Tại Duyên Bình hầu phủ, bình thường Xán Xán ăn sáng ăn trưa cùng với mẫu thân và tổ mẫu, cơm tối thì có đôi khi ăn ở chỗ tổ mẫu, có đôi khi ăn ở Vọng Trúc hiên, rất ít khi có cơ hội ăn cùng với Triệu Duẫn Đình, đều là Triệu Trầm và A Kết ra ngoài, trùng hợp là lúc Triệu Duẫn Đình ở nhà, Xán Xán mới có thể cùng tổ phụ và tổ mẫu dùng cơm.
Hiện tại tổ phụ, tổ mẫu, phụ thân và mẫu thân đều vây quanh bàn, Xán Xán vô cùng vui vẻ, ngồi trên đùi tổ phụ, đầu dựa vào ngực tổ phụ, khi ăn cái miệng nhỏ nhắn được nhét đầy, động rồi động, mắt to nhanh như chớp chuyển động, trong chốc lát nhìn mẫu thân cùng phụ thân, lát sau lại nhìn tổ mẫu bên cạnh, vừa ăn vừa chơi.
A Kết nhìn nữ nhi tinh nghịch, chẳng biết tại sao, lại có loại ảo giác, giống như buổi sáng cũng không xảy ra chuyện gì, hết thảy đều vẫn như cũ. Tần thị giống như là một người không quan trọng, bà ta chết đối với mọi người cũng không có chút ảnh hưởng, mặc dù là mẹ chồng, cũng không có biểu hiện ra sự vui sướng khi báo được đại thù.
Bởi vì bên cạnh còn có người thân đáng được quan tâm hơn, cho nên hận thù dù cần báo, cũng không cần phải để bản thân mình sống trong hận thù.
A Kết gắp cho mẹ chồng một miếng măng: Nương đừng chỉ lo đút cho Xán Xán, người cũng ăn chút đi, trong bát Xán Xán đã nhiều.
Ninh thị bưng bát tiếp nhận ý tốt của con dâu, nhai kĩ nuốt chậm.
Triệu Duẫn Đình nhìn thê tử không chớp mắt, cho dù là thấp thỏm, nhìn đến khuôn mặt nhã nhặn lịch sự của thê tử, lòng hắn cũng sẽ bình tĩnh trở lại.
Tổ phụ đút! Ăn xong gì đó, Xán Xán nhìn chằm chằm chén nhỏ của mình một lúc lâu, thấy tổ phụ chậm chạp không động đậy, ngửa đầu thúc giục.
Ninh thị nhìn lại.
Nét mặt già nua của Triệu Duẫn Đình nóng lên, vội toàn tâm toàn ý đút cháu gái, không dám xuất thần nữa.
Đối diện, Triệu Trầm hừ lạnh một tiếng, A Kết lặng lẽ kéo vạt áo hắn dưới bàn.
Người này dù sao vẫn dặn nàng không cần để ý đến chuyện của cha mẹ chồng, nhưng chính bản thân hắn lại thể hiện sắc mặt cho cha chồng xem. A Kết cảm thấy, cho dù mẹ chồng không thích cha chồng, nhưng cũng không có phản cảm, bình thường hai người ở chung rất có cảm giác của đôi phu thê già, hoặc là càng giống bạn lâu năm hơn. Dù cho thế nào, mẹ chồng làm cái gì cũng tự có suy nghĩ của mình, bọn họ không cần phải xen vào.
Hoàng thượng cho phụ tử Triệu Trầm nghỉ ba ngày để xử lý chuyện gia đình, sau bữa cơm hai người cũng không cần đi nha môn, Triệu Trầm muốn tiễn phụ thân ra phủ, Triệu Duẫn Đình lại ôm cháu gái không buông tay, theo thật sát bên người thê tử. Ninh thị biết hắn có lời muốn nói, không nói ra được chắc chắn sẽ còn dây dưa, liền nhận lấy cháu gái đưa cho nhi tử, nói với phu thê hai người: Trở về dỗ Xán Xán ngủ đi. Đến cùng cũng là bị sợ hãi, phải dỗ dành nhiều.
Triệu Trầm còn có chút do dự, A Kết nhỏ giọng khuyên nhủ đưa người đi.
~
Võ Anh hầu phủ cảnh sắc thoải mái, dọc theo hành lang chậm rãi đi, hoa cỏ cây cối hai bên xum xuê, xa xa ngô đồng cao vút.
