Hoàng hôn mặt đã trời lặn, cơm trưa hầu như đều đã tiêu hết, cơm chiều còn chưa ăn, cho nên Phó Dung chỉ nôn khan vài cái.
Từ Tấn bị dọa sợ, buông Trăn ca nhi xuống vội vã đi xem Phó Dung, "Làm sao vậy?"
Phó Dung ngại trong miệng có mùi khó chịu, không cho phép hắn tới gần, bảo hắn gọi Mai Hương vào.
Mai Hương theo Trăn ca nhi tới, đang đứng ở cửa, thấy vậy vội vàng đi châm trà cho nàng súc miệng.
Trăn ca nhi ngơ ngác nhìn người lớn bận việc, đợi mẫu thân một lần nữa ngồi lên giường, hắn mới cầm lồng chim vẻ mặt mờ mịt đi đến trước giường. Từ Tấn nhìn thấy cái lồng chim kia, đoán được Phó Dung hơn nửa là không chịu được nhi tử cho Đoàn Đoàn mổ hồ điệp, đưa mắt ra hiệu cho Mai Hương.
Mai Hương gật gật đầu, ngăn phía trước người Trăn ca nhi, ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nói: "Vương phi không thoải mái, Thế Tử đi chiếu cố vương phi trước, ta đem Đoàn Đoàn trở về?"
Từ khi Trăn ca nhi hiểu chuyện, Đoàn Đoàn liền đổi chủ nhân, từ chính phòng chuyển đến phòng của Trăn ca nhi.
Nghe nói mẫu thân không thoải mái, Trăn ca nhi nhất thời không còn tâm tư xách theo Đoàn Đoàn chơi, đem lồng chim giao cho Mai Hương, hắn sốt ruột chạy tới chỗ mẫu thân, trong mắt chuyển lệ: "Nương không đau!"
Phó Dung cơ bản đã bình phục, khom lưng muốn ôm nhi tử, bị Từ Tấn cướp trước.
"Ngồi bên cạnh nương ngươi, không cho phép áp lên bụng." Từ Tấn nghiêm mặt dặn dò nhi tử.
Trăn ca nhi nhìn hắn, ngoan ngoãn gật đầu, nghe lời ngồi bên cạnh Phó Dung.
Phó Dung nghi hoặc dùng ánh mắt hỏi thăm Từ Tấn, vì sao nhắc tới bụng?
Từ Tấn nắm lấy tay nàng, để Hứa Linh đi mời Trương tiên sinh tới.
Phó Dung hiểu, trong lòng vui vẻ.
Đúng vậy, lần trước Trăn ca nhi bắt sâu nhỏ uy Đoàn Đoàn, nàng cũng không có phản ứng lớn như vậy, có lẽ thật sự có?
Phó Dung đột nhiên tràn ngập chờ mong.
Trương tiên sinh tới đây, trên đường đã cùng tiểu nha hoàn hỏi thăm, biết được vương phi có thể là hỉ mạch, xem mạch cho Phó Dung cố ý lưu ý dấu hiệu có thai, mấy thời gian nửa chén trà nhỏ mới thu tay lại, quay đầu hỏi thăm Mai Hương nguyệt sự của vương phi.
Mai Hương đối với nguyệt sự của Phó Dung nhất thanh nhị sở, chi tiết hồi bẩm.
Trương tiên sinh sờ sờ râu, nói Từ Tấn vợ chồng nói: "Theo lão phu thấy, vương phi bảy thành nắm chắc là có thai, nhưng ngày còn ít, nói không chừng cũng có biến số, 7 ngày sau nếu như vương phi nguyệt sự vẫn chưa tới, lão phu lại đến xem mạch cho vương phi, khi đó hẳn có thể trả lời chuẩn xác cho vương gia vương phi."
Từ Tấn đại hỉ.
Hắn hiểu rất rõ, các lang trung nếu không thể thập phần khẳng định mạch tượng, bọn họ sẽ nói ít đi vài phần, như vậy nếu có biến bọn họ cũng không cần chịu trách nhiệm. Trước mắt Trương tiên sinh nói bảy phần, cơ bản chính là khẳng định.
Sợ có ngộ nhỡ, sợ Phó Dung không vui, Từ Tấn không biểu hiện ra ngoài, mọi người bên ngoài lui xuống, hắn hôn nhẹ Phó Dung đang toét miệng ngây ngô cười, nhấc Trăn ca nhi đến phía trước người, sờ bụng Phó Dung nói cho hắn biết: "Mẫu thân nơi này khả năng có tiểu đệ đệ, từ hôm nay Trăn ca nhi không được phép bổ nhào vào người mẫu thân, không cho phép nằm sấp ở trên bụng mẫu thân, nhớ kỹ chưa?"
Trăn ca nhi nháy nháy mắt, nhìn chằm chằm vào bụng mẫu thân, hình như là đang nỗ lực lý giải ý tứ phụ thân.
Bởi vì Phó Uyển có thai, Trăn ca nhi thường thường gặp dì, về nhà cũng hỏi mẫu thân xem đệ đệ muội muội tới thế nào, đối với việc có con này cũng có một phần ngây thơ, duỗi tay nhỏ cẩn thận sờ sờ bụng mẫu thân, ngẩng đầu hỏi mẫu thân: "Đệ đệ?"
Phó Dung mới không giống Từ Tấn tâm tâm niệm niệm chỉ muốn nhi tử đâu, cười hỏi Trăn ca nhi: "Ngươi muốn đệ đệ hay là muội muội a?"
Trăn ca nhi lập tức nhếch miệng cười: "Muốn muội muội!"
Phó Dung điểm điểm mặt hắn béo tròn, "Vì sao muốn muội muội a? Đệ đệ có thể cùng chơi đùa với ngươi a."
Phó Dung trong lòng ấm áp, nhìn về phía Từ Tấn, "Vương gia thì sao?"
Từ Tấn đương nhiên muốn nhi tử, nhưng mẹ con Phó Dung đều muốn cô nương, cùng nhìn hắn, đặc biệt là Trăn ca nhi mắt phượng ngây thơ, hắn chỉ có thể cười sờ sờ đầu Trăn ca nhi: "Đệ đệ muội muội đều tốt, chỉ cần là mẫu thân sinh ra, phụ thân đều thích."
Cơm chiều xong Trăn ca nhi tự mình đi ngủ, hai vợ chồng nằm trong ổ chăn nói chuyện.
Từ Tấn nhẹ nhàng cắn lỗ tai Phó Dung: "Nếu không phải là Trương tiên sinh đã chẩn mạch, ta nên hoài nghi là nàng giả bộ, chính là vì không để cho ta..." Hai chữ cuối cùng lặng lẽ nói ra.
Hắn nơi đó không thành thật, Phó Dung cảm nhận rõ ràng rành mạch, tức giận đấm hắn một chút: "Vương gia vẫn là tìm sẵn hai đoạn kinh thư đi, thật sự mang thai, thời điểm vương gia cần niệm kinh càng nhiều đâu."
Từ Tấn ngứa đến khó chịu, hướng cổ nàng cọ cọ: "Thật là muốn mạng của ta a!"
Phó Dung trong lòng vui mừng, bồi hắn xằng bậy, hôn nhẹ cắn nhẹ, động tác đều nhẹ, dù sao đã mang thai một lần, không cần các trưởng bối nhắc nhở, cũng biết bảo vệ tiểu tử trong bụng như thế nào
Được tay nàng giải quyết một lần, Từ Tấn ôm người bình phục, nhớ tới một ít chính sự, "Mười chín này Huyền ca nhi chọn đồ vật đoán tương lai đi?"
Phó Dung chỉ hỗ trợ, hiện tại trừ bỏ tay mỏi cũng không cảm thấy mệt, gật đầu nói: "Đúng vậy, Nhị tẩu đã sớm đưa thiếp mời."
"Đừng đi nữa?" Nàng vừa có thai Từ Tấn liền khẩn trương, hận không thể đem nàng cột vào trên giường, đừng đi mới an toàn, "bên kia chọn đồ vật đoán tương lai, Thành vương phủ khẳng định cũng mời..."
Phó Dung trấn an vỗ vỗ lồng ngực hắn, ôn nhu nói: "Vương gia nghĩ quá nhiều rồi, Trương tiên sinh nói còn phải 7 ngày nữa mới có thể xác định ta có thai hay không, Huyền ca nhi chọn đồ vật đoán tương lai vào ngày kia, chúng ta không nói, người khác ai biết ta có thai? Con của chúng ta chọn đồ vật đoán tương lai Nhị tẩu cũng tới, bây giờ nàng có việc mừng, chúng ta không đi không thích hợp."
Bốn hoàng tử, Từ Tấn Từ Hạo là anh em ruột, còn lại hai người, Thành vương đã coi như là kẻ thù, lại đẩy vợ chồng Khang vương chủ động lấy lòng bọn họ ra, hoặc là làm cho họ hiểu lầm như vậy, đối với thanh danh Từ Tấn không tốt. Lại nói tiếp Khang vương phi, ngoại trừ lần kia dùng nàng kích thích tân nương Lý Hoa Dung, còn thật sự không xin lỗi Phó Dung, hai người bình thường nói chuyện phiếm cũng hợp ý, Phó Dung cũng không định quét mặt mũi nàng ấy.
Từ Tấn trầm mặc chốc lát, đối với Khang vương, hắn vẫn tương đối yên tâm, liền nói: "Cũng tốt."
Chọn đồ vật đoán tương lai hắn cũng đi, có thêm Hứa Linh ở bên người Phó Dung hầu hạ, Từ Tấn cũng yên tâm.
Thương lượng tốt rồi, ngày kế Phó Dung dặn dò người hầu Phù Cừ viện, không cho phép bất luận kẻ nào truyền tin tức nàng có thể có thai ra ngoài, đến người nhà Phó Dung cũng không thông báo. Tới ngày mười chín, nàng cùng Từ Tấn mang theo Trăn ca nhi đi Khang vương phủ chúc mừng.
Khang vương phủ khách khứa vô số, vài chị em dâu Phó Dung ở trong khách sảnh nói chuyện phiếm.
Nhưng Phó Dung ngoài ý muốn là Nhị công chúa mang hai huynh đệ Chương ca nhi, Hủ ca nhi tới.
Chương ca nhi 5 tuổi, cao lớn không ít, mặc một thân áo choàng cổ tròn màu trứng muối, được Nhị công chúa dắt tới, trên nét mặt còn nhỏ tuổi đã có vẻ trầm ổn trước tuổi. Ngược lại Hủ ca nhi bên tay trái Nhị công chúa, thấy Khang vương phi vàTrân tỷ nhi liền khóc òa, chạy bổ nhào đến trong ngực Khang vương phi thổn thức.
Khang vương phi che miệng cháu ruột, miễn cho miệng hắn không kiêng kỵ nói lỡ lời, đỏ khóe mắt nhìn ba người Phó Dung Lý Hoa Dung Thôi Oản nói: "Trẻ con không hiểu chuyện, ta mang hắn trở về phòng thay xiêm y, các ngươi ngồi trước."
Nói xong dẫn Hủ ca nhi Trân tỷ nhi đi, nhũ mẫu ôm Huyền ca nhi, tiểu thọ tinh hôm nay, cũng theo sau.
Phó Dung nhìn về phía Chương ca nhi bình tĩnh đứng ở một bên.
Chương ca nhi cùng nàng nhìn nhau một cái, cúi đầu.
Phó Dung nhìn thấy có nước mắt xoạch xoạch rớt xuống.
Nhị công chúa cũng nhìn thấy, biết Chương ca nhi thân thiết với Phó Dung, nàng hướng Lý Hoa Dung Thôi Oản cười cười, mời các nàng cùng nhau đi dạo vườn hoa. Mang hai đứa nhỏ tới là chủ ý phụ hoàng, phụ hoàng rõ ràng không hi vọng hai hoàng tôn bị các đường huynh đệ cô lập, đương nhiên cũng sẽ không bất mãn Nhị tẩu Tứ tẩu an ủi đứa nhỏ.
Lý Hoa Dung ngẩng đầu ưỡn ngực đi, trong đầu hiện lên đêm đó nàng sinh non, đầu hè ánh nắng tươi sáng, trong lòng nàng một mảnh đau khổ.
Thôi Oản trong lòng cũng phức tạp, Lý Hoa Dung tốt xấu gì cũng từng mang thai, nàng một chút động tĩnh đều không có...
Phó Dung nhìn theo đoàn người đi xa, không nhìn thấy bóng người, nàng đem Chương ca nhi gọi tới, cúi đầu lau nước mắt cho hắn. Hài tử và mẫu thân tách ra đã nửa năm, nhìn thấy người thân làm sao không ủy khuất, Phó Dung cũng không khuyên hắn đừng khóc, Chương ca nhi rớt nước mắt, nàng lại giúp hắn lau.
Trăn ca nhi ở bên cạnh tò mò nhìn, giật nhẹ tay áo tiểu ca ca: "Ngươi tại sao khóc?"
Chương ca nhi nghiêng đầu nhìn hắn, thấy mắt phượng đệ đệ cực kỳ giống phụ thân Tứ thúc, lại nhìn về phía Phó Dung, nước mắt dần dần nghẹn trở về, nghẹn ngào nói với Phó Dung: "Tứ thẩm, muội muội ánh mắt giống nương ta, nếu ngươi có cơ hội, thay ta chuyển lời với nương, nương chắn cũng nhớ..."
Nói xong một hồi lại khóc lên.
Phó Dung trái tim đã tan nát rồi, cằm chống đỉnh đầu nam oa, nước mắt cũng nhịn không được rơi xuống: "Chương ca nhi đừng lo lắng, nương ngươi yên lành, ngoại tổ mẫu ngươi hàng tháng có thể đi thăm nàng một lần... Nàng hi vọng hai người các ngươi yên lành, cho nên Chương ca nhi phải làm ca ca tốt, chiếu cố tốt muội muội, biết không?"
Chương ca nhi dùng sức gật đầu, hung hăng lau hai mắt: "Ta không khóc, sau này cũng không khóc nữa."
Trăn ca nhi rốt cuộc nghe hiểu một câu, gật đầu theo: "Không khóc, ta cũng không khóc." Phụ thân nói hắn không thích đứa nhỏ hay khóc.
Chương ca nhi nhìn đệ đệ, cười cười.
Đều bình phục lại, Phó Dung dẫn hai tiểu nam oa đi nhà khách rửa mặt.
Có lẽ là nỗi lòng chìm nổi quá lớn, buổi trưa khai yến, đối mặt một bàn thức ăn thịnh soạn, dùng được một nửa, Phó Dung đột nhiên nhịn không được phun ra, được Mai Hương đi theo vội vàng đỡ ra bên ngoài, lưu lại một bàn nữ quyến thần sắc khác thường.
Khang vương phi thân làm chủ nhân, không nghĩ nhiều, mau chóng đi ra theo: "Tứ đệ muội làm sao vậy, ngươi đừng làm ta sợ a?"
Thôi Oản thân làm thân đệ muội, cũng muốn theo ra ngoài, chỉ là nghĩ tới Phó Dung tại sao lại phun, động tác cứng đờ, trong lòng nhất thời nổi lên nước chua nước đắng.
Phó Dung có có thai, nhất định là vậy.
Vì sao Phó Dung mệnh cứ tốt như vậy, gả cho Tứ ca nàng từng âm thầm thích nhiều năm như vậy, hiện giờ càng lại một lần tiếp một lần sinh con, mà nàng cái gì cũng đều không bằng, muốn đứa trẻ, yêu cầu đơn giản như vậy lão thiên gia cũng không chịu thỏa mãn?
Thôi Oản chậm rãi cúi đầu, nhìn về phía bụng mình, nhất thời không biết là hâm mộ nhiều hơn hay là đố kỵ càng nhiều hơn.
Một phía bàn vuông khác, Lý Hoa Dung buông mi.
Không giống Thôi Oản, nàng rất rõ ràng tâm tư của mình, đó là hận, chỉ có hận, Phó Dung sống được bao nhiêu hạnh phúc, nàng liền có bấy nhiêu hận.
Nhưng sâu thẳm nội tâm, nàng lại nhịn không được mà không cam lòng. Nàng còn trẻ, thân thể bình thường cũng khoẻ mạnh, thật sự là không bao giờ có thể sinh nữa sao?