Theo ánh mắt của Lạc Nam và Diễm Nguyệt Kỳ, thân thể khổng lồ của Côn Hoàng cũng dần hiện ra sau làn khói bụi che phủ…
Hự
Chỉ là không đợi bọn họ phản ứng, con cá voi to xác kia đột nhiên phun ra vài ngụm máu khổng lồ như sông hồ vậy, sau đó cấp tốc thu nhỏ lại thân thể…khí tức trên người uể oải đến cực điểm…
Côn Hoàng trọng thương, tình huống so với Diễm Nguyệt Kỳ không khá hơn chút nào, thân thể nó lúc này đã máu thịt be bét, cái miệng lỡ loét không chịu nổi…
Bất quá không biết vì sao, Lạc Nam rõ ràng chứng kiến nét hưng phấn trên mặt Côn Hoàng…
Côn Hoàng quả thật đang mừng rỡ, hắn đã sống vài ngàn năm, vì chuyện năm xưa giao thủ thua Tà Hoàng mà canh cánh trong lòng dẫn đến vấn đề về tâm cảnh, tu vi tiến triển ngày một chậm…
Hôm nay rốt cuộc có thể đánh ngang tay với truyền nhân của Tà Hoàng, khúc mắt trong lòng được cởi bỏ, ngày sau tu luyện sẽ thuận lợi hơn nhiều…hắn sao có thể không vui vẻ?
Dùng ánh mắt chứa một tia cảm kích nhìn Diễm Nguyệt Kỳ, hắn bị thương không còn sức mở miệng nữa rồi…
Đột ngột bên cạnh Côn Hoàng nứt ra một kẻ hở hư không, bên trong bước ra một bà lão tóc trắng, khí chất cao quý vô cùng, hiển nhiên khi còn trẻ chính là một vị tuyệt thế giai nhân…
Bà lão nhìn Côn Hoàng tràn đầy tình cảm thủ thỉ:
“Tâm nguyện ngươi đã hoàn thành, cùng ta về nhà đi!”
Côn Hoàng cũng ôn nhu nhìn bà gật đầu, đây chính là thê tử của hắn, cũng là một thành viên của Côn tộc…
“Như lời Côn Hoàng đã nói! Ngũ Giai Viên Mãn Yêu Thú trở lên nếu dám ra tay với hai người họ, sẽ là địch nhân Côn tộc ta!”
Bà lão hướng về hư không quát lạnh một tiếng, âm thanh lan tỏa khắp bốn phương, lúc này hướng Lạc Nam và Diễm Nguyệt Kỳ gật gật đầu, lôi kéo thân thể trọng thương của Côn Hoàng tiến vào hư không, thoáng chốc đã biến mất…
Trong lòng Lạc Nam xuất hiện một tia hảo cảm với Côn tộc này, nói lời giữ lời, quả nhiên có phong phạm của đại tộc…
Hắn nhìn Diễm Nguyệt Kỳ đang uể oải trong ngực, hiện tại nàng bị thương ngay cả nhấc tay cũng không làm nổi, đừng nói đến việc xé rách hư không rời đi…
Tốc…
Giải trừ trạng thái Thiên Hạ Vô Song, tốc biến thi triển, ngay sau đó Lạc Nam hai chân điên cuồng đạp lấy Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ, muốn dùng tốc độ nhanh nhất rời xa nơi này...
