Thanh âm hai cha con Triệu Trầm nói chuyện cũng không thể truyền vào trong phòng, vậy nên A Kết không biết trượng phu đang phải dằn đau khổ xuống đáy lòng, nàng chỉ có thể mặc cho Thái phu nhân nắm tay, thuận theo cúi đầu, nghe Thái phu nhân có ý tốt khuyên bảo.
Nói đến mức khiến nàng mặt đỏ tai hồng.
Đúng là sau khi Triệu Trầm tắm rửa thay đồ có ôm nàng thân thiết trong chốc lát, nhưng đó là hắn chủ động, phải khuyên thì nàng cũng đã khuyên, hắn không nghe thì nàng có biện pháp gì đây? Lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt sao? Vì sao phải cự tuyệt, nàng cũng nhớ hắn, chỉ cần hắn không phải thật sự muốn làm chuyện đó, nàng nhiều nhất cũng chỉ nhắc nhở hắn đừng quên tới bên này thỉnh an, không có khả năng ngăn cản lần nữa.
Như thế nào mà lọt vào mắt Thái phu nhân lại thành tình cảnh nàng chỉ lo lấy lòng nam nhân mà không để ý đến cốt nhục trong bụng rồi đây?
Thái phu nhân nói nàng là đố phụ, A Kết có thể không để trong lòng, nhưng chuyện này lại liên quan đến lễ nghi nữ nhân nơi khuê phòng, nàng không nhẫn nhịn nổi, đôi mắt phiếm hồng, nhỏ giọng giải thích: Tổ mẫu, ta không có, tướng công, hắn, hắn cũng biết giữ chừng mực... Nàng không phải loại nữ nhân mị hoặc nam nhân, Thái phu nhân nói nàng như vậy, chính là ám chỉ gia giáo nhà nàng không tốt, mà mẫu thân của nàng vốn ôn nhu, cần mẫn, hiền lành, là người tốt đến mức không thể nào tốt hơn.
Thái phu nhân cúi đầu nhìn đã thấy cảnh người vừa bị nàng nói đã khóc, trong lòng vừa thầm oán giận tức phụ của trưởng tôn, mới chút chuyện nhỏ đã rơi lệ, giống như chịu ủy khuất gì lớn lao lắm vậy, lại không thể để nàng khóc đến mức hai mắt sưng đỏ. Trưởng tôn còn đang chờ ở bên ngoài, thấy vậy lại hiểu nhầm bà ức hiếp thê tử hắn thì sao? Có lẽ chính Lâm thị cũng đang suy tính như thế, bà không thể để cho nàng dắt mũi.
Cầm khăn tay giúp A Kết lau đi nước mắt mà nàng tuy đã cố kìm giữ nhưng vẫn không thể ngừng rớt xuống, Thái phu nhân thở dài: Nhìn đi, ta cũng chưa nói gì, còn không phải là muốn tốt cho ngươi, vì coi trọng tôn tử của ta sao? Đừng khóc đừng khóc, tổ mẫu biết, việc này không thể trách ngươi, nam nhân ấy mà, lâu như vậy không ăn mặn, đều không nhịn được. Chỉ là hiện tại ngươi đang có mang, không thể không cẩn thận, cho dù Thừa Viễn nói bao nhiêu lời dễ nghe, ngươi cũng không thể dung túng cho hắn, biết không?
Tổ mẫu yên tâm, ta hiểu. A Kết chỉ là nhất thời ủy khuất, hiện tại đã bình tĩnh lại, Thái phu nhân trước giờ cũng chưa từng thích nàng, nàng cần gì phải xem lời bà là thật, tự mình khiến mình phiền lòng đây.
