Phó Dung một giấc này ngủ cũng không an ổn, buổi sáng khi tỉnh lại đầu rất không thoải mái.
Nàng quay sang bên cạnh, muốn lui vào trong ngực Từ Tấn tìm kiếm an ủi, không nghĩ bổ nhào vào khoảng không, bên người thế nhưng trống không.
Tối hôm qua Từ Tấn nói hôm nay không cần lên triều.
Phó Dung nghi hoặc ngồi dậy, kêu hai nha hoàn tiến vào hầu hạ.
"Vương phi, vương gia trời còn chưa sáng đã dậy, đi thư phòng phía trước, nói là sẽ quay về lúc bữa sáng." Mai Hương có chút lo lắng nói. Tối hôm qua Phó Dung suýt nữa xảy ra chuyện, có lẽ tin tức này còn chưa truyền khắp vương phủ, Phù Cừ viện những nha hoàn này đều đã biết, tự nhiên cũng hiểu được vương gia hiện tại khả năng đang lúc gấp rút tìm hiểu cái gì.
Từ Tấn có thể ngồi lên cái vị trí kia, nàng khẳng định sẽ đi theo hưởng phúc, nhưng trước khi Từ Tấn thành công, nàng cũng phải càng cẩn thận.
Ăn mặc trang điểm, Phó Dung an tâm ở Phù Cừ viện, đợi Từ Tấn tới.
Bên ngoài những việc kia nàng không xen tay vào được, hiện giờ có thể làm chỉ có không để cho Từ Tấn làm loạn thêm.
Bữa sáng yên ổn, Phó Dung phân phó phòng bếp giữ ấm, đợi vương gia tới mới bày bát đũa.
Từ Tấn nếu nói muốn bồi nàng dùng bữa sáng, vậy khẳng định sẽ tới, ngồi chờ cũng không có ý tứ, Phó Dung nhắc lồng chim bước ra hành lang, đem chim đi dạo ở nơi tĩnh mịch. Cát Xuyên và Ôn ma ma đều nhắc nhở nàng bình thường nên tản bộ nhiều, vừa vặn tháng 8 không nóng không lạnh, đầy sân mùi hoa quế thực thích hợp giải sầu.
Đem Đoàn Đoàn treo ở trên hành lang, Phó Dung từ trong tay Lan Hương nhận lấy đồ ăn, tự tay đút nó, dạy nó nói lời may mắn: "Bình an."
Đoàn Đoàn dù thông minh, dường như không thích học nói chuyện, ngoại trừ chính nó đột nhiên bật ra từ, Phó Dung muốn dạy nó phải phí rất nhiều công phu, tựa như hai chữ "Bình an", Phó Dung từ lúc mang thai bắt đầu dạy nó, đến bây giờ nó cũng chưa học được. Phó Dung lấy cám dỗ nó, Đoàn Đoàn liền sẽ chớp cánh nhỏ kêu "Ăn cơm", từng tiếng, giống đứa nhỏ tội nghiệp, làm Phó Dung không có cách nào nhẫn tâm cự tuyệt.
Liên tục mổ vài cái, Đoàn Đoàn quay đầu mổ lông vũ trên cổ, mổ mổ đột nhiên nhảy dựng lên, hướng cuối hành lang kêu vương gia.
Phó Dung kinh ngạc nhìn qua.
Từ Tấn quả nhiên tới, một thân mực sắc thêu mãng trường bào, thần sắc trong trẻo, ánh mắt cùng nàng tương đối mới nhu hòa xuống dưới.
"Đi phân phó phòng bếp dọn cơm đi." Phó Dung quay đầu nói với Mai Hương Lan Hương, hai nha hoàn thức thời lui xuống, Phó Dung lại nhìn về phía Từ Tấn, cười chờ hắn tới gần.
Nàng chỉ mỉm cười, dịu dàng nhỏ nhẹ duyên dáng yêu kiều, giống nắng ấm xua tan một mảnh mù mịt trong lồng ngực hắn. Từ Tấn đem người ôm vào trong ngực hôn một cái, cười nhìn nàng: "Khi nào dậy? Thân thể có gì không thoải mái sao?"
Như cũ còn lo lắng nàng chưa thoát khỏi kinh hãi tối hôm qua.
Phó Dung vừa đút cơm cho Đoàn Đoàn vừa hoạt bát nói: "Vương gia thấy ta giống không thoải mái sao? Chính là nhìn Đoàn Đoàn ăn cơm, ta cũng đói bụng, vương gia nếu là trở về trễ hơn, ta chắc đã ăn được 8 phần rồi."
"Ăn cơm! Ăn cơm!"
Đoàn Đoàn đập cánh, tinh thần đầy đủ mà gọi.
Từ Tấn ngó nhìn quả cầu xanh nhỏ bên trong lồng chim, thấp giọng bồi tội nói: "Là ta không tốt, làm vương phi nương nương bị đói, đi, chúng ta cũng đi ăn cơm." Nhận lấy đãi sứ nhỏ trong tay Phó Dung đặt sang cái cột bên cạnh lan can, nắm tay nàng trở về, "Việc này còn chưa có tin tức xác thật, nếu có ta sẽ nói cho nàng biết."
Phụ hoàng đem người giao cho Vạn Toàn thẩm vấn, Vạn Toàn ở trong cung hầu hạ nhiều năm như vậy, làm việc không để lọt một giọt nước, trước mắt hắn cũng hỏi thăm không ra tin chính xác gì. Nhưng không cần tìm hiểu Từ Tấn cũng có thể đoán được, hung phạm không phải Hoàng Hậu thì chính là Đoan phi. Phượng Nghi cung, Vĩnh Thọ cung đều đã có người bị mang đi, phụ hoàng hẳn là có đầu mối.
"Ăn cơm, vương gia tạm thời cũng đừng nhắc chuyện tối hôm qua đi, hai mẹ con chúng ta đều hảo hảo không phải sao?" Thấy hắn lông mày dài hơi nhíu, Phó Dung nhẹ nhàng gãi gãi mu bàn tay hắn, lại đem tay hắn đặt tới trên bụng mình.
Từ Tấn hôn nhẹ nàng, hai vợ chồng cùng nhau ngồi vào chỗ dùng cơm.
~
Trong Vĩnh Thọ cung của Đoan phi, trên đất một đống hỗn độn, đồ tốt dân chúng tầm thường một đời cũng ăn không hết đều bị người quét ném trên đất.
"Nương nương, nghe nói Phượng Nghi cung bên kia Lưu Hà cũng bị mang đi, nương nương không cần lo lắng, chúng ta chính không sợ tà, Hoàng Thượng sẽ biết nương nương trong sạch." Nhìn theo tiểu các cung nữ thu thập xong mặt đất, câm như hến lui ra ngoài, Đặng ma ma ở bên cạnh Đoan phi nhỏ giọng khuyên nhủ.
"Hắn sẽ có phán xét?" Đoan phi đột nhiên cất cao âm thanh, chỉ ra bên ngoài cắn răng nghiến lợi mắng: "Hắn nếu như thật anh minh, sẽ không nên bị người che giấu giáng tội cho cô ruột hắn, hắn nếu như thực sự có phán xét, sẽ không nên đem ta giam cầm tại nơi này, cũng không nên hại cháu trai ruột của ta sinh non chết non! Việc này bày rõ có người đang hãm hại chúng ta, hắn thế nhưng mắt mờ..."
"Nương nương!" Nghe nàng càng nói càng đại nghịch bất đạo, Đặng ma ma rốt cuộc bất chấp tôn ti, một phen che kín miệng Đoan phi, Đoan phi đang hỏa khí công tâm, làm sao nghe lọt được khuyên, hung hăng đem lão ma ma tuổi quá năm mươi đẩy ra ngoài.
Đặng ma ma tuổi già, lảo đảo vài bước té xuống đất.
Trong phòng còn có hai cung nữ tâm phúc của Đoan phi, một là Lục Bình một là Thanh Lăng, thấy vậy vội vàng đi đỡ Đặng ma ma.
Đoan phi cũng không phải cố ý, mắt thấy nhũ mẫu ma ma sắc mặt tái nhợt đau đến đổ mồ hôi, áp lực hai tháng phẫn nộ cực kỳ bi ai không cam lòng đột nhiên đều bộc phát ra, nàng nằm ở trên bàn ô ô khóc rống.
Thanh Lăng tỏ ý bảo Lục Bình chiếu cố Đặng ma ma, nàng đi qua trấn an Đoan phi, vừa định nói chuyện, liếc thấy phía sau bức rèm có góc áo màu vàng rực chợt lóe qua. Nàng trong lòng căng thẳng, mau chóng thu tầm mắt lại, cúi đầu khuyên nhủ: "Nương nương đừng khóc nữa, vạn hạnh lần này Túc vương phi mẫu tử bình an, Hoàng Thượng hẳn chỉ là tùy tiện tra xem, bắt hai cung nhân giáng tội chính là sẽ không làm to chuyện. Lui 1 bước mà nói, cho dù thật tra được chúng ta bên này, không có đầy đủ chứng cớ, Hoàng Thượng cũng sẽ không thể cưỡng ép đem tội danh đổ tới trên người nương nương a."
"Mẫu tử bình an?"
Đoan phi mới mất cháu trai, nghe không được nhất bốn chữ này, bỗng nhiên ngẩng đầu mắng: "Tiện nhân kia hại ta nhà tan cửa nát, ta hận không thể đem nàng một thi hai mệnh! Lần này là nàng mạng lớn, đợi ta ra tay, ta thật muốn xem xem nàng còn có thể hay không tránh thoát!" Nhà mẹ đẻ lưu lạc tới tình trạng thế này, tất cả đều là vợ chồng Túc vương hại, Đoan phi hận thấu xương, nếu như không phải bị cấm túc, nàng đã sớm ra tay.
"Nương nương ăn nói cẩn thận!" Đặng ma ma nhịn đau quát.
Đoan phi cũng ý thức được chính mình nói lỡ, ngượng ngập ngậm miệng, vừa muốn phân phó Thanh Lăng đi tìm hiểu tình huống bên ngoài, liếc mắt đột nhiên thấy có người đẩy màn cửa đi vào trong, một thân long bào màu vàng rực, thân hình cao lớn khuôn mặt uy nghiêm tái nhợt, không phải Gia Hòa đế thì là ai?
Đoan phi đại hỉ, khóc lên nghênh đón: "Biểu ca ngươi rốt cuộc đến rồi, ngươi nghe ta nói, ta thật sự..."
Nói đến một nửa không nói được nữa, bởi vì Gia Hòa đế ánh mắt quá lạnh, như dao nhỏ dừng ở trên người nàng, khiến cho nàng toàn thân phát lạnh, cũng bởi vì nàng nhớ tới chính mình vừa mới nói cái gì, nếu như Gia Hòa đế nghe được, khẳng định sẽ hiểu lầm...
Đoan phi run bần bật, trắng mặt quỳ xuống, ngẩng đầu thì lệ rơi đầy mặt: "Biểu ca, không, Hoàng Thượng, ta vừa mới nói tất cả đều là giận dữ, ta cùng chuyện này không có nửa điểm quan hệ, toàn bộ Vĩnh Thọ cung đều bị cấm túc, ta làm sao có thể phái người đi ra ngoài hại nàng?"
Gia Hòa đế cười lạnh: "Chính ngươi không ra được, bên cạnh ngươi có người có thể thay ngươi làm việc đúng hay không?"
Ánh mắt sắc bén rơi vào trên người Thanh Lăng phía sau Đoan phi.