"Cha..."
Vừa mới nói ra từ đầu tiên, cô đã bị giam trụ lại.
Hắn hôn lên môi của cô, giống như gặp lại người mình yêu. Vừa vội vàng lại say đắm, tinh tế miêu tả hình dáng của đôi môi hồng phấn sau đó khớp hàm mạnh mẽ mở ra, không chút kiêng nể gì, đầu lưỡi linh hoạt nhanh chóng chui vào khoang miệng đoạt lấy lãnh thổ thuộc về mình.
Ngụy ŧıểυ Ngư bất lực nắm chặt lấy cổ áo của người đàn ông.
Mùi rượu còn lưu lại thoang thoảng khiến suy nghĩ con người trở nên mơ hồ.
Tại sao sự việc lại tiến triển đến mức độ này? Ngụy ŧıểυ Ngư nghĩ trăm lần cũng không ra nhưng người đàn ông cũng không cho cô nhiều thời gian để suy nghĩ.
"Ưm... A."
Thiếu nữ đang giãy giụa trong tình trạng thiếu dưỡng khí, miệng lớn của Mạnh Dịch Dương cuối cùng cũng buông lỏng rời khỏi cái miệng nhỏ ngọt ngào của cô.
Cánh môi màu hồng nhạt vì bị chà đạp mà vừa hồng vừa sưng lên, nước bọt chưa kịp nuốt chảy xuống khoé môi của cô rất nhanh đã bị Mạnh Dịch Dương liếʍ sạch sẽ.
Hành động ái muội này khiến cho Ngụy ŧıểυ Ngư ngại ngùng nhắm mắt lại.
Nhưng rất nhanh cô đã phát hiện, chuyện làm cô càng thẹn hơn vẫn còn ở phía sau.
Cảm giác được sự lạnh lẽo kí©ɧ ŧɧí©ɧ lên làn da ở trước ngực, Ngụy ŧıểυ Ngư nổi da gà, cô đột nhiên mở to mắt.
"Không được!"
Đôi tay có ý đồ chống lại đã bị người đàn ông khống chế được, lôi kéo một trận, ngược lại khiến ngực của cô ưỡn lên, tư thế chủ động cầu hoan ái.
"Không cần... Cha bình tĩnh một chút... Mạnh, Mạnh Dịch Dương... Không cần như vậy... A..."
Nhìn khuôn mặt dưới thân bị hôn đến ửng đỏ, da thịt mỏng mềm giống như quả đào mọng nước, bộ dạng trong trắng hồng hào này, làm sao người đàn ông có thể nhẫn nhịn được? Chỉ có thể tự cởi nút áo ra.
Một nút, hai nút, ba nút... Sau đó người đàn ông ngại phiền toái, hắn dứt khoát kéo áo ra.
Cơ thể ngọc không có thời gian rảnh rỗi, ngay lập tức đã loã lồ trước đôi mắt đen nhuốm màu đỏ tươi vì du͙© vọиɠ.
Quá xinh đẹp, như là một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc rất tinh tế.
Đặc biệt là cặp vυ" tròn trịa được bao bọc trong áo ngực màu da kia.
Ngụy ŧıểυ Ngư nhìn khá gầy, nhưng thật ra dáng người vô cùng đẹp, nơi nên gầy thì gầy, nơi có thịt thì có thịt, đặc biệt là cặp vυ" lớn cùng cái mông đầy đặn. Những bộ quần áo bình thường khi mặc trên người cô cũng có ý vị rất khác.
Đây cũng là lý do vì sao Ngụy ŧıểυ Ngư luôn mua những bộ quần áo đắt nhất.
Ánh mắt da^ʍ đãиɠ của hắn nhìn chằm chằm cô, làm cho cô không thoải mái chút nào.
Nhưng cô không thể tưởng tượng được, chỗ mà bình thường mình bảo hộ rất cẩn thận lúc này lại bị người đàn ông như là bố của mình nhìn chằm chằm.
Nếu hiện tại sàn nhà có một cái lỗ, Ngụy ŧıểυ Ngư sẽ không chút do dự mà vùi vào trong đó.
Tuy rằng là cô gái không phải không hiểu gì, những gì nên biết cô đều đã biết. Nhưng những tri thức mà cô học được ở sách giáo khoa so với người đàn ông đang thực hành này, kết quả đúng là khác xa.
Ở điểm này, hiện tại Ngụy ŧıểυ Ngư vẫn chưa biết.
Trong ánh mắt của cô gái tràn ngập sự cầu khẩn, Mạch Dịch Dương vẫn như cũ.
Vì không có áo ngực trói buộc nên cặp ngực ngay lập tức nhảy ra.
Nhìn giống như hai con thỏ.
"Không được đâu... Không thể như vậy... Đừng mà... Ưm a... Mạnh Dịch Dương, ô..."
Giờ phút này, Ngụy ŧıểυ Ngư không thể gọi Mạnh Dịch Dương như bình thường được. Hai người đang triền miên giao hợp ở trên giường, người đàn ông giống như con sói bị bỏ đói lâu ngày, trong nháy mắt há miệng cắn mạnh vào vυ" của của Nguỵ ŧıểυ Ngư.
Cô nhịn không được khóc thành tiếng.
Lỗ nhỏ ở nơi tư mật giữa hai chân dường như có cái gì đó chảy ra.
Ẩm ướt dính dính làm cô rất khó chịu.
"Ô... Chỗ đó.... Không được... Ưm, ưm..."
Tiếng rêи ɾỉ uyển chuyển giống như xuân dược kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
"Đừng hút mà, ô, thật kì lạ... Ưm... A."
Đầu vυ" trở thành món đồ chơi của người đàn ông, đầu lưỡi hắn liếʍ qua liếʍ lại vừa hút lại vừa mυ"ŧ, thỉnh thoảng phát ra những âm thanh tấm tắc. Ngay cả cái lỗ nhỏ ẩn mình trong giữa ao cũng không thể thoát khỏi, bị những chiếc răng cứng rắn liên tục mài giũa.
"Ưm..."
Cơ thể mềm thành nước, đầu óc rơi vào trạng thái mơ màng, cô gái không hề có kinh nghiệm trong chuyện này chỉ có thể ngửa đầu lên, bị động nhận lấy tình từng đợt sóng xa lạ.
Hết đợt này đến đợt khác, dường như không bao giờ ngừng lại.
"Không cần."
Hai chân của cô khép chặt lại, kẹp lấy bàn tay to lớn của người đàn ông.
Mạnh Dịch Dương ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cô.
Đôi mắt đào hoa thường ngày nhìn đa tình nhưng lộ ra một chút xa cách lúc này lại mờ mịt, có vài phần dịu dàng hiếm thấy làm Ngụy ŧıểυ Ngư có cảm giác như mình bị khoá vào bên trong, vô cùng kì lạ.
Cô biết làm như vậy là không đúng.
Cô biết mình nên phải kháng lại.
Nhưng mà...
"Ngoan." Mạnh Dịch Dương nói rất chậm, âm cuối kéo dài ra, phá lệ câu người. "Buông ra."
Không thể nào.
Như vậy là không đúng.
Thậm chí Ngụy ŧıểυ Ngư cảm thấy, Mạch Dịch Dương làm ra cái hành động khác người như vậy với cô có phải vì hắn nghĩ tới người phụ nữ đó hay không, giống như vậy... Cái người mà đã rời bỏ hắn, gả cho bố của hắn, trở thành "Mẹ kế."