Phong Nguyệt Lâu được mệnh danh là Đệ nhất tửu lâu của Thành Thiên quốc.
Bởi, Phong Nguyệt Lâu không chỉ nổi tiếng với thức ăn ngon mà phục vụ lại vô cùng chu đáo, người của Phong Nguyệt Lâu không cần biết là giàu hay nghèo, địa vị cao hay thấp, chỉ cần đến Phong Nguyệt Lâu mọi người đều được đối xử bình đẳng.
Nghe đồn chủ nhân Phong Nguyệt Lâu là một người kì bí, mỗi tháng chỉ xuất hiện một lần! Bởi vì không ai thấy mặt người đó nên cũng không thể xác định đó là nam hay nữ. Có người thì nói đó là một vị cô nương vô cùng xinh đẹp, lại có người nói đó là một công tử cực kì tuấn tú, phong lưu phóng khoáng. Nhưng bất kể là nam hay nữ thì chủ nhân của Phong Nguyệt Lâu tuyệt đối không phải người tầm thường.
“Đây chính là Phong Nguyệt Lâu ư?” Bạch Tử Linh cẩn thận đánh giá Phong Nguyệt Lâu từ trên xuống dưới.
Tòa nhà hai tầng, kiến trúc cổ, nóc cao lợp ngói, bốn góc kết dây đỏ dài rực rỡ, dòng người xếp hàng dài đến cuối con đường, nhìn vô cùng náo nhiệt.
“Vâng.”
Thanh Nhi bên cạnh thầm than, Phong Nguyệt Lâu chính là đông khách như vậy, mặc kệ ngày nào đều như nhau.
“Phong Nguyệt Lâu lúc nào cũng đông khách như vậy ư?”
“Vâng, nhưng mùng một mỗi tháng Phong Nguyệt đều ra thực đơn mới… họ xếp hàng hẳn là đến mua thức ăn ạ!”
“Thức ăn của Phong Nguyệt Lâu ngon lắm sao?”
“Thanh Nhi cũng không biết.” Trong phủ nàng cũng thường xuyên nghe các nha hoàn bàn về thức ăn của Phong Nguyệt Lâu, nghe đồn không chỉ ngon mà hương vị thật giống như không có thật, đó là mỹ vị có một không hai trên đời.
Xem ra mở tửu lâu cũng không tệ, có thể kiếm được rất nhiều tiền, Bạch Tử Linh trong lòng thầm tính toán.
“Đi, chúng ta đi vào.”
Vừa bước vào đã bị cảnh vật bên trong làm cho choáng ngợp.
Bên trong được trang trí vô cùng đơn giản nhưng lại mang một vẻ đẹp nói không nên lời, thanh nhã mà không kém phần cao quý. Mỗi bàn đều có rất nhiều người, thậm chí có những người phải đứng, nhưng gương mặt không hề tỏ ra khó chịu mà còn có vẻ rất hào hứng vì bản thân có thể ăn thức ăn tại Phong Nguyệt Lâu này. Người của Phong Nguyệt Lâu cũng bận rộn không kém, chạy đông chạy tây phục vụ khách.
Đang quan sát xung quanh thì ŧıểυ nhị đến bên cạnh nàng, cười cười nói: “Vị ŧıểυ thư này, thành thật xin lỗi, Phong Nguyệt Lâu của chúng tôi hôm nay đã hết chỗ. Hôm khác người lại đến…”
“Hết rồi?”
Mặc dù biết trước là hết chỗ nhưng Bạch Tử Linh vẫn có chút ngỡ ngàng, được rồi, nàng thừa nhận bản thân chưa bao giờ đến một nơi như thế này, rõ ràng là hết chỗ nhưng tại sao bọn họ bên ngoài vẫn không ngừng xếp hàng? Hơn nữa bên trong vẫn có người đứng đợi bàn ăn, mặc dù mặc trang phục lộng lẫy trên người nhưng vẻ mặt bọn họ vẫn bình tĩnh, thập phần kiên nhẫn mà chờ đợi người khác dùng bữa xong để nhường chỗ.