Thái phu nhân gật đầu, khẽ nhìn lướt qua bên ngoài rồi mới hạ giọng nói: Lúc trước Thừa Viễn không ở nhà, ta cũng chưa nói với ngươi, hiện tại hắn đã trở lại, có một số việc ta không thể không nhắc nhở cho ngươi một tiếng. Thân thể ngươi hiện nay không tiện hầu hạ Thừa Viễn, hắn lại là một đại nam nhân đã hưởng qua ngon ngọt, không có khả năng gần một năm không chạm qua người bên ngoài, thay vì để hắn đi bên ngoài làm loạn, không bằng chọn ra từ mấy nha hoàn bên cạnh, giúp ngươi hầu hạ hắn, ngươi nói có phải không? Đều đã hiểu rõ, ngươi cũng không cần lo lắng tương lai các nàng thị sủng mà kiêu, quên đi bổn phận. Bà tặng người thì chắc chắn trưởng tôn sẽ cảm thấy bà không có ý tốt, lúc này khiến cho thê tử của hắn tự mình chuẩn bị người, hắn cũng không thể trách bà.
Tay còn lại của A Kết âm thầm siết chặt khăn tay, ngoài miệng lại nói: Vâng, trở về ta sẽ hỏi qua ý kiến của tướng công, để xem hắn nhìn trúng ai, chọn được rồi lập tức nâng lên thành di nương. Lời lẽ thoải mái đồng ý nhưng khóe miệng lại mím, rõ ràng không nguyện ý.
Có nữ nhân nào nguyện ý đâu?
Thái phu nhân không cầu cháu dâu thật sự hiền lành, nàng chịu phân sủng (chia bớt sủng ái), bà đã hài lòng.
Nha đầu ngốc, chỉ là mấy đứa nha hoàn, sao có thể coi trọng các nàng như vậy? Trước tiên cứ để hầu hạ Thừa Viễn, tốt số có thai mới nâng thành di nương. Được rồi, sắc trời cũng không còn sớm, đôi tình nhân các người mau trở về nghỉ đi. Thái phu nhân từ ái sờ sờ đầu A Kết, thấy mắt nàng không thể bị người khác nhìn ra đã từng khóc, lúc này mới yên tâm, tự mình tiễn người đi ra ngoài.
Triệu Trầm sớm đã chờ đến mức hết kiên nhẫn, xa cách lâu ngày mới đoàn tụ, hắn chỉ muốn cùng tức phụ nhanh nhanh trở về phòng ngủ.
Thấy hai người đi ra, Triệu Trầm trước hết nhìn về phía A Kết, trước mặt Thái phu nhân, A Kết mỉm cười với Triệu Trầm. Triệu Trầm nhận thấy vẻ mặt thê tử có gì đó không đúng nhưng lại nói không ra, bất quá nghĩ lại cũng đúng, Thái phu nhân còn có gì hay để nói với nàng đây?
Tổ mẫu, chúng ta đi trước, ngài nghỉ ngơi sớm một chút. Chờ khi phu thê sóng vai đứng chung một chỗ, Triệu Trầm mở miệng nói.
Từ từ, ta có vài câu muốn dặn ngươi. Thái phu nhân đưa tay kéo hắn đến một bên, Triệu Trầm áp chế sự không kiên nhẫn trong lòng, hơi hơi cúi đầu. Thái phu nhân thân mật trừng mắt nhìn hắn một cái: Thừa Viễn, tức phụ ngươi hiện tại đang mang đứa nhỏ, buổi tối ngươi cũng không thể làm loạn, hai ngày nữa vẫn nên chia phòng ngủ đi, mắt không thấy tâm sẽ không tham.
Triệu Trầm cười gượng hai tiếng cho có lệ.
Thái phu nhân cười, để bọn họ đi.
Triệu Trầm tự mình cầm đèn lồng, nắm tay A Kết chậm rãi trở về, cẩn thận nhìn chằm chằm đường dưới chân, chờ đến khi cách xa Vinh Thọ đường, hắn mới quay sang nhìn thê tử đang trầm mặc không nói, cười hỏi: Bà ta lại chọc nàng mất hứng sao?
A Kết không đáp, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, thấp giọng hỏi: Bà đã nói gì với ngươi?
Triệu Trầm cũng không giấu diếm: Chúng ta chia phòng ngủ, tránh việc ta thấy được liền muốn nàng.
Tiếng hắn trầm thấp, ánh mắt lại rực lửa, A Kết mới nhìn vào đôi mắt kia thì đã biết phần trước của câu nói đại khái hẳn là của Thái phu nhân, phần sau trắng trợn như vậy, tuyệt đối là do người này tự nói. Trên mặt nàng hơi nóng, sờ sờ bụng, có chút không xác định hỏi hắn, Nếu không, hay chúng ta cứ chia phòng ngủ đi?
Lời Thái phu nhân nói tuy rằng không dễ nghe, nhưng cũng có vài câu là thật, Triệu Trầm bám người là chuyện A Kết rất rõ ràng, nàng cũng tự nhận mình không có nghị lực để lúc nào cũng cự tuyệt hắn, vạn nhất lần nào đó để hắn đạt được, trong chuyện đó, từ trước đến giờ hắn thường làm nhiều lần, nhỡ làm tổn thương đứa nhỏ thì sao?
Trong mắt A Kết, hiện tại quan trọng nhất là đứa nhỏ, trượng phu ủy khuất thì cố chịu đi.
Thế nào, có đứa nhỏ thì muốn đá văng phụ thân của nó sao? Triệu Trầm bất mãn hôn lên trán nàng một cái, ôm bả vai nàng nói: Cứ ngủ trong một phòng, dù sao chỉ cần nàng ở Vọng Trúc hiên, ta ở đâu đều nhớ kỹ nàng, nàng ở bên cạnh ta, vẫn khiến ta lăn qua lộn lại nhớ nàng. Về phần khác...
Triệu Trầm không nói, đợi đến lúc trở về Vọng Trúc hiên, vào phòng, hắn mới ôm nàng nói: Còn nhớ rõ lần đó xe ngựa của ta đi theo sau xe lừa nhà nàng không? Khi đó ta chỉ muốn muốn nàng, vẫn nhịn đến tháng chạp mới thật sự đạt được, tính ra thì còn khoảng bảy tháng nữa, ta cũng có thể chịu đựng như thế chứ? Lúc nói chuyện ánh mắt dừng lại ở trên vạt áo A Kết, như có điều ngụ ý.
A Kết xấu hổ đến xoay người, kêu bọn nha hoàn bên ngoài chuẩn bị nước súc miệng.
Triệu Trầm cười vui vẻ, đi ra phía sau tấm bình phong thay đồ.
Bọn nha hoàn bưng nước tiến vào xong lại lui ra, Triệu Trầm một lần nữa tắm rửa, vừa lau người vừa cách tấm bình phong nhìn thê tử đã sửa soạn xong trước ngồi ở trên kháng, nhìn nàng lặng lẽ nhìn về bên này, lại đỏ mặt quay đi, chui vào trong chăn.
Giữa ngày hè, dùng chăn làm gì chứ?
Triệu Trầm đã ngại thê tử mặc áo ngủ có chút dầy, mùa hè khi hắn ngủ đều chỉ mặc một cái quần mỏng.
Để lại một ngọn đèn, Triệu Trầm đóng cửa phòng, lưu loát bò đến đầu giường, chống cánh tay đến gần bên người A Kết, hít một hơi thật sâu, sau đó hôn lên mái tóc dài của nàng, lại khẽ vén chúng ra, nói vào lỗ tai nàng: Đắp chăn không nóng sao?
A Kết rất nóng. Thật ra chăn thật mỏng, tối qua nàng đắp không cảm thấy gì, nhưng đêm nay lại không giống thế.
Đều là bởi vì trong phòng có thêm một người.
Làm sao có thể không nóng đây?
Đầu đông năm trước, nàng cùng Triệu Trầm thành thân, trong phòng lạnh, Triệu Trầm muốn làm cái gì cũng phải ở trong chăn, có chiếc chăn thật dày che lấp, xung quanh lại tối đen như mực, dù nàng ngượng ngùng xấu hổ thế nào cũng dễ dàng chịu đựng được. Hiện tại tiết trời ấm lên, hắn lại để lại đèn, ý tứ còn không rõ ràng sao?
A Kết cắn môi, đẩy đầu hắn ra, quay về vách tường nói: Ngủ đi, chúng ta ngủ một giường, nhưng dùng hai chăn.
Vì sao dùng hai cái chăn? Triệu Trầm không nghe, nếu nàng muốn đắp chăn, hắn cũng dùng chung chăn với nàng, nhanh chóng lật chăn chui vào, bởi vì nàng mang đứa nhỏ, Triệu Trầm không dám lật người nàng vào sát mình như trước, cho nên hắn chủ động lại gần, từ phía sau khẽ ôm nàng.
