Cố Ý Ngoại Tình

Chương 14: Ôn Thư đang quyến rũ anh

Trước Sau

break

Ôn Thư thường đăng những bản vẽ ưng ý lên Weibo. Lần này, vừa đăng nhập cô đã thấy một loạt thông báo đỏ rực, đến mức hiện 99+.

Hóa ra bức vẽ lần trước cô lấy Lục Tễ làm mẫu không hiểu sao lại "hot", lượt thích đã vượt ngưỡng năm nghìn. 

May mắn là khi vẽ người, cô có thói quen không vẽ mặt, nên bên dưới chỉ toàn những lời khen ngợi nét vẽ đẹp, không ai bóc ra được danh tính người trong tranh. 

Ôn Thư thở phào nhẹ nhõm. Cô thích vẽ cơ thể người, đôi khi hứng chí cũng vẽ vài bức hơi “nhạy cảm”.

Chẳng hạn như bức vẽ Lục Tễ, cô đã thêm một đôi tai chó, miệng đeo cái rọ mõm đen, thân trên trần trụi, thắt lưng có dây da, thân dưới là quần tây đen, và ở phía dưới thì là một khối phồng lên. 

Người đàn ông quỳ trên đất, hai tay bị dây thừng trói ra sau lưng, hơi ngẩng đầu. Một bàn chân đi giày cao gót đỏ đang nhẹ nhàng nâng cằm anh lên.

Toàn bộ bức tranh toát lên sự gợi cảm mạnh mẽ, đặc biệt là những khối cơ bắp rõ nét trên người đàn ông, nhìn rất có sức bùng nổ.

Bình luận bên dưới thì ngập tràn những lời “bay quần”, Ôn Thư chỉ liếc một cái rồi thoát Weibo ngay, sợ nhìn thêm hai cái nữa là bị khóa tài khoản.

Cửa phòng bị gõ hai tiếng từ bên ngoài. Ôn Thư gập máy tính lại rồi mở cửa.

“Ôn Ôn, Nhiêu Nhiêu khó khăn lắm mới thi xong đại học nên ra ngoài chơi đi. Mình cùng đi ăn bữa nhé.” Giang Nhất Hoài đứng ở cửa mời.

“Đi đâu?”

“Nhiêu Nhiêu chọn địa điểm, là khách sạn Nam Thành. Con bé nói trước đây từng nghe bạn bè nhắc đến mấy lần, vẫn luôn muốn đến đó thử.”

Thấy Ôn Thư không nói gì, Giang Nhất Hoài lập tức đưa tay kéo cô ra khỏi phòng: “Ây da, Nhiêu Nhiêu khó khăn lắm mới đến chơi một lần, em đừng làm mất hứng chứ. Con bé còn nhỏ, nhiều lời chỉ nói cho vui thôi, em tin anh đi, em là người duy nhất anh muốn cưới và sẽ cưới trong tương lai.”

Nếu là trước đây, Ôn Thư nghe những lời này có lẽ đã cảm động thật lòng, nhưng giờ cô đã hiểu rõ, Giang Nhất Hoài đương nhiên sẽ cưới cô, bởi vì cô chỉ là một “tử ©υиɠ di động” có thể sinh con cho anh ta.

“Được thôi, vậy thì đi.” Ôn Thư mỉm cười nói.

Nhìn nụ cười trên mặt Ôn Thư, Giang Nhất Hoài luôn cảm thấy cô có gì đó khác lạ so với trước đây, nhưng sự kiêu ngạo đã khiến anh ta kiểm soát Ôn Thư bấy lâu nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ đó khỏi đầu. 

Chỉ là một công cụ ngu xuẩn thôi, làm được trò trống gì chứ.

Địa điểm Giang Nhất Nhiêu chọn là khách sạn tốt nhất Nam Thành, giá cả cũng không hề rẻ. 

Giang Nhất Hoài quả thực rất cưng chiều cô em gái này.

“Vừa nghe nói được ăn tiệc lớn là đi theo ngay, đúng là không biết xấu hổ.”

Trong lúc Lục Tễ và Giang Nhất Hoài đi tới quầy lễ tân để đặt phòng riêng, Giang Nhất Nhiêu cũng không quên mỉa mai Ôn Thư.

“Em thích Lục Tễ?” Đột nhiên Ôn Thư nhẹ nhàng nói.

Giang Nhất Nhiêu giật mình vì câu nói táo bạo của cô, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tễ, xác nhận khoảng cách đủ xa, không nghe thấy gì mới thở phào nhẹ nhõm.

“Chị…chị nói linh tinh gì đấy?!” Giang Nhất Nhiêu tức giận phản bác.

“Không phải sao? Vậy thì chị nhầm rồi.”

Ôn Thư vừa nói xong, Lục Tễ và Giang Nhất Hoài cũng quay lại, Giang Nhất Nhiêu muốn nói gì nữa cũng đành thôi.

Người phục vụ dẫn họ vào một phòng riêng rộng rãi, sáng sủa, bên ngoài cửa sổ là một hồ sen. Những bông sen hồng nhạt nở rộ, từng cụm trôi bồng bềnh, tạo nên cảnh tượng vô cùng đẹp mắt.

Lục Tễ vừa ngồi xuống, hai anh em nhà họ Giang lập tức tự động ngồi sang hai bên anh. 

