Con Dâu Cả Không Bằng Vợ

Chương 73: Mùa thu năm đó ( chuyện về Ôn Noãn và em gái của nam chính)

Trước Sau

break

 

Bầu không khí của mùa thu luôn đìu hiu, luôn không có chút sinh khí nào khiến người ta cảm thấy phiền muộn vô cớ.

Bước chân Ôn Noãn trên đại lộ Ngô Đồng nổi tiếng này, bước trên những tán lá vàng, cảm giác có chút xuân đau thu buồn.

“Bạn học, cúc áo của cậu rơi ra rồi.” Ôn Noãn nghe thấy sau lưng có giọng nói rất dịu dàng của một cô gái.

Quay lại thì thấy một khuôn mặt tròn trịa, hồng hào và xinh xắn, đúng là một cô đồng hương vô cùng xinh đẹp và đáng yêu.

Ôn Noãn nhìn áo khoác trên người, quả nhiên bị mất một cái cúc áo.

Cô cảm ơn nhận lấy nó.

Hai cô gái đồng hương nơi đất khách quê người gặp nhau bắt đầu nói chuyện.

Hóa ra cô ấy tên là Hồng Văn Tĩnh, cô ấy đến đây nghỉ lễ, nhìn cách ăn mặc và cách nói chuyện của cô ấy, rõ ràng cô ấy là xuất thân bạch phú mỹ, làm sao cô ấy có thể giống cô, một sinh viên nghèo vừa học vừa làm. một chiếc áo khoác rẻ tiền có thể đứt cúc.

Ôn Noãn không muốn nói chuyện tiếp nữa, cô đã thấy quá nhiều cô gái giàu có hoặc tỏ ra kiêu ngạo hoặc trong ngoài bất nhất, giả vờ tốt bụng.

Nhưng Hồng Văn Tĩnh có vẻ rất vui khi gặp được một cô bạn cùng tuổi, cô ấy không quan tâm đến sự thờ ơ của cô, thậm chí còn rất nhiệt tình mời cô đi ăn tối.

Ôn Noãn cực kỳ bực bội, quả nhiên cô đoán đúng, đạo đức giả làm ra vẻ, lợi dụng cô nghèo để thể hiện lương tâm giàu có của mình.

Cô gật đầu đồng ý như để trả thù, hơn nữa đưa cô ấy đến một nhà hàng đắt đỏ nổi danh bậc nhất, cô gọi rất nhiều món ăn xa hoa đắt đỏ.

Trong suốt quá trình, Hồng Văn Tĩnh đều thuận theo, cô ấy vẫn sôi nổi nói chuyện với cô.

Một bàn đồ ăn đương nhiên không thể ăn được, Ôn Noãn không nghĩ tới nàng sảng khoái hoàn thành đơn đặt hàng, đóng gói các món ăn còn lại vào xe, không trách móc cũng không tức giận, cũng không đưa hộp đóng gói cho cô để chế giễu cô, mà mang chúng về nhà để ăn.

Ôn Noãn không nhịn được hỏi cô: "Tôi gọi nhiều như vậy, căn bản ăn không hết, cô không tức giận à? Cô không quan tâm đến mấy chục nghìn tệ tiền cơm, lại không nỡ vứt những thức ăn thừa này sao? "

Hồng Văn Tĩnh cười nói: "Tại sao tôi lại tức giận? Đã nói là mời khách, bạn có thể gọi bất cứ thứ gì bạn muốn. Tôi gói lại vì những món này không ăn thực sự rất lãng phí. Anh trai tôi biết anh ấy sẽ nói tôi. Anh tôi đã dạy tôi không được lãng phí thức ăn từ khi còn nhỏ. Ai, bạn không cần phải để trong lòng. Nếu bạn ăn vui vẻ, tôi cũng rất vui. Tôi thường gói. Dù bạn chỉ gọi một món ăn, nếu còn thừa, tôi cũng sẽ gói lại. Lại nói, món ăn ở nhà hàng này khá ngon, tôi muốn mang về nhà ăn dần, haha. Cảm ơn bạn đã giới thiệu cho tôi một nhà hàng tốt như vậy. "

Ôn Noãn chưa bao giờ gặp một cô gái giàu có như vậy, cô ấy giàu có và hào phóng, nhưng cô ấy không lãng phí hoặc áp bức người khác với thân phận của mình. Trong mắt cô ấy, cô ấy là một người bạn mới quen.

Ôn Noãn thu những góc cạnh trên người mình, và bắt đầu trò chuyện với cô một cách nghiêm túc.

Kỳ nghỉ ngắn ngày, Hồng Văn Tĩnh rất nhanh trở về Trung Quốc, trước khi trở về Trung Quốc còn đặc biệt tặng cô một chiếc áo khoác đắt tiền, Ôn Noãn chưa bao giờ nhận được món quà đắt tiền như vậy.

Phú nhị đại mà cô biết trước đây thỉnh thoảng mua một thứ gì đó cho những người bạn nghèo của mình, nhưng cũng ý tứ, chứ không có khả năng động một tí là tặng áo khoác mấy trăm nghìn.

Ôn Noãn từ chối không nhận, chiếc áo này còn đắt hơn cả tiền học của cô.

Tuy nhiên, Hồng Văn Tĩnh lại lặng lẽ gửi thư cho cô khi cô trở về Trung Quốc.

Dù đã trở về Trung Quốc nhưng cả hai vẫn thường xuyên liên lạc.

Khi Ôn Noãn đang học năm thứ ba, cô bị ốm nặng cần tiền gấp, nói với bạn trai không những không giúp được gì mà còn ngay lập tức chia tay, tìm tình nhân.

Khi Hồng Văn Tĩnh không thể liên lạc được với cô trong một thời gian dài, cô ấy trực tiếp đi máy bay chạy tới, biết cô bị ốm và phải nhập viện, không nói hai lời liền thanh toán tiền thuốc men, một mực ở bên cạnh cô đến khi cô lành bệnh xuất viện, còn tìm người đem tên cặn bã ngoại tình đánh cho một trận, Ôn Noãn nhìn thấy một mặt khác của cô.

Tuy nhiên, cô cũng không vì chuyện này mà xa lánh cô ấy, mà cảm thấy cô ấy nhỏ nhắn xinh xắn dễ thương như thế đáng giá dựa vào, điều này khiến cô cảm thấy an tâm.

Hồng Văn Tĩnh hoãn việc trở về Trung Quốc, thuê nhà ở và chăm sóc cô bệnh nặng mới khỏi. Cô áy náy mình nợ cô ấy một số tiền lớn bán mình cũng không đủ trả.

Hồng Văn Tĩnh cười nói: "Vậy thì hãy bán thân cho tôi."

Ôn Noãn mặt đỏ bừng, có chút lúng túng.

Hồng Văn Tĩnh lại cười ha ha nói cô ấy đang nói đùa với cô.

Trái tim Ôn Noãn là lạ, nhất thời không nói ra được cảm giác của trái tim mình.

Cô đã bình phục Hồng Văn Tĩnh trở về Trung Quốc.

Trong kỳ nghỉ hè, Ôn Noãn quyết định về Trung Quốc tìm cô ấy, một thời gian không gặp, cô đã hiểu rõ ràng sâu sắc tâm ý thật của mình, không cần biết những gì Hồng Văn Tĩnh nói hôm đó là thật hay giả, cô đều cho là thật. Cô có một tình cảm khác thường với cô gái hiền lành và tốt bụng này.

Tuy nhiên, cô chưa kịp tìm thì đã thấy tin tức trên một trang web trong nước khiến cô đau thấu tim gan và suýt ngất xỉu.

Đó là một tin tức trong mục giải trí, nói nữ minh tinh Đinh Thanh đã gặp nạn khi đi bơi ở bãi biển vào ngày hôm kia, tuy không gặp nguy hiểm gì nhưng em chồng của cô đã không may qua đời.

Trong toàn bộ tin tức, Đinh Thanh là nhân vật chính, Hồng Văn Tĩnh chỉ là một vai phụ.

Tuy nhiên, Ôn Noãn cảm thấy rằng nhân vật chính quan trọng nhất trong cuộc đời mình đã không còn nữa.

Cô hung hăng nhìn chằm chằm ảnh Đinh Thanh, hận ý trong mắt có thể bắn xuyên qua màn hình máy tính.

Đinh Thanh, cô nhớ kỹ.

break
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc