Sắp đến cảnh quan trọng rồi, đoán chừng sẽ đóng máy nhanh thôi.
Chỉ là một bộ phim điện ảnh, thời gian quay cũng chỉ khoảng một tuần hơn, Lục Chi Ưu và Song Jung Shin đều là diễn viên giỏi, tuy Song Jung Shin là người Hàn, nhưng tiếng Trung rất tốt, cho nên hai người trao đổi không có gặp khó khăn gì, tiến độ quay phim cũng rất nhanh.
Chị Lục mấy bữa nay rất vất vả, dù gì cũng là phim hành động, cho nên khó tránh khỏi va chạm trầy da, bị thương bla bla...
Thẩm Trường An yên lặng lắng nghe.
Được rồi được rồi, bác sĩ Thẩm em không nói nữa, em đang bận, cúp trước nha.
Ừ.
Trầy da?
Bị thương?
Thẩm Trường An đứng trong phòng khách, anh nhìn ánh nắng ban mai ngoài cửa sổ, tay nắm chặt điện thoại.
*
Phim hành động vất vả hơn so với phim thần tượng bình thường, ví dụ như ngày hôm nay Lục Chi Ưu đều phải quay cảnh hành động, cả ngày cứ bị treo trên dây cáp.
Giờ nghỉ trưa, Lục Chi Ưu bảo không có khẩu vị, cho nên không ăn, cô quay lại khu nghỉ ngơi, nằm nghỉ ở trên ghế, Khương Thang giúp cô hạ ghế xuống, để cho cô nằm thoải mái hơn.
Lục Chi Ưu kéo tấm chăn mỏng lên đắp, thời tiết ở Tân Giang lạnh hơn so với Ninh Hạ, hơn nữa bây giờ cũng đã vào thu.
Cô khép hờ mắt, tối hôm qua cô ngủ không được ngon, vì cả ngày hôm qua cũng đấm đá suốt, toàn thân từ xương sống đến thắt lưng đều đau, nhất là eo, hôm nay đau không đứng nổi, đạo diễn thấy dáng vẻ này của cô, muốn cô về khách sạn nghỉ ngơi trước vì dù sao thời gian quay phim vẫn còn dư dả.
Nhưng Lục Chi Ưu cương quyết từ chối, cô không muốn lãng phí thời gian, bây giờ cô chỉ muốn quay phim cho xong để nhanh chóng bay về gặp bác sĩ Thẩm, sau đó lấy lí do tai nạn lao động bắt ông chủ của cô cho nghỉ phép dài hạn.
Khương Thang mua đá bào matcha cô thích nhất, đang định gọi cô thì thấy cô đã ngủ, vì thế cậu nhẹ nhàng đặt đá bào một bên, để cho cô ngủ.
Ngay lúc cậu xoay người thì vừa lúc gặp Song Jung Shin đang đi tới.
Song Jung Shin gật đầu mỉm cười với cậu, Khương Thang gật đầu chào lại.
Anh nhìn Lục Chi Ưu đang nằm trên ghế.
Cô ấy... ngủ rồi hả? Anh hỏi.
Tuy phát âm tiếng Trung của anh hơi khó nghe, nhưng không hề cản trở giao tiếp, Khương Thang vẫn có thể hiểu anh đang nói gì.
Ừ, ngủ rồi. Cậu trả lời.
Song Jung Shin gật đầu, Ngủ thì thôi, tôi không quấy rầy nữa.
Được .
Lục Chi Ưu nghỉ ngơi được một tiếng, lại bắt đầu nhanh chóng quay phim.
Vả lại... anh là đồ tiểu nhân, tôi không phải là tiện tay cầm cái bóp của anh thôi ư... có cần thiết phải đuổi theo đến tận cùng thế không?
Lục Chi Ưu đứng ở đầu đường, cô hơi khom người, hai tay chống lên đùi, thở hổn hển.
Theo đến tận cùng? Đừng nói nhảm nữa, mau trả lại cái bóp cho tôi. Song Jung Shin đứng cách cô không xa, dáng vẻ cao ngất, anh đuổi theo cô mấy con phố, cô mệt thở không ra hơi, thế mà anh chả hề hấn gì.
Không phải tôi đã nói ư? Bóp tôi vứt đi rồi, tiền cũng xài hết, anh còn muốn sao nữa?
Lục Chi Ưu đứng thẳng người dậy, phút chốc trở lại dáng vẻ lưu manh.
Tuy Lục Chi Ưu giữ vững dáng vẻ lưu manh, nhưng trong lòng đã đau đến không thành lời, nhất là lúc đứng thẳng dậy, thắt lưng đau không chịu nổi, nhưng dù có đau cô cũng không thể biểu hiện ra được.
Bóp vứt? Tiền xài hết rồi? Song Jung Shin cười như không cười.
Nói thật, Song Jung Shin diễn rất tốt, nhưng phát âm tiếng Trung của anh thật có thể khiến cô phân tâm.
Nhưng lúc quay thì Song Jung Shin diễn với cô nói bằng giọng mình, đến lúc chỉnh sửa hậu kỳ thì sẽ lồng tiếng.
Đúng thế
Vậy cô nói xem... cô bồi thường thế nào cho tôi? Khóe miệng Song Jung Shin nở nụ cười, chân dài từng bước từng bước đến gần cô.
Này này này... anh muốn làm gì... Lục Chi Ưu vừa nói vừa lùi lại phía sau.
Thấy Song Jung Shin càng lúc càng đến gần, Lục Chi Ưu bèn nhấc chân lên mà chạy, nhưng chạy chưa được vài bước đã bị Song Jung Shin túm áo lại.
Lục Chi Ưu linh hoạt xoay một vòng thoát khỏi khống chế của anh.
Lục Chi Ưu treo người lên dây cáp, không khách khí đá chân về phía anh, Song Jung Shin nghiêng người tránh thoát.
Anh nhanh nhẹn nắm lấy mắt cá chân của cô.
Lục Chi Ưu bị dây cáp kéo bay lên, hai người cùng đeo dây cáp, cảnh này đã được học vài động tác võ thuật trước đó, nên bây giờ hai người vận dụng khá linh hoạt, không quan tâm việc khiến người xem có cảm giác sôi trào, cho nên phần hậu kỳ có thể thêm vào kỹ xảo 5 xu để tăng tính hấp dẫn.
Cắt .
Đạo diễn hô lên.
Dây cáp chậm rãi thả Lục Chi Ưu xuống, vừa chạm đất, Lục Chi Ưu liền ngồi bệt xuống, thắt lưng của cô bây giờ đau quá.
Song Jung Shin đi đến chỗ cô.
Có sao không?
Sắc mặt Lục Chi Ưu hơi tái, cô ngẩng đầu nhìn anh rồi lắc đầu.
Không sao, tôi ngồi một lát là được rồi. Cô nói.
Tôi đỡ cô sang bên kia ngồi nghỉ nhé. Anh vươn tay đỡ cô.
Lục Chi Ưu nhìn anh vươn tay sang đỡ cô.
Không cần đâu...
Đúng lúc này, Khương Thang đi đến.
Chị Lục, chúng ta đến chỗ nào đó nghỉ một lát đi.
Ừ.
Khương Thang đỡ Lục Chi Ưu đứng dậy, dìu cô đến bên khu nghỉ ngơi ngồi nghỉ một lát.
Song Jung Shin nhìn bóng dáng rời đi của Lục Chi Ưu.
Khóe môi anh bỗng nhiên nở nụ cười, người đại diện của anh đi tới.
Sao, bị từ chối mà còn cười được hả?
Ờ? Không lẽ tôi phải khóc hả?
Hai người nói tiếng Hàn với nhau.
Nhưng mà cô ấy đã có bạn trai rồi, cậu cũng biết mà? Hơn nữa người ta cũng đẹp trai không thua gì cậu đâu.
Song Jung Shin nhìn anh ta.
Hiang, tôi có nói tôi thích cô ấy hả?
Hả? Không thích cô ấy sao cậu lại ân cần thế, cô ấy có phải gu của cậu đâu.
Song Jung Shin, ...
Chỉ thưởng thức, thưởng thức đó? Thật là. Song Jung Shin lắc đầu với anh ta, vừa lắc đầu vừa sải chân dài bước đi.
Người đại diện nhìn bóng anh rời đi, nhẹ nhàng cười.
Thằng nhóc này.
*
Hơn 9 giờ tối còn có một cảnh diễn dưới mưa.
Lục Chi Ưu đã thay quần áo xong xuôi.
Cô mặt một bộ váy liền màu xanh nhạt, giày mũi nhọn màu trắng.
Mái tóc đen dài được vén ra sau, cô im lặng đứng giữa ngã tư đường.
Đây là bộ đồ nữ duy nhất của Lục Chi Ưu trong bộ phim này, bởi vì mấy bộ trước của Lục Chi Ưu đều là đồ nam, tóc cũng được búi lên, đội nón vào, cách ăn mặc rất trung tính.
