Cố Ý Ngoại Tình

Chương 11: Nhưng Ôn Thư thì lại miễn phí

Trước Sau

break

Ngay khi Lục Tễ vừa ra khỏi cửa, Ôn Thư đã thấy nụ cười trên mặt Giang Nhất Hoài sụp đổ như một trận lở đất.

“Buổi sáng anh có tiết học không?” Ôn Thư chủ động hỏi.

Giang Nhất Hoài không thèm nhìn cô, cứ thế đi thẳng vào phòng ngủ của mình.

“Anh hơi khó chịu nên không đi, em giúp anh điểm danh nhé.”

Giang Nhất Hoài quen miệng dặn dò. Dù sao thì những chuyện như vậy, trước đây dù Ôn Thư có bất đến mấy cũng sẽ tìm cách giúp anh ta hoàn thành.

Chỉ cần nghe anh ta không khỏe thì không ai lo lắng hơn Ôn Thư. Đây cũng là một trong những lý do Giang Nhất Hoài rõ ràng không thích Ôn Thư nhưng vẫn yêu đương với cô hai năm.

Không người phụ nữ nào dễ nắm bắt hơn Ôn Thư. Chỉ cần cho cô một chút tình yêu hư ảo, không thực tế, cô đã một lòng một dạ đi theo anh ta.

Ngoan ngoãn, hiểu chuyện, dịu dàng—đây là những nhãn mác Giang Nhất Hoài dán cho Ôn Thư trong lòng.

Cũng như lần này, Ôn Thư không chỉ ngoan ngoãn đồng ý với anh ta mà còn rất chu đáo đặt bữa sáng cho anh ta.

Một người chăm sóc anh ta chu đáo như vậy, dù có thuê bảo mẫu cũng tốn rất nhiều tiền nhưng Ôn Thư thì lại miễn phí.

Giang Nhất Hoài không khỏi liếc nhìn bóng lưng Ôn Thư, trong mắt ánh lên vẻ khinh thường. Một cô gái ngu ngốc như vậy, nếu không ở bên cạnh anh ta, e rằng đã sớm bị người khác ăn tươi nuốt sống rồi bị bỏ rơi không lối thoát rồi.

Giang Nhất Hoài cho rằng, anh ta không hề hèn hạ lợi dụng Ôn Thư, mà thực chất đó là một cách bảo vệ — kẻ mạnh bảo vệ kẻ yếu, người thông minh bảo vệ kẻ ngốc.

Ôn Thư không hề hay biết Giang Nhất Hoài nghĩ gì về mình. Cô chỉ quen miệng đáp lời, còn bữa sáng chẳng qua là cô vốn định chuẩn bị cho Lục Tễ mà thôi.

Cô vừa tỉnh dậy đã thấy tuýp thuốc mỡ Lục Tễ để trên đầu giường. Chỉ là một câu cô tiện miệng nhắc đến, vậy mà Lục Tễ lại thực sự mua về cả một túi thuốc lớn, còn ghi rõ cách dùng và số lần dùng của từng loại lên mẩu giấy rồi dán cẩn thận.

Thật ra, vết thương của cô không nghiêm trọng đến thế. Cô kêu đau cũng chỉ là muốn làm nũng trêu anh một chút. Vùng đùi chỉ hơi sưng đỏ, sáng nay nhìn lại đã gần như khỏi hẳn rồi.

Ngồi vẽ tranh cả buổi sáng, những lời Giang Nhất Hoài nói sớm đã bị cô quên bẵng đi.

Vừa đi ngang qua sân bóng rổ, cô đã nghe thấy tiếng hò reo chói tai vọng ra. Có vẻ như bên trong đang có trận đấu. Ôn Thư chậm bước lại một chút, nghĩ đến bài tập về hình thể gần đây, đây chính là nơi lấy cảm hứng tốt nhất rồi.

Trong sân bóng rổ đông người hơn cô tưởng tượng, từng tốp ba năm cô gái tụm lại cùng nhau phấn khích bàn tán.

Đúng lúc đó có người ghi bàn, một bóng dáng màu xanh lam xuyên qua lớp vây hãm nhảy lên, thực hiện một cú úp rổ đẹp mắt.

Ôn Thư lấy điện thoại ra định chụp vài tư liệu. Khoảnh khắc lấy nét, cô nhìn qua màn hình và thấy khuôn mặt Lục Tễ.

Chẳng trách sân bóng rổ lại náo nhiệt đến vậy, hóa ra át chủ bài của câu lạc bộ bóng rổ đang ở đây.

Ôn Thư dứt khoát ngồi xuống xem. Lục Tễ cao ráo, dáng người cân đối, cực kỳ phù hợp để làm tư liệu về hình thể.

Điều khiến Ôn Thư hơi bất ngờ là trình độ bóng rổ của Lục Tễ còn tốt hơn cô nghĩ rất nhiều. Dù trong đội toàn cao thủ bóng rổ nhưng anh vẫn vô cùng nổi bật, ném vài cú ba điểm đều vừa ổn định vừa chuẩn xác.

Không chỉ chơi giỏi, mà còn rất mãn nhãn.

Kết thúc một trận bóng rổ, dù không mấy hứng thú với môn này nhưng Ôn Thư vẫn không kìm được mà reo hò cổ vũ cho anh.

Trận đấu vừa kết thúc, trái lại Ôn Thư, người nãy giờ không nhúc nhích lại thấy khát khô cả cổ.

Cô vừa lấy chai nước trong túi định mở thì một bàn tay bất ngờ đưa tới.

“Này, người đẹp!”

Một giọng nam đột ngột vang lên từ phía trên. Ôn Thư theo giọng nói đó ngẩng đầu lên, ánh mắt luyến tiếc nhìn chai nước vừa bị giành mất.

“À, chào anh, có chuyện gì không ạ?” Ôn Thư lịch sự hỏi.

Chàng trai có làn da rám nắng, mồ hôi nhễ nhại, nhưng đôi mắt sáng ngời, nhìn cô cười.

“Tôi nãy giờ đã để ý cô khá lâu rồi, không biết có thể xin cách liên lạc được không?” Chàng trai nói xong, sợ Ôn Thư từ chối, lập tức vội vàng than thở: “Tôi vừa thua trận rồi, đừng làm tôi thất vọng thêm nữa được không?”

Lúc này Ôn Thư mới nhận ra, chàng trai đang mặc áo đấu của đội đối thủ với Lục Tễ.

“Tôi—” Ôn Thư vừa thốt được một chữ thì một cánh tay dài đã vươn ra từ phía sau chàng trai, thẳng thừng giật lấy chai nước trong tay anh ta.

Ôn Thư vẫn còn khát khô cổ, ánh mắt không khỏi dán chặt vào chai nước. Khuôn mặt Lục Tễ đột nhiên xuất hiện, rồi anh há miệng, uống cạn chai nước chỉ trong vài hơi.

“Cậu thua thì liên quan gì đến người ta? Yếu thì luyện tập nhiều vào, được không? Đừng có ra đây mà ép buộc người khác.”

Vì vừa vận động mạnh cho nên giọng Lục Tễ hơi khàn, nhưng anh lại toát ra vẻ sắc bén hiếm thấy thường ngày. Cùng với đường nét khuôn mặt vốn đã cương nghị, khí thế của anh càng thêm áp đảo.

“Lục Tễ, cậu có thấy thú vị không hả? Tôi làm gì liên quan gì đến cậu? Nhiều cô gái vây quanh cậu vẫn chưa đủ, nhất định phải xía vào chuyện của tôi, có thú vị không?”

Chàng trai bị mất mặt trước đám đông cũng không chịu đựng nổi, lập tức cãi tay đôi với anh.

Lục Tễ chẳng hề sợ hãi, nhướng mày nhìn đối phương, vẻ kiêu ngạo và ngang tàng: “Thú vị chứ, lúc úp rổ chắn bóng cậu, đặc biệt thú vị đấy.”

Chàng trai bị anh chọc tức đến đỏ bừng mặt, nghiến răng định giơ tay đánh. Thấy mọi chuyện sắp lớn chuyện, Ôn Thư vội vàng đẩy hai người ra.

“Cái đó, tôi xin xen vào một chút.” Ôn Thư yếu ớt giơ tay, nhìn chàng trai kia: “Tôi thật sự không thể cho anh cách liên lạc, vì tôi đã có bạn trai rồi.”

Chàng trai trợn tròn mắt, rồi lại ngẩng lên trừng mắt nhìn Lục Tễ, vẫn giữ vẻ hậm hực muốn đánh nhau.

“Bạn trai tôi không phải anh ấy! Tôi và bạn trai đã yêu nhau hai năm rồi, tình cảm rất ổn định.” Ôn Thư giải thích nói.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc