“ŧıểυ Ngư, làm bằng hữu bao nhiêu năm, chẳng lẽ tính tình ta thế nào ngươi lại không rõ sao?”
“Bởi vì không rõ tính tình của ngươi nên nàng mới làm bằng hữu của ngươi đó.” Bạch Tử Linh lạnh nhạt chen vào một câu, mặc dù không rõ mối quan hệ phức tạp trong đó của đám người này bất quá nàng có thể nhìn ra được Chương Ngư này tính tình đơn thuần, làm việc thiếu suy nghĩ, cũng không biết sao lại đi kết giao bằng hữu với loại người dối trá như Bạch Phi Nhược.
“Nếu nàng sớm một chút nhận biết tính tình của ngươi, ngươi cảm thấy nàng ở sẽ đây cùng ngươi kéo tay này dắt tay kia sao?”
“Bạch Tử Linh, ngươi đang nói gì đó?!” Bạch Phi Nhược tức giận gọi một tiếng, gương mặt xinh đẹp đã hồng thấu, đôi mắt cũng hiện lên tia lửa giận, nàng lúc này giống như hoa mẫu đơn nở rộ giữa trời đông giá rét, vô cùng có sức sống.
“Ta nếu là nàng ta sẽ không cùng ngươi kết giao băng hữu, nàng chính là quá ngu ngốc mới không nhìn rõ bộ mặt thật của ngươi.”
“Ngươi...”
“...” Chương Ngư ngẩn ra, đột nhiên bị chửi thật không biết làm sao?
“Làm sao? Chẳng lẽ ta nói sai rồi?” Bạch Tử Linh nghiêng đầu, như có điều ngẫm nghĩ, theo động tác của nàng, khăn che mặt cũng nghiêng về một bên, để lộ chiếc cằm khéo léo, Chương Ngư muốn nhìn nhiều hơn một chút nhưng nghĩ đến gương mặt đầy sẹo kia của Bạch Tử Linh thì không khỏi ủ rũ cúi đầu.
Vì sao đeo khăn che mặt vào thì lập tức biến thành mỹ nhân, khi tháo ra lại trở nên như vậy chứ?
“Ta không có nói sai a, ngươi chính là ở trước mặt ta một bộ dạng, ở trước mặt người khác lại là một bộ dạng.” Nàng cong khóe môi, ánh mắt lộ vẻ châm chọc: “Ở trước mặt ta ngươi cao ngạo tựa khổng tước, khinh thường ta cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, dám có ý đồ với Đỗ Thanh Triệt của ngươi.”
“Còn ở trước mặt người khác ngươi lại ôn nhu hiểu chuyện thấu tình đạt lí, lại nhu nhược yếu đuối khiến người khác muốn bảo vệ.”
“Ngươi dám nói ngươi không có sao?”
“Ta không có!” Bạch Tử Linh vừa dứt lời, Bạch Phi Nhược liền không chút do dự đi theo lên tiếng, giọng nói nàng mười phần kiên định, giống như đao chém sắt, vô cùng dứt khoát.
“Ta không có như lời ngươi nói, ngươi không cần dùng lời lẽ này để khiến ŧıểυ Ngư nghi ngờ ta.”
“Nếu tình cảm của ngươi và nàng tốt như vậy còn cần người khác chia rẻ sao?”
“Bạch Tử Linh!” Bạch Phi Nhược gằn từng tiếng, đôi mắt tá hỏa nhìn nữ tử đeo khăn che mặt trước mặt, chỉ hận không thể đi lên cho đối phương một bài học, nhưng không được, nơi này còn có Chương Ngư, nàng không thể đánh mất hình tượng của bản thân được.
“Ta có tai, cũng không bị điếc, ngươi lớn tiếng như vậy làm gì?”
Chương Ngư bên cạnh nhìn hai người cãi nhau, gương mặt viết đầy hai chữ kinh ngạc, nàng gặp gỡ Bạch Tử Linh không nhiều lắm, sau khi biết chỗ nào có mặt Đỗ Thanh Triệt thì sẽ có mặt Bạch Tử Linh thì nàng bắt đầu từ chối lời mời của Đỗ gia, thậm chí nhiều lần Chương Ngự muốn dẫn nàng đi gặp bằng hữu của hắn nàng cũng không chịu đi, nàng biết bằng hữu của hắn sẽ có Đỗ Thanh Triệt, lại có cả Bạch Phi Nhược, nếu Bạch Tử Linh xuất hiện, bản thân nàng ta sẽ là người chịu thiệt thòi. Nàng không biết lời của Đỗ Ngọc Trân có phải thật hay không nhưng nơi nào có Bạch Tử Linh thì Bạch Phi Nhược đều sẽ bị thương, cho dù không tổn thương về mặt thể xác thì tâm trạng cũng sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng, thân là khuê mật, Chương Ngư cũng không thể đứng một bên nhìn Bạch Phi Nhược chịu ủy khuất, nhưng bắt nàng khi dễ Bạch Tử Linh nàng vẫn là không làm được, cho nên nàng lựa chọn trốn tránh. Số lần gặp mặt Bạch Tử Linh chỉ đếm trên đầu ngón tay nhưng nàng biết Bạch Tử Linh người này là kẻ nhu nhược, yếu đuối đến mức cả nha hoàn khi dễ nàng ta cũng không dám kháng cự, vậy mà hiện tại nàng cùng Bạch Phi Nhược tranh cãi, khí thế đó quả thật là đủ nghiền nát Bạch Phi Nhược, Bạch Tử Linh rất không đúng, rốt cuộc là không đúng ở đâu nàng cũng không rõ ràng.
Chẳng lẽ giống như lời Bạch Phi Nhược nói, sau khi đi một vòng quỷ môn quan, con người đều sẽ thay đổi sao?
“Phi Nhược, đủ rồi, đừng nói nữa.” Cãi nhau kiểu này không có ý nghĩa gì hết, hơn nữa nhìn bộ dạng này, Bạch Phi Nhược hoàn toàn nằm ở thế hạ phong.
“Bạch Tử Linh, chúng ta đến đây mời ngươi đi dự tiệc trà, không phải đến tìm ngươi để cãi nhau.” Chương Ngư ngập ngừng, rốt cuộc cũng đi trước mở miệng.
“Ta cũng không muốn cùng nàng cãi nhau, ngươi thấy rõ... là nàng tìm ta gây sự trước.”
“Đó cũng là bởi vì ngươi, ngươi cố tình nói như vậy với ŧıểυ thư để chọc nàng tức giận, ngươi còn muốn ngụy biện?!” Thu Nguyệt nhịn không được mà lên tiếng, nàng trước giờ chưa từng xem trọng Bạch Tử Linh, trước kia cũng vậy, hiện tại cũng vậy, đừng nghĩ rằng mồm mép lanh lợi một chút thì có thể dọa sợ người khác, cho dù thay đổi thế nào Bạch Tử Linh vẫn chỉ là một phế vật, Bạch Phi Nhược là bởi vì không muốn đánh mất hình tượng nên mới không cùng Bạch Tử Linh nhấc lên tranh cãi, vẫn luôn nhường nhịn Bạch Tử Linh, ai biết được nàng ta không biết tốt xấu, được nước lấn tới như vậy.
“Phải không?” Bạch Tử Linh liếc mắt, không có phản ứng lại lời Thu Nguyệt.
“Bạch Tử Linh, Phi Nhược là có ý muốn mời ngươi đến hoa viên, ngươi nói nếu nàng có thành ý thì ngươi sẽ suy nghĩ, hiện tại nàng đã đến ngươi còn muốn thế nào?”
“Ta chẳng muốn thế nào cả, chẳng phải ta đang định đi cùng các ngươi sao? Là bởi vì nàng câu giờ nên mới chậm trễ nha.”
Chương Ngư sửng sốt, vốn dĩ nàng nghĩ Bạch Tử Linh đã thay đổi nhưng xem ra không phải.
“Ngươi... muốn đi?”
“Nếu không đi ai diễn kịch cho các ngươi xem?”
