Tuyết lông ngỗng rơi suốt cả đêm, sáng ngày hôm sau, bầu trời như cũ đầy vụn bông tuyết nhỏ, chậm rì rì rơi trên mặt đất.
Phó Dung bọc trong áo choàng, tay ôm lò sưởi nhỏ bẳng đồng đỏ đứng ở cửa, thấy bọn nha hoàn dậy sớm quét tuyết đọng trên đường nhỏ sang hai bên sâu chừng cẳng chân, không khỏi thổn thức: "Tuyết thật là lớn a."
Nàng hồi nhỏ sinh trưởng ở phương Nam, rất hiếm thấy tuyết, ở Tín Đô qua nhanh 3 năm, gặp mấy lần, nhưng hôm nay tuyết rơi lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên. Tuyết quá nhiều, thoáng cái muốn dọn sạch đường đi ra ngoài cũng không dễ dàng, huống chi nơi này chỉ là dịch quán bọn họ ở tạm, bọn nha hoàn liền chỉ đem tuyết trên đường nhỏ thông hướng tiền viện quét ra ngoài, lại đem tuyết ở trước cửa sương phòng nàng và Phó Tuyên quét ra đường nhỏ, đem tuyết ở viện chia thành vài đống bốn phương tám hướng.
Phía xa xa đâu, cây dương, cây du sớm đã rụng sạch lá, chạc cây phủ đầy một tầng tuyết trắng thật dầy, trên nóc nhà càng bao phủ một màu tuyết trắng xóa. Bầu trời xám trắng, cánh tuyết nhỏ bé không biết mệt mỏi bay tán loạn xuống, tầm nhìn bị che khuất, phảng phất cả thế giới bị bầu trời xám trắng đầy tuyết che phủ.
Lạnh càng lạnh, thật sự quá đẹp.
"Tam tỷ tỷ!"
Chính phòng bên kia, Quan ca nhi được Phó Tuyên dắt ra cửa, trên đầu đội mũ Tiểu Hổ thật dày, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Nhìn thấy Phó Dung, Quan ca nhi, đôi mắt đen láy như hạt nhãn kia càng sáng thêm, giòn giòn gọi, thở ra một làn khí trắng.
"Quan ca nhi thức dậy sớm như vậy a." Phó Dung cười cùng đệ đệ chào hỏi, nhấc chân bước ra cửa. Bởi vì tuyết rơi, lo lắng giầy bị tuyết trên mặt đất làm ướt, nàng đi giày thêu đế cao, Lan Hương sợ nàng nhất thời không quen, cẩn thận đỡ cánh tay nàng, xuống bậc thang mới buông ra, chậm một bước đi theo sau lưng Phó Dung.
"Tuyết!" Mắt nhìn tỷ tỷ đi tới, Quan ca nhi duỗi đầu ngón út chỉ vào tuyết đọng bên cạnh nói cho tỷ tỷ.
Phó Dung khom lưng đem tiểu tử bế lên, cho hắn chạm vào tuyết trên bệ cửa sổ.
Quan ca nhi tò mò đem đầu ngón út thăm dò vào trong tuyết, mới đụng tới liền lập tức rụt trở về, "Lạnh!"
Phó Dung ha ha cười, quay đầu nói với Phó Tuyên: "Chúng ta đi vào nói chuyện đi, bên ngoài lạnh."
Phó Tuyên quét mắt nhìn cây mai vàng ở góc tường, có chút không nỡ gật đầu, đi theo Phó Dung vào trong phòng.
Ai cũng không có nhắc chuyện linh hồ, Quan ca nhi phảng phất cũng đã quên mất.
Đến khi Phó Phẩm Ngôn lại đây dùng bữa sáng, Kiều thị nghi hoặc hỏi: "Không phải nói muốn bồi điện hạ cùng nhau dùng cơm sao?"
Phó Phẩm Ngôn thở dài: "Điện hạ tự mình dẫn người đi phía trước dò đường, chẳng biết lúc nào trở về, chúng ta tự mình dùng đi."
Kiều thị ngó nhìn ngoài cửa sổ, lo lắng nói: "Hôm nay không có cách nào xuất phát, hi vọng tuyết sớm một chút dừng đi, nếu không Chính Đường, Uyển Uyển đợi chúng ta không được, trong lòng cũng không yên ổn."
Phó Phẩm Ngôn gật gật đầu, thoát giày xếp bằng ngồi phía đông giường lò.
Kiều thị phân phó bọn nha hoàn dọn cơm.
Sủi cảo bốc hơi hôi hổi, ăn xong rồi cả người đều nóng hầm hập.
Phó Phẩm Ngôn nhìn hai nữ nhi, đặc biệt là Phó Tuyên, nghĩ tới phía tây một mảnh mai vàng nhạt, cười nói: "Tuyên Tuyên có hay không muốn đi nhìn mai vàng? Đợi buổi trưa mặt trời lên cao, ta dẫn các ngươi đi, lúc ấy tuyết hẳn là ngừng." Tiểu nữ nhi thích nhất thi thư, tranh chữ, đối với văn nhân khen ngợi mai lan trúc cúc cũng tình hữu độc chung.
Phó Tuyên muốn đi, nhưng lại lo lắng: "Có thể hay không có rất nhiều người?"
Dịch quán đều đầy khách trọ, ai biết có hay không nam nhân bên ngoài vào rừng mai du ngoạn? Nếu là người thủ lễ còn tốt, ngộ nhỡ gặp phải người lỗ mãng, Phó Tuyên tuổi tác tuy nhỏ, cũng không vui, huống chi nàng đi, tỷ tỷ hơn nửa cũng sẽ đi.
Phó Phẩm Ngôn trấn an nói: "Không cần lo lắng, Túc vương điện hạ ở chỗ này nghỉ chân, thị vệ của hắn đã đem ngôi viện này bao gồm mảnh hồ kia đều canh gác, người bình thường đừng hòng tới gần, giữa trưa chúng ta liền đi thưởng mai."
Trưởng tử từng viết thư đem việc cùng Túc vương lần đầu gặp báo lại cho Phó Phẩm Ngôn, lại khen Túc vương mặt lạnh, không cao ngạo. Phó Phẩm Ngôn tự mình qua giao tế đánh giá, cũng có phần thưởng thức vị vương gia này, bởi vì biết tính tình đối phương, cho nên làm việc không có quá câu thúc, bằng không hắn quả quyết không dám đi rừng mai.
Phó Phẩm Ngôn lại dò hỏi nhìn về phía Phó Dung: "Nùng Nùng đi không?"
Phó Dung ghét bỏ nói: " lạnh như vậy, giầy ướt làm thế nào đây? Phụ thân mang muội muội đi thôi, bẻ cho ta mấy cành mang về, ta thưởng ở trong phòng."
Kỳ thật Phó Dung muốn đi, lại không muốn đi.
Đi, là hi vọng có thể gặp Từ Tấn, thăm dò một chút hắn lúc nào sắp xếp cho phụ thân vào kinh, hoặc là thăm dò Từ Tấn đối với nàng còn lưu luyến hay không, nếu không còn nàng triệt để an tâm. Nhưng Phó Dung lại sợ thật gặp được, Từ Tấn có thể hay không hiểu lầm nàng đối với hắn có tâm tư khác? Dù sao hiện tại Từ Tấn ở nơi này, nàng biết rõ nếu gặp phải hắn, dù nàng thật sự đơn thuần bồi người nhà ngắm cảnh, rơi vào trong mắt Từ Tấn, sợ cũng sẽ thay đổi ý nghĩa đi?
Hai đường cân nhắc, Phó Dung lựa chọn không đi.
Tựa như hồ ly kia, dù tò mò nàng cũng sẽ không đi xem, cũng sẽ không để cho Từ Tấn tự mình đa tình. Về phần nàng có phải hay không tự mình đa tình, chờ xem thế nào, nếu như Từ Tấn không có ý định buông tha nàng, hắn sớm hay muộn sẽ lộ ra sơ hở, ví như lần tình cờ gặp này, Phó Dung luôn cảm thấy không đơn giản như vậy.
Ái nữ lười nhác, Phó Phẩm Ngôn sớm đã biết, cũng không giật mình.
Kiều thị ngược lại là thở nhẹ một hơi, nàng sợ nhất nữ nhi động tâm với Túc vương quyền cao chức trọng lại khôi ngô phi phàm, hiện tại nữ nhi cùng bình thường một dạng lười nhác sợ lạnh, không bởi vì khả năng ra ngoài sẽ gặp được Túc vương liền ngóng trông ra cửa, đủ thấy là nàng nghĩ quá nhiều rồi.
"Vậy ngươi mang Tuyên Tuyên đi, chúng ta ở trong phòng đợi, ta cũng sợ lạnh." Kiều thị cười nói với trượng phu.
Phó Phẩm Ngôn bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, khó được hắn nghĩ bồi các nàng, kết quả chỉ có tiểu nữ nhi cảm kích.
Không bao lâu, tuyết quả nhiên dừng, hạ nhân được sắp xếp đi quét tuyết cũng rất nhanh trở về phục mệnh, Phó Phẩm Ngôn lại bồi thê tử ngồi một lát, trời ấm áp hơn, lúc này mới dẫn Phó Tuyên ra ngoài.
Quan ca nhi dõi mắt nhìn theo phụ thân rời đi, hướng mẫu thân làm nũng: "Ta cũng muốn nhìn hoa mai."
Phó Dung đem đệ đệ ôm tới trong ngực dỗ: "Bên ngoài lạnh, Quan ca nhi đi ra ngoài sẽ bị đông lạnh, cái mũi không thoải mái."
Quan ca nhi thời gian trước vừa bệnh một trận, còn nhớ được chảy nước mũi khó chịu, bây giờ nghe tỷ tỷ như vậy nói, lập tức ngoan ngoãn ngồi yên không muốn đi ra ngoài.
Trong phòng yên lặng ấm áp, Phó Dung hưởng thụ mà tựa vào gối phơi nắng, không ngờ bên ngoài có nha hoàn đột nhiên nhắc tới hai chữ linh hồ, Phó Dung kinh hãi, mở mắt ra, liền thấy Quan ca nhi khuôn mặt nhỏ nhắn hướng ngoài cửa sổ, nghe được vô cùng hào hứng. Phó Dung thầm nói không xong, vội vàng ngồi thẳng lên, cùng mẫu thân nói chuyện hoa mai chen ngang vào, nhưng đã muộn rồi.
"Nương, ta muốn nhìn hồ ly, nhìn hồ ly hai cái đuôi!" Quan ca nhi bổ nhào đến trong ngực Kiều thị, chỉ ra phía ngoài nói.
Kiều thị đau đầu, nghĩ ra các loại lý do lừa gạt nhi tử.
Quan ca nhi lại chắc chắn rồi, mặc kệ mẫu thân, tỷ tỷ nói thế nào; chính là muốn nhìn hồ ly, không đáp ứng liền ngẩng đầu khóc.
Hài tử lớn như vậy, thời điểm hiểu chuyện làm cho người ta yêu thích, một khi nổi bướng bỉnh lên, làm Phó Dung vốn nuông chiều đệ đệ cũng sinh lòng ghét bỏ, mang giày xuống đất định chạy, để mẫu thân một mình dỗ hắn.
"Tam tỷ tỷ mang ta đi nhìn hồ ly!" Nhìn thấy tỷ tỷ muốn đi rồi, Quan ca nhi chùi chùi mắt, đưa tay hướng Phó Dung muốn ôm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vừa mới rớt đầy nước mắt, mắt to ướt sũng, bên trong toàn tâm tín nhiệm khát vọng hình như cũng dính nước, như mưa xuân rơi vào trong lòng Phó Dung, một bước cũng không thể đi.
Vốn khó có thể nhẫn tâm cự tuyệt, Quan ca nhi vừa đáng thương ba ba gọi tiếng "Tam tỷ tỷ", bị nước mắt ướt nhẹp lông mi lóe lóe, một lần nữa chen rớt hai giọt nước mắt cỡ hạt đậu.
Phó Dung nhìn về phía mẫu thân xin giúp đỡ.
Kiều thị cũng chịu không nổi hình dáng nhi tử đáng thương, ngó nhìn bên ngoài, nhanh trí nghĩ ra, "A, ta nghe bọn họ nói hồ ly chạy ra hồ bên kia, chúng ta đi bên kia tìm hồ ly đi." Lần này ngoài cửa có chuyện không thể ra, nàng trước trì hoãn một chút, trên đường tốt nhất là nhi tử đã quên hồ ly, không quên được, nàng đem tiểu hỗn cầu (đứa bé bướng bỉnh Quan ca nhi) giao cho trượng phu dỗ.
Quan ca nhi nửa tin nửa ngờ, nghiêng đầu nhìn tỷ tỷ.
Phó Dung nhín tới mẫu thân tinh mắt, mau chóng phụ họa nói: "Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta nhanh đi bên kia tìm hồ ly, cái kia Quan ca nhi không được khóc tiếp, hồ ly không thích nhất thích trẻ con khóc, ngươi càng khóc, nó càng chạy."
"Ta không khóc." Quan ca nhi hít hít cái mũi, nghiêm túc gật đầu.
Kiều thị tức giận mà vỗ cái mông nhỏ của nhi tử một chút.
Phó Dung phân phó nha hoàn chuẩn bị nước, tự mình giúp đệ đệ rửa mặt, lại bôi sáp thơm lên.
Hai mẹ con cùng nhau giúp Quan ca nhi khoác áo choàng thì tiểu nha hoàn đến báo: "Phu nhân, điện hạ còn chưa trở về".
Lại là Kiều thị lo lắng gặp phải Túc vương, cố ý phái nha hoàn hỏi thăm một chút.
Không trở về là tốt nhất, Kiều thị mau chóng thu thập xong, đem Quan ca nhi đặt trong xe gỗ nhỏ, nhanh như chớp đẩy ra cửa.
Tới tiền viện, nhìn thấy hai thị vệ đứng ở cửa, Kiều thị, Phó Dung thần sắc tự nhiên mà đi về phía trước, thình lình Quan ca nhi đột nhiên đỡ lấy thành xe đứng lên, hướng một người thị vệ hô: "Hồ ly chạy! Ta đi bắt hồ ly!"
Thị vệ sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt.
Kiều thị cùng Phó Dung đều âm thầm may mắn khi ra ngoài đeo mũ che, người khác không nhìn thấy sắc mặt của mình.
Đang định đi nhanh một chút ra cửa chính, phía trước đột nhiên bước tới ba đạo thân ảnh, nam nhân dẫn đầu chân đi ủng đen, một thân thêu trường bào màu đen hoa văn mãng xà, không có báo trước trong tuyết trắng đi tới, phảng phất như thần binh từ trên trời giáng xuống. Kiều thị kìm lòng không được ngước nhìn lên, đối diện khuôn mặt nam tử tuấn mĩ vô song trong trẻo, mắt phượng như mực, lông mày dài hơi nhíu, như là vì trước mắt tình hình khó hiểu.
Kiều thị vội vàng tránh sang một bên, quỳ gối hành lễ: "Không biết điện hạ quay về, vô tình gặp, xin điện hạ thứ tội."
Phó Dung cũng cúi đầu hành lễ, âm thầm cắn môi.
"Phu nhân khách sáo." Từ Tấn lời ít mà ý nhiều, trong thanh âm mang theo hàn khí nhàn nhạt, nhấc chân muốn đi.
Tần Anh kéo hắn một cái, chuyển hướng Kiều thị cười nói: "Bá mẫu có còn nhớ rõ ta? Tháng 5 lúc đại tỷ xuất giá, ta cũng đi đưa."
Kiều thị cười nói: "Nhớ nhớ, nửa năm không thấy, Nhị công tử cao lớn không ít, càng thêm khôi ngô."
"Bá mẫu khen nhầm." Tần Anh ha ha cười, thấy trong xe gỗ tiểu nam oa tò mò chăm chăm nhìn mình, hắn đưa tay đem người bế lên, "Đây là Quan ca nhi đi, nghe Chính Đường nhắc đến mấy lần, Quan ca nhi, vừa rồi ta nghe ngươi nói hồ ly chạy, cái gì hồ ly a?"
Kiều thị mặt hiện xấu hổ, giờ phút này lại khó chen lời giải thích, chỉ hận chính mình như thế nào không ra ngoài sớm một chút.
Quan ca nhi vốn sợ người lạ, nghe được hồ ly thì không sợ, chỉ vào phía ngoài nói: "Có hồ ly trắng hai đuôi, ta muốn nắm."
Tần Anh nhìn một bên mẹ con Kiều thị, hơi chút vừa nghĩ liền hiểu được chuyện gì xảy ra, thay Kiều thị che giấu nói: "Đã chạy mất, bất quá đã bị chúng ta bắt trở lại, Quan ca nhi muốn xem, ta đây liền dẫn ngươi đi."
Quan ca nhi hưng phấn mà nghiêng đầu nhìn mẫu thân: "Đã bắt trở lại!"
Kiều thị cực kỳ khó xử, uyển chuyển khuyên Tần Anh: "Loại linh vật kia, há là ai cũng có thể xem? Nhị công tử cùng điện hạ vừa từ bên ngoài trở về, vẫn là mau về nhà uống chén trà nóng làm ấm thân thể đi, không cần để ý tới một đứa bé."
Tần Anh biết nàng kiêng dè điều gì, dò hỏi nhìn về phía Từ Tấn.
Từ Tấn nhìn Quan ca nhi, nói với Kiều thị: "Phu nhân nói quá lời, chuyện về linh hồ, chẳng qua là nghe nhầm đồn bậy, kì thực cùng hồ ly bình thường không khác bao nhiêu. Tần, Phó hai nhà là quan hệ thông gia, phu nhân không cần quá mức giữ lễ tiết, tiểu công tử đã thích, phu nhân không bằng đưa tiểu công tử tới sảnh đường ngồi tạm, ta liền phái người đem vật kia khiêng ra."
Thịnh tình không thể chối từ, Kiều thị đành phải đáp ứng.
Từ Tấn gật đầu, đang muốn rời đi, giọng nói quen thuộc kiều nhuyễn bỗng nhiên lọt vào tai: "Nương, ngươi mang đệ đệ đi nhìn đi, ta đi rừng mai tìm phụ thân."
Hắn không thể khống chế quay đầu lại.
Nhìn thấy cô nương khoác áo choàng mai hồng quay người rời đi, bước chân nhẹ nhàng, giống một đóa hoa mai có thể bay qua đầu tường biến mất không thấy bóng dáng.