Trong Vinh Thọ đường, Tần thị đã đến từ sớm, tiếp nhận công việc của đại nha hoàn, tự mình hầu hạ Thái phu nhân rửa mặt chải đầu.
Thái phu nhân nhìn nàng từ trong gương, không để ý mà nói: Sáng nay sao lại hiếu thuận như vậy?
Tần thị thật cẩn thận cắm trâm vàng vào búi tóc mẹ chồng sau đó giúp bà đeo đai buộc đầu, lúc này mới cười nói: Hôm nay Thừa Viễn xuất phát, con nghĩ trưởng tôn không có ở nhà, khẳng định nương nhất thời không thích ứng được, nóng lòng chuẩn bị thay Thừa Viễn làm tròn đạo hiếu, giúp nương vui vẻ.
Thái phu nhân giật giật khóe miệng, quét mắt một vòng thấy đám nha hoàn đều đã đi xuống, nhìn chằm chằm Tần thị hỏi: Ta nghe nha hoàn nói thời gian này Duẫn Đình đều nghỉ ở Tiền viện, các ngươi giận nhau rồi hả? Đã ba tháng rồi? Ngươi chọc hắn như thế nào mà để cho nam nhân không đặt chân tới hậu viện trong thời gian dài như vậy?
Tần thị mặt trắng bệch, rơi lệ, gạt lệ tố khổ: Nương, con chưa làm cái gì, là Hầu gia còn nhớ tới người nọ ạ. Trước kia Thừa Viễn không ở nhà, hắn dằn xuống đáy lòng, hiện tại Thừa Viễn trở lại, ngày ngày đều có thể thấy, Hầu gia nhìn vật nhớ người, ký ức trỗi dậy, nói với ta về sau sẽ không bước vào hậu viện. Nương, người giúp con khuyên nhủ hắn đi, người chết rồi không có thể sống lại, Hầu gia cứ mãi nhớ thương, đối với thân thể cũng không tốt...
Nếu nhi tử nghe lời nàng, làm gì xảy ra chuyện mà xuẩn phụ (phụ nhân ngu ngốc) này mới vừa cầu nàng?
Thái phu nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép bèn trừng mắt nhìn Tần thị một cái, Nếu ngươi tốt, Duẫn Đình cũng sẽ không nhớ mãi một người đã chết, chính mình không bắt được tâm nam nhân cũng đừng trách mệnh không tốt.
Tần thị không ngừng gạt lệ.
Đừng khóc, sáng sớm đến chỗ ta khóc, ý định tìm xui xẻo phải không? Thái phu nhân tức giận cắt ngang nàng, suy nghĩ một chút lại nói: Ngươi cũng ngốc, chả nhẽ Duẫn Đình chỉ có Thừa Viễn là con trai sao? Thừa An thông tuệ hiểu chuyện, ngươi chăm sóc tốt cho Thừa An, Duẫn Đình thấy tự nhiên sẽ cao hứng.
Nhưng Thừa An căn bản không nuôi bên cạnh con, cho dù nó có tốt Hầu gia cũng sẽ không nghĩ là do công lao của con. Nghĩ đến nhi tử vừa đầy tháng đã bị ôm đi, nàng chỉ có thể mỗi tháng gặp hai lần, trừ bỏ mỗi tháng mùng một và 15 có thể trò chuyện, bình thường chỉ có thể vội vàng hỏi han tại Vinh Thọ đường, nước mắt Tần thị lại dâng lên. Nếu không phải chính Hầu gia nuôi dưỡng nhi tử thành đứa nhỏ hiểu chuyện, đáng yêu như vậy, nàng cũng khó có thể tưởng tượng nhiều năm như vậy sao bản thân có thể chịu đựng được.
Thái phu nhân nhìn nàng khóc sướt mướt liền dịu giọng, Thừa An không ở bên cạnh ngươi, vậy sao ngươi không nghĩ biện pháp để cho hắn đến ở bên ngươi mấy ngày? Như vậy Thừa An có bị đau đầu nhức óc, Hầu gia biết, không phải đến chỗ ngươi nhìn một cái hả? Nếu không phải hai di nương nhát gan đã sớm bị nhi tử dọa bể mật, bọn nha hoàn càng không thể nào đến gần hắn, cả hầu phủ chỉ có Tần thị dựa vào đứa nhỏ may ra có vài phần khả năng xoay người, nàng mới không phí sức đi chỉ điểm cho nàng ta!
Tần thị mờ mịt hạ tay, nhìn Thái phu nhân, vốn muốn hỏi tới cùng là biện pháp gì, chống lại ánh mắt bất mãn của Thái phu nhân, nàng đành ngượng ngùng ngậm miệng, tâm tư lại chuyển động. Để cho nhi tử đến Duy Phương viên ở? Trước kia thật ra có hai lần nhi tử sinh bệnh, mê man kêu nhớ nàng, Hầu gia liền sai người đưa đứa nhỏ tới. Hai năm qua nhi tử càng ngày càng hiểu chuyện, bị bệnh cũng không tìm nàng, nhưng mà nếu nàng nói với nhi tử nỗi khổ của mình, nhi tử sẽ phối hợp với nàng chứ?
Giống như vén mây mặt trời mọc, tâm Tần thị nháy mắt bừng sáng, cảm kích đỡ Thái phu nhân đi ra gian ngoài.
Bọn tiểu bối đã chờ ở bên ngoài.
Triệu Nghi ngồi ở bên người A Kết nhỏ giọng hỏi thăm huynh trưởng đi lúc nào, đối diện là Triệu Thanh và Triệu Hàm đang thảo luận một đoạn văn chương, Triệu Duẫn Đình đã sớm vào triều nên không gặp ở đây. Thấy Thái phu nhân đi ra, A Kết vội vàng cùng Triệu Nghi đứng lên, cười, vấn an Thái phu nhân buổi sáng, Triệu Nghi nói nhiều hơn nàng một chút, bởi vì nàng phải làm lễ mẹ cả với Tần thị.
Thái phu nhân gật gật đầu, ngồi xuống trên giường thấp, nha hoàn bên người lần lượt đưa ấm lô, bưng nước trà tới. Thái phu nhân uống một ngụm trà nóng, sau đó bưng ấm lô, quay sang nhìn A Kết hỏi, Thừa Viễn đi bao lâu?
A Kết đứng dậy kể chuyện đưa Triệu Trầm đi.
Thái phu nhân liền nói với Triệu Thanh, Triệu Hàm: Các ngươi thấy không. Tiền đồ của đại ca các ngươi không phải dễ kiếm. Hai người các ngươi chỉ cần ở nhà đọc sách, gió thổi không tới mưa rơi không thấy, đại ca các ngươi lại khoác cả trời sao mà đi, hơn nửa đêm giữa trời gió lạnh, chỉ sợ đoạn đường này cũng phải như vậy, cho nên các ngươi muốn tốt cho bản thân mình thì nên sớm lập được công danh ra ngoài.
Triệu Thanh đứng dậy, trịnh trọng trả lời: Tổ mẫu răn dạy chí phải, tôn nhi nhất định khắc khổ đọc sách, không phụ lòng phụ thân và tiên sinh giáo dục cùng tổ mẫu kỳ vọng cao.
Triệu Hàm cũng nói như vậy.
Mặc dù Triệu Thanh là con thứ nhưng lại hơn người tại dung mạo Tiêu di nương, sinh ra cũng chững chạc, tao nhã, hơn nữa lại là nha hoàn bên người nàng sinh, Thái phu nhân mặc dù không tốt với hắn như với Triệu Hàm, nhưng cũng chưa từng lạnh nhạt, mỉm cười hiền hậu để cho hai người ngồi xuống.
Tần thị vui mừng nhìn nhi tử, nghĩ đến Thái phu nhân vừa chỉ điểm cho mình, nàng cũng muốn hồi báo Thái phu nhân, liền nhìn A Kết nói: “Con dâu, Thừa Viễn đi xa, tổ mẫu ngươi nhớ mong hết sức, ta nghĩ ngươi mấy tháng này ở bên viện này dùng cơm đi, tổ mẫu ngươi thấy ngươi giống như nhìn thấy Thừa Viễn, tự nhiên trong lòng cũng được trấn an. Nếu ngươi lo lắng nghĩa mẫu mình cô đơn thì mời nàng đi theo, chúng ta nhiều người càng thêm náo nhiệt phải không? Nói đi nói lại, Dung phu nhân chiếu cố Thừa Viễn tốt như vậy, ta đã sớm muốn cảm tạ nàng rồi. Thuận tiện xem bộ dáng hồ ly mị hoặc ra sao!
Tay Thái phu nhân đang bưng trà liền dừng một chút, khẽ nhíu mày, cũng không nói gì thêm, nhìn về phía cháu dâu, muốn nghe xem nàng đáp như thế nào.
A Kết tươi cười dịu dàng, nhìn Thái phu nhân nói: Có thể làm tổ mẫu an tâm, cháu dâu đương nhiên nguyện ý lưu lại phụng bồi tổ mẫu. Chỉ là nghĩa mẫu bên kia con không dám tự tiện quyết định, còn phải đi về hỏi ý tứ nghĩa mẫu. Nói xong xấu hổ cúi đầu, nhỏ giọng giải thích: Nghĩa mẫu cũng xuất thân thôn quê giống cháu dâu, con lúc trước vào phủ cũng không dám đến đây, sợ mắc lỗi làm phiền tổ mẫu, về sau mới biết tổ mẫu là người hiền lành, dần dần sẽ không sợ, nghĩa mẫu, nàng so với ta vẫn còn khẩn trương...
Thái phu nhân nhìn chằm chằm A Kết, thấy vẻ mặt nàng khi nói tới việc Ninh thị xuất thân ở nông thôn không giống giả bộ, trong lòng đã hiểu rõ, Ninh thị cùng trưởng tôn sợ A Kết lỡ miệng nên giấu giếm nàng.
Bên kia tiểu nha hoàn đã bắt đầu dọn cơm, Thái phu nhân khoát tay với A Kết, cười nói: Đừng nghe mẫu thân ngươi, tổ mẫu bên này có bọn đệ đệ và muội muội chăm lo, thiếu ngươi cũng không sao. Nghĩa mẫu ngươi bên kia lẻ loi một mình quả thực đáng thương, ngươi cứ qua đó cùng nàng dùng cơm đi thôi.
Chuyện cười, trưởng tôn trước khi rời đi cố ý tìm nàng, thỉnh cầu nàng hỗ trợ chiếu cố thê tử hắn, hiện tại Thái phu nhân đang hi vọng cùng trưởng tôn quan hệ hữu hảo, làm sao có thể khó xử cháu dâu khi hắn rời đi? Đối với chuyện Ninh thị bên kia thì nàng chỉ đứng sau lưng ra chủ ý, Tần thị có thành công thì trưởng tôn cũng chỉ hận Tần thị ức hiếp nương hắn, không có chút quan hệ đến nàng.
Thái phu nhân đã hạ quyết tâm, hiện tại trưởng tôn không chán ghét mà vứt bỏ cháu dâu trước, nàng sẽ không tự tiện xuất thủ lần nữa, huống hồ cháu dâu trưởng này dạ dạ vâng vâng dễ bắt nạt, lại không chọc tới nàng, trừ bỏ khinh thường xuất thân của nàng cùng toàn thân không phóng khoáng, thì dùng lý do đắc tội trưởng bối cũng không thể đối phó với nàng.
Nghĩ như vậy, Thái phu nhân liếc Tần thị một cái, cảnh cáo nàng đừng tự cho là mình thông minh nữa. Muốn nhìn bộ dáng Ninh thị thì tự mình nghĩ biện pháp đi, đừng đổ lên trên người bà. Đời này bà cũng không muốn nhìn đến Ninh thị, gọi Ninh thị qua dùng cơm, bà sợ bản thân mình tức chết.
Tần thị không rõ vì sao thái độ Thái phu nhân biến hóa lớn như vậy, may mà sáng nay nàng đã có diệu kế, bởi vậy không quá mức thất vọng.