Con Đường Khoa Cử Làm Giàu Của Chàng Nông Phu

Chương 23

Trước Sau

break
Cố lão cha nhanh chân chạy ra gian ngoài, ngó nghiêng ra cửa lớn một lượt, thấy chẳng có ai tụ tập hay chạy tới, lúc này mới yên tâm quay vào.

“Giờ là ban ngày, ánh sáng đó chỉ lóe lên trong chốc lát, chắc cũng không ai nhìn thấy. Hơn nữa, lúc đó ta ở trong buồng, rèm cửa còn che kín, người ngoài chắc chắn không biết gì. Ta xem đứa nhỏ vẫn khỏe mạnh, lại còn tinh thần hơn trước, xem ra là chuyện tốt.

Không trách được hôm qua vị hòa thượng kia nói miếng ngọc vốn thuộc về con ta — hóa ra trong thân thể nó đã có sẵn một nửa. Giờ hai nửa hợp lại, thành một thể, chắc không có gì xấu đâu. Vị hòa thượng đó xem ra đúng là cao tăng thật sự!

Tiểu nhi tử nhà ta, e là có lai lịch không nhỏ đấy!”

Cố lão cha càng nói càng lấy làm kỳ lạ, lòng tràn đầy hứng khởi. Thiên hạ rộng lớn, chuyện lạ gì cũng có. Lẽ nào đứa nhỏ nhà mình thật sự là tinh tú trên trời giáng thế?


Bằng không sao lại xảy ra chuyện kỳ lạ thế này? Cố lão cha đem suy đoán của mình kể lại cho Lữ thị nghe.

Lữ thị cúi đầu nhìn tiểu nhi tử đang nằm trong lòng, khẽ nói: “Ta mặc kệ nó từ đâu tới, giờ đây nó chính là con trai của ta.” Bà siết chặt đứa bé vào lòng, như thể sợ chỉ cần buông lỏng tay một chút là nó sẽ bay về trời mất.

Cố Thành Ngọc trong bụng dở khóc dở cười. [Đây là chuyện gì chứ? Phụ mẫu, hai người suy nghĩ nhiều quá rồi. Hiện giờ ta chẳng qua chỉ là một đứa trẻ nhà nông bình thường mà thôi.]

“À đúng rồi,” Lữ thị đột nhiên nhớ ra, “Hôm qua lão tam, lão tứ với khuê nữ đều ngủ trong phòng lão đại phải không? Ta thấy hay là dọn lại dãy nhà phía sau đi, về sau bọn nhỏ lớn rồi cũng không thể chen chúc như vậy mãi. Phòng ta giờ cũng không chứa thêm ai được. Đợi ta ở cữ xong thì cho khuê nữ ngủ trong buồng trong, ta bế tiểu nhi tử ra gian ngoài.”

Lữ thị vừa nhìn tiểu nhi tử trong lòng, vừa nhớ đến trong phòng lão đại còn ba đứa nhỏ nữa đang ở chen chúc.

“Cũng được,” Cố lão cha gật đầu, “Sau này bọn nhỏ lớn lên, mấy gian phòng này chắc chắn là không đủ, còn phải xây thêm. Mà xây nhà chẳng phải cũng cần tiền sao?”

Nghĩ vậy, ông lại thở dài. [Giờ nghĩ mấy chuyện đó cũng hơi sớm, đến lúc đó rồi tính.]

Sau đó ông quay sang nói với Lữ thị: “Nàng mau nằm nghỉ đi, mới sinh xong hôm qua, lại chịu không ít đau đớn, nằm xuống đi. Ta kêu lão đại ra sau vườn bắt con gà làm thịt, bồi bổ cho nàng. Ai, trong nhà tổng cộng chỉ có năm con gà thôi, chắc phải ôm ít gà con về nuôi dần, nàng ở cữ cũng cần phải được tẩm bổ thêm.”

“Thiếp cũng mệt rồi, giờ nằm nghỉ chút. Mà ôm gà con chẳng phải cũng tốn tiền? Ở cữ ăn mấy quả trứng gà là được rồi, nhà mẹ đẻ thiếp... thôi, không muốn phiền tới họ.”

Cố Lữ thị vốn đã cố gắng gượng tinh thần, giờ phút này cũng không chống nổi nữa, chỉ muốn chợp mắt một lát.

“Đừng lo nghĩ gì cả, cứ ở cữ cho tốt là được. Ta cũng nằm nghỉ chút, lát nữa còn phải ra ngoài làm việc nữa, hôm nay còn nhiều việc phải lo. Ngày mai là lễ tắm ba ngày cho tiểu nhi tử, cũng phải chuẩn bị cho tươm tất.”

Cố Thành Ngọc nghe xong một hồi, trong lòng cũng hiểu đại khái tình hình trong nhà: nói trắng ra là rất nghèo. Ăn không đủ no, mặc chắc cũng chẳng đủ ấm. Huống chi giờ hắn chỉ là một đứa bé, dù có muốn cải thiện cuộc sống cũng chẳng thể làm gì được.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc