Hai thân thể trần truồng không một kẻ hở quấn chặt lấy nhau, khắp khán phòng chỉ có tiếng thở của nam nhân và âm thanh rêи ɾỉ yêu kiều của nữ tử.
Băng Lam Tịch còn đâu dáng vẻ cao quý lạnh lùng của tam công chúa khi tham gia yến hội, lúc này làn da trắng ngần thành thục của nàng nổi lên một lớp phấn hồng, mái tóc óng ả rủ rượi, ánh mắt mê ly tận hưởng không biết trời trăng mây nước gì.
Môi thơm bị nam nhân nút chặt, cái lưỡi ngọt lịm quấn lấy lưỡi hắn, Băng Lam Tịch chỉ có thể ư ư trong cổ họng, ngay cả âm thanh động tình của mình cũng thông qua truyền âm đến hắn.
“Hừ hừ…chàng còn dám nói, phải đền bù cho thiếp!” Băng Lam Tịch vừa tận hưởng vừa hờn dỗi, lần trước tại Ải Nhân Đảo hắn đoạt đi lần đầu tiên của nàng, phu thê hai người ân ái như keo như sơn chưa được bao lâu đã phải chia xa, với thiếu phụ như nàng đương nhiên cực kỳ thèm muốn.
Lạc Nam yêu nàng trong tư thế truyền thống hồi lâu, Băng Lam Tịch cũng đã lên đỉnh một lần, lúc này vỗ vỗ đùi thon của thê tử.
Băng Lam Tịch hứ một tiếng, thân thể cao quý đoan trang xoay chuyển lật sấp lại, đầu nàng hạ thấp xuống giường nệm, mông tròn chín mộng nâng cao, sẳn sàng tiếp nhận hắn một lần này đánh sâu vào.
Ở tư thế này, Lạc Nam dễ dàng nhìn ngắm hai nơi thần bí nhất của tam công chúa, chỉ thấy đôi môi thịt của nàng bị hắn dập có phần ửng đỏ, lúc này hé mở gọi mời hết sức dụ hoặc, phía trên nó một chút chính là nhụy hoa đỏ sậm rụt rè co rút, chật nít đến mức không nhìn thấy cái lỗ vốn có…
Hắn không nhịn được hương thơm từ hạ thân của nàng phát ra, vội vàng áp miệng vào đánh một đường lưỡi, đem toàn bộ mật dịch nuốt vào trong bụng.
“Ưm, giờ này còn muốn tra tấn người ta? mau mau tiến vào, thiếp trống rỗng!” Băng Lam Tịch la lên oai oái, nàng đã sẳn sàng đón nhận nam nhân xâm nhập, chỉ một đầu lưỡi của hắn chỉ càng khiến nàng thêm ngứa ngáy mà thôi.
Lạc Nam mặc kệ nàng, ghì mông Lam Tịch thưởng thức nhấm nháp, ngón út nghịch ngợm giả vờ thăm dò tìm đến nhục động thứ hai, chậm chậm đút vào.
“Á, Á…Chàng muốn làm gì? nơi đó bẩn lắm, mau rút tay ra!” Băng Lam Tịch chỉ cảm thấy đầu não chấn động, một cảm giác kỳ quái cùng cực dâng lên, dâm thủy tuôn ra như suối, mãnh liệt hơn bao giờ hết.
“Thật chật, ngay cả đầu ngón tay út cũng không vào hết được…nếu mình đút ŧıểυ huynh đệ vào…chẳng khác nào xé rách cơ thể nàng!” Lạc Nam âm thầm nghĩ, bất quá hắn vẫn nghịch ngợm dùng ngón tay ra ra vào vào, cảm nhận tư vị bên trong nơi đó của nàng.
Nước mắt Băng Lam Tịch chảy ra, không biết vì đau hay vì sướиɠ, ánh mắt nàng lim dim mơ màng, ư ử trong cổ họng.
“Ưm…thiếp sướиɠ, đúng rồi chàng, nhấp đi!” Băng Lam Tịch mở miệng cầu hoan, nếu để đám nam nhân Băng Huyền Đế Quốc nhìn thấy cảnh này không biết sẽ có cảm nghĩ gì.
“Đúng rồi…thiếp là nữ nhân hư hỏng, phu quân mau trừng trị thiếp, để thiếp đau…thiếp sướиɠ!”
Lạc Nam nghe nàng nói động tác càng thêm thô bạo, đánh chan chát vào mông thịt, vùng hông đẩy mạnh như máu khâu, khiến cô bé của nàng khóc lóc liên tục, nước mắt chảy hoài không dứt.
“Hừ…hừ…phu quân, thiếp lại sắp ra rồi, chàng vẫn còn cứng quá!” Băng Lam Tịch cảm giác được u cốc của mình xoắn chặt, ở tư thế này nàng trở nên nhạy cảm hơn, lại thêm bị hắn đánh đòn, nàng thật sự không chịu được lâu.
“Ra đi bảo bối, phu quân cho nàng ăn no!” Lạc Nam yêu thương đè nàng nằm sấp xuống nệm, tách đôi chân sang hai bên, tiếp tục đâm xéo vào…
Bạch Bạch Bạch Bạch…
“Á, Thiếp sướиɠ, thiếp ra…bắn đi chàng!” Băng Lam Tịch hét ầm lên không hề cố kỵ, bờ môi đỏ mộng chảy cả nước vải.
Lạc Nam nghe vậy tiến hành chạy nước rút những cú cuối cùng, sau đó đâm cả góc lẫn ngọn vào tận cùng hoa tâm của nàng, phun ra xối xả những tinh hoa ấm nóng.
“Á…đầy ắp…” Băng Lam Tịch rêи ɾỉ một câu, thân thể vô lực bủn rủn, nhắm mắt lại tận hưởng cơ thể nặng nề của nam nhân đè trên người mình, gương mặt xinh đẹp tràn đầy thỏa mãn.
Lạc Nam xoay miệng nàng lại ôn nhu hôn môi, nút nhẹ đầu lưỡi, hai người lẳng lặng tận hưởng dư vị cao trào.
Băng Lam Tịch thỏa mãn đến cực điểm, toàn thân rả rời, dù nàng có là Luyện Hư Hậu Kỳ nhưng khi cùng hắn làm chuyện này cũng trở nên mệt mỏi rả rời.
Lạc Nam yêu thương ôm lấy thê tử vào lòng, nhìn thấy nàng thỏa mãn như vậy hắn tràn ngập tự hào.
“Phu quân, cho thiếp ích kỷ một lần…chàng phải thu Phỉ Phỉ cho thiếp! để tỷ muội bọn thiếp cùng nhau hầu hạ chàng nhé?” Băng Lam Tịch cuộn tròn trong lòng nam nhân nịnh nọt nói.
“Quan hệ tỷ muội các nàng không phải vẫn luôn không tốt sao?” Lạc Nam nghĩ nghĩ hỏi, khi ở Yến Hội nàng muốn hắn mời Phỉ Phỉ về Băng Thiên đã cảm thấy kỳ quái rồi.
“Bọn thiếp chỉ cạnh tranh hơn thua nhau chứ đâu có cừu hận gì, dù sao đi nữa Phỉ Phỉ cũng là muội muội của thiếp, thiếp không đành lòng nhìn muội ấy trở thành công cụ trong tay đám già đó!” Băng Lam Tịch mềm giọng nói, tình cảm tỷ muội sao có thể nói bỏ là bỏ.
“Đám Hoàng Tử đã nhận thua, một thời gian sau Băng Dũng sẽ đăng cơ, khi đó hắn bảo vệ Phỉ Phỉ cũng được mà!” Lạc Nam kiến nghị, hắn không ngại thu thêm nữ nhân xinh đẹp lại có thiên phú cao, chẳng qua lo lắng ngày sau tỷ muội các nàng khó ở chung, muốn Băng Lam Tịch suy nghĩ cho kỹ rồi mới quyết định.
Huống hồ trên Yến Hội lần này, đích thân Lão Hoàng Đế cùng Thái Thượng Hoàng đã xác lập Băng Dũng trở thành Thái Tử, chỉ chờ tiếp nhận truyền thừa từ Hoàng Thất đem tu vi nâng lên Luyện Hư Hậu Kỳ, sau đó học tập các loại lễ nghi là chính thức đăng cơ Hoàng Đế, Băng Trường Không trở thành Thái Thượng Hoàng tiếp theo ẩn mình vào tu luyện.
“Dù đệ đệ có lập tức đăng cơ cũng phải mất thời gian để hoàn toàn nắm vững Hoàng Thất, làm sao rảnh bận tâm đến Phỉ Phỉ? huống hồ hắn còn phải âm thầm giải quyết mẫu tử Nhị Hoàng Huynh để trả thù cho mẫu thân của bọn thiếp. Hừ! đừng tưởng đứng ra đầu hàng là sẽ được khoan hồng, Nhị Hoàng Huynh hắn nghĩ thật hay!” Ánh mắt Băng Lam Tịch lấp lóe sát ý mãnh liệt.
Theo tỷ đệ Băng Lam Tịch dự tính, Đại Hoàng Tử và Lục Hoàng Tử không có mâu thuẫn quá lớn với các nàng, khi Băng Dũng lên làm Hoàng Đế có thể phong bọn hắn làm Vương gia để ngày sau cống hiến cho Đế Quốc, nếu sau đó có phản tâm thì loại trừ cũng không muộn.
Nhưng còn Nhị Hoàng Tử, mâu thuẫn đã không thể hòa giải, phải triệt để diệt trừ.
Đối với chuyện này Lạc Nam không muốn nhúng sâu vào, hắn đã cho Băng Dũng cần câu rất tốt…về phần làm thế nào để câu được cá còn phải tùy thuộc vào người em vợ này.
Có hai ông cháu Hỏa Sơn cùng Trần Quân Sư ở bên cạnh trợ giúp, nếu ŧıểυ tử Băng Dũng vẫn không làm ra trò thì thật khiến Lạc Nam thất vọng.
“Quyết định thu Phỉ Phỉ đúng không?” Lạc Nam hỏi lại lần cuối.
“Vâng, thiếp tin ngày sau chàng sẽ yêu muội ấy! cũng giống như nha đầu Linh Nhi vậy…” Băng Lam Tịch nhẹ nói ra, thầm nghĩ trước đây thiếp cũng giao Linh Nhi cho chàng, không phải chàng cũng yêu sao?
Để lấy lòng nam nhân, nàng nhẹ vươn cái lưỡi hồng hào liếʍ láp đầu ti hắn.
Vì hai người chỉ là thuần túy ân ái nên không vận dụng Long Tiên Thánh Điển, nên Băng Lam Tịch vẫn còn bủn rủn tay chân.
“Khà khà không được!” Lạc Nam xoay người nàng xuống muốn tiếp tục xách thương lên ngựa.
“Nha đầu ngốc còn không mau vào! Một mình ta sẽ bị phu quân làm chết!” Băng Lam Tịch hoảng hốt hướng ra cửa sẳn giọng hô lớn.
Núp bên ngoài rình trộm Băng Linh Nhi nhất thời giật nảy mình, bất quá nàng cũng là nữ nhân hoạt bát phóng khoáng, cười hì hì tiến vào, cởi đi y phục trên cơ thể, để lộ thân hình như tạc tượng của thiếu nữ tuổi thanh xuân, thân trên chỉ mặt áo yếm…bên dưới lại mặc lấy qυầи ɭóŧ chữ T, hút hồn đến cực điểm…
Lạc Nam phát hiện nhủ hoa của thiếu nữ đã sớm cứng ngắc, đội lên lớp yếm mỏng tanh hết sức rõ ràng, khe thịt hồng hào bên dưới đã sớm ướt đẫm, quần chữ T lọt vào cái rãnh hết sức dâm mị…
Lạc Nam thoải mái hừ một tiếng, khom người cởi phăng cái yếm mỏng của nàng, bàn tay trực tiếp cầm lấy một khối đầy ắp xoa nắn.
Băng Linh Nhi nhìn xem hai người hành sự đã sớm động dục, lúc này trúc trắc hầu hạ Lạc Nam hết sức nhiệt tình, không ngần ngại dùng môi lưỡi làm sạch nhục côn của nam nhân.
Băng Lam Tịch rốt cuộc thở ra một hơi nằm ở bên cạnh hồi sức.
Lạc Nam được Băng Linh Nhi chăm sóc rất thõa mãn, sau đó đem nàng lột phăng trần truồng, thân thể yêu kiều của thiếu nữ hoạt bát hiện ra.
Chỉ thấy cơ thể nàng cân xứng, dung nhan xinh đẹp đáng yêu, mái tóc ngắn màu lam dễ thương, làn da trắng như tuyết bạch, một đôi gò bông đào mặc dù không to như Lam Tịch nhưng rất căn tràn nhựa sống, bên trên là hai cái núm hồng hào vẹn nguyên.
Vòng eo nhỏ nhắn một cánh tay có thể ôm gọn, mông vểnh cao, đôi chân không quá dài nhưng hết sức tinh xảo, giữa đùi ngục chính là khe suối trinh nguyên ướt đẩm, bên trên lúng phún cỏ xanh tuyệt trần.
“Cô gia, mau yêu thiếp đi chàng, thiếp muốn lắm rồi…” Băng Linh Nhi biểu lộ tình cảm khá trực tiếp, nàng dùng tay tách ra đôi chân mình, khiến nơi hồng hào ấy hé mở mời gọi.
Lạc Nam hít sâu một hơi, cười mỉm nói: “Không cho gọi cô gia, ngày sau gọi phu quân…”
Nói xong không để nàng phản ứng, xoay người lại cúi đầu thưởng thức khe suối tơ mọng nước.
Tách ra hai chân đâm vào, một cảm giác chật chội ẩm ướt khiến Lạc Nam sắp sướиɠ điên, hắn có cảm giác nhục côn của mình như bị ép dẹp.
Máu hồng chảy dài khiến bộ phận tư mật của hai người đỏ thẩm.
“Á, cô gia…phu quân…!” Băng Linh Nhi rên lên một tiếng, đôi mắt long lanh ngập nước cắn cắn môi, nàng vốn kiên cường nên không vì đau đớn mà biểu lộ ra ngoài.
Lạc Nam thấy vậy càng thêm thương tiếc, cúi đầu hôn lấy đôi môi hồng nhuận, lưỡi hai người bắt đầu dây dưa quấn quít.
“Nha đầu này rất có thiên phú nha!” Băng Lam Tịch bị hai người làm cho cả người nóng ran, cũng lấy lại chút sức trườn lên nghịch ngợm bầu vυ" của Băng Linh Nhi, khiến nàng ấy càng thêm thoải mái.