Ở biên quan Tây Bắc, Triệu Trầm sắp đến Trương Dịch, còn ở kinh thành đã đến ngày đại hỉ của Quách Tử Kính.
Là đại hồng nhân(người tâm phúc) bên cạnh hoàng thượng, Quách Tử Kính thành thân, Hoàng Thượng thưởng không ít thứ tốt cho hắn. Có Hoàng Thượng bắt đầu, Cảnh vương nay đã là Thái Tử, còn cả An vương, Khang vương và những quận vương khác đều đưa lễ vật ăn mừng.
Một phong bao tám trăm lượng, giống với với An vương, đều ít hơn hai trăm lượng so với thái tử, vàng bạc tơ lụa cũng không có gì khác, còn không bằng bức điêu khắc Hầu tử hái đào của người đang đóng cửa kiểm điểm tam hoàng tử - Thanh quận vương.
Là thật sự đã quên Lâm Trúc, hay là vẫn suy nghĩ cho Lâm Trúc, không muốn tặng quà quá quý giá khiến cho hắn hiểu lầm?
Mặc kệ cố ý hay vô tình, sau ngày hôm nay, Lâm Trúc đã là thê tử của hắn. Nếu Khang vương an phận, hắn vẫn coi Khang vương là vương gia mà kính trọng, Thanh quận vương vẫn còn muốn nhảy nhót, hắn cũng vui vẻ giúp đỡ , cho đến khi quận vương kia không ngóc đầu lên được.
Sau khi chào tạm biệt phụ mẫu và quan khách, Quách Tử Kính mang bộ hỷ phục(áo quần cưới) màu đỏ tung người lên ngựa, đi đến Lâm gia đón tân nương tử.
Lúc này ở Lâm gia rất đông vui.
Lâm Hiền tốt xấu gì cũng làm việc ở Hàn Lâm viện được gần hai năm, nhà có việc vui nên đương nhiên muốn mời đồng liêu đến uống rượu mừng, chờ khi nhóm người phu nhân và thái thái đến, hậu viện Lâm gia lập tức có vẻ chật chội. Liễu thị và A Kết vội vàng tiếp khách, Ninh thị ở nhà kề dỗ hai đứa cháu trai, Xán Xán bây giờ có thể chạy nhảy rồi, mặc một bộ màu đỏ hết chạy bên này lại qua bên kia nhìn ngắm, hành hạ Thúy Ngọc đến khổ.
“Dì thật là đẹp.” Chơi chán bên ngoài rồi, Xán Xán chạy đến khuê phòng của dì, ghé người vào trên đùi dì ngửa đầu khen.
“Đẹp hơn nương cháu sao?” Lâm Trúc sờ khuôn mặt đỏ ửng của cháu gái, dịu dàng trêu ghẹo bé, trong mắt là vẻ lưu luyến không nỡ xa rời.
Xán Xán không nhìn ra sự thương cảm ẩn trong đôi mắt củadì, khuôn mặt dán trên đùi dì, cười rạng rỡ nhưng không nói lời nào, vẫn không chịu nói dì đẹp hơn mẫu thân. Lâm Trúc cũng biết bé sẽ như vậy, giả vờ tức giận nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cháu gái. Xán Xán cười chống tay đứng lên, ngồi chồm hổm trước người Lâm Trúc, chỉ vào mũ phượng với những sợi dây trân châu rũ xuống: “Mũ của dì thật là đẹp, cháu sờ được không?”
Lâm Trúc cười gật đầu.
Xán Xán rất vui, nâng tay nhỏ lên muốn sờ.
A Kết từ bên ngoài đi vào, thấy vậy vội ôm nữ nhi vào trong lòng: Không được lộn xộn đụng vào trên đầu dì, chỉ lát nữa bá bá sẽ đến đón dì rồi.
Xán Xán nhìn dì với vẻ mặt uất ức, Lâm Trúc một lần nữa cướp lấy cháu gái để lên chân mình, ôm bé, sẵng giọng với trưởng tỷ: “Sờ một chút cũng không hư, là muội để cho Xán Xán sờ đấy, hai dì cháu chúng em nói chuyện, đại tỷ muốn làm gì cứ làm đi, Xán Xán nói có đúng hay không?
Mẫu thân trừng mắt nhìn, Xán Xán tựa vào trong lòng dì, cười, thông minh không nói lời nào.
