Nhìn hai cổ thân thể tồi tàn như miếng giẻ lau liên tục bị hung hăng đập nện, hàng vạn người trái tim như nhấc lên đến tận cổ họng, bọn hắn khó có thể tưởng tượng vốn dĩ khí thế hung hăng, hỏa diễm bao trùm toàn thân trông oai phong lẫm lẫm như Liệt Diễm Điểu lại có ngày bị một thiếu niên tra tấn thảm hại như vậy.
Lạc Nam mặc dù thích bạo lực nhưng chưa đến mức hành hạ kẻ địc như thế, bất quá nghĩ đến đồng loại của hai con này từng đánh trọng thương Tố Mai của hắn là lửa giận trong lòng lại dâng lên, phải tra tấn chúng nó cho hả giận.
Liệt Diễm Điểu vốn là yêu thú hung tàn, tính tình nóng nảy quyết liệt, bị Lạc Nam liên tục tra tấn khiến chúng nó trở nên điên cuồng, sau nhiều lần vùng vẫy vẫn không thoát khỏi, ánh mắt hai con Liệt Diễm Điểu đỏ ngầu hằn những làn tơ máu, bên trong thể hiện ý muốn đồng quy vu tận cùng Lạc Nam.
QUÉC QUÁT
Sau hai tiếng kêu chứa đầy lệ khí và oán giận, chỉ thấy hai cổ thân thể Liệt Diễm Điểu cấp tốc phình to ra như bong bóng, nhiệt độ không khí trong đấu trường cấp tốc gia tăng.
“Không tốt, chúng nó muốn tự bạo” Trong đầu Lạc Nam Kim Nhi lớn tiếng nhắc nhở.
Lạc Nam con mắt co rụt lại, tự bạo là hình thức kích nổ toàn thân Linh Lực của bản thân, gây nên uy lực kinh khủng vô cùng, kẻ thi triển tự bạo phải vỡ nát toàn bộ thân thể, dù chết đi vẫn muốn kéo theo kẻ thù chôn cùng.
Hai con Liệt Diễm Điểu đã triệt để điên cuồng, hận ý chúng nó đối với Lạc Nam ngưng tụ thành thực chất, dù muốn chết vẫn phải kéo hắn theo lót đệm.
Mà trên khán đài tu sĩ cũng có kiến thức, chứng kiến thân thể cấp tốc phình to của Liệt Diễm Điểu, vô số người mặt mũi trầm trọng nghị luận, đấu trường có trận pháp gia trì, tự bạo sẽ không ảnh hưởng đến bọn hắn, cả đám nghị luận sôi nổi:
“Liệt Diễm Điểu không hổ danh hung tàn”
“Thể Tu chỉ sợ cũng ăn quả đắng đi”
“Không sai, dù là Thể Tu chỉ sợ cũng sẽ trọng thương”
Lý Trúc Loan mặt đẹp sau mạn che mặt hơi tái nhợt, trong lòng dâng lên lo lắng khó hiểu, nàng lẩm bẩm nói:
“Ta đây là làm sao? sao lại lo lắng cho người này?”
“Nhất định là không muốn một nhân loại chết trước mặt, nhất định là như vậy”
Lý Trúc Loan tự tìm cho mình một cái cớ hoàn hảo, trong lòng một mảnh rối loạn.
“Hahaha, tốt nhất là bị trọng thương sắp chết cho ta, các ngươi chuẩn bị bắt hắn về!” Mộc Kiêu hưng phấn cười ha hả, tưởng tượng viễn cảnh bắt Lạc Nam giao ra thân pháp bất phàm, hắn quay sang ra lệnh cho thuộc hạ.
“Vâng” Hai tên nam tử mặc đen khom người lĩnh mệnh, nhìn chằm chằm Lạc Nam.
Mọi chuyện nói thì lâu nhưng diễn ra chỉ trong thoáng chốc, từ lúc Liệt Diễm Điểu bắt đầu tự bạo chỉ mới vừa thoáng qua.
Lạc Nam lúc này muốn chạy cũng không còn kịp, vội vứt thân thể tơi tả của bọn chúng xuống đất, trong miệng nhanh chóng niệm khẩu quyết, chân phải dẫm mạnh xuống mặt đất, mà lấy chân phải làm trụ cột, toàn bộ thân thể hắn bắt đầu xoay tròn, hai bàn tay liên tục hình thành chưởng ấn đánh ra bốn phương tám hướng xung quanh.
“Phòng Ngự Địa Cấp Vũ Kỹ- Bát Quái Hồi Thiên Chưởng”
OÀNH
Cùng thời điểm đó, thân thể hai con Liệt Diễm Điểu rốt cuộc nổ tung, một âm thanh chấn động màn nhĩ vang vọng khắp Linh Vũ Thành khiến vô số người hốt hoảng, ngọn lửa hình nấm nhanh chóng bao phủ toàn bộ đấu trường, hỏa diễm như có thể thôn thiên thực địa.
Nếu chỉ đối mặt với hỏa diễm, sở hữu Dị Hỏa như Lạc Nam hoàn toàn có thể thoải mái ra vào, thậm chí nuốt gọn ngọn lửa, bất quá đối mặt với việc lấy sinh mệnh làm đại giá của hai con Liệt Diễm Điểu, Linh lực dồn nén toàn thân chúng nổ tung, uy lực không thua gì một kích toàn lực từ Nguyên Anh Hậu Kỳ cường giả.
Lạc Nam không dám chủ quan, thi triển Bát Quái Hồi Thiên Chưởng phòng ngự.
Bên ngoài đấu trường, vô số người chỉ thấy khói lửa bụi đất mịt mù hoàn toàn che lắp, không ít người lắc đầu tiếc hận số phận ngắn ngũi của một thiên tài.
Đám thiên tài Hàn gia, Diễm gia cười đắc ý.
Lý Trúc Loan hai mắt đỏ bừng, trong lòng cảm thấy tê rần khó hiểu.
Nếu có cường giả Hóa Thần Kỳ ở đây, nhất định sẽ thấy thân ảnh thiếu niên đang xoay tròn cấp tốc trong biển lửa.
Chỉ thấy toàn thân Lạc Nam xoay tròn 360 độ nhanh như thiểm điện, hai cánh tay liên tục đánh ra chưởng ấn ảo diệu trong lúc xoay tròn, tạo thành một lớp năng lượng có hình Bát Quái xoay xung quanh, bảo vệ thân thể hắn tại trung tâm vòng xoáy.
Hầu hết hỏa diễm và linh lực mạnh mẽ của tự bạo phát ra khi tiếp xúc với màn phòng ngự đang xoay tròn của Lạc Nam lập tức bị dội ngược trở về.
Nếu nhìn kỹ càng, sẽ thấy màn năng lượng phòng ngự của Lạc Nam vẫn còn một ít lỗ hổng, đây là do hắn chưa hoàn toàn thành thạo loại này Vũ Kỹ tạo ra, khiến vài tia lửa vẫn len lõi chen vào, làm y phục Lạc Nam vừa thay hơi bị rách nát.
…
Uy lực khủng bố của tự bạo bắt đầu tiêu tán, bốn phía khán đài hai mắt như muốn lòi ra nhìn chằm chằm thân ảnh vừa xuất hiện.
Toàn bộ sàn đấu lúc này trở thành thung lũng sâu không thấy đái, nhiệt độ và uy lực khủng bố từ hai con Tam giai hậu kỳ yêu thú tự bạo mang lại quá mức kinh người.
Mà ở trung tâm thung lũng, một gò đất nhỏ có hình tròn hoàn mỹ tồn tại sừng sững, ở trung tâm gò đất đứng đấy một thiếu niên, áo bào đen hơi rách nát, con mắt bạc trắng tà dị, gương mặt bình tĩnh thong dong cùng khóe miệng hơi nhếch lên có một sức hút lạ kỳ.
ỰC
Âm thanh nuốt nước bọt liên tiếp liên tiếp truyền ra, vô số người hai tay dụi mắt, thậm chỉ có kẻ tự đấm mình xem có nằm mơ hay không.
Mặc kệ đám khán giả nhìn mình như quái thú, Lạc Nam kiểm tra y phục quanh thân, hơi nhíu mày thầm nghĩ: “Xem ra cần tích cực rèn luyện Bát quái Hồi Thiên Chưởng”
Đây là loại vũ kỹ có tuyệt đối phòng ngự 360 độ, nếu thành thạo tuyệt đối không có chuyện lộ ra vài khe hỡ cho hỏa diễm chui vào đốt lấy áo bào hắn đang mặc.
“Ông trời của ta, hắn còn là người sao?”
“Ôi mai chuối”
“Rốt cuộc hắn đã làm thế nào?”
“Hai yêu thú cùng giai tự bạo, ngay cả cộng long của hắn cũng không đốt cháy”
“Ta xxx con mẹ nó, quá ảo lòi đi”
Biển người rốt cuộc hoàn toàn bạo phát, bọn hắn từ người kẻ này kinh ngạc quá nhiều lần rồi, đây rốt cuộc là quái thai gì?
“Hừ, đáng ghét, uổng công người ta lo lắng” Lý Trúc Loan lầm bầm hừ nói, chỉ là hai mắt tràn ngập ý cười của nàng bán đứng nội tâm vui vẻ.
Nhìn thân ảnh Lạc Nam ngạo nghễ toàn trường, Lý Lân rốt cuộc hạ quyết tâm thực hiện suy nghĩ trong đầu hắn.
“Kẻ này nếu không xung đột quá lớn, tuyệt đối không thể đắc tội” Diễm Dương mặt mũi ngưng trọng thầm nghĩ.
“Người này rốt cuộc là ai?” Hàn Minh cùng Hàn Liệt không ngừng đặt câu hỏi.
“Lại là một môn phòng ngự pháp bảo kinh người nào đó” Mộc Kiêu hai mắt ghen ghét như hóa thành thực chất, tham niệm trào dâng trong lòng không cách nào ức chế được, hắn cho rằng Lạc Nam có thể thoát khỏi uy lực của tự bạo nhờ vào một loại kinh người pháp khí nào đó.
…
Mặc kệ tất cả suy nghĩ gì, âm thanh hệ thống đã vang lên bên tai Lạc Nam:
“Keng, hoàn thành nhiệm vụ [Không chùn bước], thu được một lần chỉ định Địa cấp vũ kỹ triệu hoán”
Thỏa mãn gật đầu, không đợi người chủ trì trận đấu cất tiếng, Lạc Nam lập tức nói:
“Tại hạ muốn ngừng, không tiếp tục khiêu chiến nữa”
Mà ngay khi hắn vừa dứt lời, một âm thanh bao phủ linh lực vang vọng không hài hòa truyền đến:
“ŧıểυ Lạc huynh đệ kỳ tài ngút trời, tại hạ hy vọng được tiếp tục xem ngươi chiến đấu!”
Lạc Nam nhíu mày nhìn lại, một thiếu niên tóc trắng mặc áo bào đang mang theo vẻ mong đợi nhìn hắn, bất quá một tia tham lam trong mắt đối phương dù cố gắng che giấu vẫn không thoát khỏi Bạch Nguyệt Đoàn Hồn Nhãn quán sát.
“Là thiếu chủ Linh Vũ Thành, hắn vậy mà xuất hiện?”
“Không sai, đây là con trai của Mộc Hoành thành chủ, Mộc Kiêu”
Tại trong khán đài, đa số điều là người dân Linh Vũ Thành đương nhiên nhận ra thân phận của hắn.
“Đúng vậy, tại hạ cũng muốn xem công tử thi đấu!” Hàn Minh chợt cười to lớn thanh nói, phụ họa Mộc Kiêu, hiển nhiên cũng muốn làm khó dễ Lạc Nam.
Lạc Nam quan sát hai kẻ này, tuổi tác có vẻ lớn hơn hắn một chút, tu vi cũng tạm được trong cùng tuổi, Mộc Kiêu có tu vi Kim Đan Hậu Kỳ, Hàn Minh là Kim Đan trung kỳ, hắn thản nhiên hỏi:
“Ta và các ngươi rất thân sao?”
“Ngươi” Hai tên cùng lúc nghẹn lời, với thân phận của bọn hắn người khác muốn kết giao còn không kịp, không nghĩ tới ŧıểυ tử này không biết điều như vậy, trong lòng thầm hận.
“Hì hì” Nhìn vẻ mặt nghẹn lời của hai thằng ngốc, Lý Trúc Loan nhịn không được che miệng cười nhí nhảnh.
“Qua hai trận chiến khốc liệt tại hạ mệt mỏi vô cùng, về phần tiếp tục khiêu chiến đã lực bất tầm tâm” Lạc Nam tiếp tục than vãn.
“Phì”
Hàng vạn người lập tức trong lòng phi một tiếng, nhìn ŧıểυ tử ngươi vẫn sinh long hoạt hổ, chỗ nào giống thấm mệt? bất quá đó là quyền tự do của đối phương, bọn hắn không có cách nào.
