tưởng mình chưa từng nghe qua bài hát này, mấy câu trước quả thực không quen, giai điệu mấy câu sau thì hơi quen.
Anh cho rằng Tưởng Tốn sẽ không nói nữa, vừa chuẩn bị đứng lên thì nghe được một câu khe khẽ: “Năm đó quá kích động, anh ấy bảo tôi dừng xe, tôi không dừng, lái xe rất nhanh, sau đó xảy ra tai nạn.”
“Ừm.”
“Cảnh sát giao thông không quy trách nhiệm cho tôi.”
Hạ Xuyên lẳng lặng nghe, tại sao không quy trách nhiệm cho cô, cô không nói, anh cũng không hỏi.
“Anh ấy luôn nằm trong ICU, chỉ có ông ngoại anh ấy ở cùng. Tiền thuốc rất đắt, tôi không bồi thường, thân thể mẹ tôi không hề tốt, tôi còn phải chăm sóc mẹ tôi. Ông ngoại anh ấy không cho tôi gặp anh ấy, sau đó tôi cũng chưa từng gặp lại anh ấy.”
Hạ Xuyên hỏi một tiếng: “Mấy năm không gặp rồi?”
“Chín năm.”
Lại là con số chính xác này, Hạ Xuyên hỏi: “Hết rồi?”
Tưởng Tốn nói: “Sau đó tôi bồi thường tiền cho anh ấy.”
“Tiền ở đâu ra?”
“Tiền thi đấu kiếm được… Mấy năm sau mới kiếm được, gửi vào thẻ của anh ấy, gửi mấy năm, thẻ của anh ấy không hủy, cũng không biết anh ấy có còn không.”
Hạ Xuyên rít một hơi thuốc, một lát sau hỏi: “Vẫn nhớ anh ta?”
Bài hát kia đã đến đoạn cuối, là giai điệu Hạ Xuyên thấy hơi quen.
Hát đầy hờ hững, giọng rất tùy ý, nhưng rõ ràng đã hát vào lòng người. Hỏi xong câu kia, tầm mắt anh rơi vào đôi mắt Tưởng Tốn.
Tưởng Tốn khẽ nói: “Cũng không có.”
Hạ Xuyên cụp mắt rít thêm mấy hơi thuốc, đầu thuốc lóe lên từng chặp, chưa hút hết, anh đã dụi tắt điếu thuốc, thuận miệng nói: “Ăn thêm ít đồ ăn nữa?”
“Không còn gì ăn cả.”
“Chờ đấy.”
Hạ Xuyên đứng dậy đi về phía xe việt dã, không biết lấy thứ gì, bỏ vào trong túi, lại lấy gói đồ rồi quay lại. Anh ném một cái vào ngực Tưởng Tốn, nói: “Ăn cái này.”
Cái gói màu xanh dương, trên mặt vẽ một nàng tiên nhỏ. Tưởng Tốn cầm trên tay nhìn một lúc: “Mua lúc nào vậy?”
“Mua ở siêu thị.”
“Hà Xương?”
“Ừm.”
Tưởng Tốn hỏi: “Anh mua cái này làm gì?”
“Đền cho em.” Anh thuận miệng nói, “Gói lần trước em mua không phải bị ngâm trong nước sao?”
Vẻ mặt Tưởng Tốn bình thường bóc gói bánh, ăn một miếng hỏi: “Anh giấu chỗ nào vậy? Sao tôi không nhìn thấy?”
“Trong túi của tôi.” Hạ Xuyên hất cằm, “Ngon không?”
Anh chưa từng mặc áo phao lông, trước đó luôn mặc áo khoác màu đậm, phong cách của hai người hoàn toàn khác biệt, người trước trẻ trung, người sau trầm tính. Anh khoảng ba mươi tuổi, tuổi tác viết trong xương cốt, tỏa ra mùi vị của người đàn ông trưởng thành.
Tưởng Tốn liếm ngón tay một cái, khe khẽ hát, người đằng trước hỏi một tiếng: “Bài gì vậy?”
“Không biết.”
“Quen tai.”
“Bài trong xe của A Nhã hôm qua.”
“À, thập niên 90.”
Tưởng Tốn cười cười, để nửa gói Lonely God còn lại sang một bên, cởi cái áo khoác màu hồng phấn nằm xuống, lấy điện thoại di động ra chơi game.
Hạ Xuyên trùm áo khoác lên túi ngủ, kéo túi ngủ lại nằm bên cạnh Tưởng Tốn, nghiêng đầu liếc nhìn: “Game gì vậy?”
“Go-kart.”
“Có mạng à?”
“Chơi đơn.”
“Có gì vui?”
“Không vui. Không buồn ngủ.”
Tưởng Tốn vẫn đang chơi, Hạ Xuyên nằm một lúc, ngồi dậy, mò lấy điếu thuốc trong túi áo khoác ra châm.
Tưởng Tốn bấm di động nói: “Lại hút thuốc.”
“Ừm.”
Hạ Xuyên phả một vòng khói thuốc, cúi đầu nhìn Tưởng Tốn. Tưởng Tốn chơi chuyên tâm, tầm mắt luôn ở trên màn hình di động, mái tóc dài xõa ra, ngực hơi phập phồng, áo len rất sát người, cái cổ chữ V khoét vừa phải.
Anh dùng sức rít hai hơi, thuốc dư còn nhiều hơn điếu trước, anh đã dụi tắt nó ném sang một bên, cúi người đẩy áo len của Tưởng Tốn lên, kéo áo ngực cô xuống.
Anh cúi đầu hôn môi cô, tay vuốt ngực cô. Áo ngực chưa cởi ra, cấn mu bàn tay anh. Anh dùng sức kéo một cái, bả vai Tưởng Tốn bị siết chặt, tránh nụ hôn của anh nói: “Đừng…”
Hạ Xuyên chặn miệng cô, điện thoại di động trượt xuống túi ngủ. Tưởng Tốn túm tay anh, tranh thủ một hơi nói: “Đừng kéo!”
Hạ Xuyên gạt dây áo ngực của cô, tay vòng ra sau lưng cô cởi nút, ba nút, thử mấy lần cũng không cởi được. Anh bỏ cuộc, lại trở về ngực cô, vò hai cái rồi đẩy áo len của cô qua đầu cô, còn chưa đẩy hết, anh lại đi tới quần jean của cô, cởi nút kéo xuống.
Quần jean bó chặt, anh thử hai lần mới đến nửa mông cô, cái cuối cùng ra sức, kéo theo quần lót màu đen xuống.
Anh vừa hôn vừa cởi quần mình, rất nhanh chống tới.
Áo len vướng trên cổ tay Tưởng Tốn, cô khe khẽ run, còn chưa rút tay ra thì anh đã xông vào nửa đầu. Tưởng Tốn khẽ kêu: “Chờ một lát!”
Hạ Xuyên thử một chút, nói: “Ướt rồi…”
Anh đâm vào trong một cái, cột sống tê dại, mới vào một nửa. Tưởng Tốn nhíu mày, không cách nào tiếp nhận. Hạ Xuyên ngậm ngực cô, tay thả lỏng giúp cô, gân xanh trên cổ như sắp nứt toác. Anh chờ không kịp, xông một cái tới tận cùng.
Tưởng Tốn thở hổn hển, không cách nào phát ra tiếng.
Trong cổ họng Hạ Xuyên hừm ra một tiếng cực thấp, giữ mông cô, bất chấp bên trong đùn đẩy, thô bạo đâm tới. Sức mạnh ấy xông vào đến mức Tưởng Tốn nói không thành tiếng. Cô không thể cử động tay, nức nở cắn môi. Hạ Xuyên đè nén, thở hổn hển, giống như một tướng lĩnh chiến đấu anh dũng giết địch, không hề cho đối phương một cơ hội sống.
Tưởng Tốn chợt cong người lên, cơn tê dại vô tận cuốn tới, trong núi rừng yên ắng phát ra một tiếng rên thấp mất khống chế.
