Bên trong Linh Giới Châu, trước sự vô lại mặt dày của Lạc Nam, Mộc Tử Âm cuối cùng đành hạ mình “khuất phục”...
Chỉ thấy nàng banh đôi đùi đẹp nới rộng ra, để mặc nam nhân càn rở đút dươиɠ ѵậŧ như long căn vào khe thịt chật hẹp lầy lội của mình...
Bộ ngực sửa chập trùng lên xuống, hai mắt khép hờ, đôi môi hé mở rêи ɾỉ những âm thanh vô nghĩa trước ánh mắt tò mò nóng bỏng của đồ nhi...
“Khít quá bảo bối, ta thích lắm” Lạc Nam vừa không ngừng ra vào vừa mở miệng khen ngợi, Mộc Tử Âm là nữ nhân từng trãi, nàng hiện tại đã biết lắc lư vòng eo để tiếp nhận hắn một cách sâu nhất...
Lý Trúc Loan nhìn sư phụ bị phu quân mình sủng hạnh, âm đa͙σ trinh nguyên của nàng đã sớm lầy lội không chịu nổi, bèn xích người lại tìm đến ôm lấy Lạc Nam...
“Bảo bối, thè lưỡi nào!” Lạc Nam nhìn Lý Trúc Loan tà mị hạ lệnh...
“Ưm” Lý Trúc Loan ngoan ngoan ưm một tiếng, hé mở môi hồng xinh xắn, cái lưỡi nhỏ thơm đỏ ửng đưa ra ngoài, đẹp không sao tả xiếc...
Nhìn nàng như chú cún nhỏ, Lạc Nam há miệng ngậm lấy cái lưỡi ngọt lịm kia, ra sức mυ"ŧ lấy,...
Một tay rời khỏi eo Mộc Tử Âm, tìm đến âm đa͙σ trinh nguyên cùa người thiếu nữ...
Bắt đầu trêu chọc...
“Ưm, phu quân, muội ngứa...” Lý Trúc Loan đang bị Lạc Nam nút lưỡi, nàng chỉ có thể truyền âm thủ thỉ...
Lạc Nam nghe trong lòng nhộn nhạo, dươиɠ ѵậŧ như máy khoan chinh chiến trong cơ thể Mộc Tử Âm, bàn tay lại gia tăng lực vuốt ve âm đa͙σ Lý Trúc Loan, ngón tay bắt đầu xâm nhập...
“Gọi lão công” Lạc Nam tách khỏi đôi môi ướt át của thiếu nữ, hướng phụ nhân yêu cầu nói...
“Ngươi... Nằm mơ, hừ, Á, Á” Mộc Tử Âm xấu hổ, dù với trượng phu trước đây nàng cũng chỉ gọi đối phương Bình ca, chưa từng gọi phu quân hay lão công bao giờ...
“Không nghe lời xem lão công làm chết nàng” Lạc Nam xụ mặt, buông ra Lý Trúc Loan, rút ra dươиɠ ѵậŧ thấm đẩm nước, lật sấp người Mộc Tử Âm lại, nhấc mông nàng lên cao, để lộ hai cái lỗ ướt át thơm tho...
Ngắm nhìn khe âm đa͙σ đang nở rộ, hai cánh môi hơi sưng đỏ, phía trên là lỗ nhị bí ẩn hồng nhạt bé như đầu ngón tay...
Trước ánh mắt trợn tròn kinh ngạc của hai nàng, Lạc Nam cúi đầu hôn vào âm đa͙σ như đôi môi đang ướt nhẹp...
“Á, ngươi làm gì?” Mộc Tử Âm như bị điện giật, toàn thân run rẩy, mở miệng hét lớn, cảm giác khoái hoạt kỳ diệu nơi âm đa͙σ mang lại khiến nàng như muốn phát điên...
Đây là lần đầu có người hôn vào âʍ ɦộ của nàng...
Nhọp nhẹp...
Mặc kệ thục phụ oằn mình dữ dội, Lạc Nam lì lợm ghì chặt hai chân nàng, bắt đầu lè lưỡi liếʍ láp...
Ngoài vị mặn ra còn có hương thơm riêng biệt của người phụ nữ,...
Lạc Nam từng hôn nơi này của Nhược Tuyết, Hồng Liên,... Mỗi người đều có hương vị khác nhau, nhưng đều khiến hắn say mê thích thú...
