Vì miếng ăn, người ta sẵn sàng vứt bỏ cả chút đạo đức còn sót lại.
Hai năm đầu ấy, Cố Thành Ngọc vẫn luôn đơn độc một mình. Đừng trách nàng ích kỷ—thấy nhiều rồi, lòng người trở nên lạnh nhạt cũng là lẽ thường. Với lại, nàng cũng đâu thể cứu cả thế giới?
Nàng chẳng phải thánh mẫu. Trước đây, từng mềm lòng, nhìn thấy trẻ con tội nghiệp thì chia cho chút đồ ăn. Nhưng rồi tận mắt thấy những đứa bé vừa được phát thức ăn đã bị người lớn giật lấy, chúng lại phải đi xin ăn lần nữa, bộ dạng đáng thương như cũ... đồ ăn cũng chỉ có ngần ấy, rồi cũng sẽ hết.
Nếu đến cả cha mẹ cũng có thể nhẫn tâm như vậy, thì khi bản thân nàng cũng đang phải vật lộn để sống, làm sao còn có thể giữ lòng thương hại?
Cứ thế mà qua hai năm, Cố Thành Ngọc bắt đầu cảm thấy cô độc. Nếu trên thế giới này thật sự chỉ còn lại một mình nàng, thì mọi thứ cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Dù sao, con người vốn vẫn là loài cần sống cùng đồng loại.
Vì thế, nàng bắt đầu thử mở lòng, tiếp xúc với vài người, cuối cùng chọn tham gia một đội nhỏ có nhân phẩm tạm ổn, không quá tệ.
Đến năm thứ hai của tận thế, đồ ăn trở nên vô cùng khan hiếm. Trong hoàn cảnh như thế, dù bản thân Cố Thành Ngọc cũng thiếu ăn, da dẻ xanh xao vàng vọt, nhưng không gian của nàng cuối cùng vẫn bị bại lộ.
Người tố giác nàng chính là một thành viên trong đội. Dù thường ngày Cố Thành Ngọc luôn là người mạo hiểm ra ngoài kiếm đồ, thậm chí còn âm thầm chia bớt đồ ăn trong không gian cho mọi người...
Cố Thành Ngọc từng học qua vài chiêu, thân thủ nhanh nhẹn, lúc đầu ai cũng nghĩ việc nàng tìm được đồ ăn là nhờ vào kỹ năng và vận may.
Không ngờ có một lần, một đội viên nửa đêm ra ngoài đi tiểu, lại tình cờ nhìn thấy Cố Thành Ngọc có thể “biến” ra nước cùng cái chậu, đang trộm rửa mặt bên cạnh.
Hiện giờ nước đã bị ô nhiễm, quý giá vô cùng, dùng một chút là bớt đi một chút. Trong đội, nước được quản lý chặt chẽ, nàng lấy đâu ra nước sạch như thế?
Còn cái chậu kia, hắn rõ ràng nhìn thấy xuất hiện từ hư không. Nghĩ lại việc Cố Thành Ngọc thường xuyên “kiếm” được đồ ăn, hắn lập tức liên tưởng đến thứ trong tiểu thuyết: không gian tùy thân. Nghĩ càng nhiều, lòng tham của hắn càng nổi lên, hắn chắc mẩm trong không gian ấy còn có rất nhiều đồ ăn.
Đội viên kia không vội vạch trần ngay, mà giả vờ như không nhìn thấy, quay người bỏ đi.
Hắn bắt đầu tìm cách chiếm lấy không gian kia. Mấy ngày nay, Cố Thành Ngọc quá mệt mỏi vì liên tục chiến đấu, lại đang ở trong doanh địa, trên người vẫn còn dính óc tang thi, mặt mũi nhớp nháp. Nàng chỉ muốn tranh thủ lúc không ai để ý rửa qua loa rồi ngủ cho nhanh, nên đã buông lỏng cảnh giác, không biết có kẻ trong đội đang nhắm vào mình.
Sau đó, tên đội viên nhiều lần tìm cơ hội ra tay giết nàng, nhưng lần nào cũng bị Cố Thành Ngọc thoát được.
Cuối cùng hắn nghĩ, nếu Cố Thành Ngọc chết, chưa chắc hắn đã chiếm được không gian ấy. Mà hắn cũng chẳng có khả năng giam giữ nàng để bắt khai ra. Vậy thì chi bằng tố giác nàng, khiến nàng bị cả đội giam lỏng, như vậy hắn cũng có thể được chia phần đồ ăn.