Ôn Thư cúi mắt nhìn vệt dịch trắng còn sót lại ở góc gạch nền chưa được xả sạch. Cô vừa nghe rất rõ ràng.
Lục Tễ đã tự sướиɠ trong phòng tắm, còn gọi tên cô.
Mọi chuyện thuận lợi hơn cô tưởng, thậm chí cô còn chưa cần quyến rũ nhiều mà Lục Tễ đã cắn câu rồi.
Hôm nay Ôn Thư có tiết học sớm, cô vội vàng vệ sinh cá nhân rồi trang điểm nhẹ nhàng, chuẩn bị ra ngoài.
Lục Tễ vẫn ngồi trên ghế sofa, ánh mắt lén lút liếc nhìn cô.
“Anh không đi học à?” Ôn Thư khách sáo hỏi.
Lục Tễ lại giật mình như bị dọa, trợn tròn mắt nhìn sang: “Tôi… tôi sáng nay không có tiết.”
Ôn Thư hiểu ý mỉm cười, cúi người xuống tủ giày lấy giày.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài ôm sát màu đen xẻ tà, áo là màu xanh Klein, mái tóc dài hơi xoăn buông xõa tự nhiên.
Khi cô cúi người, đường xẻ bên hông váy hé mở, để lộ đôi chân dài thon trắng nõn ẩn hiện.
Ánh mắt Lục Tễ vừa chạm vào là đã không thể rời đi. Chiếc váy ôm sát tôn lên đường cong cơ thể của Ôn Thư càng rõ nét: vòng eo thon gọn đến mức có thể ôm gọn bằng một tay, vòng mông đầy đặn căng tròn...
“Vậy tôi đi trước đây nhé.” Ôn Thư quay đầu lại chào Lục Tễ.
Lục Tễ vội vàng thu lại ánh mắt, tai đỏ bừng như muốn rỉ máu. May mắn thay, Ôn Thư không đợi anh trả lời mà chỉ chào xã giao rồi quay người ra khỏi cửa.
Tiếng cửa phòng đóng sầm lại, trong phòng khách chỉ còn lại tiếng tim đập loạn xạ của Lục Tễ.
Anh lại cương cứng nữa rồi. Rốt cuộc anh thiếu thốn đến mức nào mà vừa "ra" xong lại có thể cương cứng đến vậy.
Trái ngược với sự bấn loạn của Lục Tễ thì tâm trạng của Ôn Thư hôm nay lại rất tốt. Tối qua, cô lại có dịp quan sát cận cảnh cơ bắp của Lục Tễ, nhờ đó bài vẽ của cô tiến triển vô cùng thuận lợi.
Trong tranh là một chàng trai không rõ mặt, trần trụi phần trên, tay ôm quả bóng rổ nhảy lên ném bóng. Từng động tác đều toát lên sự năng động và quyến rũ của cơ thể nam giới.
Bài tập của Ôn Thư đạt điểm cao, thậm chí còn được giáo viên lấy làm ví dụ để mọi người truyền tay nhau xem.
Tưởng chừng mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó, nào ngờ bức vẽ của cô lại truyền cảm hứng cho giáo viên. Chiều nay, vừa vào lớp, cô giáo đã trực tiếp mời các thành viên của câu lạc bộ bóng rổ đến làm mẫu.
“Thấy tranh của mấy đứa trước đây cứ ảm đạm, thiếu sức sống, vừa thấy trai đẹp múi nào múi nấy là mắt sáng rỡ lên liền à. Đừng nói cô không quan tâm mấy đứa nha, cô đã đến câu lạc bộ bóng rổ tìm một anh chàng đẹp trai đến làm mẫu cho mấy đứa đó, xem đứa nào còn dám vẽ xấu nữa!”
Vừa dứt lời, cô giáo vẫy tay về phía cửa. Một người chậm rãi bước vào.
“Em đừng ngại ngùng nhé, đây là vì nghệ thuật mà hi sinh thôi. Cứ cởi áo ra trước đi đã.” Cô giáo đẩy người đó đứng vào giữa phòng.
Ôn Thư vừa gọt xong bút chì, ngẩng đầu lên thì lập tức nhìn thấy Lục Tễ đang đứng giữa phòng.
