“Thí chủ đừng quá lo lắng, bần tăng xin được chúc mừng. Chẳng mấy chốc sẽ đón thêm một quý tử. Bần tăng xem khí sắc thí chủ hừng hực, vận số lên cao, sau này con cháu nhất định có người công thành danh toại, làm rạng danh tổ tông, giúp gia tộc thí chủ vươn lên một tầm cao mới.”
“Thật vậy sao? Đa tạ đại sư cát ngôn! Nếu sau này đúng như lời người nói, ta nhất định sẽ dẫn cả nhà đến bái tạ Phật Tổ.”
Cố lão cha chỉ nghĩ hòa thượng đến hóa duyên, nói vài lời cát tường lấy may là chuyện thường, nên cũng không để tâm quá. Mọi người xung quanh cũng nghĩ như vậy.
Lúc này, vị đại sư bỗng rút từ túi áo trước ngực ra một vật, đưa cho Cố lão cha. Ông cau mày khó hiểu, đón lấy xem thử, thì thấy đó là một nửa miếng ngọc bội hình hoa sen. Miếng ngọc không lớn, cầm lên cảm giác mượt mà, chất ngọc trong suốt, nhưng trên bề mặt lại có vài vết rạn, khiến khối ngọc vốn đẹp đẽ bị hủy đi phần nào.
Tuy Cố lão cha không am hiểu ngọc ngà, nhưng thoạt nhìn cũng biết đây là ngọc quý. Chỉ là đã có vết rạn, lại chỉ là một nửa miếng, e rằng không còn đáng giá là bao. Nhưng... vì sao lại chỉ là nửa miếng?
“Đại sư? Cái này là...”
Mấy người trong sân thấy vậy cũng tò mò vây lại xem. Cố Thành Nghĩa – con trai thứ hai – liếc qua một cái rồi nói:
“Cha, miếng ngọc này không còn giá trị gì đâu, hỏng thế kia mà lại chỉ có một nửa. Chắc là hòa thượng này muốn lấy đồ vỡ đổi lấy tiền bạc đây.”
Cố Thành Nghĩa trong bụng nghi ngờ, sợ vị hòa thượng này là kẻ lừa đảo, lấy ngọc hỏng đến lừa lấy công cán hay vật gì từ nhà họ Cố.
Vị hòa thượng không hề phật ý, chỉ tay vào miếng ngọc rồi chắp tay thi lễ:
“Thí chủ, miếng ngọc này là để tặng cho tiểu thí chủ sắp chào đời.”
Cố lão cha vội vàng xua tay từ chối: chuyện này không thể nhận! Dù là ngọc hỏng, nhưng rốt cuộc vẫn là ngọc tốt, không biết có giá trị hay không, nhưng cũng chắc chắn quý hơn hai cái bánh ngô mà họ sắp đưa.
Nhìn ra được sự do dự của ông, hòa thượng chậm rãi nói tiếp:
“Kỳ thực, cũng không phải là tặng. Miếng ngọc này vốn chính là vật của tiểu thí chủ. Bây giờ chỉ là vật cũ quay về tay chủ cũ mà thôi.”
Ngồi một bên, Lý lang trung nghe đến đây thì không khỏi giật mình. Người xuất gia không nói dối, chẳng lẽ... phần mộ tổ tiên nhà họ Cố đang bốc lên vượng khí? Hay là vận số nhà họ Cố sắp thay đổi? Nếu đúng thế thì đây quả là phúc khí mấy đời tích lũy mà có.
Người nhà họ Cố thì bán tín bán nghi, nhưng Lý lang trung lại tin. Dù chỉ là lang trung ở thôn quê, nhưng năm xưa cũng từng làm thầy thuốc tại hiệu lớn, chuyện đời từng thấy không ít, ánh mắt cũng hơn người thường một bậc.
Hòa thượng kia khí chất trầm ổn, không giống kẻ thường xuyên đi hóa duyên dạo khắp nơi. Tuy áo cà sa trên người đã sờn cũ thật, nhưng khí độ lại không tầm thường.
Cố lão cha càng lúc càng hoang mang, cả nhà ai nấy đều ngơ ngác. Đúng lúc ấy, Hà thị từ trong bếp bưng ra một chén nước ấm và hai cái bánh ngô, vừa đi đến đã nghe đoạn đối thoại cuối, lập tức hai mắt sáng rực lên. [Trời ơi! Hai cái bánh ngô mà đổi được cả miếng ngọc?]
Quả thật có lời.
Hà thị nóng lòng muốn tiến lên xem kỹ miếng ngọc, nhưng Cố lão cha biết rõ tính nết tham lam của con dâu thứ hai, vội vàng không để tâm đến lời đại sư nói rằng đây vốn là ngọc của tiểu nhi tử, liền nhét ngay miếng ngọc vào ngực áo.