Động tác của Tô Tâm Đường hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước, lối vào co bóp chặt chẽ, dâm thủy không ngừng chảy ra ngoài. Mặc dù đang làm chuyện xấu nhưng cô vẫn ung dung nhìn thẳng vào gương mặt băng sơn nghìn năm của người đàn ông.
Sau đó liền giống như suy nghĩ nghe được tiếng rên của anh. Yết hầu gợi cảm lên xuống vài cái, trông thật giống quả trứng bồ câu. Tô Tâm Đường nhịn không được duỗi tay sờ sờ, rất muốn biết cảm giác thế nào.
Cô đã sớm có ý muốn sờ soạng thế nhưng người trước mặt lại không cho cô cơ hội này.
Ý đồ bị chặt đứt, Đồng Kinh Niên gắt gao nhìn cô, thấp giọng nói: “Cô lại được rồi sao?”
Tô Tâm Đường phản ứng tương đối nhanh, dùng một giây đồng hồ để hiểu câu nói của anh.
Thời điểm bị làm đến mức thăng thiên ở trong phòng nghỉ, hình như cô có nói mấy câu “Không được“.
Tô Tâm Đường chớp chớp mắt: “Tôi vẫn luôn được mà.”
“Phụ nữ không thể nói không được.”
Đồng Kinh Niên: ?
Anh chỉ nghe qua câu đàn ông không thể nói không được.
*Nguyên văn từ “Được” ở đây là 行 (Hán-Việt: hành). 行 thường được dùng trong câu 他不行 (Tā bù xíng) để nói về khả năng tình dụ̶c̶ của một người đàn ông có vấn đề.
Tô Tâm Đường: “Tôi còn tưởng rằng anh sẽ nói: Người phụ nữ này, cô dám làm tôi tức giận.”
Cô nghĩ đến mấy nhân vật tổng tài bá đa͙σ, liền không nhịn được bật cười ha ha.
Thế nhưng người đàn ông cũng chỉ nhíu mày, từ yết hầu phát ra một tiếng “Hửm?”. Tô Tâm Đường biết anh không hiểu được ý của cô.
“Không có gì.”
Tô Tâm Đường mất hứng, cô cũng không muốn cùng Đồng Kinh Niên thảo luận về mấy bộ ŧıểυ thuyết tổng tài bá đa͙σ mà bản thân đã lén đọc trong giờ học.
Cơ thể không xương giống như sợi dây leo treo trên người Đồng Kinh Niên, nắm bàn tay đánh lên ngực anh vài cái: “Có thể nhịn được sao?”
Đồng Kinh Niên thu hồi tầm mắt, không phản ứng lại Tô Tâm Đường, cũng không có động tác gì.
Ở đây có camera an ninh.
Không làm gì còn được, nhưng chỉ cần có một chút động tác mờ ám thì người tinh mắt nhất định sẽ nhìn ra.
Ánh mắt thẳng tắp nhìn vào số tầng đang không ngừng nhảy nhót trên màn hình thang máy. Trông rất chuyên chú.
Tô Tâm Đường cắn ngón tay, nhìn sườn mặt của người đàn ông: Thật đúng là có thể nhịn.
Sau khi cửa thang máy mở ra, Tô Tâm Đường đã nhận ra một điều, không phải có thể nhịn mà anh đang đợi để trừng phạt cô.
…
Trên hành lang, Đồng Kinh Niên ôm cô bước đi không nhanh không chậm. ŧıểυ Đồng Kinh Niên khi nãy bị cô chà đạp kẹp tới kẹp lui bây giờ lại biến thành một vũ khí sắc bén, bắt đầu công cuộc bắt nạt ŧıểυ Tô Tâm Đường.
Lực đa͙σ không nặng không nhẹ nhưng hoàn toàn không có cách để ngó lơ, so với lúc mạnh mẽ mà cắm lại càng thêm mê người.
Tô Tâm Đường cuộn tròn ngón chân, đôi tay gắt gao ôm lấy cổ người đàn ông, nếu không cô sợ bản thân mình sẽ ngay lập tức ngã xuống.
Đây là cố ý, là trừng phạt.
“Đồng Kinh Niên, anh mẹ nó muốn giả vờ hả?”
Tô Tâm Đường nức nở phun ra một câu rất hung tợn.
Mồ hôi đầm đìa.
Cái gì mà nề nếp, cái gì mà ông bố già, cái gì mà cấm dục.
Đây rõ ràng là rất biết chơi.
Đồng Kinh Niên giống như nghe không hiểu những điều Tô Tâm Đường đang nói, mà quả thật là anh cũng không hiểu gì. Mọi hành động hoàn toàn là bản năng, anh bỗng ngừng thở, thả chậm tốc độ dưới chân…
Vươn bàn tay từ dưới làn váy tiến vào, vuốt ve một đường từ phần đùi hướng lên trên.
Tô Tâm Đường: !
Con ngươi mở lớn.
Vẫn đang ở hành lang đấy.
Hàm răng cắn chặt môi dưới.
Chuyện tiếp theo lại càng làm Tô Tâm Đường khiếp sợ.
Bàn tay mang theo vết chai mỏng của anh cứ như thế trực tiếp hướng đến nơi hai người tiếp xúc, hơn nữa còn sờ soạng một phen.
Lại một lần nữa giơ lên bàn tay khớp xương rõ ràng đã dính đầy dâm thủy, dưới ánh đèn tỏa sáng lấp lánh, gương mặt tuấn tú trông có vẻ uể oải.
Người đàn ông khẽ cau mày, đánh giá chất lỏng trong suốt trên tay, nói một câu.
“Sao lại ướt như vậy?”
Thật sự đã ướt dầm dề, ŧıểυ huyệt vừa rồi bị anh vừa đi vừa cắm, nước bên trong chảy ra càng nhiều, khiến nơi tiếp xúc giữa bọn họ lầy lội một mảng.
Cô thật sự đã dùng ŧıểυ huyệt của chính mình tạo ra cảnh tượng như vậy, chứ không hề dội nước lên đó.
Trong thời gian ngắn ngủi quần tây của Đồng Kinh Niên đã ướt sạch.
…
Không thể không nói người đàn ông này mẹ nó chính là cực phẩm, từ gương mặt cho đến khí chất. Bằng không Tô Tâm Đường cũng sẽ chẳng cảm thấy anh giống với thần tiên.
Đôi khi Chúa cũng thật bất công, tạo ra một người đẹp như tác phẩm nghệ thuật, da dẻ trắng nõn, đường nét rõ ràng. Tùy tiện giơ tay nhấc chân cũng cảm thấy rất khí phách.
Mà hiện tại trên bàn tay của tác phẩm nghệ thuật này lại dính đầy chất lỏng lấy ra từ hoa huyệt cô. Thậm chí cô còn thấy dâm thủy từ đầu ngón tay anh đang chảy xuống tạo thành một sợi chỉ bạc.
Hai chân thon dài thẳng tắp cọ xát bên ngoài bộ âu phục, miệng nhỏ phát ra âm thanh nức nở, khó nhịn.
“Mau vào phòng đi.”
“Dùng sức làm tôi!”
“Tôi chịu không nổi.”
Đôi mắt vô tội rũ xuống vốn dĩ trông rất thanh thuần, nhưng ở trên mặt cô lại mang theo nét quyến rũ, mị hoặc. Trong mắt sóng nước long lanh.
Đồng Kinh Niên cũng có ý muốn như vậy.
Không tiếp tục chơi trò thong thả nữa, người đàn ông bước đi nhanh hơn.
Mở cửa, đóng cửa, ngay cả đèn cũng không bật. Tô Tâm Đường trực tiếp bị đè lên bức tường lạnh lẽo, cô ngửa đầu hôn cằm anh, đôi tay cũng bắt đầu giúp anh cởi áo khoác.
Ngay lập tức trên người cô phát ra âm thanh…
Xoẹt —-
Váy… rách rồi.
————————————————-
“Cô thật sự đã dùng ŧıểυ huyệt của chính mình tạo ra cảnh tượng như vậy, chứ không hề dội nước lên đó.”
Editor: Xin Đồng tổng hãy tha thứ cho người con gái bị trúng lời nguyền “làm với thần tiên”.