Từ Tấn ngồi trong thư phòng, tay phải vô thức vuốt ve cằm, tay trái tùy ý lục lọi từng tờ mật thư Hứa gia đưa tới.
Khâu gia cũng là danh môn ở kinh thành, thật muốn tra ra, chuyện cũ rất nhiều.
Đơn giản xem một lần, không phát hiện cái gì khác thường, Từ Tấn lại đem một phong mật thư khác Hứa gia cố ý để riêng đặt ở trước mặt, ánh mắt lóe lên một đạo suy ngẫm, cười hỏi Hứa gia: "Là ai đem hai người bọn họ liên hệ với nhau?"
Vương phủ nuôi nhiều ám vệ như vậy, Từ Tấn không có khả năng quen thuộc từng người, ngược lại Hứa gia quản lý bọn họ, khẳng định biết rõ ràng.
Hứa gia không chiếm công lao thuộc hạ, cười nói một cái tên, "Kỳ thật bên này tin tức giữa tháng tra được không sai biệt lắm. Bởi vì không phát hiện Khâu Đạc và An vương có bất kỳ liên hệ gì, nhưng vương gia lại nhận định hai người có dính líu, ta định cùng nhau thương lượng thì Trần Phát trêu đùa thì thầm một câu, sau này càng nghĩ càng có khả năng, hắn liền đi tra..."
Từ Tấn gật gật đầu, lệnh Hứa gia thưởng cho Trần Phát, hắn đốt mật thư khác, đi Phù Cừ viện.
Phó Dung nhìn Trăn ca nhi, Lăng Thủ cùng vài tiểu nha hoàn chơi trốn tìm.
Từ Tấn tới, Phó Dung liền theo hắn vào phòng.
"Nhìn cái này xem." Từ Tấn ôm nàng ngồi lên ghế, đem mật thư nhét vào trong tay nàng.
Phó Dung tò mò mở ra.
Trên tờ giấy là từng dãy chữ nhỏ chỉnh tề hữu lực, lời ít ý nhiều, đem sự tình kể lại rõ ràng rành mạch.
Phó Dung khó có thể tin, đối với ba chữ "Sở thái phi" phía trên hỏi: "Sở thái phi, là..."
"mẫu phi của An vương." Từ Tấn cằm dựa lên bả vai nàng, thấp giọng nói cho nàng biết chuyện trên thư không viết, "An vương hơn ta một tuổi, hắn sáu tuổi năm ấy Sở thái phi chết bệnh. Ta nhớ nương đã từng nói, Sở thái phi và bà ấy cùng tuổi."
Phó Dung nghe, trong lòng khẽ động, khiếp sợ hỏi: "Chẳng lẽ, An vương là Khâu Đạc..."
Từ Tấn che miệng nàng lại, không cho nàng đem câu đại nghịch bất đạo kia nói ra miệng, kịp thời giải thích: "Không phải, Sở thái phi tiến cung năm thứ hai mới mang thai, hai năm đó Khâu Đạc đều ở biên quan, Nùng Nùng không cần hoài nghi, An vương quả thật là cốt nhục tiên hoàng." Đề cập đến huyết mạch hoàng gia, tiên hoàng sao có thể cho phép phát sinh chuyện gièm pha kia.
Giải được hoài nghi, nghĩ tới nguyên nhân Khâu Đạc giúp An vương, Phó Dung đột nhiên có chút sầu não.
Khâu Đạc lúc niên thiếu du lịch Lạc Dương, kết bạn với Sở thái phi, chưa kịp đàm hôn luận gả phải vội vàng đi biên quan. Lúc hắn ở biên quan anh dũng giết địch thì Sở thái phi trúng tuyển tú nữ tiến cung, năm sau Khâu Đạc công thành danh toại trở về, người trong lòng của hắn đã thành một quý nhân của tiên hoàng, có thai. Rất nhanh tiên hoàng chết bệnh, Gia Hòa đế đăng cơ, Sở quý nhân sinh hạ An vương được thụ phong thái phi, ở trong hậu cung không thể đi đâu đến khi từ trần.
Khâu Đạc nhất định rất thích Sở thái phi đi, cho nên hắn lựa chọn phụ tá con của nàng đăng lên hoàng vị.
"An vương biết quan hệ của mẫu phi hắn và Khâu Đạc sao?" Buông thư xuống, Phó Dung ngẩng đầu hỏi Từ Tấn.
Từ Tấn lắc lắc đầu, nắm tay nàng nói: "Hắn xuất cung nhiều năm như vậy, đến cùng có thư từ cùng Khâu Đạc hay không, thời gian quá lâu người của ta cũng không điều tra ra được. Lần trước Tuyên Tuyên nhìn thấy bọn họ cùng một chỗ, khả năng là ngẫu nhiên gặp gỡ, cũng có thể là bí mật thương lượng cái gì, trừ phi hai người có động tác tiếp sau, bằng không chúng ta cũng không thể xác định. Bất quá Khâu Đạc ngược lại là rất thâm tình, đến nay chưa lập gia đình."
Bởi vì Khâu Đạc vẫn chưa lập gia đình, thủ hạ của hắn mới nghĩ sai lệch, tiếp theo chó ngáp phải ruồi.
Phó Dung lại nhìn thư một lần nữa, thổn thức cảm khái: "Đáng tiếc một đôi tình nhân, nếu như Sở thái phi có thể gả cho Khâu Đạc, sẽ sống được rất hạnh phúc đi? Có mấy nam nhân có thể làm được như Khâu Đạc vậy đâu?"
Người nói vô tâm, người nghe cố ý.
Nhìn Phó Dung thần sắc tiếc hận, Từ Tấn nghĩ tới An vương cùng Từ Yến, hai người kia đều còn chưa cưới vợ, cũng đều có liên lụy cùng Phó Dung, bọn họ không cưới, có phải còn đang nhớ thương Phó Dung hay không? Phó Dung thì sao, nàng có thể vì thế nhận định hai người kia đều là nam nhân tốt si tình hay không?
Từ Tấn trong lòng không thoải mái, cắn lỗ tai nàng: "Đó sao tính là nam nhân tốt? Thật sự thích nên từ sớm cưới nàng về, không phải để sau này hối hận. Tựa như chúng ta, chỉ cần ta thích nàng, tuyệt đối sẽ không để nàng gả cho người khác, cho dù có gả rồi ta cũng sẽ cướp người về."
Hắn nói vô cùng nghiêm túc, Phó Dung lại nghĩ tới hai người trước đây gập ghềnh trắc trở, buồn cười nói: "Thôi đi, vương gia lúc ấy không phải là trong cơn tức giận không để ý tới ta sao? Nếu không phải phụ hoàng trùng hợp đem ta chỉ cho chàng, ta phỏng chừng đã sớm gả cho người khác, vương gia cũng có kiều thê khác."
Từ Tấn thoáng cái nghẹn lời.
Hắn chậm chạp không nói chuyện, Phó Dung ngẩng đầu nhìn, thấy Từ Tấn sắc mặt âm trầm, vội vàng dán lồng ngực hắn cọ cọ: "Ta thuận miệng nói một chút, vương gia đừng để trong lòng. Lão thiên gia biết chúng ta là một đôi, cho nên chúng ta cãi nhau, hắn liền thông qua phụ hoàng tác hợp chúng ta, cũng để ta biết ánh mắt mình có bao nhiêu mù lòa, trước đó lại không nhìn ra vương gia đối với ta thật lòng. Kết hôn rồi mới phát hiện vương gia là nam nhân tốt nhất trên đời này."
Từ Tấn biết rõ ràng Phó Dung chỉ đang dỗ hắn, ở trong lòng nàng, hắn từng "giận nàng không quan tâm", khẳng định so ra kém hai người còn chưa cưới vợ kia, hắn đối với nàng cho dù tốt mấy, cũng không bằng Khâu Đạc, Từ Yến càng khiến nàng xúc động.
Từ Tấn càng nghĩ càng giận, dù sao đã đối với nàng tốt như vậy, hắn cũng không sợ bị nàng chê cười, nâng cằm nàng lên nói: "Là ta cầu phụ hoàng đem nàng chỉ cho ta, bằng không nàng cảm thấy phụ hoàng sẽ coi trọng thân phận của nàng? Là ta không thể nhìn nàng gả cho người khác, lần đầu tiên cầu phụ hoàng. Nùng Nùng, khi đó ta tuy rằng giận nàng, nhưng ta biết, trong lòng ta thích nàng, thích tới mức thà rằng bị nàng biết được chân tướng rồi sẽ trào phúng ta, ta cũng phải cưới nàng. Cho nên nàng đừng có tin tưởng những thứ gọi là nam nhân si tình kia, bọn họ đều vô dụng, không che chở được nữ nhân mình yêu mến, dù si tình có hữu dụng gì?"
Phó Dung ngơ ngác, ngơ ngác nhìn hắn.
Nguyên lai là như vậy.
Trách không được nàng không thể gả cho An vương, hóa ra Từ Tấn cũng cầu Gia Hòa đế, một người là đệ đệ cùng cha khác mẹ, một người là thân nhi tử, Gia Hòa đế đương nhiên sẽ thỏa mãn yêu cầu của nhi tử.
Chẳng mấy chốc lại nhớ lại lúc đính hôn, Từ Tấn cho nàng các loại mặt lạnh.
cảm giác trong lòng Phó Dung là nói không nên lời, trong đầu các loại sự tình lướt qua, nàng bản năng hỏi ra miệng: "Nếu vương gia vẫn luôn thích ta, cũng tức là, lúc trước ở dịch quán, chàng cố ý hù dọa ta? Lần kia ta ở Tần phủ bị Ngô Bạch Khởi uy hiếp, vương gia cũng cố ý không giúp đỡ? Còn có..."
Nàng nói thêm một phần, Từ Tấn trên mặt nóng thêm một phần. Sợ bị nàng nhìn thấy, hắn một phen đem người ấn vào trong ngực, không cho phép nàng ngẩng đầu: "Phải, ta chính là cố ý đối với nàng không tốt, ta thích nàng, nhưng nàng không thích ta, ta tức giận không được sao? Nàng cho là mình không có gì sai? Nếu như nàng nhìn ta thêm mấy lần, nếu như nàng chủ động cầu ta hỗ trợ, ta sẽ không quản nàng? Là nàng không đem ta nhìn vào trong mắt, lúc trước ta không để ý mùa đông lạnh, mùa hè nóng, đêm đêm đi tìm nàng, đem nàng coi như bảo bối mà dỗ dành, nàng lại đối với ta như thế nào? Nàng đem ngọc bội trân châu của ta đều trả về, nàng nói ta có nên tức giận không?"
Nhớ tới tức giận lúc trước, Từ Tấn siết chặt eo nàng, như là muốn trừng phạt.
Phó Dung đau, cũng cười.
Nàng ngoan ngoãn cho hắn siết, càng cười càng ngọt ngào, nghĩ tới lúc ấy Từ Tấn mặt ngoài lạnh lẽo nhưng bên trong là chờ mong nàng chủ động để ý tâm hắn, Phó Dung thật sự cảm thấy chính mình có chút khi dễ người, chẳng những không có theo ý hắn, còn vì có thể cắt đứt sạch sẽ với hắn. Nếu như Từ Tấn có thể nhìn ra tâm tư nàng, khẳng định phải tức nổ phổi đi?
Nàng ngẩng đầu, nhìn vương gia ngốc này, rõ ràng rất thích thể diện rồi lại vì muốn chứng minh hắn là nam nhân tốt si tình, cam nguyện đưa cho nàng một cơ hội cười nhạo hắn, Phó Dung không biết nên nói cái gì để an ủi hắn phải chịu qua "Ủy khuất", liền kéo cổ hắn xuống, chủ động hôn môi của hắn, giống hắn trước kia dỗ nàng, nhẹ nhàng ngậm lấy, ôn nhu trằn trọc.
Từ Tấn một chút cũng không thích loại bồi thường ôn nhu này, hắn ôm nàng dậy, trước đi đóng cửa, rồi đem nàng ném lên trên giường.
Nàng chiếm tiện nghi của hắn, hắn phải đòi lại, không cho nàng chỗ dương dương tự đắc.
Quần áo bị người xé rách, từng kiện từng kiện rơi xuống mặt đất, vương gia thô lỗ dã man, mĩ nhân không có chỗ trốn.
Bên ngoài Trăn ca nhi chơi mệt mỏi, muốn tìm mẫu thân, Mai Hương dẫn hắn đi vào trong phòng, còn chưa tới cửa phòng, bỗng nhiên nghe được tiếng giường lay động quen thuộc. Nàng mặt nóng lên, mau chóng ôm lấy Trăn ca nhi, chỉ ra phía ngoài nói: "Vừa mới lúc Thế Tử đi trốn, vương gia vương phi đi ra vườn hoa, Thế Tử muốn đi bên kia tìm sao?"
"Đi!" Trăn ca nhi cong miệng lên, không quá cao hứng, bởi vì phụ thân mẫu thân không mang hắn theo.
Mai Hương liền dẫn tiểu Thế Tử đi ra ngoài.
Lăng Thủ theo bên cạnh, nhìn cửa sổ khắc hoa, có chút mê mang, hắn lại nhớ vương gia vương phi trở về dường như cũng chưa đi ra?
~
Vào tháng 2, Phó Dung bắt đầu chuẩn bị tiệc sinh nhật hai tuổi cho Trăn ca nhi, lần này không giống với chọn đồ vật đoán tương lai, chỉ mời hai bên thân thích đến phủ náo nhiệt một chút là được, bởi vậy tương đối thoải mái.
Mùng chín, Kiều thị từ sớm đã gọi nhi tử 8 tuổi đến, trịnh trọng dặn dò: "Tới chỗ Tam tỷ tỷ ngươi bên kia, ngươi thành thành thật thật cho ta, còn dám ở trước mặt Trăn ca nhi nói hươu nói vượn, sau này ta sẽ không mang ngươi ra ngoài."
Năm ngoái chọn đồ vật đoán tương lai nàng không biết nhi tử vụng trộm dấu bàn tính ngọc, mãi đến khi Trăn ca nhi chọn đồ vật đoán tương lai, nhìn trên bàn mới biết được thối tiểu tử chính mình không để ý chính nghiệp coi như xong, lại còn tính toán đem Thế Tử ngoại sanh của hắn dẫn dụ vào con đường sai lầm đâu. May mắn Trăn ca nhi không nhìn đến cái kia bàn tính kia, thật sự chọn nó, Kiều thị không còn mặt mũi gặp lại con rể vương gia.
Quan ca nhi lớn thêm tuổi, hiểu chuyện, ngoan ngoãn gật đầu.
Kiều thị hoài nghi nhìn hắn, vừa ngẩng đầu thấy tiểu nữ nhi Phó Tuyên chuẩn bị thỏa đáng đi tới, một thân bối tử màu xanh trúc, không khỏi nhíu mày, "Sao luôn mặc mộc mạc như vậy? Trở về đổi đồ tươi đẹp chút, lần trước tỷ tỷ ngươi tặng không ít vải tốt, bây giờ không mặc còn chờ lúc nào?"
đại cô nương mười lăm tuổi, tại sao một chút cũng không biết cách ăn mặc cho đẹp?
Phó Tuyên nhìn mẫu thân, vẫy tay với Quan ca nhi "Bên ngoài xe ngựa chuẩn bị xong hết rồi, đệ đệ lại đây, chúng ta đi lên xe trước đợi nương."
Quan ca nhi toét miệng chạy tới.
Kiều thị tức giận thở hổn hển, rồi lại vì không thể làm gì được Phó Tuyên, khuyên một câu không tác dụng, nàng cũng không thể cưỡng ép nữ nhi nàng thay xiêm y đi?
hít một hơi thật sâu, Kiều thị đi nhìn xem đám người Xảo Hạnh chuẩn bị hạ lễ như thế nào.
Hai khắc sau, xe ngựa Hầu phủ chậm rãi đi Túc vương phủ.
Quan ca nhi hiện tại chính là tuổi hiếu động, vì tuổi còn nhỏ không được cưỡi ngựa, chỉ có thể theo mẫu thân tỷ tỷ cùng nhau ngồi xe ngựa, ngồi một hồi liền không thành thật, lặng lẽ đẩy rèm cửa nhìn ra bên ngoài, bị Kiều thị giáo huấn mấy lần cũng không được. Kiều thị thấy hắn mở chút rèm che, cũng liền mặc kệ.
Quan ca nhi được như nguyện quan sát bên ngoài, kỳ thật cũng không có gì đáng xem, từ Cảnh Dương Hầu phủ tới Túc vương phủ, hai bên đường phố đều là nhà quan lại quyền quý, yên lặng, tất cả đều là cửa chính phủ đệ khí phái, ngẫu nhiên mới có người dạo cửa đi lại, có thể thêm chút sinh cơ.
Nghe mẫu thân nói Nhị tỷ tỷ lần này trong bụng hơn nửa là cháu trai, Quan ca nhi trong lòng hiếu kỳ, vừa muốn xoay qua chỗ khác hỏi đây là ý gì, chợt thấy phía trước cửa một gia đình có người quen đứng, Quan ca nhi đại hỉ, thò đầu ra cùng đồng bọn chào hỏi: "Tiết Mậu!"
Xa phu nghe Tứ gia nhà mình nhận thức hai người kia, vội vàng dừng xe.
Kiều thị biết Tiết Mậu, đó là tiểu công tử đại phòng Định quốc công phủ, Phó Thần dắt đệ đệ ra ngoài thì hai tiểu tử chơi cùng nhau.
Nếu là người quen, Kiều thị cũng không ngăn trở Quan ca nhi xuống xe.
"Phó quan, ngươi muốn đi chỗ nào, Nhị ca ta muốn mang ta đi cưỡi ngựa, ngươi có muốn cùng đi hay không?" Tiết Mậu 9 tuổi bước nhanh tới trước xe ngựa, hưng phấn mời, mơ hồ còn có chút ý tứ khoe khoang. Hai người đều muốn cưỡi ngựa, ca ca Phó Quan không chịu dạy, ca ca của hắn lại chịu.
Quan ca nhi nhìn nam nhân đang hướng bên này đi tới, mặc một thân cẩm bào màu thiên thanh, quả thực rất hâm mộ, nhưng vẫn lắc đầu nói: "Không được, hôm nay ngoại sanh ta sinh nhật, ta muốn đi thăm hắn." Hắn chuẩn bị lễ vật cho cháu ngoại, muốn tự tay tặng.
Tiết Mậu kéo tay hắn khuyên: "Trẻ con sinh nhật có gì tốt mà đi, ngươi..."
"A Mậu," Tiết Vinh đè lại bả vai đệ đệ, hướng trong xe ngựa cung tiếng dò hỏi: "Vãn bối Tiết Vinh, không biết bá mẫu có ở bên trong?"
Thanh âm kia trong trẻo dễ nghe, Kiều thị đẩy rèm cửa, nhìn ra ngoài.
Tiết Vinh nhanh chóng liếc mắt quét trong xe một cái, mau chóng thu tầm mắt lại, chắp tay bồi tội: "Gia đệ bướng bỉnh, chậm trễ bá mẫu gấp rút lên đường."
Thiếu niên 17-18 tuổi, sinh ra ngọc thụ lâm phong, lại khách sáo thủ lễ, Kiều thị thoáng gật đầu khẽ tới mức khó nhận thấy, ôn nhu nói: "Thế Tử khách sáo, A Mậu mời Quan ca nhi là xem hắn làm bạn, chỉ là chúng ta bên này còn có việc..." Nói xong hướng Tiết Mậu cười cười, "Quan ca nhi hôm nay không thể đi, ngày khác A Mậu đến quý phủ chúng ta chơi đi, Quan ca nhi có con hồ ly, rất uy phong."
Tiết Mậu hưng phấn gật đầu.
Kiều thị cười cười, gọi nhi tử lên xe, lại hướng Tiết Vinh gật gật đầu, hạ màn xe xuống.
Xe ngựa dần dần đi xa.
Tiết Mậu nhớ vừa mới nhìn thấy Phó phu nhân, nhỏ giọng nói với huynh trưởng: "Phó quan, nương hắn thật xinh đẹp."
Tiết Vinh sờ sờ đầu đệ đệ: "Chính mình biết là được, không cho phép nói với người ngoài."
Trong đầu lại lướt qua một hình bóng khác trong xe ngựa, tiểu cô nương buông rèm mi, đầu hơi nghiêng, lộ ra sườn mặt xinh đẹp như họa.