Mộc Tử Âm cũng không nɠɵạı lệ, hắn nuốt hết dâm thủy âʍ ɦộ của nàng tiết ra, cái lưỡi đánh liên tục vào hạt ngọc kiều diễm nhạy cảm của nàng...
“Á, chết ta rồi, huhu sướиɠ quá” Mộc Tử Âm miệng thơm mở lớn, nàng sướиɠ đến mức chảy nước mắt...
“Lão bà, tuyệt không?” Lạc Nam ngẩng đầu nhìn nàng cười hì hì, khuôn mặt ướt nhẹp vì dâm thủy...
“Tên ngốc này, ngươi biết xấu hổ hay không? Nơi đó bẩn như vậy?” Mộc Tử Âm tìm được cơ hội thở dốc, lên tiếng mắng hắn...
“Sao lại bẩn? Đó là nơi tuyệt nhất của nàng, là nơi sau này sinh ra con chúng ta, ta yêu nó còn không hết, sao lại bẩn chứ.. “ Lạc Nam trách cứ, lại tiếp tục vùi đầu liếʍ láp môi thịt...
Mộc Tử Âm chấn động, trái tim run lên, trong lòng như bị ấm áp bao phủ, người này luôn biết dỗ ngon dỗ ngọt nàng, trong lúc nhất thời thả lỏng người đón nhận sủng hạnh của hắn, khép lại đôi mắt tận hưởng dư vị tuyệt vời nơi thầm kín...
Mà Lý Trúc Loan nhìn Lạc Nam bú liếʍ địa phương đó của sư phụ, lại bị lời nói của hắn làm cảm động, nhìn dươиɠ ѵậŧ đang cứng ngắc dưới thân nam nhân, nàng quyết định lớn mật...
Bất ngờ một bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy dươиɠ ѵậŧ mình, Lạc Nam chưa kịp định thần thì một nơi ấm áp tuyệt diệu đã ngậm lấy nó...
Hít...
Lạc Nam sướиɠ quá hít sâu một hơi, cúi người nhìn xuống chỉ thấy Lý Trúc Loan đang hé đôi môi nhỏ xinh ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ của hắn, mặc dù chỉ được một phần hai thân gậy, nhưng lại khiến Lạc Nam hạnh phúc tận cùng...
“Bảo bối, dùng lưỡi liếʍ quanh nó, mυ"ŧ nhẹ như mυ"ŧ kẹo vậy” Hắn truyền âm dạy dỗ...
Lý Trúc Loan theo lời phu quân trúc trắc thực hiện, cái lưỡi mềm mịn không xương đảo quanh thân dươиɠ ѵậŧ, thỉnh thoảng lại ngậm vào mυ"ŧ nhè nhẹ...
dươиɠ ѵậŧ Lạc Nam với sự bú liếʍ dần thành thục của Lý Trúc Loan cũng sắp đến đà bùng nổ, hắn ra hiệu nàng dừng lại, rút dươиɠ ѵậŧ ra khỏi đôi môi thơm ngát của nàng, đem nó kề sát âʍ ɦộ Mộc Tử Âm...
Lạc Nam thấy hai cánh hoa của nàng đã hoàn toàn hé mở, loáng thoáng có thể nhìn thấy các múi thịt đỏ nhỏ xíu bên trong...
Không vội vàng, hắn bắt đầu đặt dươиɠ ѵậŧ lên môi âm đa͙σ của nàng tiến hành ma sát...
“Hừ, Ưm, ngươi lại muốn làm gì?” Mộc Tử Âm hừ hừ hỏi...
“Gọi lão công, ta sẽ sủng ái nàng” Lạc Nam lặp lại yêu cầu lần nữa...
“Đừng hòng” Mộc Tử Âm cắn cắn môi, cuối cùng vẫn thốt lên một câu như vậy...
“Không phải muốn chơi ta sao? Còn không tiến vào?” Nàng bắt đầu lên tiếng khiêu khích..
“Nàng nứng ? Muốn ta chơi nàng? Gọi lão công đi...” Lạc Nam nhìn nàng cười nói...
“Vô liêm sỉ” Mộc Tử Âm gắt giọng, âm đa͙σ trống rỗng làm nàng khó chịu ngứa ngáy toàn thân...
