Cô bị giá rét làm tỉnh, không biết nơi cô đang chui rúc là chỗ nào, sau lưng là vách tường lạnh buốt, cô cố ép chính mình chịu đựng cơn đau đầu kịch liệt để mở mắt ra, lại phát hiện mình đang đứng ở một góc đường tối đen, ngay cả đèn đường cũng không có, vô cùng nguy hiểm. Bách Hợp chống tay lên vách tường để đứng lên, quyết định mặc kệ mọi chuyện là thế nào, phải đi khỏi chỗ này rồi tính.
Tối lửa tắt đèn, lúc này cô chẳng có võ công gì, dù muốn tiếp thu nội dung câu chuyện cũng phải chờ khi nào đến một nơi an toàn mới được, chân cô đi giày cao gót nhọn, mái tóc rối tung, cô đưa tay lên vuốt, cảm thấy tóc khô cứng, trên người mặc một chiếc áo trắng có thắt lưng, bên dưới là váy cực ngắn, lúc đứng dậy suýt nữa lộ cả quần chữ T, có lẽ do nguyên chủ ngồi xổm ở đây quá lâu nên lúc cô đứng dậy cũng phải nghiêng ngả vài cài, hai chân tê cứng đến nỗi mỗi bước đi giống như giẫm lên đinh vậy.
Bách Hợp vịn lên vách tường, nhanh chóng quen với bóng tối, lần mò đi tới đầu phố, ước chừng 10 phút đồng hồ sau thì cô thấy ánh sáng của đèn neon, người đến người đi không dứt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Cô vừa đi khỏi, một gã ăn mày đầu bù tóc rối, cả người hôi hám liền đi tới góc đường này, nhìn qua rồi nằm xuống, trong không khí còn thoang thoảng mùi nước hoa, hắn ngửi một cái, nuốt nước bọt.
Tuy ngồi bên ngoài trung tâm thương mại ngẩn người có vẻ rất mất mặt, nhưng lúc này đã hơn 7 giờ, vì đang là mùa đông, không khí bên ngoài vô cùng thấp, từng trận gió lạnh thổi tới làm cô run cầm cập. May mà có khí nóng bên trong thổi ra nên cô mới dễ chịu hơn một chút, lúc này có nhiều người, Bạch Hợp không sợ xảy ra chuyện gì, liền nhắm mắt tập trung tiếp thu nội dung câu chuyện.
Ước chừng hai tiếng sau, người qua lại đã ít hơn lúc trước, Bách Hợp mở mắt ra, vừa mở mắt một cái đã không nhịn được day trán.
Lần này cô trở thành một cô gái họ Lâm, tên là Bách Hợp, năm nay vừa đúng 19 tuổi, tại thành phố phồn hoa này, Lâm gia cũng coi như gia đình giàu có, có tiếng tăm, mà cô lại là con gái duy nhất của vợ chồng nhà họ Lâm. Có điều vào năm Bách Hợp 6 tuổi, vô tình quen biết một cậu bé lớn hơn cô ba tuổi, lai lịch địa vị vô cùng cao quý, cuộc sống của Lâm Bách Hợp cứ thế thay đổi.
Từ nhỏ, Lâm Bách Hợp ngây thơ đáng yêu, tuy xuất thân giàu có nhưng tính cách khôn khéo, biết quan tâm mọi người, một lần nhà họ Lâm đi bàn chuyện làn ăm, vô ý quen biết với Bùi gia, gia tộc có thể coi như hoàng thất, khi đó Bùi gia có thiên tài Bùi Tuấn, được người lớn trong nhà vô cùng yêu thương, theo lý mà nói thì dù hai nhà có hợp tác làm ăn nhưng Lâm gia chỉ là một trong những nhà giàu tầm thường, vốn không có tư cách kết bạn với Bùi gia. Khoảng hai năm trước, cha mẹ Bùi Tuấn và cậu bé cùng nhau ra nước ngoài, không may gặp tại nạn xe, cha mẹ vì cứu cậu mà chết.
Từ đó về sau, vị thái tử của Bùi gia liền mắc chứng tự bế, cậu không còn hay nói chuyện, hay cười như trước kia, bắt đầu trở nên trầm mặc, không để ý tới người xung quanh, còn có mấy lần suýt nữa tự làm bản thân bị thương, Bùi gia tìm vô số bác sĩ tâm lý nổi tiếng từ nước ngoài về chữa bệnh cho cậu bé nhưng vẫn không có hiệu quả. Bùi gia không có cách nào chữa bệnh cho Bùi Tuấn, mãi tới khi Lâm Bách Hợp xuất hiện, vị thái tử Bùi gia mới dần dần mở lòng vì cô.
Hai đứa bé vô tình biết nhau, Bùi Tuấn lại tình nguyện nói chuyện với Lâm Bách Hợp, đối với Bùi gia mà nói đây là tin tức rất tốt, tuổi của Bùi lão thái gia đã cao, ông chỉ có một đứa cháu trai, vẫn muốn sau này giao sự nghiệp khổng lồ của gia đình vào tay cậu, nhưng nếu Bùi Tuấn vẫn tiếp tục khuynh hướng tự khép mình thì chắc chắn cậu không có tư cách đứng đầu Bùi gia, sản nghiệp là do tổ tông truyền lại, đương nhiên là Bùi lão thái gia không muốn giao vào tay người khác, bây giờ phát hiện ra việc chữa trị cho cháu mình vốn dĩ đã tuyệt vọng nhưng nay nó lại mở miệng một lần nữa, trong lòng vui mừng vô cùng.
Ông tới gặp cha mẹ Lâm Bách Hợp, thương lượng với bọn họ đón Lâm Bách Hợp đến Bùi gia, từ đó về sau quả nhiên là Bùi Tuấn tình nguyện nói chuyện với cô bé, tuy rằng tình trạng không phát triển đến mức rất tốt, nhưng cậu đã vì Lâm Bách Hợp mà mở rộng lòng mình, cậu vì cô nên đã bắt đầu học một số thứ mà Bùi lão thái gia nói là con trai cần phải học. Hai người là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, Lâm Bách Hợp vốn đáng yêu ngây thơ chợt phát hiện ra rằng trong mắt ai mình cũng đã trở thành bạn gái của Bùi Tuấn, trong lòng cô bé dần cảm thấy khó chịu.
Lâm Bách Hợp thông cảm cho Bùi Tuấn, hai người lớn lên cùng nhau, nếu nói không có cảm tình thì đương nhiên là không phải, nhưng cô không thích cảm giác bị vứt bỏ này, dường như vì nhà họ Lâm, cha mẹ đã bán cô cho Bùi gia, hơn nữa Bùi Tuấn vì mắc chứng tự bế nên rất ngang ngược, hễ thấy Lâm Bách Hợp thì nhất định phải ôm cô vào trong ngực, một khắc cũng không chịu buông ra, nếu không phải Bùi lão thái gia từng dỗ cậu học một số thứ, nói rằng dùng để bảo vệ Lâm Bách Hợp thì cậu sẽ không để Lâm Bách Hợp rời khỏi mắt mình nửa bước.
Tình trạng ấy khiến cô dường như trở thành tình nhân của Bùi Tuấn vậy, Lâm Bách Hợp cảm thấy ngạt thở.
Vốn dĩ Lâm Bách Hợp đang ở vào tuổi nổi loạn, cô từng nói với cha mẹ rằng muốn tách khỏi Bùi Tuấn một thời gian, cha Lâm trách mắng cô không tiếc lời, bởi vì có sự hỗ trợ của Bùi gia, công ty Lâm gia vốn chỉ là một công ty nhỏ nay đã trở thành công ty có tiếng tăm ở Hoa Hạ, làm sao ông ta có thể cho phép con gái mình gây chuyện được.
Tự bế chứng con cưng (nhị)
Bị cha mẹ phản đối khiến Lâm Bách Hợp chán nản, Bùi Tuấn cũng không phải một đối tượng thích hợp để nói chuyện yêu đương, so với người bình thường mà nói thì chẳng qua là thỉnh thoảng cậu sẽ nói với cô hai câu, cậu sẽ không dỗ dành cô, không an ủi cô lúc cô buồn bã, càng không biết làm vài chuyện lãng mạn để cô vui vẻ. Lâm Bách Hợp vẫn còn là một thiếu nữ mười mấy tuổi chứ không phải một người mấy chục tuổi nhìn thấu sự đời. Ai cũng nói rằng Bùi Tuấn đối xử rất tốt với cô, tại cô không biết trân trọng, nhưng không ai nghĩ rằng mỗi khi cô trở về Bùi gia, không chỉ phải đối mặt với những người xa lạ mà còn phải đối mặt với Bùi Tuấn có vấn đề tâm lý, trong lòng cô khó chịu thế nào.
Cô bắt đầu chống đối, ra ngoài quen biết nhiều bạn bè, không chịu về nhà, trong mắt mọi người lại vô cùng để ý chuyện Bùi Tuấn chưa từng đi tìm cô, lúc cô không có mặt, cậu luôn luôn chỉ chơi ghép hình, rất tỉnh táo. Càng ngày Lâm Bách Hợp càng hận cha mẹ, cũng hận Bùi gia, hành động của cô làm người Bùi gia khó chịu, cha mẹ cũng cảnh cáo cô, nhưng không ai hiểu được cô thiếu nữ mười mấy tuổi suy nghĩ gì.
Mãi tới trước sinh nhật 19 tuổi, cô lại muốn cãi nhau với Bùi Tuấn, nhưng chỉ nhận được ánh mắt lạnh lùng đầy nghi ngờ của cậu và căn phòng yên tĩnh, Lâm Bách Hợp chạy ra khỏi Bùi gia, bởi vì những hành động lúc trước của cô đã làm Bùi lão gia vô cùng tức giận nên ông không bảo người ngăn cô lại, cô đi tới ngã tư đường, không may bị một gã ăn mày ẩn mình trong góc tối âm u cưỡng bức.
Gặp phải đả kích như thế, Lâm Bách Hợp vô cùng hoảng sợ, lúc cô trở lại Bùi gia, Bũi lão thái gia đã biết việc này, chút nhẫn nại cuối cùng dành cho cô đã không còn, lập tức đuổi cô ra khỏi Bùi gia. Cô tưởng rằng mình đã có lại được tự do, trở về Lâm gia thì lại phải đối mặt với vẻ khó chịu của cha mẹ, vốn dĩ bảo bối duy nhất có thể gả cho thái tử Bùi gia nhưng lại bị một gã ăn mày làm nhơ bẩn, cha Lâm vô cùng tức giận, thấy đứa con gái này rất không thuận mắt. Việc làm ăn lại không có sự trợ giúp của Bùi gia. Lâm gia vốn dựa vào Bùi gia mới phất lên được, cha Lâm liền tự mình đưa con gái quay lại Bùi gia mấy lần, nhưng không chỉ Bùi lão thái gia, ngay cả Bùi Tuấn cũng chẳng thấy mặt đâu.
Từ đó về sau, quan hệ giữa cha Lâm và mẹ Lâm càng căng thẳng. Mẹ Lâm oán trách con gái suốt ngày, nói rằng cô không biết xấu hổ, hại bà rơi vào nông nỗi này, cả ngày không đánh thì mắng. Về sau, cha Lâm dứt khoát đón luôn đứa con gái riêng ở bên ngoài về nhà, trước kia vì Lâm Bách Hợp còn hữu dụng với ông ta nên ông ta chưa từng nghĩ sẽ đưa đứa con riêng về, nhưng hiện giờ Lâm Bách Hợp chẳng còn tác dụng gì nữa, đương nhiên ông ta phải tính toán kiểu khác.
Ông ta không muốn buông tay với Bùi gia, bởi vậy tìm mọi cách cầu xin Bùi lão thái gia, đưa Lâm Thiên Ngữ vốn nhỏ hơn Bách Hợp nửa tuổi vào Bùi gia. Cô gái này dịu dàng khôn khéo, rất nhanh chóng đã được mọi người trong Bùi gia yêu thích, so với Lâm Bách Hợp điêu ngoa tùy hứng, càng lớn càng không biết lý lẽ thì Lâm Thiên Ngữ sẽ không bao giờ làm tổn thương cậu chủ nhà bọn họ, vậy nên trên dưới Bùi gia đều thích Lâm Thiên Ngữ hơn.
Khi Lâm Thiên Ngữ có công dụng thì cha Lâm sẽ càng cảm thấy Lâm Bách Hợp đã làm mất mặt mình, rất không thuận mắt. Thân thể cô đã không sạch sẽ, cho dù gả cô cho người khác cũng không có ích lợi gì, vậy nên cô bị gả một cách tùy tiện cho một gã nhà giàu mới nổi. Lâm Bách Hợp không thể chịu nổi kích thích từ cha mẹ, lại thêm chuyện Bùi Tuấn lấy người khác, liền tự sát.
Cô đã mắc bệnh trầm cảm từ trước, chẳng qua luôn cố chịu đựng. Lâm Bách Hợp và Bùi Tuấn là thanh mai trúc mã, làm sao có thể không có chút tình cảm nào? Thật ra cô đã biết từ lâu rằng Bùi Tuấn sẽ là chồng cô, là chỗ dựa cả đời của cô, chỉ vì cô không thích cha mẹ bắt ép mình phải lấy chồng, dường như coi mình là thứ công cụ có thể đổi lấy khối tài sản khổng lồ, cô cũng hy vọng mình có thể trải qua cuộc tình bình thường với Bùi Tuấn. Không có sự im lặng, không lạnh lùng, thậm chí chỉ hy vọng thỉnh thoảng Bùi Tuấn có thể dỗ dành cô một chút, đừng coi thường cô như trước mà thôi.
Trải qua thời gian dài chịu đựng chứng trầm cảm, lại không có ai biết việc này, mọi người chỉ nhìn thấy mỗi Bùi Tuấn là thái tử của Bùi gia. Cậu bị tự bế, nhưng thân phận của cậu không như người bình thường, vì thế ai cũng nhường nhịn cậu là đương nhiên, còn tâm trạng Lâm Bách Hợp trở nên tồi tệ thì chẳng có ai quan tâm. Sau này Lâm Thiên Ngữ đắc thế nên mẹ Lâm nhục mạ Lâm Bách Hợp cả ngày, nói cô tự gây chuyện còn làm hại cả bà, mẹ mình oán hận trách móc, lại thêm việc Lâm Thiên Ngữ hả hê nói một câu với Lâm Bách Hợp, lập tức khiến cọng rơm cứu mạng cuối cùng của cô sụp đổ, bệnh của cô trở nên nghiêm trọng, vài lần tìm tới cái chết, cuối cùng cũng thành công.