Nhìn cảnh này, Ôn Thư không khỏi bật cười, quả thật gu thẩm mỹ của nhà họ Giang khá đồng điệu.

Ôn Thư ngồi ở vị trí xa Lục Tễ nhất, nhưng vì là bàn tròn không quá lớn, cô chỉ cần duỗi chân là có thể chạm tới Lục Tễ đang ngồi đối diện.

Những món ăn tinh xảo lần lượt được mang lên, Giang Nhất Nhiêu vui vẻ cầm điện thoại chụp ảnh. 

Ôn Thư cũng lấy điện thoại chụp hai tấm. 

Cô bạn thân của cô trước đây đã mấy lần nhắc đến việc muốn ăn ở nhà hàng này, nhưng tiếc là không sắp xếp được thời gian. 

Giờ cô có thể gửi cho cô ấy xem để thỏa mắt.

“Món này là anh tôi đặc biệt gọi cho tôi đấy, chị có cần phải nghèo kiết xác đến mức cái gì cũng ăn ké không? Chẳng lẽ lát nữa đăng lên Weibo lại biến thành bạn trai tôi đặc biệt gọi cho tôi à?” Giang Nhất Nhiêu châm chọc một cách chua ngoa.

Ôn Thư không trả lời cô ta, mà xoay đầu nhìn Giang Nhất Hoài, người nãy giờ vẫn im lặng đứng nhìn.

“Anh không định nói gì sao?”

Giang Nhất Hoài không ngờ Ôn Thư lại đột nhiên chĩa mũi dùi vào mình. 

Vẻ mặt trêu đùa của anh ta còn chưa kịp thu lại thì đã vội vàng lấp liếʍ: “Chuyện của phụ nữ các em anh cũng không rõ, càng can thiệp càng phức tạp.”

Xem anh ta tự tách mình ra thật sạch sẽ, cứ như thể phụ nữ không phải con người, mà trở thành một loài sinh vật khác hoàn toàn không liên quan đến anh ta vậy.

“Chỉ biết mách lẻo…” Giang Nhất Nhiêu lẩm bẩm chửi cô một câu, quay sang Lục Tễ thì lại đổi thành vẻ mặt tươi cười.

“Anh Lục Tễ, anh đã ăn món này chưa? Em nghe bạn bè nói món này cay lắm nhưng cũng thơm nữa, em hơi sợ cay, anh nếm thử giúp em được không?” Giang Nhất Nhiêu chỉ vào một món ăn trước mặt Lục Tễ nói.

Ánh mắt Ôn Thư lướt nhẹ qua mặt Lục Tễ, chân cô khẽ động chạm vào bắp chân anh.

Hôm nay anh mặc quần dài, ống quần cũng khá rộng. Ôn Thư không cẩn thận đá phải khiến ống quần vén lên một đoạn, chạm vào bắp chân anh.

“Cái này anh…”

Giọng Lục Tễ bỗng ngưng bặt, cảm giác mơ hồ đến rồi đi trên chân anh, như lông chim khẽ lướt qua, để lại từng trận ngứa ngáy.

“Sao thế?” Giang Nhất Hoài quan tâm hỏi.

Lục Tễ vội vàng điều chỉnh biểu cảm, ngẩng đầu lén liếc nhìn Ôn Thư đang ngồi đối diện anh, chỉ thấy cô vẫn bình thản, đang xiên một quả dâu tây trong đĩa hoa quả đưa vào miệng.

Chẳng lẽ là anh ảo giác?

Lục Tễ lắc đầu: “Không sao, cắn vào lưỡi thôi.”

“À? Vậy đừng ăn món này nữa, sẽ cay vào vết thương đấy.” Giang Nhất Nhiêu xoay bàn chuyển đĩa hoa quả trước mặt Ôn Thư sang trước mặt Lục Tễ, “Anh Lục Tễ anh ăn cái này cho đỡ đi.”

Đĩa dâu tây đã bị Ôn Thư ăn hết quá nửa, chỉ còn lại một quả duy nhất nằm lẻ loi trong đĩa. Giang Nhất Nhiêu vừa định đưa tay lấy thì thấy một bàn tay lớn nhanh chóng giành trước cô ta, lấy mất quả dâu tây.

“Quả dâu tây này nhìn có vẻ ngọt…” Lục Tễ khô khan nói rồi cầm dâu tây bỏ vào miệng.

Ngay lập tức, hương thơm ngọt ngào của dâu tây tràn ngập khoang miệng, nhưng Lục Tễ luôn cảm thấy có chút thất vọng, cứ như thể quả dâu này có thể ngon hơn nữa. 

Ví dụ như quả trong miệng Ôn Thư, nhìn có vẻ vô cùng ngọt ngào.

Bắp chân lại bị chạm vào một lần nữa, lần này cảm giác rõ ràng hơn trước.

Lục Tễ có thể cảm nhận bàn chân kia men theo bắp chân anh đi lên, rồi lại trượt xuống, lặp đi lặp lại cọ xát vào da bắp chân anh.

Cảm giác tê dại, ngứa ngáy vụn vặt lan tỏa từ chỗ bị chạm, yết hầu Lục Tễ khẽ cuộn lăn lên xuống, vật dưới háng lại bắt đầu rục rịch.

Đây không phải ảo giác, anh có thể chắc chắn, Ôn Thư đang quyến rũ anh.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc