Bồng Lai Tiên Đảo, Lạc Nam sau khi khôi phục đã lén la lén lút lẫn vào chỗ bế quan của Thiên Vô Ảnh, đem một chiếc nhẫn trữ vật nhét vào tay nàng.
“Đồ tốt cho thiếp?”
Thiên Vô Ảnh chớp chớp đôi mắt đẹp, quét một luồng thần thức vào trong Nhẫn…
Trong thoáng chốc, ánh mắt long lanh của nàng trừng lớn, hô hấp cũng có chút gấp gáp lên.
Mặc dù khái niệm giàu nghèo đối với Thiên Vô Ảnh khá mờ nhạt, nhưng nàng đủ nhận thức để biết chiếc Nhẫn này mang lại lợi ích cho mình lớn đến bao nhiêu.
Chỉ thấy lít nha lít nhít các hòn đá màu đen kịch ẩn chứa Ma Khí nồng đậm đến cực điểm, số lượng có thể chất thành một ngọn núi cao, chỉ quét thần thức sang đống đá này…nàng đã cảm giác được Ma Lực trong cơ thể mình vận chuyển một cách mãnh liệt.
Bên cạnh đó, các loại Công Pháp, Vũ Kỹ nhìn đến hoa cả mắt, mà phẩm cấp thấp nhất cũng là Vương Cấp Hạ Phẩm, cao cấp nhất đạt đến tận Vương Cấp Cực Phẩm.
Đối với một người đang thiếu thốn thủ đoạn chiến đấu ngoại trừ Tiên Ma Cửu Chuyển như Thiên Vô Ảnh, những thứ này chẳng khác nào buồn ngủ gặp chiếu manh a.
Phải biết bên trong Nhẫn chính là đồ tích lũy của Ma Linh Hoàng, gồm công pháp và vũ kỹ cao cấp nhất của Ma Linh Tộc, số lượng Ma Thạch thì không cần phải nói.
Ma Linh Tộc cực kỳ mạnh mẽ, công pháp và vũ kỹ của bọn hắn có thể đối kháng với Thần Tướng Vệ Hồn của Lạc Nam là đủ hiểu.
Với ánh mắt của Lạc Nam vẫn nhìn trúng đám đồ vật này, tin tưởng sẽ hỗ trợ cực tốt cho Thiên Vô Ảnh, sau khi lấy Ngụy Tôn Đan với pho tượng con Hổ ra, Lạc Nam đã lập tức đem nhẫn giao cho nàng.
Thiên Vô Ảnh mới đạt đến Ma Vương, lại có Tiên Ma Cửu Chuyển làm nền tảng, tu luyện đám công pháp với vũ kỹ của Ma Linh Tộc dễ như ăn cháo.
“Đám đá màu đen kia chính là Ma Thạch, nàng tuyệt đối phải giữ bí mật, đừng để các tỷ muội nhìn thấy!” Lạc Nam nghiêm túc căn dặn nói.
“Vâng!” Thiên Vô Ảnh ngoan ngoãn gật đầu, đem Chiếc Nhẫn đeo vào ngón tay, lại không thèm nhìn nó thêm một chút, thân thể thơm ngát nhảy vào lòng Lạc Nam, hai tay ôm cổ hắn u oán nói:
“Chừng nào mới ăn người ta?”
“Ực…”
Lạc Nam nuốt một ngụm nước bọt ngắm nàng từ trên xuống dưới.
Thiên Vô Ảnh hôm nay mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt, cơ thể thơm ngát, đường cong uyển chuyển, làn da trắng muốt như tuyết, ngũ quan tinh xảo tuyệt luân, ánh mắt mơ màng trong suốt, bờ môi hồng nhuận phả từng làn hương thơm ngát.
Lạc Nam vừa mới khôi phục sau đại chiến, cơ thể đang tràn trề năng lượng, hô hấp nhất thời nóng rực lên.
“Hừ!”
Vì đang ngồi trên đùi hắn, Thiên Vô Ảnh lập tức cảm giác được thứ giữa hai chân nam nhân đang đỉnh lên bờ mông mình, nàng kiều hừ một tiếng không phục nói:
“Ỷ Vân đến trước thiếp thì cũng thôi, vì sao Tu Hoa sư tỷ, hai hồ ly tinh Thục Phi với Tu Quyên cũng đã được rồi…thiếp vẫn còn chưa được là sao?”
Lạc Nam nghe ra giọng điệu của mỹ nhân ghen tuông, lại điềm đạm đáng yêu…hắn cười cười nhéo cái mũi quỳnh của nàng:
“Vì ta nhìn nàng như trẻ nhỏ nên không nỡ ăn chứ sao?”
Thiên Vô Ảnh mở to đôi mắt đẹp liếc lên nhìn biểu hiện của hắn, nhìn thấy nam nhân của mình hài lòng, nàng càng thêm ra sức, lão luyện vô cùng.
Hai người mặc dù chưa chính thức giao hoan, nhưng đối với thân thể của nhau cực kỳ quen thuộc, trước đây Thiên Vô Ảnh nhiều lần làm cách này để giải tỏa sinh lý của hắn.
Mà Lạc Nam cũng không phải dạng vừa, mọi ngóc ngách trên thân Thiên Vô Ảnh hắn đã nắm trong lòng bàn tay, thậm chí số lượng và vị trí nốt ruồi trên người nàng cũng nhớ một cách kỹ lưỡng.
Theo động tác của Thiên Vô Ảnh ngày càng mạnh mẽ, nhiệt độ không khí trong mật thất đã dần nóng lên.
Lạc Nam gầm nhẹ một tiếng trong cổ họng, cúi người bế lấy Thiên Vô Ảnh ép lên trên giường.
Lạc Nam cảm thấy thân là một nam nhân, để nữ nhân yêu mến của mình chủ động cầu hoan là một sự sai lầm nghiêm trọng, hắn phải bù đắp cho nàng.
Lạc Nam ra sức đè ép lên cơ thể yêu kiều mềm mại của Thiên Vô Ảnh, bờ môi nóng rực tìm ngay đóa hoa hồng nhuận của nữ nhân hôn xuống.
Thiên Vô Ảnh ánh mắt mị lên, ngoan ngoãn tách ra hàm răng trắng ngọc để nam nhân chiếm lấy đầu lưỡi ướt át của mình.
Miệng hai người dính lấy nhau, Dị Hỏa bùng nổ…y phục cả hai nhanh chóng hóa thành hư vô.
“Ưm…”
Da thịt mát lạnh của hai cơ thể trần truồng dính chặt lại tạo nên cảm giác nóng hổi khiến Thiên Vô Ảnh rên lên, môi của đôi nam nữ hòa quyện lấy nhau, hai cánh tay điêu luyện của Lạc Nam cũng không nhàn rỗi.
Một tay của hắn đã bắt lấy bầu sữa đầy ắp tròn lẳn của Thiên Vô Ảnh nhẹ nhàng nhào nắn, cảm giác đàn hồi mịn màng lan tràn khắp toàn thân, ngón trỏ và ngón cái kết hợp xoe xoe lấy đầu núm đỏ hồng săn cứng, tê tê dại dại thư sướиɠ cực kỳ.
Một tay còn lại đã lướt qua vòng eo thon gọn tìm đến khe nứt giữa hai chân màu phấn hồng của nàng, ngón tay niết lên hai cánh môi bằng thịt ẩm ướt, thỉnh thoảng chạm vào hạt le mẫn cảm.
“Ưm…ưm, thiếp…ngứa…”
Trước sự trêu chọc như ma quỷ của Lạc Nam, Thiên Vô Ảnh vừa hôn hắn vừa rên ư ử trong cổ họng, đôi đùi đẹp tách rời để bàn tay hắn dễ dàng thám hiểm, mà nàng cũng không phải dạng vừa nắm lấy khúc thịt cứng rắn kia nhanh nhẹn ma sát.
Làn da trắng tuyết của mỹ nhân dần trở nên ửng hồng, đầu ngón tay Lạc Nam len lỏi qua hai mép môi mềm tìm vào bên trong thân thể nàng.
Cảm giác được hai vách âm động nhẹ nhàng co thắt đầu ngón tay, hắn trêu chọc thụt ra thụt vào, hé môi Thiên Vô Ảnh ra nhìn vào mắt nàng thủ thỉ:
“Bảo bối, nàng thật là mẫn cảm!”
“Mau, mau biến thiếp thành người đàn bà của chàng!” Thiên Vô Ảnh yêu kiều thở gấp.
“Nàng vẫn luôn là của ta!” Lạc Nam tuyên bố.
Hắn cuối đầu, ngậm lấy một bầu sửa căn đầy của mỹ nhân vào trong miệng, đầu lưỡi đánh liên tục lên núm vυ" nàng, chỉ cảm thấy hương thơm thiếu nữ mê người, vị ngọt da thịt không có loại Tiên quả nào có thể mô phỏng.
Thiên Vô Ảnh chỉ cảm thấy mình bị đánh trúng điểm yếu, hai người gần gũi thời gian dài…Lạc Nam đã quá rõ ràng những chỗ mẫn cảm trên cơ thể nàng, bị hắn trêu đùa một chút nàng đã nhũn ra như vũng bùng, nước nôi ở cô bé trào dâng liên tục như hồng hà vỡ đê, trơn trượt đến mức một ngón tay của Lạc Nam nằm bên trong gần như không hề tồn tại.
“Nước thật nhiều…” Lạc Nam thầm nghĩ, Thiên Vô Ảnh là một trong những nữ nhân có dâm thủy nhiều nhất dàn thê tử của hắn.
Giường nệm đã ướt lênh láng, nàng cũng không chịu đựng nổi rêи ɾỉ liên tục :
“Đừng…đừng có chọc thiếp, thiếp chịu hết nổi rồi!”
Hạ thân của nàng trống rỗng đến mức lạ kỳ, mặc dù chưa từng giao hoan nhưng cảm giác thèm muốn đã lấn át lý trí, cô bé của nàng lúc này quá mức trống rỗng, cần một thứ gì đó có thể lắp đầy.
Thân thể trần truồng giật giật, Lạc Nam thấy vậy biết nàng đã động tình đến đỉnh điểm, hắn không tiếp tục trêu đùa…tách đôi chân dài không chút tỳ vết của Thiên Vô Ảnh sang hai bên, ngắm nghía chốn đào nguyên thần thánh của nàng.
Chỉ thấy hai mép môi ngoài đã sớm hé mở như mời gọi, hạt thịt tròn trịa lồi cộm lên, bên trong khe nứt nhỏ xíu là một màu hồng phấn bóng loáng với suối nguồn chảy ra róc rách liên tục.
Hít sâu một hơi, Lạc Nam cuối đầu áp môi vào đó hôn thật mạnh, đầu lưỡi chen chút vào trong hút hết chất mật riêng tư của nàng.
‘‘Á, Thiếp chết cho chàng xem !’’ Thiên Vô Ảnh giật bắn người, thân thể giật giật liên tục, một nguồn suối ngọt ngào bắn thẳng ra ngoài, nóng hổi mê người.
Lạc Nam giật mình, nàng vậy mà lên đỉnh rồi ?
Thiên Vô Ảnh thở hổn hển, Lạc Nam tách môi khỏi cô bé, ŧıểυ huynh đệ cũng đã sắp bùng nổ rốt cuộc tìm đến hai mép môi hồng nhuận.
Hắn cử động vùng hông, đầu khấc to lớn chen chút xen vào.
Lạc Nam hít sâu một hơi khí lạnh, cảm giác lầy lội trơn trượt bao phủ cả đầu óc…
Bên trong nàng trơn trượt không cách nào hình dung, nước ấm lênh láng, các vách thịt như có sức hút mạnh mẽ quấn chặt lấy thân côn, dù với kinh nghiệm tình trường phong phú thì Lạc Nam vẫn cực kỳ thỏa mãn.
‘‘Thiếp…vậy mà không cảm thấy đau ?’’ Thiên Vô Ảnh rên hừ hừ, cảm giác thỏa mãn lắp đầu trí não và linh hồn, cơn sướиɠ khi được lắp đầy không chút khe hở lấn át cả cơn đau phá thân.
Từng tiếng rêи ɾỉ sung sướиɠ vang lên, môi lưỡi hai người quấn quít, Thiên Vô Ảnh không thể mở miệng, nhắm mắt tận hưởng dư vị mà từng tế bào mang đến.
Quá tuyệt vời, chẳng trách nam nhân của nàng cùng với các tỷ muội thích thú chuyện này như vậy.
Hôm nay, bổn cô nương phải lấy lại cả vốn lẫn lãi…
Nghĩ đến đây, Thiên Vô Ảnh truyền âm cho Lạc Nam nói : ‘‘Mình đổi tư thế đi chàng !’’
‘‘Hừ…hừ…chết thiếp rồi, sướиɠ chết Vô Ảnh của chàng rồi…’’
Do hai người không hôn môi, Thiên Vô Ảnh bất chấp tất cả rên lên thành tiếng, Lạc Nam phải dùng Bá Lực phong tỏa bốn phía mật thất, ngăn không cho thanh âm hoan ái của hai người lan truyền ra ngoài.
‘‘Ta cũng sướиɠ…nàng bót quá !’’
Lạc Nam thở hừ hừ, không thể không thừa nhận…chơi theo kiểu chó sướиɠ mà cũng cực kỳ mất sức, vì ở tư thế này khe thịt của mỹ nhân chật nít đến cực hạn, sự ma sát giữa hai bộ phận ở một đẳng cấp khác, mỗi cú thúc lại chạm đến tận sâu trong hoa tâm.
Thiên Vô Ảnh thả lỏng toàn thân để cơn cao triều đánh tới, nước ấm đỉnh điểm của nàng cùng lúc trào dâng, đón lấy sinh mệnh của Lạc Nam hòa quyện vào chúng, tạo thành một hỗn hợp đầy mùi vị riêng biệt.
‘‘Ưm…ưm…ưm…’’
Thiên Vô Ảnh ngã lăn ra giường, bộ ngực phập phồng lên xuống, ánh mắt mê ly, bờ môi ướt át, đầu lưỡi nhả ra…
Lạc Nam hôn lên trán nàng, hắn nghĩ nghĩ cười tà nói :
‘‘Hai vị lão bà, xem kịch hay đủ rồi thì mau ra hầu hạ phu quân !’’
Thiên Vô Ảnh giật mình nhìn dáo dát, rất nhanh nàng thở phào một hơi.
‘‘Hừ !’’
Chỉ thấy Quang Nhi với Hỏa Nhi đã trần như nhộng xuất hiện, hai kiện ngọc thể thành thục mẫn cảm phô bày trong không khí, ánh mắt quyến rũ nhìn Lạc Nam với Thiên Vô Ảnh.
Lạc Nam cười haha, tiến lên vòng tay ôm lấy hai nữ đè xuống giường.
Một màn đại chiến lại diễn ra, Thiên Vô Ảnh nhìn một hồi rốt cuộc chịu không nổi tiếp tục gia nhập chiến cuộc.
Nhất long tam phụng điên cuồng ái ân, Lạc Nam được một phen phóng túng…