“Ta mặc kệ! Ngươi lập tức sắp xếp một căn phòng cho bổn ŧıểυ thư! Bổn ŧıểυ thư có tiền!!!” Lời nói chanh chua khiến mọi người trong tửu lâu không khỏi quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng nói.
Chỉ thấy một thiếu nữ thân hoàng y, gương mặt xinh đẹp lộng lẫy, trên người nàng đeo rất nhiều trang sức quý giá, trên tay còn cầm một bao tiền lớn, bộ dạng khiến người khác không khỏi liên tưởng đến những thiên chi kiêu nữ bị chiều hư, mà quả thật là như vậy.
“Này…” ŧıểυ nhị khó xử, hắn biết nữ tử này là người có thân phận địa vị không tầm thường, nhưng... quy định chính là quy định, hắn lại không thể làm trái!
Lúc này một trung niên nam tử bước ra, ŧıểυ nhị cảm thấy như được giải thoát, thở phào nhường chỗ cho trung niên nam tử.
“Vị ŧıểυ thư… Phong Nguyệt Lâu chúng tôi thật sự đã hết phòng riêng rồi, nếu ŧıểυ thư đây không chê, có thể ngồi tại đây ăn cùng với các vị ấy...”
Hoàng y nữ tử sắc mặt nháy mắt trở nên khó coi, nàng tức giận mắng: “Làm càn! Ngươi có biết bổn công... ŧıểυ thư là ai không mà giở giọng điệu như vậy với ta?! Còn dám bảo ta ngồi chung với đám người tầm thường đó?”
Lời của nàng khiến sắc mặt người xung quanh không khỏi có chút khó coi. Nữ tử này thật khinh người khác quá đáng, thật không biết gia đình nào lại dưỡng ra nữ nhi như vậy, nếu là con của họ, đã bị đánh chết từ lâu!
Những người xung quanh xuất thân cũng không tầm thường, họ đều là con ông cháu cha của một gia đình quý tộc nào đó. Nếu không vì thức ăn của Phong Nguyệt Lâu, bọn họ cũng không cần ở nơi này đợi thức ăn sau đó bị hoàng y nữ tử sỉ nhục!
“Ta nói cho các ngươi biết, được bổn ŧıểυ thư đến đây chính là vinh hạnh của các ngươi. Muốn bao nhiêu tiền cứ nói, bổn ŧıểυ thư không phải không có tiền. Ta muốn một căn phòng trong Phong Nguyệt Lâu, lập tức chuẩn bị cho ta!”
Nàng thật không biết Phong Nguyệt Lâu này có gì mà khiến mẫu phi thích thức ăn ở đây như thế! Nếu không vì muốn xin lỗi mẫu phi nàng cũng không phải lặn lội ra khỏi cung để đến nơi tầm thường như vậy.
“ŧıểυ thư này, Phong Nguyệt Lâu không phải chỉ cần có tiền là ăn được. Nơi này chúng tôi không hoan nghênh ŧıểυ thư, mời ŧıểυ thư rời đi…”
“Ngươi…”
Hoàng y nữ tử bị chọc tức liền tức giận trừng mắt nhìn chưởng quầy, nàng chưa bao giờ phải chịu sỉ nhục như vậy! Người khác thấy nàng đều phải cúi đầu thỉnh an, là một cô công chúa được sủng ái Thương Phiên Phiên lần đầu tiên cảm thấy sỉ nhục!!!
Thú vị!
Phong Nguyệt Lâu này thực sự rất thú vị! Cách đối nhân xử thế như vậy thật khiến nàng không khỏi tò mò chủ nhân của Phong Nguyệt Lâu là một người như thế nào?
Bất quá nữ nhân cổ đại đều chanh chua như vậy ư, một ngày hôm nay nàng đã gặp phải ba người như vậy.
Đầu tiên là Ngọc Anh - nha hoàn của Viên Minh Hân, ỷ vào bản thân có chỗ dựa vững chắc liền bắt nạt người khác. Thứ hai là Vương Sắc Sắc - nữ nhi của Vương đại nương chủ tiệm y phục, cũng là một người kiêu căng phách lối không kém, hiện tại là hoàng y nữ tử này. Nàng thật sự nghi ngờ, nữ nhân cổ đại đều là dạng người ngu ngốc, không dùng đầu óc mà suy nghĩ sao?!
“Ngươi! Dám cười bổn ŧıểυ thư…”
Thương Phiên Phiên vốn đang tức giận, lần đầu tiên nàng phải chịu sỉ nhục lớn như vậy, những người xung quanh đều chế nhạo nàng, hơn nữa nàng ta còn dám ở trước mặt cười cợt nàng!
Nàng sớm đã phát hiện tử y nữ tử mang khăn che mặt này, khí chất trên người nàng ta khiến những người xung quanh bị lưu mờ hẳn đi, là người vốn tự cho là trung tâm của thế giới như Thương Phiên Phiên thì đây tuyệt đối là nực cười, huống hồ nữ nhân vốn rất ích kỷ, họ hiển nhiên ghét những người hơn mình.
Bạch Tử Linh vốn chỉ muốn đứng một bên xem kịch không ngờ lại bị điểm danh.
“Vị ŧıểυ thư này, ta cười là bởi vì ta cảm thấy Phong Nguyệt Lâu thật thú vị, chứ không phải cười ŧıểυ thư đây. Chẳng lẽ, cười cũng phạm tội ư??”
“Ngươi còn dám nguỵ biện! Rõ ràng ngươi đang chê cười ta…”
“Ồ? ŧıểυ thư đây cũng biết bản thân mình làm chuyện khiến người khác chê cười ư? Ta nghĩ ŧıểυ thư đây không biết chứ?”
Bạch Tử Linh lạnh nhạt mở miệng, bộ dạng nhàn nhã khiến Thương Phiên Phiên đối diện tức giận không nói nên lời.
“Ngươi!!!”
“Vị ŧıểυ thư này, thỉnh người đi cho… Phong Nguyệt Lâu chúng tôi không dám đón tiếp người cao cao tại thượng như ŧıểυ thư đây!”
Chưởng quầy không khách khí mở miệng. Hắn là người từng trải tất nhiên hiểu rõ thân phận của vị ŧıểυ thư này không tầm thường. Tuy nhiên, Phong Nguyệt Lâu chỉ đón tiếp những người mà họ cho là xứng đáng, tựa như vị tử y nữ tử mang khăn che mặt này.
“Hừ! Các người giỏi lắm! Cứ cười đi, lần sau ta sẽ khiến cho ngươi cười không được. Phong Nguyệt Lâu này, chuẩn bị đóng cửa đi!”
Nàng nhất định sẽ nói cho phụ hoàng biết nữ nhi của hắn bị bọn dân đen này sỉ nhục thế nào! Nàng sẽ khiến bọn họ bị chu di cửu tộc, khiến Phong Nguyệt Lâu phải đóng cửa, đến lúc đó bọn họ còn dám dùng ánh mắt xem thường nhìn nàng hay không!
Sau khi hoàng y nữ tử rời khỏi mọi người đều xôn xao cả lên, một số người thì tin rằng hoàng y nữ tử sẽ khiến cho Phong Nguyệt Lâu phải đóng cửa, dù thế nào thì nhìn bộ dạng kiêu ngạo của nàng ta cũng là một người có địa vị, một số người thì cười nhạo hành động của nàng ta, nghĩ thầm nàng ta hẳn là ngu xuẩn lắm mới dám đắc tội Phong Nguyệt Lâu! Bất quá dù thế nào thì không khí vẫn trở nên vô cùng náo nhiệt.
“Vị cô nương này, lúc nãy đã làm liên luỵ người rồi!”
Gọi hoàng y nữ tử là ŧıểυ thư, nhưng lại gọi nàng là cô nương? Thật là... có ý tứ!
“Không sao. Ta cũng chẳng mất mát gì cả!”
“Vì muốn bồi thường Phong Nguyệt Lâu chúng tôi sẽ phục vụ cô nương đây chu đáo. Nhưng cô nương cũng thấy đấy... hôm nay chúng tôi thật sự đã hết phòng. Ngày sau cô nương ghé lại Phong Nguyệt Lâu nhất định sẽ hoan nghênh...” Nếu vị cô nương này thật sự gây sự như ŧıểυ thư đó, chưởng quầy là hắn sẽ không khách khí!
Bạch Tử Linh cười nhạt, ý tứ của người ta đã tỏ rõ như vậy, chẳng lẽ muốn nàng giống như hoàng y nữ tử mà gây sự sao?! Nhìn thế nào thì Phong Nguyệt Lâu cũng thật không tầm thường, ngay cả chưởng quầy cũng là lão hồ ly đấy! Bất quá nàng có chút tiếc nuối, dù sao đã tới nơi này, chẳng lẽ không được ăn một bữa ư?!
“ŧıểυ thư, hay là chúng ta đến chỗ khác nhé. Thanh Nhi biết có một chỗ thức ăn cũng rất ngon, không hề kém nơi này!”
Thanh Nhi không phải là người ngu ngốc, nàng bên cạnh nghe được chưởng quầy nói rất rõ ràng, Phong Nguyệt Lâu sẽ bồi thường cho ŧıểυ thư nhưng không phải hôm nay, chẳng lẽ các nàng còn mặt dày đứng đây sao?
Lúc này, một hắc y nam tử bước vào, tửu lầu vốn xôn xao lại đột nhiên rơi vào yên tĩnh. Nam tử dáng người thon dài, anh tuấn tiêu soái, chân mày tựa tranh thủy mặc, chỉ là đôi mắt ánh lên tia vô hồn, con ngươi đen láy trong suốt, sáng như ngọc, lại giống như vực thẳm thâm sâu, mũi cao thẳng, môi mỏng hoàn mỹ khẽ nhếch lên, mang theo sức quyến rũ hấp dẫn.
Trên người hắn mang một vẻ đẹp u buồn, khiến người khác không khỏi muốn đến gần nhưng lại bị hắn lạnh lùng xa cách, trong đôi mắt hắn chỉ có sự lạnh lẽo, dường như đối với mọi thứ xung quanh đều không màng đến.
Ánh mắt loé lên tia kinh diễm! Nam nhân này...
“Lãnh công tử, phòng của người đã được chuẩn bị rồi ạ. Chính là phòng chữ Thiên thứ nhất ở lầu hai!”
ŧıểυ nhị nở nụ cười nồng nhiệt đón tiếp, nhưng khiến nàng thấy kì quái là hắn bước đến đây thì mọi người đều tránh xa, giống như ŧıểυ nhị đó, mặc dù làm bộ dạng mời, nhưng lại cẩn thận cách hắn ba bước!
Càng nghĩ càng thấy kì quái, nam nhân này... hắn không phải có bệnh chứ?!
“ŧıểυ thư...”
Thanh Nhi không thấy ŧıểυ thư trả lời liền nghĩ ŧıểυ thư có phải hay không không muốn rời đi, nếu như vậy... Phong Nguyệt Lâu tựa hồ không dễ đắc tội!
“Chúng ta không đi đâu cả, hôm nay bất luận thế nào chúng ta đều sẽ ăn ở đây!” Ánh mắt loé lên tia sáng, khoé miệng nàng không khỏi cong lên.
“Nhưng...”
“Thanh Nhi, muội có biết thế nào gọi là mặt dày vô sỉ không?”
“Sao?!” Thanh Nhi trợn tròn mắt, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt, chẳng lẽ ŧıểυ thư muốn...?
Bạch Tử Linh tiến lại gần hắc y nam tử, trong mắt nàng tràn ngập ý cười!
Lãnh Vô Quân vừa bước vào đã nhận thấy tử y nữ tử mang khăn che mặt, bởi vì nàng đứng trong đám người thật sự quá nổi bật, không thấy cũng khó!
Khí chất trên người nàng phiêu dật như tiên, mái tóc được đính lại bằng một cây trâm gỗ, nhìn vô cùng mộc mạc, làn da trắng nhợt nhạt, ánh mắt sâu tựa như có thể hút bất kì sinh vật nào nhìn vào, khiến người khác không khỏi liên tưởng đến gương mặt dưới khăn che mặt.
Tia kinh ngạc trong chớp mắt rất nhanh đã không còn.
Hắn là người vô tình, bất kể thứ gì cũng không để vào trong mắt. Đối với nữ tử như nàng hắn chỉ là kinh ngạc, so với những người khác... nàng cũng không nɠɵạı lệ!
Vốn không quan tâm đến nàng, không nghĩ đến nàng này lại đến gần hắn, hắn chỉ nhíu mày nhìn bước chân của nàng ngày càng gần, mùi hương nhàn nhạt của một loài hoa len lỏi vào không khí, rơi vào mũi hắn.
“Lãnh công tử, người ta chờ chàng rất lâu a!” Bạch Tử Linh tiến lại gần hắn, thân thiết kéo tay hắn, bộ dạng như tình nhân lâu ngày không gặp.
“Hít!!!”
Hành động của nàng khiến những người xung quanh hít một ngụm khí lạnh.
Không phải Lãnh công tử không thích người khác chạm vào sao? Không phải Lãnh công tử không gần nữ sắc sao?!
Nghe nói trước kia có người sơ ý chạm vào người hắn, người kia liền bị bẻ gảy tay, thủ đoạn đáng sợ của hắn khiến người khác sợ hãi không dám đến gần. Bởi vậy mọi người thấy hắn đều đứng trong phạm vi an toàn, cách hắn ba bước, không dám tiến đến.
Nhưng nữ tử này... không những không giữ khoảng cách với hắn mà còn làm bộ dạng thân thể kéo tay hắn, nhìn thế nào thì cũng thấy hai người này tuyệt đối có quan hệ không tầm thường!
Chẳng lẽ nàng là ý trung nhân của Lãnh công tử đây?!
Hộ vệ bên cạnh cũng bị hành động của Bạch Tử Linh dọa sợ tái mặt, hắn có phải đang nằm mơ hay không, nàng... nàng dám chạm vào người chủ tử!
Thanh Nhi bên kia không còn từ gì có thể miêu tả được cảm giác hiện tại của bản thân.
Mặt dày vô sỉ!
Trong đầu Thanh Nhi không khỏi xuất hiện những lời ŧıểυ thư đã nói.
Ngay cả chính chủ là Lãnh Vô Quân đây cũng vô cùng... sửng sốt!
Nữ tử này... dám kéo tay áo hắn!!!
Hắn chán ghét nhíu mày, mặc dù nàng không cho hắn cảm giác chán ghét nhưng nàng cũng đã chạm vào cấm kỵ của hắn, hắn tuyệt đối không tha cho nàng!
Đang muốn đẩy nàng ra thì nàng như biết ý hắn, nhanh chóng ôm chằm cánh tay hắn, hương hoa nhàn nhạt xông vào mũi khiến hắn ngẩn ra, còn chưa kịp phục hồi tinh thần đã bị Bạch Tử Linh dắt mũi.
“Ta nghe nói thức ăn của Phong Nguyệt Lâu rất ngon...” Quay sang nhìn ŧıểυ nhị mỉm cười: “ŧıểυ nhị, còn không mau dẫn đường!”
ŧıểυ nhị giật mình, vội vàng dẫn đường, nữ tử này thân thiết với Lãnh công tử như vậy mà hắn lại không đẩy nàng ra, trong lòng thầm nghĩ quan hệ hai người hẳn là không tầm thường!
“Thanh Nhi, còn ngây ngốc ra đó?!”
“A?” Thanh Nhi vội vàng đuổi theo ŧıểυ thư nàng.
Để lại bóng lưng khiến nhiều người nghĩ ngợi sâu xa, xem ra... nàng thật sự là ý trung nhân của Lãnh công tử!