“Phu nhân, ta tìm nơi yên tĩnh cho ngươi khôi phục!” Lạc Nam nhìn Diễm Nguyệt Kỳ vừa truyền âm vừa nhanh nhẹn rời đi…
Bất quá sự thật vĩnh viễn không như ý muốn, trước mặt Lạc Nam đột ngột xuất hiện một đám Hỏa Hầu thân mặt giáp đỏ, tay cầm Hỏa Phủ, đằng đằng sát khí chặn bước chân hắn…
“Muốn chạy? Đạp qua xác Hỏa Hầu Quân chúng ta rồi nói!” Một tên Hỏa Hầu thân hình lực lưỡng kiêu ngạo nói, hắn tên là Hầu Lĩnh, có tu vi Ngũ giai Sơ Kỳ, chính là tổng chỉ huy của Hỏa Hầu Quân…
Hỏa Hầu Quân là một đội quân chuyên chiến của Hỏa Hầu Tộc, gồm 1000 tên Hỏa Hầu có tu vi giao động từ Tứ giai Sơ kỳ đến Ngũ Giai Sơ Kỳ…là lực lượng tinh nhuệ anh dũng thiện chiến của Hỏa Hầu Tộc…
Hai nhân loại này khiến Hỏa Hầu nhất tộc chịu vô số tổn thất, nhân cơ hội này lấy mạng bọn hắn là tốt nhất…
Trước điều kiện của Côn tộc, không ai dám cử Ngũ Giai Viên Mãn Yêu Thú chặn giết hai người này…
Tuy nhiên với số lượng lớn quân đội tinh nhuệ, đám Hỏa Hầu tự tin có thể lấy đầu Lạc Nam…
“Phiền phức!” Lạc Nam mắng một tiếng, một tay ôm thân thể Diễm Nguyệt Kỳ, quay người về phía sau muốn chạy tiếp…
“Chạy? Ngươi chạy đằng trời!”
Cộc cộc cộc…
Âm thanh liên miên bất tuyệt dữ tợn truyền đến, sau lưng Lạc Nam xuất hiện một đàn sói xám điên cuồng ngự không chạy như bay, thân thể cả đám to khỏe cứng cáp vô cùng, móng vuốt sắt nhọn, hai mắt đỏ bừng như muốn nuốt sống hắn…
“Địa Lang Chiến Sĩ nghe lệnh, tân tộc trưởng có lệnh, ai xé xác hai nhân loại này sẽ được ban thưởng một viên Lục giai yêu đan, tiến lên cho ta!”
Con sói đầu đàn to tướng nhất ngửa đầu hướng lên mặt trăng gầm rú, khí tức Ngũ giai Sơ Kỳ điên cuồng lan tỏa, con hàng này tên Lang Thống, chính là chỉ huy của Địa Lang Quân…
Địa Lang Quân, chính là lực lượng quân đội tinh nhuệ của Địa Lang tộc, không kém chút nào so với Hỏa Hầu Quân…
Đứng trước hai mặt có vô số yêu thú giáp công, Lạc Nam đôi mày nhíu lại, đặt Diễm Nguyệt Kỳ lên lưng mình, hắn cõng nàng…
“Nếu thấy không ổn cứ việc bỏ ta rời đi!” Âm thanh lành lạnh truyền vào tai hắn, Diễm Nguyệt Kỳ biết đây là tình huống cửu tử nhất sinh, bản thân nàng hiện tại dù chỉ là Kim Đan cũng đánh không lại, đừng nói gì cả đám yêu thú tinh nhuệ như thế này…
Diễm Nguyệt Kỳ nhận ra Lạc Nam cũng đã khá mệt mỏi trong các trận chiến trước, nếu có một mình thì hắn có thể thoát thân dễ dàng, nhưng mang theo một người bị thương như nàng trên lưng sẽ khá phiền toái, bó tay bó chân…
“Phu nhân rơi vào tình huống này tất cả là do tại hạ! Ta có chết cũng sẽ bảo hộ nàng!” Lạc Nam nghiêm nghị quát một tiếng, linh lực toàn thân cấp tốc đề thăng…
Diễm Nguyệt Kỳ ánh mắt lấp lóe, hai tay trắng nõn miễn cưỡng khoác lấy cổ hắn, đôi chân dài miên man bấu vào hông hắn, miễn cưỡng ổn định nằm trên lưng Lạc Nam…
Biết người này đã quyết, nàng cũng không phải loại đa͙σ đức giả thích dong dài, thân là gia chủ Diễm gia, Diễm Nguyệt Kỳ là một nữ nhân quyết đoán có dã vọng không kém đấng mày râu, đối với đỉnh phong của con đường cường giả luôn khao khát, sao có thể cam lòng chết trong tay đám súc sinh này?
“Cứ an tâm mà chiến đi! Không cần lo lắng tình huống của ta!” Diễm Nguyệt Kỳ nhàn nhạt nói, trong tình huống như thế này, bình tĩnh là cách giải quyết tốt nhất…
Nhìn hai quân đoàn yêu thú đông như kiến đang dần áp sát, Lạc Nam lập tức dậm chân bay lên cao, muốn thoát ra từ phía không trung…
Chợt, ánh mắt Lạc Nam co rụt, Mộc Hình Quyền ngưng tụ đấm mạnh về phía trước…
Mà sau lưng hắn, Thổ Hùng cấp tốc được hình thành, cũng hướng về phía sau đấm mạnh…
Keng Keng…
Âm thanh va chạm vang lên, hai thân ảnh bị đấm bay ngược ra ngoài, điên cuồng thổ huyết trên không trung, cuối cùng tắt thở mà chết…
Đây là hai yêu thú thân thể khô gầy có tu vi Tứ giai sơ kỳ, toàn thân đen kịt có đôi cánh Dơi, chúng nó ẩn núp trong bóng tối, lúc nãy thừa cơ muốn đánh lén Lạc Nam…
“Biên bức sao? Muốn báo thù cho Bức Kiệt?” Lạc Nam nhận ra chủng tộc của đám dơi này, cười lạnh hỏi…
Đáp lại hắn là sự yên lặng…
Bất quá dựa vào Bạch Nguyệt Đoạn Hồn Nhãn, Lạc Nam có thể nhìn thấy hàng trăm con dơi đang ẩn nấp trong bóng đêm, chờ hắn để lộ sơ hở rồi tung đòn đánh lén chí mạng…
Ba bộ tộc Hỏa Hầu, Địa Lang và Biên Bức dốc phần lớn tinh nhuệ muốn dồn Lạc Nam vào chỗ chết…
Tuy nhiên vì tuân theo lời Côn Hoàng, cả đám không có tu vi quá cao, tuy nhiên số lượng thật là đông không đếm hết…
Biết đã hết đường chạy trốn, Lạc Nam lưng cỏng Diễm Nguyệt Kỳ, hào hùng gầm lên một tiếng:
“Đến chiến đi! Hôm nay lão tử sẽ giết đến khi nào ba tộc các ngươi sợ thì thôi!”
“Hỏa Hầu Quân thay phiên xuất kích liên tục, đừng để hắn có cơ hội nghỉ ngơi!”
“Địa Lang Chiến Sĩ toàn lực tập kích, vừa công vừa thủ một cách toàn vẹn cho ta!” Lang Thống cũng gầm lên một tiếng…
Mà Biên Bức tộc vẫn im lặng ẩn mình, bất quá sát cơ đã nổi lên tứ phía…
RỐNG…
GÁY…
ÒM...
Cùng với Thổ Hùng, Hỏa Phượng và Mộc Quy cũng hoành tráng xuất hiện, vây quanh Lạc Nam như ba hộ vệ trung thành nhất…
Cảm thấy chưa đủ, Lạc Nam đột ngột vứt ra một kiện quan tài…
Bên trên quan tài, Huyết Sát Cương Thi nhảy ra, giận dữ gầm lên một tiếng…
Đây là chiến lợi phẩm cướp được từ Huyết Linh Tông, rốt cuộc Lạc Nam buộc phải vận dụng…
“Các ngươi phóng hết tới cho lão tử!” Lạc Nam cười lên ha hả, bị vây quanh giữa vạn thú, máu huyết trong người như sục sôi, hào hùng vô tận…
Diễm Nguyệt Kỳ nằm trên lưng hắn ánh mắt hơi mê ly, nữ nhân dù mạnh mẽ cỡ nào vẫn có lúc yếu lòng…nhất là thời điểm suy nhược như hiện tại, có nam nhân bảo vệ thật tốt…
“Chết đi!” Hơn chục tên Tứ giai Hỏa Hầu tay cầm búa lớn đỏ rực, phóng người lên nện xuống đầu Lạc Nam…
RỐNG…
Thổ Hùng ngạo nghễ thét gào, hồn lực đã được gia trì, nó vươn hai nắm đấm lực lưỡng như núi của mình quét ngang…
Bụp bụp bụp bụp…
Không ít Hỏa Hầu bị đập bay ra ngoài, máu tươi cuồng phún…