Hạ Xuyên ngăn chặn sự đè ép và thít chặt trong thân thể cô, cúi đầu hôn môi cô, khẽ thở hổn hển cười cười: “Ai không được?”
Đôi mắt Tưởng Tốn tan rã, không có cách nào trả lời. Anh chậm rãi đưa đẩy, dùng sức đâm tới: “Ai không được?”
Tiếng nức nở nhỏ vụn tràn ra từ khóe miệng Tưởng Tốn. Cô co quắp ngón chân, cả người run rẩy, nghiến răng nói: “Anh…”
Hạ Xuyên hung hăng đâm vào một cái, Tưởng Tốn nói không thành tiếng.
Hạt bụi nhỏ bé lơ lửng trong chùm ánh sáng, chậm rãi lay động theo làn gió núi, sao khắp bầu trời, áp rất gần, dường như vươn tay là có thể với đến.
Hạ Xuyên cởi áo len, để lộ ra thân trên cường tráng. Bắp thịt anh đã căng cứng, kìm chế đà bùng nổ của dục vọng trong cơ thể, chậm rãi hôn khuôn mặt, đôi môi, cổ Tưởng Tốn, rồi quay lại tai cô, tay mài ép dưới người.
“Sít chặt vô cùng… Đừng cắn môi…” Anh ngậm môi Tưởng Tốn, đi vào trong từng chút một, lại ôm cô lên, để cô ôm lấy cổ anh.
Anh khom người cắn ngực cô. Tưởng Tốn ngửa đầu ra sau, đưa mình vào trong miệng anh.
Hạ Xuyên hỏi: “Thoải mái không?”
Tưởng Tốn cả buổi mới lên tiếng: “Bình thường…”
Hạ Xuyên cười cười: “Không sảng khoái?”
“Bình thường…”
Hạ Xuyên ném cô lại, hung hăng xông vào trong một cái. Tưởng Tốn chịu không nổi la lên: “Khốn kiếp…”
Hạ Xuyên bấu vào hai cánh tay cô, nhìn chằm chằm nét mặt cô: “Có sảng khoái không?”
Tưởng Tốn rên rỉ, hoàn toàn không nói được. Anh rong ruổi trên người cô, bắt cô mở miệng, nhưng lúc cô sắp mở miệng lại đâm vào đến mức âm điệu trong cổ họng cô vỡ vụn.
Túi ngủ hai người đã mở hết, lệch vị trí, chợt nghe “ầm” một tiếng nặng nề truyền tới từ trong khe núi. Hạ Xuyên dừng lại nhìn sang bên cạnh, một tảng đá rơi xuống, họ đã đến gần bên vách núi.
Tưởng Tốn nghiêng đầu, lưng hơi cong lên, nói: “Đi qua một chút…”
Hạ Xuyên dùng sức ưỡn một cái, Tưởng Tốn khẽ rên: “Ưm… đừng…”
Hạ Xuyên lại thô bạo, nói: “Kêu tôi!”
Tưởng Tốn không kêu, anh giày vò chỗ đó. Tưởng Tốn túm cánh tay anh la: “Vương Đại Tài…”
Hạ Xuyên chợt lật người cô lại, không cho cô thở dốc lại đâm vào. Tưởng Tốn há miệng, túm vải bông dưới người, cả buổi mới tìm lại giọng: “Khốn kiếp, mấy đời anh chưa từng thấy phụ nữ hả!”
Hạ Xuyên đỡ eo cô, khẽ thở hổn hển nói: “Vẫn còn sức nói trọn câu, sức tôi chưa đủ?”
Tưởng Tốn không có sức mắng người, vừa mắng vừa la, cuối cùng cổ họng khô khốc cũng không phát ra tiếng được nữa. Cô nằm sấp trên túi ngủ mềm nhũn như đống bùn. Hạ Xuyên lật người cô lại, ôm vào lòng mài ép chầm chậm nhè nhẹ, khẽ gọi cô: “Tưởng Tốn…”