Cảnh quay này là lần đầu tiên nữ chính mặc đồ nữ chờ Hà Huống, nhưng Hà Huống lại không đến, vẻ mặt cô từ vui sướng dần dần ảm đạm, đến cuối cùng tuyệt vọng, chính là một khảo nghiệm của diễn nội tâm.
Lục Chi Ưu đứng ở đó, ánh đèn vàng hai bên đường chiếu xuống.
Cô nắm chặt hai tay, hơi cúi đầu, lúc ống kính phóng to lên, có thể thấy trên gương mặt cô mang theo ý cười, khóe môi cô hơi gợi lên, cô lúc thì ngẩng đầu nhìn ở góc cuối ngã tư đường, lúc thì lại cúi đầu lấy chân đá hòn đá bên cạnh.
Cô đã nói với anh, hẹn gặp nhau ở chỗ này.
Nhưng thời gian chậm rãi trôi đi, trong lòng cô ngày càng bất an, gương mặt hiện lên vẻ mất mát, ánh mắt nhìn xa xăm, hy vọng anh sẽ xuất hiện trong tầm mắt cô, nhưng cô ngóng trông rồi lại chờ đợi.
Hà Huống vẫn không xuất hiện.
Nụ cười trên mặt đã biến mất tăm, ánh mắt chứa đựng sự tuyệt vọng, khóe mắt long lanh ánh nước, cô cố gắng mở to hai mắt để nước mắt không rơi xuống.
Hà Huống chắc sẽ không đến đâu.
Cũng đúng, anh là đội trưởng đội cảnh sát, anh là cảnh sát, cô là kẻ trộm, cảnh sát làm sao thích một kẻ trộm như cô, cô và anh cách nhau một trời một vực, hai người họ vĩnh viễn không thể nào ở cùng nhau.
Cô chậm rãi mỉm cười, nhưng nước mắt nơi khóe mi lúc cô nở nụ cười đã chảy xuống.
Cứ như thế, gương mặt cô vẫn mang theo nụ cười như cũ.
Trời bắt đầu đổ mưa, mưa to rơi lên mặt cô, gió to ùn ùn thổi tới, bầu trời bắt đầu nổi sấm sét đùng đùng .
Dĩ nhiên, đây là mưa nhân tạo của đoàn phim, tiếng sấm cũng là hiệu ứng đặc biệt.
Không lâu sau, mưa bắt đầu rơi, tóc và áo quần Lục Chi Ưu nhanh chóng thấm ướt, cô đứng dưới mưa, nước mưa rơi lên mặt cô, đã không còn nhận ra trên mặt cô là mưa hay nước mắt.
Không khí trong trường quay cực kỳ im lặng, ngoại trừ tiếng mưa và tiếng sấm thì không còn âm thanh nào khác.
Mọi người im lặng nhìn Lục Chi Ưu đang khóc dưới mưa, dần dần bị diễn xuất của cô thuyết phục, cảnh diễn nội tâm này đã được cô xử lý vô cùng nhuần nhuyễn.
Song Jung Shin đứng bên cạnh đạo diễn, anh nhìn Lục Chi Ưu dưới mưa, cô đang ngồi xổm trên mặt đất, toàn thân run rẩy, không biết là đang diễn hay đang run vì lạnh.
Anh thoáng nhìn đạo diễn, dường như ông ấy vẫn chưa hồi hồn, lúc này đã có thể cắt được rồi, thế nên anh khều khều đạo diễn.
Đạo diễn hồi hồn, ông mờ mịt nhìn anh.
Song Jung Shin chỉ chỉ lên màn hình, ông mới sực tỉnh.
Cắt! Đạo diễn vội vàng hô lên.
Dừng mưa lại thôi!
Cơn mưa to nháy mắt liền tạnh.
Khương Thang cầm khăn lau vội vàng chạy về phía Lục Chi Ưu.
Lục Chi Ưu lấy khăn quấn chặt người mình, vài phút sau thân thể mới bắt đầu ấm lên.
Chi Ưu à, hôm nay cô vất vả rồi, mau về nghỉ sớm đi. Đạo diễn nói với cô.
Sắc mặt cô tái nhợt, môi trắng bệch, không có tí máu nào.
Cám ơn đạo diễn.
Sau khi kết thúc công việc, Khương Thang đưa áo khoác cho cô mặc vào rồi mới đưa cô về khách sạn.