Lạc Nam ngã thân nằm xuống kế bên nàng, nhìn thẳng đôi mắt đang mang theo một tia hận ý còn không tán, hắn ra vẻ buồn bả nói:
“Ta vô sỉ thì sao? Dù gì thì nàng cũng không bao giờ yêu ta, mở lòng với ta, ta cần gì tiếp tục yêu thương chiều chuộng nàng”
Không đợi nàng trả lời, hắn vươn người lên, đem thân thể mềm mại yêu kiều của Lý Trúc Loan ôm vào trong ngực, vuốt ve gương mặt của nàng, yêu thương đặt một nụ hôn lên trán nàng, mĩm cười nói:
“Từ đầu chỉ có Trúc Loan là yêu ta, chiều chuộng ta đủ điều...”
“Muội là thê tử của huynh, kiếp này đương nhiên mọi thứ nghe theo huynh” Lý Trúc Loan mê ly nhìn gương mặt anh tuấn, bàn tay vuốt ve lòng ngực săn chắc của hắn, cố gắng ép sát bộ ngực mềm của mình lên người hắn...
Nhìn đồ nhi cùng nam nhân thân mật, lại nhớ đến ánh mắt thất lạc của hắn, trong lòng Mộc Tử Âm đột ngột cảm thấy ủy khuất, nàng quật cường cắn chặt môi, hơi co người lại không thèm để ý đến hắn...
Bất quá thân thể thành thục lại thỉnh thoảng run nhẹ...
“Phu quân, sư phụ thật đáng thương” Lý Trúc Loan không đành lòng, hướng Lạc Nam truyền âm...
Lạc Nam nhìn nàng ủy khuất, cũng không dễ chịu, bất quá với tính cách quật cường của nàng, hắn cần thay đổi biện pháp, quyết định tạm thời bơ nàng...
Đem Lý Trúc Loan đè ngửa xuống bên cạnh, Lạc Nam xoay người đè lên, cảm nhận da thịt mát lạnh của nàng, một lần nữa đem đôi môi vừa liếʍ dươиɠ ѵậŧ mình ngậm lấy...
Chụt chụt...
Hai thân thể trần truồng quấn lấy nhau say sưa, bỏ mặc phụ nhân thành thục nằm bơ vơ lạc lõng...
Mộc Tử Âm cố gắng bịch tai, không để âm thanh đáng ghét kia truyền vào, nghĩ đến bộ dạng thất vọng buồn bả của hắn khi nãy, trái tim nàng như bị bóp lại...
Nhớ đến lần đầu hắn cứu mình, sau đó chiếm đoạt mình, lại cho mình biết bộ mặt thật của người chồng củ, hắn vuốt ve an ủi, ân cần chăm sóc từng vết thương, lại không chút luyến tiết đem trân quý Dưỡng Nhan Đan, trân quý y phục đưa mình...
Nàng lúc này bên trong pháp bảo của hắn, số phận như cá chậu chim lồng, đối với nơi khắc nghiệt như tu chân giới, nàng đã là một chiến lợi phẩm đúng nghĩa...
Đổi lại rơi vào tay ma đầu nào đó, nàng có lẽ đã bị luyện thành tình nô, thành công cụ mua vui, hoặc bị đem rao bán như món hàng ngoài chợ...
Nhưng không, hắn vẫn tôn trọng nàng, ngoài việc lần này đột ngột giở tính lưu manh, hắn quả thật tốt với nàng đến cực điểm...
Cảm giác vừa yêu vừa hận so với sự biết ơn nàng dành cho Doãn Chí Bình thật sự khác biệt nhiều lắm...
Nàng phát hiện một sự thật, trong lòng nàng có hắn...
Tuy nhiên... hiện tại đã quá muộn, hắn đang ôm đồ đệ nàng, đang hôn đồ đệ nàng, bỏ nàng bơ vơ lạc lõng...
Mộc Tử Âm thậm chí hoảng hốt phát hiện, mình vậy mà sinh ra một tia ghen tuông với đồ đệ...
Trong lúc nhất thời, đôi mắt đẹp ướt đẩm, thân hình run lên bần bật...
“Là ai ức hiếp bảo bối của ta, nàng nói ta làm thịt hắn”
Âm thanh dịu dàng vang lên bên tai...
Đôi tay săn chắc đã ôm lấy thân hình đầy đặn, kéo sát vào trong lòng ghì chặt, thậm chí dươиɠ ѵậŧ cương cứng kia vẫn đang ma sát vào thân thể nàng...