Hắn vốn bá đạo, trở thành Triệu tướng quân lại có da mặt càng dày, mới trở về liền ra uy với A Kết.
A Kết xấu hổ đến mức vùi đầu vào gối, còn dùng tay trái chặn mặt, Chàng đừng như vậy...
Nàng không chê nóng, nhưng Triệu Trầm không chịu nổi, kéo chăn ra ném về phía tây cái kháng, sau đó khẽ động nửa người trên nhìn A Kết, ánh mắt di động qua lại ở trên người nàng, nhìn một chút rồi đưa tay đặt lên đùi thê tử, nhẹ nhàng tô theo đoá hoa lan sáu cánh thêu trên váy nàng, cúi đầu hỏi: Ta làm sao? Cái kia không được, ôm ngươi một cái cũng không được sao?
A Kết không còn lời nào để nói, tim cũng cử động theo ngón tay hắn.
Rất nhanh, Triệu Trầm liền phát hiện loại trêu đùa này trước đây là một loại hưởng thụ, bây giờ đối với hắn mà nói, không thể nghi ngờ chính là thống khổ tột cùng, ngày nhớ đêm mong thê tử vừa xinh đẹp, vừa mềm mại, vừa nhu thuận, lại dễ đỏ mặt xấu hổ của mình, cuối cùng cũng không thể đụng vào, hắn chọc phá nàng không phải chính là tự mình chuốc lấy cực khổ sao?
Toàn thân Triệu Trầm khó chịu, sợ mình kiên trì không nổi, xoay người, đưa lưng về phía A Kết, ngoan ngoãn nằm trên gối đầu của mình. Gối đầu này là do nàng xếp, cách của nàng một khoảng, Triệu Trầm vụng trộm dùng tay mò mẫm, từng chút di chuyển về phía thê tử, vừa đụng tới áo ngủ của nàng lại rút về.
Hắn bắt buộc mình nghĩ đến chuyện khác, đây mới là ngày đầu tiên, ngày đầu tiên mà hắn không nhịn được, mấy tháng tiếp theo hắn sống thế nào?
A Kết, Thái phu nhân đã nói gì với nàng? Sau một lúc im lặng, Triệu Trầm khẽ mở miệng, thanh âm hơi khàn.
Hắn rốt cuộc lại để ý đến nàng, bất an trong lòng A Kết lập tức biến thành vui vẻ. Trong thâm tâm, nàng sợ Triệu Trầm quá thân cận, đến lúc không cẩn thận lại gây ra sai lầm, nhưng khi hắn không để ý tới nàng, nàng lại thấy mất mát, ngóng trông hắn lại đến ôm nàng. Về phần lời nói của Thái phu nhân, việc thông phòng thì Triệu Trầm đã từng cam đoan với nàng, tuy rằng A Kết không hoàn toàn an tâm, nhưng cũng có bảy tám phần tin tưởng.
Nàng không để ở trong lòng, nhưng luôn muốn cùng Triệu Trầm trao đổi, tránh cho khi Thái phu nhân hỏi tới, lời nói của hai người lại không nhất trí, Bà nói thiếp bây giờ không tiện hầu hạ chàng, để thiếp sắp xếp vài nha hoàn dễ nhìn, thiếp đồng ý, chỉ nói phải do chàng chọn người chàng thích.
Sau này nếu bà ta hỏi lại, nàng sẽ nói ai ta cũng chướng mắt phải không? Triệu Trầm nhịn không được quay lại, nhìn bóng dáng A Kết, hỏi.
A Kết nhẹ nhàng Ừ , bởi vì giọng hắn chứa nghi vấn, giọng nàng cũng mang theo vài phần không xác định, dường như không biết trả lời như vậy đến cùng có đúng hay không.
A Kết càng ngày càng thông minh. Triệu Trầm ôn nhu đưa ra khẳng định, si ngốc nhìn nàng. Có lẽ là do gần bên, áo ngủ của nàng lại có vẻ mỏng, lưng ngọc sau lớp lụa mỏng như ẩn như hiện, ở giữa lại có thêm dây lưng màu đỏ tươi, nút thắt buông lỏng, cùng màu với màu cổ áo của nàng.
Đó chính là chỗ hắn thích cởi ra nhất.
Bàn tay Triệu Trầm lại thu về, nhắm mắt lại muốn ngủ, nhưng rất nhanh lại mở ra, xoay qua không muốn nhìn nàng, rồi lại suy nghĩ đến mức căng thẳng, trằn trọc trăn trở không biết bao lâu, Triệu Trầm cũng bỏ qua, cho thê tử tự mình lựa chọn, A Kết, ta nhớ nàng, muốn ôm nàng, muốn hôn nàng, đặc biệt muốn, nếu nàng cũng nhớ ta, hãy quay lại đây đi. Nhưng mà ta nói trước, nếu nàng quay lại, có khả năng ta sẽ không khống chế được.
A Kết không khỏi siết chặt đệm giường.
Sao hắn có thể nói như vậy?
Không quay qua, giống như nàng thật nhẫn tâm, hắn đi ba tháng nàng cũng không nhớ hắn, nhưng nếu quay qua, chẳng khác nào thừa nhận nàng muốn thân mật với hắn? So với hành động chủ động quyến rũ trong lời của Thái phu nhân có gì khác biệt?
Nàng cắn môi, hạ quyết tâm không quay qua, hắn muốn ôm liền ôm, đừng đẩy đến trên người nàng.
Nàng khẩn trương bất an chờ xem hắn lựa chọn thế nào, Triệu Trầm cũng giương mắt nhìn thê tử, cõi lòng đầy chờ mong. Thê tử mang thai đứa nhỏ, hắn không có, hắn không hiểu động tác nào sẽ làm tổn thương đến nàng, cho nên hắn không dám chủ động.
Gió đêm xuy phất, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng lá trúc xào xạc, trong phòng càng lộ vẻ yên tĩnh.
Bóng đêm càng ngày càng sâu, Triệu Trầm khe khẽ thở dài, Ngủ đi, ta đi tắt đèn. Hắn nhìn ra được nàng còn chưa ngủ, hắn không muốn khiến nàng khó xử, im lặng lâu như vậy đã chứng minh nàng không muốn.
Hắn nhanh chóng tắt đèn, sau khi lên kháng, hôn lên trán A Kết một chút liền khắc chế bản thân nằm về chỗ của mình, đưa lưng về phía nàng, ngủ.
Phía sau không còn chút động tĩnh, nước mắt A Kết rốt cuộc cũng rơi xuống.
Nàng muốn cho hắn hôn, cho hắn ôm, sau đó ở trong lòng hắn ngủ cả một đêm, hắn cũng đã ba tháng không ôm nàng ngủ.
Mà Triệu Trầm để cho nàng chọn, cuối cùng thì hắn có hy vọng nàng quay qua không?
Nàng thì sao, nàng muốn hắn như vậy, chẳng lẽ chỉ có thể đợi hắn lại gần sau đó cho hắn thêm sự đáp lại sao?
A Kết rất khó chịu, nàng không muốn nhịn nữa, hắn là nam nhân của nàng, nàng nhớ hắn, hiện tại hắn trở lại, nàng muốn ôm hắn. Website đăng truyện chính thức: diendanlequydon.com
Lau nước mắt, A Kết khẽ xoay người về bên kia, gần như nàng mới động, bên cạnh liền có động tĩnh, A Kết không khỏi dừng lại, giọng nói khàn khàn của Triệu Trầm đã vang lên bên tai, A Kết, tiếp tục, đến trong lòng ta, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ không làm tổn thương đến đứa nhỏ của chúng ta.
Thì ra hắn vẫn luôn đợi nàng.
A Kết nín khóc mỉm cười, che bụng xích qua, sau khi rơi vào vòng tay ấm áp quen thuộc, nàng chủ động ôm lấy cổ hắn, ngửa đầu hôn hắn, trong sự quấn quýt thân mật quen thuộc, hoá giải tương tư.
Đây là nam nhân của nàng, nàng quyến rũ, ai quản được?