“Được rồi, ŧıểυ Nam công tử quyết định kết thúc khiêu chiến, mời công tử đến đại sảnh nhận số Linh Thạch theo thỏa thuận, các vị thắng cược cũng có thể đến quầy nhận Linh thạch”
Âm thanh người chủ trì truyền ra, Mộc Kiêu thầm hận nhưng không dám nói gì, quy định tại Đấu Thú Trường do đích thân phụ thân hắn Mộc Hoành đặt ra, hắn không dám có ý kiến gì, càng không dám phá vỡ quy tắc đó.
Lạc Nam gật đầu, thầm nghĩ xem ra Đấu Thú Trường cũng không tồi, xoay người tiến về đại sảnh.
Nhìn bóng lưng thiếu niên thong dong rời đi, vô số người âm thâm cảm thán, tên của kẻ này chỉ sợ cấp tốc sẽ bao phủ Linh Vũ Thành, trở thành thiên kiêu nhà nhà truy phủng, đương nhiên không thiếu kẻ thua cược nặng nề nghiến răng nghiến lợi cùng đám người thắng cược hào hứng tiến về quầy nhận Linh thạch.
…
“Chúc mừng công tử chấn nhiếp bát phương, ta ngưỡng mộ vô cùng” Thập Tam Tỷ lắc mông uốn éo đi tới, cái lưỡi liếʍ liếʍ đôi môi than thở nói, đôi mắt tò mò thỉnh thoảng lén nhìn hạ thân hắn.
“May mắn mà thôi” Lạc Nam cười nhạt đáp.
“Dựa theo ước định, công tử nhận được 70% huê hồng tiền đặt cược của toàn bộ người tham dự, tổng cộng chín vạn 2 hạ phẩm linh thạch, đổi thành Cực Phẩm linh thạch vừa đủ 920 viên” Thập Tam Tỷ cười tươi đưa sang một túi linh thạch, lần này Đấu Thú Trường cũng kiếm không ít.
“Không thành vấn đề” Lạc Nam đưa tay thu lấy túi linh thạch, cũng không kiểm tra lập tức thu hồi.
“Hy vọng công tử lần sau tiếp tục tiến đến, còn nhiều yêu thú hùng mạnh chờ ngươi chinh phục” Thập Tam Tỷ liếʍ môi, chợt kề sát tai hắn thỏ thẻ: “Đương nhiên ta cũng chờ công tử đến chinh phục”
Lạc Nam cười cười không nói xoay người bước đi, Thập Tam Tỷ diện mạo nóng bỏng, lại có phong vận đặc biệt, bất quá trong lòng Lạc Nam hiện tại chỉ nôn nóng về khách sạn kiểm kê tài sản, tiện thể triệu hoán vũ kỹ mới, thời gian đâu để ý đến nàng?
Mà Lạc Nam rời đi không bao lâu, chỉ thấy hai người trẻ tuổi nam nữ vừa lúc chạy đến, thanh niên nhìn quanh không thấy bóng dáng Lạc Nam, thất vọng lắc đầu.
“Biểu ca, ngươi tìm hắn làm gì nha” Lý Trúc Loan mặc dù hai mắt vẫn đảo quanh tìm kiếm thân ảnh người kia, bất quá vẫn giả vờ ngây ngô hỏi.
“Đương nhiên là kết giao, nhân vật như vậy nếu có thể làm bằng hữu nhất định rất tuyệt” Lý Lân đường hoàng nói, trong lòng đã thầm quyết định buông bỏ tình cảm ngưỡng mộ với biểu muội mình.
Lý Trúc Loan hiện tại vẫn mang khăn che mặt, bất quá hơn ai hết Lý Lân biết biểu muội của mình xinh đẹp đến nhường nào, khi chứng kiến sự mạnh mẽ khủng bố của Lạc Nam, Lý Lân lập tức suy đoán sau lưng Lạc Nam nhất định có thế lực kinh người chống lưng, nếu có thể kết giao nhân vật như vậy đối với mình trăm lợi vô hại.
Hắn cũng là một hảo thủ tình trường, nhận ra biểu muội của mình rõ ràng đã động tình với thiếu niên kia, nếu Lý Lân hắn đứng ra may mối tác hợp thành công, lợi ích nhận về sẽ cực lớn, hắn cũng không tin khi được chứng kiến vẻ đẹp của Lý Trúc Loan, thiếu niên kia sẽ từ chối.
Lý Lân hắn làm người co được giản được, Lý Trúc Loan chỉ xem hắn như huynh trưởng không hơn không kém, biết kiếp này mình và biểu muội khó thành đại sự, quyết định cắt đức tình cảm chôn giấu trong lòng, đứng ra làm ông may cho bọn hắn.
“Nếu được thiếu niên ŧıểυ Lạc kia thưởng thức, thành công nhận được ân tình của hắn, thậm chí trở thành anh rể hắn, tương lai Lý Lân ta muốn nữ nhân nào mà không có chứ?”
Lý Lân tự sướиɠ thầm nghĩ, quay sang nhìn biểu muội nghiêm trang nói:
“Xem ra lần này không may, thời gian chúng ta ở Linh Vũ thành còn dài, sẽ có cơ hội gặp vị huynh đệ kia”
Lý Trúc Loan cắn môi, nghĩ đến việc sẽ gặp thiếu niên tà mị kia khiến trái tim nhỏ của nàng hơi đập mạnh, nàng không biết đó là cảm giác kỳ lạ gì, chỉ có thể gật gật đầu.
…
“Công tử, lần này đánh cược tổng cộng thắng được 500 Cực Phẩm Linh Thạch” Trần Giang một mặt kích động run lẩy bẩy nói, cầm túi Linh Thạch trên tay khiến hắn không thể nào bình tĩnh.
“Không tồi, lần này tổng cộng tất cả tại Đấu Thú Trường thu được 1420 Cực Phẩm Linh Thạch”
Lạc Nam cảm thán nói, cờ bạc bán mạng quả là con đường làm giàu nhanh nhất, bán Băng Sát Kiếm chỉ được 80 Cực Phẩm Linh Thạch, vậy mà trong 1 ngày đi cờ bạc đã kiếm được gấp nhiều lần.
“Đó là do công tử lợi hại nha, gặp người khác chỉ sợ ngay cả mạng cũng không còn đâu” Trần Giang lập tức vuốt mông ngựa nịnh nọt.
“Được rồi, ŧıểυ tử ngươi bớt nịnh hót, lần này ngươi có công, đợi đến Đấu Giá Hội thích thứ gì cứ nói với ta!” Lạc Nam thu hồi linh thạch cười mắng nói.
Trần Giang cười hề hề, thông minh lanh lợi như hắn thừa biết với tu vi của hắn giữ số lượng lớn Linh Thạch trong người quá mức nguy hiểm, vì thế cũng không khách sáo gật đầu.
Về đến gần cửa Quân Lâm Khách Sạn, một nam tử trung niên có tu vi Nguyên Anh Trung Kỳ bình thản tiến đến, hiển nhiên đã chờ đợi sẳn, hắn nhìn Lạc Nam trầm giọng nói:
“Thiếu gia nhà ta muốn gặp ŧıểυ huynh đệ một lát, ta nghĩ ngươi nên nể mặt”
“Thiếu gia nhà ngươi? Kẻ nào?” Lạc Nam nhíu mày hỏi, con mắt màu bạc nhìn thẳng.
Nam tử trung niên hơi hốt hoảng, bất quá lập tức định thần lại cười lạnh nói:
“Theo ta thì biết, ít kẻ nào tại Linh Vũ Thành dám không nể mặt thiếu gia nhà ta”
“Con chó ai nuôi! Ngươi dám uy hiếp ta?” Lạc Nam động lên sát niệm, một Nguyên Anh Trung Kỳ hoàn toàn không lọt nổi mắt hắn.
“Ngươi không đi ta đành động thủ rồi!” Trong mắt nam tử trung niên lóe lên một tia dữ tợn, khí tức Nguyên Anh trung kỳ bộc phát khiến đám tu sĩ ở gần xung quanh hoảng hốt lùi xa.
Lạc Nam sát niệm càng mãnh liệt, khí tức Nguyên Anh như làn gió không đủ gãi ngứa cho hắn, Linh lực cơ thể đã bất đầu vận chuyển, trong lúc hắn định tấn công thì dị biến nảy sinh.
“Con chó nào cản lối ngay cửa khách sạn nhà ta?” Âm thanh chất vất của một nữ tữ từ Quân Lâm Khách Sạn nhàn nhạt truyền ra, trực tiếp đem nam tử trung niên bao phủ.
AAAAAAAAAA
Âm thanh hét thảm kinh thiên động địa, trước ánh mắt kinh hoàng của vô số người trên đường cái, đường đường một Nguyên Anh Trung Kỳ cường giả tứ chi nổ tung, huyết thịt be bét khắp người, máu tươi trong miệng cuồng phún, thê thảm lăn ra đất.
“Là chó phải có giác ngộ của chó, lăn về gặp chủ đi!”
Âm thanh nữ tử vẫn từ tốn như đánh ngã một con kiến làm vô số người rùn mình.