À đúng rồi, Lục Tễ hình như đúng là thành viên của câu lạc bộ bóng rổ.
Lục Tễ rõ ràng cũng nhìn thấy cô. Vẻ mặt anh thoáng qua sự ngạc nhien, rồi anh lúng túng dời ánh mắt đi.
Nếu nói về trai đẹp, Lục Tễ quả thật đứng top đầu toàn trường. Lần này cô giáo không hề lừa họ chút nào.
“Cởi ra đi, đừng làm mất thời gian của mọi người. Con trai cởi mỗi cái áo trên thôi mà, đừng có rụt rè thế chứ.” Cô giáo khuyến khích nói.
Vẻ mặt Lục Tễ thoáng hiện lên vẻ “thà chết cũng không chịu”. Anh nhắm mắt lại rồi cởi áo.
Có lẽ vì quá xấu hổ, những khối cơ bắp cuồn cuộn rõ nét trên người Lục Tễ phớt một lớp hồng nhạt. Cơ bắp sau khi sung huyết trông vô cùng đẹp mắt, chuẩn mực như trong sách giáo khoa.
Trong phòng học vang lên vài tiếng xuýt xoa nhỏ. Ôn Thư quay đầu, thấy cô bạn ngồi bên cạnh đang lén lút chụp ảnh bằng điện thoại.
“Đẹp trai quá đi mất, anh ấy là Lục Tễ đúng không? Nghe nói anh ấy chưa có bạn gái bao giờ đấy…”
“Đâu có, sao tớ nhớ anh ấy có bạn gái rồi mà…”
Tiếng thì thầm của các bạn học lọt vào tai. Ôn Thư ngẩng mắt nhìn Lục Tễ. Lúc này, anh đã được cô giáo hướng dẫn ngồi xuống ghế, tạo dáng để vẽ.
Ôn Thư cầm bút đặt trước tờ giấy vẽ, ánh mắt cô lướt dọc từ cằm Lục Tễ xuống, từng chút một.
Cả người Lục Tễ cứng đờ như không phải của chính mình. Anh không thể phớt lờ sự hiện diện của Ôn Thư.
Ánh mắt của cô dường như có hình hài cụ thể, như thể thực sự đang lướt trên làn da của anh.
Lúc này, Lục Tễ cảm thấy vô cùng may mắn vì sáng sớm trước khi ra ngoài đã kịp “giải quyết” một lần trong nhà vệ sinh. Nếu không, có lẽ anh đã không thể kiềm chế nổi mà cương cứng ngay tại chỗ.
Buổi học này đối với Lục Tễ thật sự là một sự tra tấn tột độ. Anh hoàn toàn không dám đối diện với ánh mắt của Ôn Thư, chỉ biết cúi gằm xuống, cố gắng kiềm chế du͙© vọиɠ đang sôi sục trong lòng.
Rõ ràng người trần truồng là anh, nhưng người đang dục hỏa khó nhịn cũng chính là anh.
Cuối cùng cũng đến giờ tan học, Lục Tễ gần như vắt chân lên cổ mặc áo vào. Vừa định rời khỏi lớp thì Ôn Thư bất chợt lên tiếng gọi anh lại.
“Lục Tễ.” Giọng Ôn Thư rất nhẹ nhàng, cô nói chuyện luôn chậm rãi, tựa như dòng suối trong vắt chảy lững lờ.
Dịu dàng, nhưng lại đầy sức hút.
Đôi chân Lục Tễ vừa định bước đi đã không tự chủ mà thu về. Lúc này, trong lớp đã vắng đi nhiều người, chỉ còn lại lèo tèo vài ba người vẫn đang thu dọn đồ đạc.
Lục Tễ cứng đờ người quay đầu lại, anh thấy Ôn Thư đang tiến về phía mình.
Cô càng bước đến gần, cho đến khi chỉ cần cô giơ tay lên là có thể chạm vào anh.
“Ôn Thư em—” Giọng Lục Tễ chợt nghẹn lại.
Bàn tay Ôn Thư đặt lên vai anh, vuốt ve qua lớp vải mỏng manh.
Những ngón tay cô như có điện, nơi nào cô chạm vào là nơi đó bắt đầu nóng ran.
Gần như cùng lúc đó, anh lại cương cứng.