Gió nhẹ từ một bên thổi tới, làn váy Ninh thị đong đưa như sóng nước nhẹ chuyển, trong mắt Triệu Duẫn Đình chỉ còn bóng hình thê tử xinh đẹp, trông mong thời gian này cứ trôi mãi như vậy.
Ninh thị đưa hắn đi đến đình nghỉ mát bên hồ, bảo Vấn Mai đi chuẩn bị nước trà và bàn cờ, Vấn Mai đi, bà mới nhớ tới cái gì, hỏi Triệu Duẫn Đình: Vội đi sao?
Thê tử có tâm chơi cờ cùng hắn, Triệu Duẫn Đình đương nhiên không nỡ đi: Không vội, đã đã xin chỉ thị của Hoàng Thượng, không có gì cần vội làm.
Ninh thị ừ một tiếng, nghiêng đầu nhìn hồ nước, gợn sóng lấp lánh, phản chiếu đôi mắt sáng ngời tựa ngôi sao của bà.
Sau giờ ngọ yên tĩnh, chỉ có tiếng nước nhẹ nhàng, Triệu Duẫn Đình chăm chú nhìn thê tử một lát, thấp giọng mở miệng: Lan Dung, Hoàng Thượng đồng ý cho ta hưu Tần thị, ta đã phân phó Triệu Nguyên đi mời tiêu sư(người vận chuyển hàng), ngày mai liền chuyển xác chết và cả đồ cưới của Tần thị, toàn bộ đưa đến Tây Bắc, Duy Phương viên ta cũng sẽ sai người phá bỏ xây lại. Tây Bắc bên kia, ta và Thừa Viễn cũng đã phương pháp xử lý, chậm nhất là ba năm, nhạc phụ và nhạc mẫu có thể hồi kinh.
Nói tới đây, Triệu Duẫn Đình đứng dậy đi đến ngồi xuống bên cạnh Ninh thị, nắm giữ tay bà khẩn cầu: “Lan Dung, đợi nhạc phụ và nhạc mẫu quay về, nếu ta có thể được nhị lão tha thứ, nàng tái giá với ta nhé? Mặc kệ lấy thân phận gì, nàng đều là thê tử của ta, là tổ mẫu danh chính ngôn thuận của Xán Xán, chúng ta cũng có thể lại sinh một đứa nhỏ...
Ninh thị cười, đẩy tay hắn ra nói: “Ba năm nữa thì thiếp cũng sắp bốn mươi rồi, chàng còn muốn để thiếp sinh con cho chàng sao?”
Triệu Duẫn Đình nhìn ánh mắt của bà, thấy trong đó chỉ có trêu ghẹo chứ không có châm chọc, cũng cười: “Còn có người hơn bốn mươi tuổi vẫn sinh con cơ mà, đến lúc đó chúng ta sẽ cẩn thận, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Lan Dung, ta muốn cùng nàng sinh thêm một đứa nữa, nhưng nếu nàng không muốn sinh, ta cũng không ép, có thể thành phu thê với nàng là được rồi.
“Đừng giằng co nữa, cứ như vậy đi.” Ánh mắt Ninh thị một lần nữa nhìn về phía hồ nước, bình tĩnh nói chuyện với hắn, “Hầu gia, thiếp biết trong lòng chàng có thiếp, chỉ là thiếp thật sự không đáng để chàng phải tiếp tục phí tâm, thiếp cũng không có khả năng thích ai nữa. Từ khi thiếp biết người kia không phải người lương thiện, những chuyện nam nữ thiếp không quan tâm nữa, cho nên mặc kệ bên cạnh chàng có bao nhiêu nữ nhân, thiếp cũng không để ý, bởi vì không để ý, ta có thể hiểu được những nỗi khổ của chảng những năm qua, mới có thể không hận chàng, mới có thể khuyên Thừa Viễn cùng chàng làm phụ tử.
Thân thể Triệu Duẫn Đình cứng đờ: Nàng, nàng không hận ta, là bởi vì chưa bao giờ động lòng?
Ninh thị gật gật đầu, Từ thuở thiếu thời chưa từng động lòng, hiện tại già đi, càng không có những thứ tình cảm nhàn rỗi kia. Hầu gia, ta không cần thiết thân phận địa vị(đến đây ta xin phép đổi xưng hô), hiện tại như vậy rất tốt, Thừa Viễn và tức phụ hắn đều hiếu thuận với ta, Xán Xán hoạt bát lanh lợi, cuộc sống bình thản, vậy là đủ rồi. Về phần chúng ta, từng là phu thê, hiện tại người là tổ phụ Xán Xán, ta là tổ mẫu Xán Xán, người muốn tới đây chơi cờ với ta, ta vui lòng chơi cùng, chúng ta hòa hòa khí khí, tránh cho Xán Xán còn nhỏ lại nghĩ sai, còn lại, thật sự không thể nào.
Triệu Duẫn Đình nhìn nàng, trong đầu thoáng hiện các loại hồi ức, nhiều năm như vậy, phu thê đồng giường cộng chẩm, nhiều lần cùng nhau giao hoan như vậy, cảnh một nhà ba người chơi đùa vui vẻ nhiều như vậy, hắn không tin nữ nhân này chưa từng có động quá tâm.
Có phải bởi vì mẫu thân, nàng mới không muốn trở về nữa? Triệu Duẫn Đình trầm mặc một lúc lâu, sau đó tìm đến lý do này, hắn lần nữa nắm giữ tay bà, trầm giọng cam đoan, Lan Dung, nàng không cần lo lắng, sau khi nàng gả qua, sẽ giống như hai năm qua vậy, không cần xem bà ấy là mẹ chồng, chúng ta sống cuộc sống riêng của chúng ta.
Ninh thị vừa muốn nói chuyện, Vấn Mai đã quay lại, bà nhìn về phía Triệu Duẫn Đình, Triệu Duẫn Đình thức thời buông tay ra, lúc này Ninh thị mới nói: Người suy nghĩ nhiều, ta chỉ muốn ở cùng gia đình Thừa Viễn, không liên quan đến mẫu thân người. Ngược lại là người, dù sao bà ấy cũng là mẫu thân người, không bằng nhân cơ hội này hãy hiếu thuận với bà ấy, làm nương, đều hi vọng nhi tử hiếu thuận. Tốt lắm, có đánh một ván không?
Triệu Duẫn Đình mím môi không nói lời nào.
Ninh thị bảo Vấn Mai lui sang một bên, tâm không chút tạp niệm chơi cờ. Trong mắt Triệu Duẫn Đình dần dần có vài phần ủy khuất.
Vấn Mai ở một bên nhìn thấy, cúi đầu che ý cười nơi khoé miệng. Không biết dáng vẻ khi ở bên ngoài của lão gia như thế nào nhưng trước thái thái nhà mình thì thường lộ ra tính trẻ con.
“Không hạ cờ sao?” Thấy Triệu Duẫn Đình nhìn chằm chằm vào mình, Ninh thị không thể làm gì khác hơn là thở dài, đứng lên nói: Hầu gia nếu không muốn chơi cờ, vậy hay là trở về sớm chút đi.
Quay lại đi! Triệu Duẫn Đình kéo tay bà lại, nắm lấy quân cờ đen nhìn bà ngồi xuống chỗ đối diện, lườm bà, nói: “Hạ, chỉ là chơi cờ không thì không có ý nghĩa gì cả, nàng có dám cược với ta một ván không?”
Ninh thị nhẹ nhàng cười, cầm lên một nắm cờ màu trắng thưởng thức nói: “Chỉ cần không cược gả người làm thê, cái khác tùy người.
Triệu Duẫn Đình liếc mắt nhìn nha hoàn đang cúi đầu đứng ở một bên, nhỏ giọng hỏi bà: “Liền cược cùng nhau ngủ trưa, thế nào?” (Đến cạn lời:P)
Ninh thị không để ý đến câu đùa tục của hắn, đặt quân cờ xuống trước.
“Nàng không nói lời nào thì ta coi như nàng đồng ý. Lòng Triệu Doãn Đình vui như hoa nở, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của thê tử đang ngồi đối diện, đột nhiên hắn cảm thấy trở về như lúc còn trẻ, trong lòng đều là vui vẻ ngập tràn.
Đại khái là quá vui vẻ, lần này thua còn nhanh hơn so với mấy lần trước.
Ninh thị đứng dậy muốn đi, Triệu Doãn Đình không cam lòng kéo bà, muốn chơi thêm ván nữa. Ninh thị giơ tay né tránh, cũng không quay đầu lại, phân phó Vấn Mai thu thập bàn cờ, nho nhã mà đi. Triệu Duẫn Đình kìm lòng không đậu đi theo sau bà cách một khoảng, cuối cùng vẫn dừng lại, nhìn theo thê tử đi xa, hắn lắc đầu, chuẩn bị hồi phủ.
Như vậy cũng tốt, ít ra vẫn còn có cơ hội, bằng không nếu bà không chịu gặp hắn, hắn cũng không có cách nào.
~
Có Hoàng Thượng cho phép, chuyện Tần thị tự làm tự chịu và Triệu Duẫn Đình hưu thê liền truyền ra ngoài, hôm tiêu sư vận chuyển thi thể Tần thị và đồ cưới của bà ta ra khỏi kinh thành, dân chúng tranh nhau vây xem. Có người chê cười Tần thị làm không công, cũng có người nói Triệu Duẫn Đình ngốc, đồ cưới nhiều như vậy, mấy đời ăn không hết, nếu là người khác thì đổi một bài vị lấy vàng bạc có phải tốt hơn không.
Đối với lời ra tiếng vào của người đời, phụ tử Triệu Duẫn Đình đều làm như mắt điếc tai ngơ, tiếp tục vào triều làm việc.
Xán Xán dường như cũng hoàn toàn quên đi chuyện đó, cả ngày cười nói vui vẻ, cho đến một hôm A Kết soi gương trang điểm, Triệu Trầm ôm bé qua trêu chọc mẫu thân, Xán Xán nhìn thấy vết sẹo trên cổ qua cái gương, khóc toáng lên, lại làm phu thê giật mình, cho rằng nữ nhi bị kinh sợ, kết quả tiểu nha đầu dùng một tay đẩy đổ gương không cho nó chiếu vào mình, lại là ngại xấu.
Triệu Trầm cao giọng cười to, cười xong ôm nữ nhi khen không ngừng, khen khuê nữ nhà mình còn đẹp hơn so với tiên nữ, sau đó không gọi là Xán Xán nữa mà đổi thành tiểu tiên nữ, dụ được tiểu nha đầu cười đến đôi mắt cong thành vầng trăng, ngay cả lúc ngủ thì khóe miệng cũng cong lên.
Nữ nhi đã bình thường, sự lo lắng trong mấy ngày qua của Triệu Trầm rốt cuộc cũng tiêu tan, buổi tối lúc ôm thê tử ngủ lại muốn giở trò xấu.
A Kết nắm lấy tay hắn không cho, lại cũng không nói vì sao, chờ đến khi Triệu Trầm gấp đến độ không được, nàng mới chủ động nằm sấp đến trên thân nam nhân, lúc Triệu Trầm đầy cõi lòng chờ mong thì đến gần bên tai hắn nói: Lần này kinh nguyệt đã muộn 8 ngày.
Triệu Trầm bắt đầu không nghe rõ, cho rằng thê tử nói kinh nguyệt tới, không khỏi mất hứng, sau một lát thấy thê tử còn ngây ngốc đang nhìn mình cười, lại cân nhắc, chậm rãi suy nghĩ, trong mắt phượng nổi lên vui sướng: Thật sự?
A Kết cười gật đầu, Thiếp đoán hơn phân nửa là có, chỉ là không dám xác định, qua vài ngày nữa nếu còn chưa đến, chúng ta mời đại phu tới xem một chút, có tin chính xác lại nói cho nương, tránh làm bà không vui.
Nhất định là có! Triệu Trầm giữ lấy mặt của thê tử hung hăng hôn một: “Lần này sinh cho ta một tiểu tử mập mạp.”
“Vâng, sinh cho Xán Xán một đệ đệ.” Mặt A Kết dán vào lồng ngực của trượng phu, nhìn nữ nhi đang ngủ say sưa nói.
Đến cuối tháng, A Kết có dấu hiệu nôn nghén, mời đại phu đến bắt mạch, đứa nhỏ cũng đã được hai tháng.
Không đợi bên này đưa tin tức tốt đến Quý phủ, Quý gia liền phái người truyền tin lại đây, nói là Quách Bảo Châu cũng có bầu.
Song hỷ lâm môn.
A Kết nghe xong nha hoàn truyền lời, đặc biệt vui vẻ, cười dỗ nữ nhi: Thật là tốt lắm, sang năm có hai đệ đệ chơi cùng Xán Xán.
Xán Xán ngồi trước người mẫu thân, tay nhỏ nhẹ nhàng sờ sờ bụng mẫu thân, ngửa đầu cười với mẫu thân: Hai đệ đệ!
Tác giả có lời muốn nói:
Triệu Hôi Hôi: Ngao ngao ngao, rốt cục cũng có nhi tử!
A Kết sầu: Sẽ không xảy ra chuyện khi nhi tử ra đời chàng không có ở nhà chứ?
Triệu Hôi Hôi: Nàng ta(bà ta) dám, đánh nàng ta đến không còn răng nữa!
Triệu Xán Xán: Nàng là ai vậy? Không cho phụ thân đánh răng cửa của Xán Xán, người ta vừa mọc ra không lâu đâu.