Bất quá số lượng chúng nó thật quá nhiều, thoáng chốc đã quy tụ gần trăm tên Hỏa Hầu, đánh đến Thổ Hùng liên tục vỡ nát thân thể…
Linh Thổ Đỉnh vù vù chuyển động, không ngừng gia tăng linh lực, đem Thổ Hùng nhanh chóng khôi phục…
Nát bấy lại khôi phục, vòng tuần hoàng cứ lặp đi lặp lại, Thổ Hùng như cổ máy chiến đấu không cảm xúc, chỉ biết chiến và chiến…
Huyết Sát Cương Thi so với Thổ Hùng còn bạo lực hơn hẳn, nhảy vào bầy đàn đám Hỏa Hầu, điên cuồng đấm đá, có nhục thân tương đương Ngũ Chuyển Luyện Thể như nó quả thật rất khó bị thương…Không ít Hỏa Hầu Nguyên Anh bị đánh thổ huyết bay ngược, vũ khí trong tay rơi rớt lã tả…
Rốt cuộc phải đích thân Hầu Lĩnh ra tay và chục tên Hỏa Hầu phối hợp, mới thành công kìm chế Huyết Sát Cương Thi…
Số lượng Hỏa Hầu vẫn nhiều vô cùng, chúng nó trật tự có kỷ cương hẳn hoi, Hầu Lĩnh cùng một số cầm chân Thổ Hùng và Huyết Sát Cương Thi, số còn lại thay phiên liên tục thi triển công kích về phía Lạc Nam…
Lạc Nam cắn răng, Mộc Hình Quyền ngưng tụ trong tay, Thủy Hồng Cước ngưng tụ nơi chân, điên cuồng đáp trả công kích của đám Hỏa Hầu…
Mỗi đấm, mỗi cước tung ra, Hỏa Hầu có thực lực hơi yếu một chút đều bị đấm đến thổ huyết, có con thậm chí vỡ nát cả thân thể…
Nhưng điều đó không làm đám Hỏa Hầu hoảng sợ, trái lại càng thêm điên cuồng lao vào hắn, muốn dùng chiến thuật “Biển Khỉ” tiêu hao hắn…
“Chết đi nhân loại!” Sau lưng Lạc Nam, vài chục con Địa Lang Chiến Sĩ vươn cao móng vuốt vồ mạnh tới…
Sau lưng hắn đang cõng Diễm Nguyệt Kỳ, nhất quyết không thể để nàng bị thương được…
Lạc Nam vốn định thu nàng vào Linh Giới Châu, nhưng bên trong còn có tỷ muội Cơ Nhã, chẳng may để Diễm Nguyệt Kỳ không hài lòng hay xem thường mình, nhiệm vụ chinh phục mẹ vợ thất bại, đến lúc đó chẳng phải toang lớn sao?
Chi bằng hiện tại mang nàng bên người, nhân cơ hội bồi dưỡng tình cảm, để nhiệm vụ Chinh Phục ngày càng thành công…
Cảm nhận bộ ngực sữa của nàng ép sát lưng mình, đôi chân thon dài kẹp lấy hông mình, cùng mùi hương thành thục thơm ngát như hoa hồng phà vào mũi, Lạc Nam cảm thấy tất cả đều đáng giá…
ÒM…
Mộc Quy gầm rú, dùng thân thể cự đại của nó che chắn phía sau lưng Lạc Nam…
Lạc Nam cõng Diễm Nguyệt Kỳ dựa vào sát Mộc Quy, dùng nó làm tấm chắn ngăn cản đám Địa Lang phía sau, trước mặt phải đối kháng cùng đám Hỏa Hầu…
Mà lúc này trên không trung, Hỏa Phượng Hoàng đã sớm vỗ cánh mà bay, theo chỉ định của Lạc Nam, lần lượt tìm đến nơi đám Biên Bức ẩn trốn, điên cuồng phun hỏa diễm công kích…
Số lượng Biên Bức cũng không kém chút nào, bất quá thực lực yếu hơn Hỏa Phượng quá nhiều, liên tục bị đốt trụi…
“Để cho ta! Các ngươi tập trung ám sát nhân loại kia!”
Rốt cuộc, một tên Biên Bức thân thể to lớn xuất hiện, tu vi Ngũ giai Trung Kỳ mãnh liệt mà ra, Phong hệ Linh Lực cuồn cuộn xuất hiện, quấn lấy Hỏa Phượng Hoàng…
Kẻ này chính thủ lĩnh của đám sát thủ Biên Bức này, có tên Bức Tường…
Hỏa Phượng Hoàng bị quấy rối gầm lên một tiếng, vươn cao đôi cánh hỏa diễm lao đến Bức Tường, điên cuồng truy kích…
Bức Tường cũng khôn lanh vô cùng, vừa đánh vừa chạy, câu kéo thời gian…
Mà có thủ lĩnh ngăn chặn Hỏa Phượng Hoàng, một đám Biên Bức rốt cuộc rãnh rỗi, liên tục núp trong bóng tối, thỉnh thoảng hướng Lạc Nam đâm ra một đao…
“Hự!” Rốt cuộc Lạc Nam bị hai đao đâm trúng, bất quá thân thể hắn mạnh mẽ vô cùng, chảy một ít máu tươi, đánh bật hai thanh đao nhọn ra ngoài, Mộc Hình Quyền đấm ra hai phát…
Phốc…
Hai cái đầu dơi nổ tung, hai con Tứ giai Biên Bức bị Lạc Nam giết chết…
“Còn chúng ta đây! Chết đi!”
Lại vài chục tên Hỏa Hầu điên cuồng lao vào, trên tay toàn bộ là Huyền Cấp Pháp Khí dạng búa, hướng về Lạc Nam liên tục đập xuống…
“Cút hết cho ta!” Lạc Nam gầm lên:
“Thiên Đế Đệ Nhất Biến - Thiên Hạ Vô Song”
Mái tóc một lần nữa dài ra trở thành màu vàng rực, khí thế áp bách tỏa ra bốn phía một cách điên cuồng…
Lần này người cảm nhận rõ nhất trạng thái của Lạc Nam là Diễm Nguyệt Kỳ, trái tim đập mạnh thình thịt, trong lòng thầm hỏi nam nhân này tại sao lại có một mặt bá đa͙σ như vậy?…
Thật ra trước đó tu vi của Diễm Nguyệt Kỳ còn mạnh mẽ, khí thế này không ảnh hưởng quá nhiều nên nàng không để ý, hiện tại thì khác, đang trong tình trạng trọng thương nên bị Thiên Hạ Vô Song ảnh hưởng rất lớn đến nàng…
Mà đám Hỏa Hầu và Địa Lang đột nhiên bị ảnh hưởng, ánh mắt lóe lên một tia sợ hãi…
Thậm chí có những tên tu vi kém Tứ giai sơ kỳ chịu không nổi áp lực, cảm thấy bản thân chúng nó đang đối diện với một vị Thiên Đế cao cao tại thượng, cấp tốc hướng Lạc Nam quỳ xuống cúi đầu…
Phụp phụp phụp…
Hàng loạt yêu thú Tứ giai sơ kỳ quỳ xuống giữa không trung, cảnh tượng hào hùng đến cực điểm…
Tứ giai Trung Kỳ miễn cưỡng bảo trì thân thể đứng vững, bất quá vẫn cảm thấy sợ hãi…
“Đứng lên cho ta!” Hầu Lĩnh, Lang Thống và Bức Tường rống to một tiếng hết sức đỏ mắt, gương mặt đỏ ngầu tràn đầy khuất nhục…
Đội quân trong tay mình vậy mà quỳ trước một nhân loại, chúng nó sao có thể chịu được?
XOẸT…
Cùng lúc đó, một mũi tên hừng hực liệt hỏa phá không mà bay, mục tiêu nhắm tới là đầu của Lạc Nam…
“Hừ!”