Bên ngoài có Liễu thị trông nom, lúc này A Kết hiện tại không có chuyện gì, nhìn muội muội và nữ nhi vô cùng thân thiết ở trước mặt, bỗng nhiên thấy lưu luyến. Tối qua còn ngủ cùng với muội muội trên một cái giường, điều nên nói cũng đã nói hết rồi, có một số việc muội muội thấy xấu hổ không muốn nghe nàng và mẫu thân liền không nói, dù sao chuyện này chủ yếu vẫn là dựa vào nam nhân. Lại lải nhải vài câu, A Kết đưa tay ra với nữ nhi, Xán Xán ngoan ngoãn trở lại trong vòng tay của mẫu thân.
A Kết hôn bé: “Dì phải thành thân, Xán Xán đã chúc mừng dì chưa?”
Xán Xán gật đầu.
A Kết bảo bé chúc mừng lại một lần nữa.
Xán Xán tựa vào trong lòng mẫu thân, nghiêm túc nói với dì: “Chúc dì và bá bá sớm sinh quý tử, đầu bạc răng long.”
Giọng nói trẻ con ngọt ngào trong trẻo, hốc mắt Lâm Trúc ướt lên, nàng vừa muốn nói gì đó thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng pháo đinh tai nhức óc.
Tân lang đến.
A Kết vội vàng lấy khăn voan đội lên đầu muội muội, có hỉ nương đến đỡ Lâm Trúc xuống giường, đi ra ngoài cùng tân lang từ biệt phụ mẫu. Xán Xán vội vàng muốn đi theo, mắt A Kết ngấn lệ đi giày cho nữ nhi, dắt bé đi theo sau mọi người.
~
Màn đêm buông xuống, Quách Tử Kính uống xong ly rượu cuối cùng, nói chuyện với khách nhân một lát, giả vờ say rời đi.
Hắn là thống lĩnh thị vệ, thành thân là chuyện quan trọng, dĩ nhiên mời không ít huynh đệ cấp dưới, thấy hắn muốn chạy, bọn thị vệ bình thường không dám mở miệng trêu đùa thống lĩnh lập tức ồn ào không muốn thả người, lôi kéo hắn tiếp tục uống rượu. Quý Chiêu là em rể, nhanh chóng nhân cơ hội này thể hiện, chắn trước người anh vợ nói: “Được rồi, thống lĩnh đại nhân thật vất vả mới cưới tức phụ, các ngươi nhẫn tâm phá hỏng chuyện tốt của huynh ấy sao? Nói xong chạy như một làn khói, sợ bị anh vợ đá.
Một câu nói khiến mọi người cười vang, những lời nói thô tục liên tiếp được thốt ra.
Quách Tử Kính lắc đầu, bảo một gã sai vặt đỡ về hậu viện, để lại một đám hán tử có vợ hoặc chưa có vợ ở phía sau.
So sánh với sự náo nhiệt ở tiền viện, tân phòng có vẻ cực kỳ yên tĩnh.
Ánh trăng như nước, cùng với ngọn đèn trong sân soi rọi, gió lạnh thổi tan chút men say, Quách Tử Kính đuổi gã sai vặt đi, còn mình đứng ở cửa viện một lát, rồi mới đi vào.
Bọn nha hoàn hành lễ, Quách Tử Kính chỉ giữ lại hai nha hoàn đứng dưới mái hiên để hầu hạ, còn những người khác đều lui ra.
Uống trà súc miệng ở gian ngoài xong, Quách Tử Kính không nhanh không chậm đi vào nội thất, vừa vào liền thấy Lâm Trúc đang ngồi trên mép giường, hỉ phục trên người đã đổi thành thường phục, vẫn là màu đỏ, giày thêu mềm màu đỏ, váy màu đỏ, áo cũng là màu đỏ, cổ áo màu đỏ bao bọc lấy cái cổ trắng nõn, lên trên là khuôn mặt trắng hồng được ánh đèn phản chiếu, đôi môi đỏ hồng đang mím chặt lại.
Quách Tử Kính không có nhìn lên trên nữa, ánh mắt nhìn đến trước ngực của thê tử.
Đại cô nương mười sáu tuổi, trên người đã không còn vẻ ngây ngô như lúc mới gặp nữa.
Trong cơ thể không biết từ lúc nào đã dấy lên một ngọn lửa, Quách Tử Kính chậm rãi nâng mắt, nhìn vào đôi mắt của thê tử: Ta đã trở về.”