Mộc Tử Âm trái tim run lên, xoay người lại căm giận nhìn gương mặt đáng ghét của hắn, nước mắt lăn dài trên gò má...
Bụp bụp bụp..
Một đôi bàn tay trắng như phấn đấm thùm thụp và bộ ngực rắn chắc kia, nàng vừa khóc vừa chửi mắng:
“Huhu là ngươi tên đáng ghét này, huhu, ta hận ngươi, hận ngươi đến cực điểm”
Lạc Nam cưng chiều gạt đi nước mắt trên mặt nàng, mặc cho nàng đánh hắn...
Hồi lâu sau, Mộc Tử Âm như đánh chán, đôi tay mềm mại của nàng vòng qua eo hắn, khuôn mặt vô thức tựa vào lồng ngực nghe nhịp tim đập mạnh mẽ...
“Lão bà, còn nhớ ta từng nói một câu không?” Lạc Nam vuốt mái tóc bồng bềnh, khàn khàn mở miệng...
“Hử, câu gì?” Mộc Tử Âm thủ thỉ...
“Chỉ cần nàng bên cạnh ta, là hận hay yêu không quan trọng” Lạc Nam ôn hòa lặp lại...
Mộc Tử Âm hơi run lên, gật nhẹ đầu, hắn quả thật từng nói như vậy...
“Ta là nói láo” Lạc Nam nói khiến trái tim nàng giật thót...
“Ta muốn nàng mãi mãi bên ta, nhưng là yêu ta” Lạc Nam chân thành thủ thỉ: “Nếu nàng hận ta, ta thà để nàng một kiếm đâm chết còn hơn, ít nhất nàng sẽ không hận ta nữa”
“Ngươi...đáng ghét” Mộc Tử Âm bật khóc nức nở, ôm chặt hắn hơn bao giờ hết, chủ động ngẩng đầu tìm đến môi hắn...
Lạc Nam không chối từ, nhả ra cái lưỡi để nàng chiếm đoạt...
Bên dưới dươиɠ ѵậŧ cương cứng chui tọt vào âm đa͙σ mê người...
“Ưm” Mộc Tử Âm rêи ɾỉ, để mặc nam nhân lắp đầy hang sâu vốn trống rỗng của mình...
Lần này hắn không mạnh bạo, trái lại ôn nhu hôn đôi môi nàng, hai chiếc lưỡi hòa quyện cùng nhau, trao đổi nước bọt của đối phương...
dươиɠ ѵậŧ nhẹ nhàng ra vào âm đa͙σ, từ tốn nhưng lại tràn ngập tình cảm...
Mỗi một lần rút ra tiến vào, thân thể hai người lại nhẹ nhàng run lên, cảm giác tuyệt diệu hòa hợp về thể xác lẫn tinh thần khiến linh hồn cả hai thăng hoa...
Sung sướиɠ vô hạn...
Lý Trúc Loan nhìn hai thân ảnh hòa hợp chặt chẽ, nàng mĩm cười hài lòng, bàn tay mềm mại tiến về địa phương giữa hai chân từ từ vuốt ve...
“Bảo bối, thích không?” Tách ra đôi môi kiều diễm, Lạc Nam nhìn nàng cười nói...
“Cũng không tệ” Mộc Tử Âm nhoẻn miệng cười, như trăm hoa đua nở khiến Lạc Nam nhìn ngơ ngẩn...
“Nàng đẹp quá, kiếp này có nàng, là phúc phận của ta” Hắn ngơ ngác lẩm bẩm...
“Dẻo miệng” Mộc Tử Âm liếc xéo, trong lòng như được nếm mật...
“Muốn phu quân làm mạnh hơn không?” Lạc Nam vẫn nhẹ nhàng ra vào nơi chật hẹp...
“Thiếp thích nhẹ nhàng như vậy” Mộc Tử Âm cắn cắn môi, hai má ửng hồng mê người...
“Haha, nhưng ta thích mạnh” Lạc Nam sao không hiểu ý nàng? Chẳng qua ngại ngùng mà thôi, hắn xoay người nàng nằm xuống, bắt đầu gia tăng độ nhấp...
Nàng hai mắt ngập nước, vừa ngượng vừa xấu hổ, nhưng vẫn can đảm bày tỏ...
“Ngoan, chổng mông lên, ta muốn vào từ phía sau nàng” Lạc Nam vỗ vỗ mông thịt...
“Hừ” Nàng hừ nhẹ một tiếng, bất quá vẫn xoay người lại, quỳ hai gối cho hắn chơi kiểu chó...
Bạch bạch bạch
dươиɠ ѵậŧ không ngần ngại cắm phập vào âm đa͙σ, dùng toàn lực nhấp mạnh...
“Á, sướиɠ chết mất, tư thế này sướиɠ chết mất, giết thiếp đi ŧıểυ Nam” Mộc Tử Âm thở dốc liên tục, âm đa͙σ siết chặt, như muốn hút luôn thứ kia vào thân thể mình...
Lạc Nam cũng sướиɠ điên người, cúi người nắn bóp bộ ngực sửa đang lắc lư theo từng nhịp nắc...
Lạc Nam chín cạn một sâu không ngừng ra vào, thỉnh thoảng lại rút ra toàn bộ, sau đó mạnh mẽ cắm phập vào...
Sau vài chục cú nhấp cuối cùng, hai người rốt cuộc lên đỉnh, Lạc Nam siết chặt bờ mông, bắn thẳng toàn bộ tinh hoa nóng bỏng vào tận cùng bên trong nàng...
“Thiếp – ta ra rồi....sướиɠ quá hừ”
Hai người cùng lúc rêи ɾỉ...
Mộc Tử Âm thỏa mãn nằm xuống, hai mắt khép hờ hưởng thụ dư vị cao trào vừa rồi....
Lạc Nam không rút ra dươиɠ ѵậŧ, để toàn bộ giống nồi không thể thoát ra, hắn vuốt ve an ủi nàng một chút, lúc này chợt nghiêm túc nói:
“Ta truyền cho nàng một công pháp, lần sau chúng ta song tu, sẽ trị dứt điểm thương thế của nàng”
“Không sợ thiếp lật lọng?” Mộc Tử Âm đảo mắt...
“Như đã nói, nếu nàng hận ta, có thể giết ta cho hả giận” Lạc Nam chân thành nói...
“Ai thèm giết chàng, ta phải để chàng cả đời thiếu nợ ta, phục vụ ta trả nợ, từ từ tra tấn chàng” Mộc Tử Âm hừ hừ hung hăng nói...
“Tất cả nghe nàng là được” Lạc Nam cười vuốt ve gò má hồng hào, lúc này đem Long Tiên Thánh Điển truyền qua...
Mộc Tử Âm nghiêm túc tiếp nhận, hai mắt tròn xoe mở lớn, hiển nhiên nhận ra độ bất phàm của công pháp này...
Mặc dù là song tu công, nhưng độ ảo diệu và thần kỳ quả thật vượt xa các công pháp nàng từng tiếp xúc...
Trái tim lại một lần cảm nhận được sự yêu thương của nam tử, nàng chủ động hôn chụt vào môi hắn, nghiêm túc nói:
“Thiếp cần bế quan tìm hiểu Long Tiên Thánh Điển”
“Cứ tự nhiên” Lạc Nam gật đầu cười nói...
Mộc Tử Âm quay sang nhìn Lý Trúc Loan, tiến đến ôm lấy nàng thủ thỉ:
“Sư đồ chúng ta xem như cùng đánh cược cả đời vào nam nhân này, chúng ta không thể thua, cũng thua không nổi”
“Sư phụ, Loan nhi tin tưởng chàng, tình cảm của chắc người cũng cảm nhận được” Lý Trúc Loan tự tin cười nói...
“Ôn nhu với Loan nhi một chút” Mộc Tử Âm trừng mắt nhìn nam nhân, khoác vào Mộc Cẩm Lan Y che phủ thân thể vưu vật, tiến đến bên cạnh đang nhắm mắt đả tọa Bạch Tố Mai ngồi xuống, bắt đầu cảm ngộ...
Lạc Nam lúc này nhìn sang Lý Trúc Loan vẫn đang ngập tràn tình cảm nhìn hắn, tiến lên bế lấy nàng...
Cũng cùng lúc đó, âm thanh cơ giới lại vang lên:
“Keng, hoàn thành nhiệm vụ Đoạt Hiền Thê, nhận một lần Địa Cấp Triệu hoán Pháp Bảo, một lần triệu hoán Thiên cấp Vũ Kỹ”