Lạc Nam hừ một tiếng, ném ra Hỏa Đạn tiêu hủy mũi tên, hướng về không trung nhìn đến…
Không biết từ bao giờ, Hầu Tuấn lại quay về, tay cầm cung tên hừng hực hỏa diễm, không ngừng công kích Lạc Nam…
“Ăn một Đinh Ba của lão tử!” Hầu Tú bất thình lình xuất hiện trong đám Địa Lang, hướng về mai rùa của Mộc Quy đập mạnh…
ẦM…
Mộc Quy bị đẩy lùi, đám Địa Lang nhân cơ hội nhảy vọt mà qua, nhắm đến Diễm Nguyệt Kỳ trên lưng Lạc Nam cắn xé…
Lạc Nam gương mặt biến đổi, cấp tốc xoay người đấm ra vài quyền…
Vài con Địa Lang bị đánh chết, nhưng số lượng chúng nó một lần nữa chiếm ưu thế, nhào đến cắn xé lồng ngực hắn…
Bạch Ma Chiến Bào lấp lóe, thành công phòng ngự sau vài đòn tấn công, nhưng lực trùng kích vẫn quá lớn khiến lòng ngực Lạc Nam như bị đại chùy gõ mạnh…
Phụt…
Một ngụm máu tươi phun ra, Lạc Nam nhận thấy lại có lượng lớn Hỏa Hầu lao đến tấn công Diễm Nguyệt Kỳ, một lần nữa nhanh nhẹn xoay người…
Dùng toàn bộ lực lượng đá mạnh vài cước…
Nhân cơ hội ngắn ngũi đó, Hợp Linh Chưởng cấp tốc hình thành…
Nhìn bầy Địa Lang và Hầu Tú dữ tợn lao tới, hắn cười gằn một tiếng, chưởng mạnh mà ra…
Hầu Tú có kinh nghiệm đối đầu cùng Hợp Linh Chưởng, khôn lanh chạy trốn từ trước…
“Không thể!” Lang Thống chưa kịp định thần gầm lên một tiếng thê lương thảm thiết…
Chỉ thấy tia sáng Linh Lực ba màu phá không mà ra, trên đường bay đã chôn vùi vô số Địa Lang chiến sĩ…
Chỉ một chưởng của Lạc Nam, số lượng Địa Lang chiến sĩ chết đến vài trăm tên, tất cả đều tan thành tro bụi, tổn thất nặng nề…
“Ta muốn giết ngươi aaaaaaaa!” Lang Thống đổ ngầu cả hai mắt ngửa đầu lên trời rít gào…
“Nguy hiểm!” Âm thanh hoảng hốt của Diễm Nguyệt Kỳ cất lên…
ẦM
Chưa kịp tiếp tục ngưng tụ Hợp Linh Chưởng, hàng chục cây búa nóng rực do bầy Hỏa Hầu đập lên đầu Lạc Nam…
Lạc Nam phẫn nộ gầm lên một tiếng, Hỏa Linh Đạn phá không mà bay, xuyên thủng từng trái tim của đám Hỏa Hầu vừa đánh lén, Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn điên cuồng nuốt chửng Linh Hồn bọn chúng…
XOẸT…
Hầu Tuấn lại bắn tên, Lạc Nam thi triển tốc biến né tránh…
Vừa né tránh mũi tên thành công, ba thanh dao nhọn sắc bén từ bóng đêm xuất hiện, mục tiêu là cổ hắn…
Đồng thời, ba thanh dao nhọn khác lại xuất hiện sau lưng, mục tiêu là thân thể nõn nà của Diễm Nguyệt Kỳ…
Lạc Nam lúc này chỉ có thể chọn một trong hai, một là bảo vệ mình, hai là bảo vệ nữ nhân trên lưng mình…
Không có quá nhiều do dự, Lạc Nam quay phắt ra sau lưng, Dị Hỏa bao phủ nắm tay, Linh Quyền triển khai, đấm mạnh vào ba con Biên Bức vừa đánh lén…
AAAAAA
Ba âm thanh thê lương thảm thiết vang lên, chúng nó bị thiêu thành cặn bã…
Mà lúc này, trước ánh mắt trợn tròn đầy phẫn nộ của Diễm Nguyệt Kỳ, ba thanh dao nhọn còn lại đã đâm vào thân thể Lạc Nam…
Lần ra tay này, là ba con Biên Bức có tu vi Ngũ giai sơ kỳ, rốt cuộc xuyên thủng Tam Chuyển Thể Tu của hắn…
Máu huyết chảy dài… Mặt đất thi thể chất đống…Thảm liệt đến cực điểm…