Giọng nói khàn khàn, nhưng vẫn duy trì sự trong trẻo nhưng lạnh lùng bình tĩnh thường ngày, chỉ có người thường xuyên nói chuyện với hắn mới có thể nhận ra được.
Lâm Trúc không nghe được, khóe mắt nhìn thấy hắn vẫn đứng ở kia không nhúc nhích, Lâm Trúc cắn cắn môi, đứng dậy hỏi: “Thiếp gọi người chuẩn bị nước cho chàng tắm?” Lúc nói chuyện, ánh mắt nàng nhìn vào đai lưng của nam nhân. Đã gả cho người ta, sau này sẽ là phu thê, mặc kệ như thế nào, những điều thê tử nên làm nàng sẽ làm.
“Tắm? Bây giờ trời lạnh rồi, trên người ta không có mồ hôi.” Quách Tử Kính không tới gần, chỉ nhìn chằm chằm nàng, nói. Hắn là một đại nam nhân có thói quen làm theo ý mình, sau khi thời tiết vào thu không phải ngày nào hắn cũng tắm, nhìn thấy Lâm Trúc nhăn mày, hắn mỉm cười không tiếng động: “Được rồi, nàng cho người chuẩn bị nước đi, toàn thân ta là mùi rượu, đúng là nên đi tắm.”
Lâm Trúc lập tức đi ra ngoài. Mặc dù không ngẩng đầu, nàng lại biết Quách Tử Kính vẫn một mực nhìn nàng, ánh mắt kia làm cho cả người nàng không tự nhiên.
Nước đã được chuẩn bị rất nhanh, một lần nữa Quách Tử Kính cho bọn nha hoàn lui ra ngoài, Quách Tử Kính nhìn về phía thê tử bên kia đang cụp mi im lặng, rốt cuộc hắn cũng không mở miệng nhờ thê tử hỗ trợ.
Ở nhà kề nhanh chóng có tiếng nước.
Lâm Trúc ngây ngốc nhìn cửa nội thất, suy nghĩ một chút, vội vàng thổi tắt hết đèn ở trong phòng, ngay cả nến long phượng cũng tắt, vừa thổi xong thì nghe thấy tiếng Quách Tử Kính bước ra khỏi thùng tắm ở bên kia, rõ ràng là không tắm kỹ, nàng ghét bỏ nhíu mày, thừa dịp nam nhân còn chưa vào, nàng nhanh chóng cởi giày lên giường chui vào chăn.
Không phải làm chuyện vợ chồng sao, nhịn một chút liền qua thôi.
Quách Tử Kính ở nhà kề lau người xong, nhìn quần áo ngủ đang vắt trên bình phong do dự một chút, cuối cùng cầm một cái khăn sạch vây quanh hông. Dù sao cũng sẽ cởi ra, mặc quần áo làm gì, hắn không muốn cho nàng ảo giác là hắn sẽ không chạm vào nàng, hắn muốn cho nàng hiểu gả cho hắn đến cùng là có ý vị như thế nào.
Nhưng không nghĩ tới trong phòng hoàn toàn tối đen.
Quách Tử Kính đi ra phòng ngoài cầm một ngọn đèn vào, đốt nến long phượng một lần nữa, nhìn cô nương đang giả vờ ngủ ở trên giường, thầm nói: “Nến này phải đốt cho đến khi trời sáng, nàng không biết sao?”
Không có người trả lời hắn.
Quách Tử Kính không để ý, thổi tắt đèn trong tay, bước nhanh đến chỗ giường.
Vén chăn lên, hắn kéo người đang nằm quay lưng về phía mình vào trong ngực, mò mẫm cởi áo cho nàng. Lần đầu, khó tránh khỏi tay chân có chút vụng về, Quách Tử Kính không chút hoang mang, cũng không hề che giấu hơi thở càng ngày càng dồn dập của mình.
Quần áo trên người càng ngày càng ít, Lâm Trúc càng run hơn, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.
Quách Tử Kính lật người nằm lên người nàng, cúi đầu hôn môi nàng, Lâm Trúc né tránh, hắn cũng không cưỡng cầu, hôn dọc theo cổ nàng đi xuống dưới.
Có chút cảm giác, không liên quan gì đến ý chí, Lâm Trúc bắt đầu phát ra tiếng kêu đè nén, mặc dù nàng đã nhanh chóng lấy tay bịt kín. Quách Tử Kính kéo tay nàng xuống đặt ở hai bên, không cho nàng che giấu. Lâm Trúc cực kỳ ngượng ngùng, muốn cầu xin hắn nhanh chóng cho nàng vui vẻ, nhưng nàng không muốn mở miệng cầu xin hắn.
