Thông thường sau mỗi cuộc đại chiến căng thẳng và mệt mỏi, hắn hay tìm đến thê tử của mình để ân ái một phen, chìm đắm trong sự dịu dàng tình cảm của các nàng để xoa dịu tâm trạng.
Lần này chiến với Thiên Đế một trận, lại trải qua nghịch dòng thời không trở về quá khứ, thể xác và tinh thần đích thật đang rất cần mỹ nhân vỗ về…điều này dường như đã hình thành thói quen cơ thể, vì thế nên mặc dù trọng thương nhưng ŧıểυ huynh đệ của hắn vẫn luôn ở trạng thái sung sức.
Đáng tiếc, chúng nữ ở trong đan điền đều hôn mê bất tỉnh, mà hắn cũng chẳng thể cử động, vì lẽ đó cố gắng nhẫn nhịn, sau một hồi tập trung cũng khiến ŧıểυ huynh đệ lâm vào bình yên.
Nào ngờ, một bát cháo của thiếu nữ đánh bay mọi cố gắng của hắn.
ŧıểυ huynh đệ ở trạng thái nhất trụ kình thiên như cột chống trời, bàn tay mềm mại tinh xảo của nàng còn nắm lấy nó, xoa xoa nắn nắn, chẳng khác nào châm dầu vào lửa, chẳng khác nào đem quả bom nổ chậm trong người Lạc Nam kích nổ sớm hơn dự định.
Hơ thở của hắn ồ ồ đầy nặng nhọc, đan điền nóng như núi lửa sắp phun trào, ŧıểυ huynh đệ ngày càng cứng rắn, ngày càng bành trướng.
“Đồ vật của nam nhân thật là thần kỳ nha, vậy mà còn biến lớn hơn nữa?”
Thiếu nữ hai mắt to tròn chớp chớp đánh giá, bên trong đáy mắt ẩn chứa sự hiếu kỳ và thú vị.
Nếu là ở tình huống khác gặp phải tình cảnh như vậy, nàng chắc chắn đã hoảng sợ hét ầm lên…nhưng mà trước đó nhiều lần đã thấy Lạc Nam trần như nhộng nên không còn cảm giác kinh ngạc nữa, thay vào đó là muốn tò mò, khám phá.
Vừa nóng vừa cứng, thỉnh thoảng lại còn giật giật như phản ứng lại động tác của nàng, quả thật là thú vị.
Hành động vô tư của thiếu nữ lại khiến Lạc Nam thê thảm chưa từng có.
Hắn trong lòng giận dữ ngập trời, thầm mắng trưởng bối của nàng không biết giáo dục giới tính, để hậu bối của mình trở thành một nữ ngây thơ khờ khạo, dám chạm vào chỗ đó của người khác giới một cách bất chấp?
Không thấy dễ chịu vì bàn tay ma quái của nàng, trái lại Lạc Nam càng thêm khó chịu, như súng đã lên nòng, tên đã lên dây nhưng không thể bắn, bức bối sắp phát rồ.
Mà lúc này, thiếu nữ lại tiếp tục làm ra hành vi trí mạng.
Lạc Nam thoải mải rêи ɾỉ, trong lòng lại có chút cảm động.
Hắn chỉ dùng Nhiếp Hồn dụ dỗ nàng lúc ban đầu, về sau hoàn toàn không dùng đến nữa.
Nhưng vì nhận ra hắn dễ chịu hơn khi nàng làm như vậy, nên thiếu nữ đã tự nguyện thuận theo, để trợ giúp cho hắn.
Và thế là, Lạc Nam nhắm mắt tận hưởng dư vị mỹ diệu của môi lưỡi trinh nguyên, mà thiếu nữ cũng dần dần thuần thục, cảm thấy mùi vị đồ vật này của hắn không tệ, cố gắng cho nó vào sâu hơn.
Bất quá nhìn vẻ mặt hắn nhăn nhó vì khó chịu, nàng lại một lần nữa cúi đầu.
Dùng khăn đem ŧıểυ huynh đệ của hắn lau sạch, sau đó mới tiếp tục ngậm vào, nhẹ nhàng mυ"ŧ lấy.
Không biết qua bao lâu sau, khi ŧıểυ huynh đệ của Lạc Nam hài lòng nằm xuống, thiếu nữ mới cẩn thận đắp chăn cho hắn, rời khỏi căn phòng.
“Đào Hoa Dược Thủy a, Đào Hoa Dược Thủy…lần này sử dụng ngươi chẳng biết là phúc hay họa!”
Dõi theo bóng lưng nàng, Lạc Nam trong lòng nặng nề…
Trước đó hắn không biết sự tồn tại của nhân quả nên mới chẳng ngần ngại sử dụng Đào Hoa Dược Thủy.
Hiện tại hiểu được, mình càng gần gũi với nàng chính là hại nàng, nhân quả càng nặng càng khó giải quyết.
“Haizz, hy vọng nàng chỉ xem như đây là cứu trị ta một cách đơn thuần!” Lạc Nam thở dài một tiếng tự an ủi:
“Tương lai dùng Thiên Cơ Bảng tìm lại nàng, sẽ bù đắp tất cả trong khả năng có thể…”
Hắn quyết tâm, chờ khi thân thể có thể đứng dậy lập tức rời đi.
Nghĩ đến đây, Lạc Nam tiếp tục vận chuyển Sinh Mệnh Huyền Mộc và Thiên Mộc Đỉnh làm việc.
…
“Ta bị làm sao vậy? vì sao trái tim cứ đập liên hồi không thể ức chế?”
Ở một gian phòng khác, thiếu nữ hai mắt đỏ hồng như trái đào chín, nhìn qua vô cùng mê người.
Nàng vỗ vỗ gò má nóng rực của mình, cảm nhận được thân thể phản ứng khác thường.
Bàn tay nhẹ mân mê xuống bầu sữa đầy đặn có chút quy mô, chỉ cảm thấy hạt đậu đỏ đang săn cứng lên vô cùng kỳ lạ.
Mà ở giữa hai chân nàng, nơi đào nguyên thầm kín đang có dòng suối nhỏ róc rách chảy ra, vô cùng kỳ quặc.
“Tại sao ta có thể hôn thứ đó của hắn lại chẳng có cảm giác chán ghét nào?”
“Tại sao ta lại tình cờ cứu mạng của hắn?”
Thiếu nữ liên tục đặt ra câu hỏi cho chính mình.
Nàng âm thầm tưởng tượng, nếu đổi lại là một tên nam nhân nào khác, liệu mình có làm đến bước đó không?
Nàng lắc đầu kịch liệt, đáp án nhận được là chắc chắn là không thể nào.
Bản thân nàng lần đầu xuất đạo, ôm mơ mộng trở thành nữ hiệp tay cầm kiếm vang danh giang hồ, tiêu dao tự tại, được người người kính trọng.
Đổi lại bất kỳ ai gặp nạn mà không phải hắn, nàng cũng sẽ ra tay cứu giúp.
Nhưng chắc chắn không thể đối xử với người khác được như hắn, nhất là khi hôn cái thứ kỳ quái kia của nam nhân, chỉ nghĩ đến thứ đó của nam nhân khác, chẳng biết vì sao nàng cảm thấy ghê tởm đến buồn nôn.
“Chẳng lẽ…chẳng lẽ…hắn là người kia mà sư phụ luôn nhắc đến? là người mà ta phải vượt qua nếu muốn trưởng thành?”
Thiếu nữ nắm tay siết chặt, một đôi mắt đẹp càng trở nên kiên định:
“Phải thì đã sao? ta cứ thản nhiên đối mặt, tiêu sái tự tại không lo nghĩ gì mới là một nữ hiệp khách tự do chân chính!”
Đáng thương cho thiếu nữ ngây thơ, từ đầu đến cuối vẫn không hề biết mình bị Lạc Nam bí mật sử dụng Nhiếp Hồn.
Bằng không dù tò mò đến mức độ nào, nàng chắc chắn cũng không thể ngậm thứ đó của nam nhân khi lần đầu gặp mặt.
Lúc lắc đầu, nàng lấy ra Nhẫn Trữ Vật, kiểm kê Yêu Đan và nguyên liệu nấu cháo đã hết.
Điều khiển Phi Thuyền đến một hành tinh hoang dã, tiếp tục tìm kiếm tài nguyên, ưu tiên hái các loại dược liệu khôi phục Tiên Lực.
…
Kẽo kẹt…
Hai ngày sau, cửa phòng lại mở ra…
Trong tay nàng cầm một bát cháo nóng hổi hoàn toàn mới.
Vẫn là đổ toàn bộ vào miệng Lạc Nam, hỗn hợp trơn tuột trôi vào bụng.
Lạc Nam toàn thân sảng khoái, âm thầm cảm thấy vui vẻ.
Bởi vì bát cháo lần này của nàng thật sự đã có công dụng trị thương, mặc dù hiệu quả không cao, nhưng cũng khiến Sinh Mệnh Huyền Mộc vận hành nhanh hơn một chút.
Thân thể trở nên tốt hơn, ŧıểυ huynh đệ của hắn vô thức ngẩng cao đầu sung sức.
Đợi đến khi hô hấp của Lạc Nam trở nên ồ ồ, cúi đầu đưa ŧıểυ huynh đệ của hắn vào môi thơm ấm áp.
…
Nửa tháng thời gian, cứ cách trung bình hai ngày, thiếu nữ lại mang cháo vào cho hắn.
Có lúc cháo của nàng mang đến công dụng, có lúc lại trở thành xuân dược, có lúc lại trở thành Kịch Độc.
Nhưng nhờ vào Kịch Động, Đế Độc Đỉnh cũng có dấu hiệu khôi phục, Lạc Nam càng hưng phấn hơn.
Như một thói quen, hai ngày ăn cháo cũng là thời điểm ŧıểυ huynh đệ của hắn được nàng chăm sóc.
Lạc Nam phát hiện, nàng nghiện.
Không sai, nàng có phần nghiện mυ"ŧ nó, ngậm toàn bộ nó vào trong miệng nhỏ.
Có những thời điểm, hắn không trúng xuân dược của nàng, cố tình dùng sức áp chế, không để ŧıểυ huynh đệ biểu tình, không để nó dựng thẳng lên.
Nhưng mặc dù như vậy, nàng vẫn đem nó khiêu khích, mãi đến khi kết quả đạt thành, để Lạc Nam phun tung tóe thì mới thôi.
Mà theo thời gian, động tác của nàng ngày một thành thục, môi lưỡi triền miên vô cùng điêu luyện, ngay cả Lạc Nam cũng chịu không nổi trước thiên phú của nàng.
Trong số những nữ nhân của hắn, có lẽ chưa từng có ai không triệt để hòa hợp đã khiến hắn thỏa mãn nhiều lần như thế.
“Đại thúc, hôm nay đến đây thôi…ngươi cũng bắn ba lần rồi…”
Thiếu nữ nuốt xuống dung dịch dương cương vào, nhoẻn miệng cười rạng rỡ nói.
Nàng phát hiện thứ này không khó nuốt như mình tưởng, trái lại mùi vị cực kỳ không tệ, có lẽ chỉ kém hơn cháo nàng nấu cho hắn.
Cẩn thận đắp chăn lên thân thể Lạc Nam, ánh mắt nàng mang theo chút mong đợi pha lẫn chút lo sợ, lẩm bẩm nói:
“Thương thế của đại thúc ngày càng tốt hơn, e rằng không đến nửa tháng sau là có thể tỉnh lại…”
Nàng đang không biết sau khi hắn tỉnh lại mình sẽ phải đối mặt với hắn như thế nào.
Nàng cũng chẳng hiểu vì sao mình phải e ngại điều đó.
Nàng là ân nhân cứu mạng của hắn, nàng nên tự hào và hưởng thụ khi hắn tạ ơn không phải sao?
Vì sao? vì sao nàng lo lắng phản ứng của hắn đối với nàng không như nàng mong muốn.
Nhưng thậm chí, ngay cả chính bản thân nàng cũng không biết mình muốn hắn phải cư xử ra sao với mình.
Ngay cả chính bản thân thiếu nữ cũng không nhận ra rằng, cảm giác của nàng đối với hắn vào lúc này đã không còn đơn thuần là ân nhân và người được cứu mạng nữa rồi.
“Sư phụ thường nói mọi thứ nên thuận theo tự nhiên…”
Lắc đầu xua tan tạp niệm, thiếu nữ lấy lại trạng thái vui vẻ hoạt bát vốn có.
Nàng nhận ra nguyên liệu cứu trị đã hết, bèn rời khỏi căn phòng, tiếp tục điều khiển Phi Thuyền đi săn.
Thiếu nữ không hay biết rằng, ngay khi nàng quay lưng, một đôi mắt hắc bạch phân minh mở ra, từ phía sau đang lặng lẽ dõi theo nàng không rời.
Bên trong đáy mắt của nam nhân, sự phức tạp pha lẫn không đành lòng xen lẫn.
Nàng lo lắng, hắn làm sao không?
Mình phải làm sao để đối mặt với nàng?
Nhân quả…thân phận, lai lịch…mọi thứ về hắn…không thể thuộc về nơi này…