Nàng không muốn để ý đến hắn, không muốn nói chuyện với hắn.
Cứ mặc kệ hắn.
Nhưng khi nam nhân đụng vào nàng thì cảm giác hoàn toàn khác so với hai đứa cháu trai khi đụng vào, đại khái là tương phản quá lớn, sự run rẩy Lâm Trúc mới khống chế được bỗng nhiên bùng phát, so với lúc nãy còn lợi hại hơn.
Lâm Trúc quật cường không nói lời nào, lại phát ra tiếng khóc nức nở khe khẽ.
Quách Tử Kính sờ khuôn mặt của nàng, chạm vào thấy toàn nước mắt, không biết là do sợ mới khóc hay vì sao. Hắn bất đắc dĩ thở dài, không ngay lập tức muốn nàng nữa, vốn cũng không muốn cứ thế ngang ngược với nàng. Vừa lau nước mắt cho nàng, vừa nhỏ giọng nói chuyện với nàng: “A Trúc, nàng thực sự rất ghét ta sao? Vậy nàng nói cho ta biết, ngoại trừ ngày ấy ta không giao nàng cho hắn, ta còn làm chuyện gì chọc nàng không vui?”
Tiếng khóc của Lâm Trúc dừng lại.
Thật ra Quách Tử Kính không làm gì có lỗi với nàng.
Chuyện Khang vương, lúc đầu nàng cũng ảo não, nhưng sau đó cũng suy nghĩ thông suốt, không cần nói đến điểm sơ hở là quần áo, chỉ nhìn một cách đơn thuần vào việc hoàng thượng chọn đích nữ của Binh bộ thượng thư Giả đại nhân, cũng biết là hoàng thượng không có khả năng coi trọng thân phận của nàng. Hơn nữa, sau khi Khang vương thành thân, Khang vương phi và một nha hoàn bên cạnh Khang vương cùng mang thai, bởi vì Khang vương quá sủng ái nha hoàn kia, Khang vương phi tức giận bỏ về nhà mẹ đẻ, động tĩnh quá lớn khiến cả thành đều biết.
Có lẽ lúc Khang vương cầu hôn nàng thì quả thật không có gì với nha hoàn kia, nhưng bây giờ hai người đó đã đến với nhau, hẳn lúc bình thường cũng không có khả năng trong sạch, hiển nhiên Quách Tử Kính nói đúng, Khang vương quả thật không phải là một phu quân tốt như nàng mong muốn.
Nàng chỉ là không muốn để ý đến Quách Tử Kính mà thôi.
Những trò hề của nàng đều bị hắn thấy qua, nàng không muốn nhìn thấy sự khinh thị trong mắt hắn, không muốn nhìn thấy sự bố thí của hắn, là hắn chủ động đưa ra đề nghị muốn chịu trách nhiệm với nàng, nàng không hề ép buộc hắn.
“Không có, chàng đã cứu thiếp, thiếp rất cảm kích!” Lâm Trúc khuyên chính mình không phải sợ, đợi thân thể không còn run, bình tĩnh nói.
Quách Tử Kính im lặng, một lúc sau hôn nhẹ lên trán nàng: “Được, vậy tiếp tục, nếu không thoải mái, nói cho ta biết.”
Lâm Trúc cắn môi, nắm chăn thật chặt.
Cơn đau không có cách nào hình dung được, nàng không tự chủ được lùi bước, Quách Tử Kính giữ chặt eo nàng không cho nàng lui, từng chút muốn mạng của nàng. Đánh hắn, đá hắn, mắng hắn đều không được, Lâm Trúc thật sự nhịn không được nữa, liền khóc gọi: “Quách đại ca.”
Nàng không muốn cầu xin hắn, nhưng nàng thực sự đau muốn chết.
Quách Tử Kính cũng không dễ chịu hơn nàng, thở phì phò hỏi nàng: “Vậy tại sao không để ý đến ta, nàng nói, ta sẽ lập tức đi ra ngoài.”
Lâm Trúc không nói, liên tục thở dốc.
Quách Tử Kính tiếp tục.
“Chàng coi thường thiếp!”
Lâm Trúc gào thét nói ra, tràn ngập uất ức, giống như tìm được chỗ để phát tiết, vừa khóc vừa mắng: “Chàng xem thường thiếp, chàng xem thường việc thiếp thích Thụy vương, chàng cũng xem thường việc thiếp muốn gả cho tứ hoàng tử, nhưng thiếp là thân thích của chàng, dù chàng xem thường thiếp cũng phải nể mặt tỷ phu mà chăm sóc cho thiếp … Thiếp biết chàng cảm thấy uất ức, nhưng chàng cho rằng chuyện giữa hai chúng ta là làm chàng uất ức sao! Là chàng tự nói muốn cưới thiếp, thiếp không ép chàng, cho nên chàng đừng cho rằng thiếp thiếu nợ chàng! Ta không nợ chàng bất kỳ điều gì hết!”
Nàng khóc đến tê tâm liệt phế.
Quách Tử Kính chỉ cảm thấy không giải thích được, hoàn toàn không hiểu tại sao nàng lại khóc.
Khuyên nàng vài câu nhưng dường như nàng không nghe thấy, Quách Tử Kính đành cúi người hôn nàng, nơi nào cũng hôn. Tiếng khóc của nàng dần dần thay đổi, Quách Tử Kính nhân cơ hội lấn tới, Lâm Trúc theo bản năng đẩy hắn ra, hắn mới bắt đầu lau nước mắt cho nàng: “Ai nói là ta coi thường nàng?”
Ánh nến chiếu sáng ánh mắt của hắn, mặc dù hai mắt đẫm lệ mông lung, Lâm Trúc vẫn nhìn thấy sự dịu dàng trong đôi mắt hắn.
Hắn có ý gì? Chẳng lẽ …
Lâm Trúc không thể tin được suy đoán của mình.
Quách Tử Kính dời mắt, kéo chăn lên che kín hai người, hôn lên tai nàng: “Nếu như ta, coi nàng là muội muội, ngày đó đã không lên bờ, ta sẽ bơi đến một nơi khác, đảm bảo mọi người sẽ không biết chuyện gì đã xảy ra.”
“Vậy chàng...”
“Bởi vì nàng trêu chọc quá nhiều người, mà việc bế nàng lên bờ là cách nhanh nhất để nàng đồng ý gả cho ta.”
Lâm Trúc trợn mắt há hốc mồm.
“Đừng suy nghĩ lung tung, sống cùng ta cho tốt, ta lớn hơn nàng quá nhiều tuổi, gả cho ta là uất ức nàng, nhưng ta sẽ đối xử với nàng thật tốt.” Quách Tử Kính lau đi nước mắt còn vương vấn trên mi cho nàng, thử thăm dò dỗ nàng: “Không tức giận rồi hả?”
Lâm Trúc quay đầu, trong lòng có chút loạn.
Quách Tử Kính không có nhiều kiên nhẫn như vậy, tiếp tục thử làm chuyện vợ chồng với nàng.
“Đau …” Lâm Trúc kêu đau, vội vàng đẩy hắn ra, tuy lúc trước nàng cũng kêu đau, nhưng bây giờ lại có thêm vài phần nũng nịu.
Quách Tử Kính nghe thấy sao lại không hiểu, tạm hoãn thế tấn công, khàn giọng trêu chọc nàng: “Gọi một tiếng Quách đại ca, ta sẽ không tiếp tục nữa.”
Mặt Lâm Trúc nóng lên, kêu không ra tiếng, Quách Tử Kính dùng sức, nàng vội vã ngoan ngoãn gọi người.
Giọng nói yêu kiều, Quách Tử Kính đột nhiên động tình, cúi đầu hôn môi của nàng. Lâm Trúc vẫn quay đầu trốn tranh như cũ, chỉ là bị nam nhân kiên nhẫn đuổi theo, dây dưa với nhau, trong cơn ý loạn tình mê đột nhiên Quách Tử Kính hung hăng nhấn một cái: “A Trúc nhịn một chút, sẽ tốt thôi.”
Làm sao Lâm Trúc có thể nhịn, chỉ là lần này bất luận nàng gọi ‘Quách đại ca’ bao nhiêu lần, đều không có tác dụng …
Tác giả có lời muốn nói:
Bình ca nhi, An ca nhi: Chán ghét dì.
Triệu Xán Xán: Ta cũng từng chán ghét dì.
Quách lớn tuổi: Ta báo thù thay các cháu.
Triệu Xán Xán: Không cho bắt nạt dì, nếu không cháu bảo đại đệ đệ và nhị đệ đệ tiểu lên người bá bá!