“Ngươi... ngươi đã biết vậy mà còn đi?” Chương Ngư tâm tình phức tạp, nếu đã biết rõ bọn họ đều không có ý tốt nàng còn muốn đến đó, đây mà đi tìm ngược sao?
“Đi, sao lại không đi?!”
Chương Ngư sánh vai cùng Bạch Phi Nhược đi phía trước, Thu Nguyệt đi phía sau, cách một đoạn là Bạch Tử Linh và Thanh Nhi, trên đường đi không ai nói gì, chỉ là Chương Ngư thường xuyên quay đầu lại nhìn Bạch Tử Linh, sau đó lại mím môi, bộ dạng muốn nói lại thôi, Bạch Phi Nhược đem cảnh này thu vào mắt, tâm tình phập phồng.
“Vì sao người còn chưa đến?” Mấy ngày nay Bạch Tử Linh không có xuất hiện, tin tức về nàng cũng dần ít đi khiến những người thích khi dễ nàng như Chương Ngự không có trò vui gì để làm, tránh không khỏi có chút buồn chán.
Đợi hoài đợi mãi, một khắc trôi qua cũng chưa thấy bóng dáng đối phương đâu, Chương Ngự có chút thất vọng thu hồi tầm mắt, chỉ sợ việc lần trước xảy ra ở Đỗ gia đã khiến Bạch Tử Linh an phận thủ thường hơn, không còn dám ôm si ôm mộng đối với Đỗ Thanh Triệt nữa, mặc dù hắn không hi vọng Bạch Tử Linh xuất hiện khi dễ Bạch Phi Nhược nhưng nếu không có nàng thì những ngày tháng trôi qua sau này sẽ rất nhàn chán a, cho nên dưới đáy lòng Chương Ngự vẫn là mong Bạch Tử Linh đừng lâm trận bỏ chạy, đã có can đảm theo đuổi Đỗ Thanh Triệt thì phải có can đảm thừa nhận lửa giận từ những người xung quanh hắn.
“Chương thiếu, nhìn vẻ mặt đó của ngươi, người khác không biết còn nghĩ rằng ngươi đang đợi ý trung nhân của mình đâu.” Tử Trúc Quỳnh nhếch môi, nhìn bộ dạng đứng ngồi không yên kia của Chương Ngự, nhịn không được mà mở miệng châm chọc.
Thật ra nàng cũng không có ý gì khác, chỉ là nhìn đến bộ dạng gấp không chờ nỗi kia của Chương Ngự nên mới mở miệng, bởi vì thần thái có chút kiêu ngạo cho nên lời vào tai đều cảm thấy là nàng đang châm chọc, chứ sự thật nàng chỉ muốn trêu cợt hắn mà thôi.
Hộ bộ Thượng thư Tử gia cùng Ngự sử đại phu Chương gia là quan hệ thông gia, mẫu thân của Tử Trúc Quỳnh là cô cô của Chương Ngự, cho nên hai người bọn họ có thể xem như là biểu tỷ đệ.
Thân là biểu tỷ đệ, quan hệ giữa Tử gia và Chương gia so ra với Đỗ gia và Lê gia thì tốt hơn nhiều, Đỗ Ngọc Trân cùng Lê Nguyệt Thiên Phương nhìn không vừa mắt nhau, gặp mặt là tranh cãi, nguyên nhân là do ân oán đời trước để lại, mẫu thân Đỗ Ngọc Trân nhìn không vừa mắt mẫu thân Lê Nguyệt Thiên Phương, lại thêm xuất thân của nàng ta lại là nữ nhi thiếp thất cho nên tình trạng của hai người như nước với lửa, mà Đỗ Ngọc Trân cùng Lê Nguyệt Thiên Phương không hợp có lẽ là do tính khí ŧıểυ thư của Lê Nguyệt Thiên Phương, hơn nữa đối phương còn có ý nghĩ không an phận với ca ca Đỗ Thanh Triệt của nàng. So với quan hệ giữa hai người kia, quan hệ giữa Tử Trúc Quỳnh và Chương Ngự có vẻ ôn hòa hơn nhiều, mẫu thân Tử Trúc Quỳnh là nữ nhi duy nhất của Chương gia, từ nhỏ đã được phụ mẫu sủng ái, ca ca cưng chiều, mẫu thân Chương Ngự là người ôn nhu, nàng gả vào cửa nàng không những không ghen tỵ với mẫu thân Tử Trúc Quỳnh mà còn đối đãi với em chồng rất tốt, cho nên quan hệ chị dâu em chồng của hai người thập phần hòa hảo, hơn nữa từ nhỏ Tử Trúc Quỳnh, Chương Ngự và Chương Ngư lớn lên cùng nhau, tình cảm huynh đệ tỷ muội không thể xem nhẹ được.
“Phi, bậy bậy bậy!” Chương Ngự nhịn không được mà phun tào:
“Quỳnh tỷ, đem nhân duyên của người khác ra nói đùa là chuyện rất không phúc hậu.” Mọi người ở đây đều là bằng hữu của nhau, so với người bình thường tất nhiên thân hơn một chút, ngày thường cũng thường xuyên đem một số chuyện “không nên nói” để trêu chọc nhau, mặc dù nghe ra hàm ý châm chọc của Tử Trúc Quỳnh nhưng hắn cũng không có tức giận, hắn mới không có cùng nữ nhân tính toán.
Chương Ngự hắn đường đường là Đại thiếu gia của Ngự sử đại phu, phong hoa tuấn lãng, sao lại đi tính toán với một nữ nhân, huống hồ nữ nhân đó lại là biểu tỷ của hắn.
“A, phải không?” Tử Trúc Quỳnh cười, nụ cười của nàng như đóa hoa lan vừa mới chớm nở, vô cùng xinh đẹp, bất quá ý cười trên gương mặt nàng có chút lạnh, nguyên nhân là vì một tiếng “Quỳnh tỷ” kia của Chương Ngự.
Có ba điều cấm kỵ đối với một nữ nhân, tuổi tác cũng là một trong số đó, nàng cùng Chương Ngự bằng tuổi nhau, dù sao năm đó mẫu thân bọn họ chính là mang thai cùng một lúc, bất quá so với Chương Ngự, Tử Trúc Quỳnh ra đời sớm hơn một canh giờ, cho nên nàng liền thành tỷ tỷ của Chương Ngự.
Có trời mới biết Tử Trúc Quỳnh một chút cũng không muốn làm tỷ tỷ người khác, cho dù là biểu tỷ hay nghĩa tỷ cũng không được, nữ nhân đều thích mình trẻ tuổi, nàng cũng không nɠɵạı lệ, cách xưng hô tỷ tỷ này, nghe thế nào cũng cảm thấy rất già, cho nên mỗi lần nghe thấy người khác gọi nàng là tỷ tỷ, trong lòng nàng tránh không khỏi có chút tức giận, đặc biệt là từ miệng Chương Ngự.
“Ai, biểu tỷ đừng giận, đệ chỉ là nói đùa thôi.” Chương Ngự tựa hồ như nhận thấy sự tức giận của Tử Trúc Quỳnh, không khỏi cười cười giải hòa, hắn biết người biểu tỷ này không thích người khác gọi nàng một tiếng “tỷ” nhưng hắn có thể làm gì a, ai bảo nàng sinh ra trước hắn? Nếu hắn không gọi nàng bằng tỷ, chẳng cô cô của hắn sẽ cầm chổi đánh hắn vì tội vô lễ hay sao?
Hắn kì thực cũng rất vô tội!
“Hừ.” Tin người mới có quỷ!
“Quỳnh tỷ a... đến rồi đến rồi.” Chương Ngự cầm lấy dĩa bánh đưa đến trước mặt Tử Trúc Quỳnh, ý đồ muốn nhận lỗi, ai biết được vừa mới đưa ra nửa chừng thì hắn đã thấy bóng dáng yểu điệu quen thuộc thì lập tức bỏ dĩa bánh xuống, bộ dạng hớn hở hô lên.
Tử Trúc Quỳnh cũng thấy hành động của Chương Ngự nên muốn đưa tay ra nhận lấy dĩa bánh, ai biết được hắn đưa ra nửa chừng rồi lại thu hồi, sắc mặt nàng hơi khó coi, không cần quay đầu nhìn nàng cũng biết người đến nhất định là Bạch Phi Nhược, chỉ có nhìn đến Bạch Phi Nhược Chương Ngự mới bộc lộ bộ dáng vui vẻ như ŧıểυ hài tử thế này.
Ánh mắt nàng như có như không rơi vào người Đỗ Thanh Triệt, chỉ thấy sắc mặt hắn thản nhiên như thường, cả người bao phủ một tầng khí chất thanh nhã như trúc, khiến người khác nhìn vào cảm thấy thoải mái không thôi, Chương Ngự cùng Đỗ Thanh Triệt là bằng hữu nhận thức nhiều năm, đối với tâm tư của Chương Ngự, Đỗ Thanh Triệt hẳn cũng nhận ra, bất quá hắn có thể bình tĩnh như vậy... cũng không là đủ nhẫn nhịn vẫn là quá tự tin vào bản thân.
Đỗ Thanh Triệt nhấp trà, cảm nhận được tầm mắt nóng bóng bèn nâng mắt, đôi mắt thanh thúy của hắn va chạm với Tử Trúc Quỳnh, không ai nói gì nhưng nàng có thể cảm nhận được sự áp lực từ trong mắt của đối phương, Tử Trúc Quỳnh thu hồi tầm mắt, trong lòng thầm suy nghĩ, suy đoán của nàng quả nhiên không sai, Chương Ngự làm sao có thể là đối thủ của Đỗ Thanh Triệt được?
Giao phong của hai người mọi người trên bàn đều không nhìn thấy bởi vì lúc này lực chú ý của bọn họ đang tập trung nhìn về phía đoàn người đang đi đến, nɠɵạı trừ một người.
Dẫn đầu là bạch y như tuyết, bên ngoài khoác một chiếc áo lông thú màu đỏ, mái tóc nàng đen láy, dung nhan xinh đẹp kiều diễm này không phải Bạch Phi Nhược thì là ai? Bên cạnh nàng là chanh y nữ tử xinh xắn đáng yêu, nàng có một đôi mắt to tròn, long lanh như nước, lấp lánh như sao, trong mắt nàng để lộ sự ngây thơ không hề che giấu, khí chất thanh thuần, chọc người yêu thích, nɠɵạı trừ Chương Ngư nha đầu thì ai có bộ dạng thanh thuần như vậy?
Đối với hai mỹ nhân đi phía trước, mọi người sớm đã nhìn quen, vì vậy sự chú ý liền đặt về người đang đi ở sau.
Nữ tử một thân lam y như nước, tà váy dài đến gót chân, trên váy thêu những đóa hoa sen xanh đang nở rộ, vô cùng đẹp mắt, mỗi lần nàng bước đi, làn váy liền lay động theo động tác của nàng, mỗi bước chân nàng bước ra giống như đang đạp lên một đóa hoa sen, sinh động vô cùng, quả đúng với câu: “Bộ bộ sinh liên”.
Phần thắt lưng được buộc bởi một sợi dây mảnh mai, để lộ ra vòng eo nhỏ nhắn, tựa hồ như một cánh tay đều có thể ôm lấy vòng eo của nàng, trên thắt lưng treo một chiếc túi thơm nhỏ, chất liệu túi thơm không phải quá tốt, quá bất màu sắc lại rất đẹp mắt, hơn nữa thủ công lại tinh xảo, phối trên người nàng cũng xem như là không tệ.
Sam y mỏng manh bao lấy vai trần trắng noãn, cổ cao thanh tú, trên mặt nàng đeo một chiếc khăn che mặt cùng màu, khiến người khác không thể nhìn rõ dung nhan dưới lớp khăn che mặt kia, bất quá một cơn gió thổi qua, để lộ ra chiếc cằm tinh xảo, đường nét gương mặt như khắc như họa, bởi vì mơ mơ hồ hồ nên khiến không ít người suy nghĩ miên man.
Nàng có một đôi mắt trong suốt như gương, sạch sẽ như nước, âm trầm bất định, khiến người khác không rõ nàng đang suy nghĩ gì, mi dài cong vút như cánh bướm, mỗi lần chớp mắt là mỗi lần cánh bướm khẽ rung, mày tựa liễu diệp, vòm trán cao rộng, hai bên tóc mái xõa xuống, để rủ ở bên hai khóe mắt, khiến dung nhan càng thêm ẩn hiện không rõ, mái tóc nàng đen dài, tùy ý được cố định bằng một cây trâm gỗ, nàng qua có vẻ phóng khoáng và tiêu dao.
Đặc biệt là khí chất trên người nàng, thanh lãnh như mai, cao ngạo như tuyết, điềm đạm như vân, nhẹ nhàng như yên, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo, mang thêm vài phần linh khí không rõ, có một vài người vừa sinh ra đã là tâm điểm của mọi người, giống như lam y nữ tử, nàng chỉ cần đứng đó không làm gì cũng có thể thu hút sự chú ý của người khác.
Cho đến khi đoàn người bước chân vào đình viện, mọi người trong đình viện vẫn chưa thể hoàn hồn, mặc kệ là nam nhân hay nữ nhân, nhìn đến lam y nữ tử đều nhịn không được mà bộc lộ sự say mê.
Đáy mắt Đỗ Thanh Triệt lóe lên tia kinh diễm, bất quá rất nhanh liền chuyển sang kinh ngạc, hắn không khỏi thừa nhận, trong giây phút nàng xuất hiện tim trong lồng ngực hắn đập nhanh hơn vài phần, mặc dù rất nhanh liền ổn định lại nhưng rõ ràng, cảm giác đó vẫn còn tại, chỉ là Đỗ Thanh Triệt không có chú ý đến cho nên mới bỏ qua chi tiết nhỏ nhặt này.
Hắn biết nàng, vừa nhìn đến nàng hắn liền nhận ra nàng, lam y nữ tử này trước đó đã đến Vân Thiên Phường, khi đó nàng cũng đeo khăn che mặt khiến người khác không nhìn rõ dung mạo, bất quá khí chất trên người nàng lại không lẫn đi đâu được, trên đời này thứ gì cũng có thể bắt chước nhưng khí chất thì không.
Có chút khí chất là trời sinh, nhiều khí chất là do bồi dưỡng mà thành, loại này thanh lãnh cao ngạo tự phụ khí chất, không phải là gia đình bình thường có thể bồi dưỡng ra tới.
Hắn vốn nghĩ hai người bọn họ chỉ là bình thủy tương phùng, cho nên mới không cho thuộc hạ đi điều tra, dù sao đối với một người không quan trọng, Đỗ Thanh Triệt mới không muốn lãng phí thời gian với nàng, không nghĩ đến hai người vẫn còn có cơ hội gặp nhau, hơn nữa còn là ở trong Hữu Thừa tướng phủ.
Nàng là ai?
Đây không phải là câu hỏi của mình Đỗ Thanh Triệt đặt ra, mà là tiếng lòng của tất cả mọi người ở nơi này.
Chương Ngự ngày thường nhìn quen mỹ nữ, đối với mỹ nhân cũng có thể bình tĩnh thưởng thức, hơn nữa trong lòng hắn đã có một bóng hồng giai nhân, đối với một nam nhân đã có người trong lòng, bất kì nữ tử nào cũng không thể so sánh với người trong lòng của hắn, chỉ là khi nhìn đến lam y nữ tử, cả người hắn như bị sét đánh. Trong khoảng khắc ánh mắt chạm vào đôi mắt nàng, đôi mắt hắn không khỏi xuất hiện tia mê hoặc thoáng qua, cả người cứng đờ, bàn tay vô tình đụng trúng chung trà trên bàn khiến nước trà nóng bắn vào tay, nhờ vậy mà giúp hắn thanh tỉnh đi nhiều.
Nếu không phải hắn thần trí thanh minh, trong lòng chỉ tâm tâm niệm niệm một nữ nhân thì sớm đã bị nàng một cái liếc mắt liền khuynh tâm.
Chương Ngự chuyển tầm mắt lên người nữ tử một thân bạch y như tuyết kia, đáy mắt hiện lên tia ảo não, trái tim trong lồng ngực vẫn còn đang vì lam y nữ tử mà đập thình thịch, không khỏi cảm thấy có lỗi với giai nhân trong lòng, hắn thu hồi mắt, cúi đầu nhìn bàn tay dính nước, trà cũng không nóng lắm cho nên vết thương chỉ hơi đỏ lên, lần đầu tiên trong đời bị thương mà Chương Ngự lại cảm thấy may mắn.
Nữ nhân xinh đẹp chỉ có tác dụng với nam nhân, còn đối với nữ nhân khác, mà nữ nhân đó lại xinh đẹp không kém thì ngược lại không chỉ không phát huy được tác dụng mê hoặc mà còn rước lấy phiền toái, dù sao Thành Thiên không thiếu nhất chính là mỹ nhân, Đệ nhất mỹ nhân của Tứ quốc còn đang ở Thành Thiên bọn họ cơ mà.
Đỗ Ngọc Trân cẩn thận đánh giá lam y nữ tử, đầu tiên là thưởng thức, sau đó lại là nghi hoặc, đối với đồ vật xinh đẹp, bất kể là nam nhân vẫn là nữ nhân đều sẽ bộc lộ sự yêu thích của bản thân, tính tình nàng mặc dù khó gần, nhưng với những thứ đẹp mắt nàng vẫn là cho chút sắc mặt. Chính là càng nhìn đối phương đáy lòng càng thêm nghi ngờ, đôi mắt này, thân hình này, rõ ràng rất quen thuộc, giống như đã từng nhận thức, bất quá trí nhớ của nàng cho nàng biết, nàng cùng lam y nữ tử không hề quen biết.
Tử Trúc Quỳnh nhíu mày, gương mặt lộ vẻ không thích, đối với một nữ tử chưa lộ dung mạo mà đã mỹ đến bậc này, đến lúc nàng để lộ dung mạo ra chẳng phải khiến thiên hạ đại loạn hay sao?
Không có bất kì nữ nhân nào thích người khác đẹp hơn mình, Tử Trúc Quỳnh cũng vậy, cho nên đối với lam y nữ tử chưa biết phương danh quý tánh này, độ hảo cảm ngay lập tức liền biến thành số âm.
Lê Nguyệt Thiên Phương trầm mặc, vốn nghĩ rằng Hạ Doanh Nhi đã là Đệ nhất mỹ nhân rồi vậy mà không ngờ trên đời này còn xuất hiện một nữ tử khác xinh đẹp hơn Hạ Doanh Nhi, so với Hạ Doanh Nhi lam y nữ tử chỉ có hơn chứ không kém, bất quá đây không phải là điều nàng lo lắng, điều mà nàng lo lắng là...
Ánh mắt nàng nhanh chóng rơi vào người Đỗ Thanh Triệt, thấy sắc mặt đối phương bình tĩnh, hơn nữa còn có tâm trạng uống trà, giống như trước mặt hắn không phải là tuyệt sắc mỹ nữ mà là khung cảnh bình thường thì khiến nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng trong lòng rất nhanh liền nặng trĩu. Một mỹ nhân như hoa như ngọc như vậy xuất hiện, vậy mà biểu ca lại không nhìn một cái, như vậy chẳng phải trong lòng biểu ca, còn có người tốt đẹp hơn lam y nữ tử đó hay sao? Người đó... có phải là Bạch Phi Nhược?
Vương Sắc Sắc ở hiện đại nhìn nhiều nữ minh tinh cũng tránh không khỏi để lộ thần sắc si mê, bất quá rất nhanh liền phục hồi tinh thần, lam y nữ tử này nhìn như tiên nữ giáng trần nhưng ánh mắt lại quá dọa người, đôi mắt lạnh lùng đó đảo qua một cái khiến cả người nàng như rơi vào hầm băng, vì vậy nàng nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Do không có thừa hưởng trí nhớ của nguyên chủ cho nên nàng không thể xác định được lam y nữ tử này là ai, sợ bản thân mở miệng nói nhiều sai rồi, đến lúc đó để lộ bản thân không phải là Vương Sắc Sắc thì phiền phức lắm.
“Để mọi người đợi lâu rồi.” Bạch Phi Nhược ôn nhu mở miệng, Thu Nguyệt phía sau thay nàng cởi áo khoác, nàng tự nhiên đi đến bên cạnh Đỗ Thanh Triệt ngồi xuống, Đỗ Thanh Triệt đưa chung trà cho nàng, nàng hơi ngẩn ra sau đó liền nhận lấy, bàn tay vô tình cố ý đụng vào tay hắn, lúc ngẩng đầu ánh mắt nhìn về phía lam y nữ tử mang theo vài phần đắc ý.
“Triệt, đa tạ chàng.” Bạch Phi Nhược biết rõ Bạch Tử Linh đang theo dõi nàng mới cố ý làm ra hành động như vậy, Bạch Tử Linh thích Đỗ Thanh Triệt, nhìn thấy nàng cùng Đỗ Thanh Triệt thân mật như thế nhất định sẽ tức giận, nghĩ đến rốt cuộc cũng có cơ hội chọc tức đối phương đáy lòng nàng liền vui vẻ không thôi, tâm tình cũng tốt hơn vài phần.
Cho dù Bạch Tử Linh thay đổi thì đã làm sao? Đỗ Thanh Triệt chẳng phải cũng chẳng thèm liếc nhìn nàng ta mà vẫn quan tâm nàng như trước hay sao?
Cho nên Bạch Tử Linh vẫn sớm nên chết tâm đi.
Đỗ Thanh Triệt chỉ có thể là của Bạch Phi Nhược nàng!
Nghĩ đến đây khóe miệng Bạch Phi Nhược không khỏi cong lên vài phần, ánh mắt cũng híp lại thành hình trăng khuyết, một bộ dạng vui vẻ khiến hai nam nhân nhìn mà ngẩn ngơ.
“Ân.” Đỗ Thanh Triệt vẫn chưa dừng lại ở trên người Bạch Tử Linh, điều này khiến Bạch Phi Nhược rất là yên tâm.
“Lúc nãy ta có phân phó phòng bếp làm thêm mấy món điểm tâm nữa, chàng ăn nhiều một chút.” Dứt lời một đám nha hoàn liền từ phía sau dâng món lên, một khay hai món, ba khay sáu món, ngay lập tức trên bàn liền trưng bày có loại điểm tâm khác nhau, nhìn vô cùng đẹp mắt.
“Ta không thích ăn đồ ngọt.” Bạch Phi Nhược lấy một khối bánh đưa cho hắn, Đỗ Thanh Triệt nhướng mày, cũng chưa có nhận lấy, thái độ cũng không tức giận, mà chỉ lên tiếng tường thuật lại tâm trạng của bản thân.
“Ta biết, chỉ là bánh này rất ngon, chàng thật sự không muốn ăn sao?” Bạch Phi Nhược nở một nụ cười ôn nhu hiểu chuyện, ánh mắt nàng chăm chú nhìn Đỗ Thanh Triệt, như muốn nhận đáp án từ hắn.
Đỗ Thanh Triệt thật sâu nhìn Bạch Phi Nhược, đáy lòng cảm thấy thái độ của Bạch Phi Nhược có chút không thích hợp, hắn không thích đồ ngọt, chuyện này mọi người trên bàn ai cũng biết, Bạch Phi Nhược không thể không biết được, cho nên hành động hiện tại của nàng là thế nào?
Biết rõ hắn không thích còn ép buộc hắn ăn?
Nàng muốn hắn vì nàng mà chấp nhận thứ bản thân không thích?
Nàng làm vậy là có mục đích gì?
Hay là... nàng làm vậy là để cho ai xem?
Ánh mắt Đỗ Thanh Triệt lướt qua người lam y nữ tử, mặc dù rất nhanh liền thu hồi ánh mắt nhưng trong khoảng khắc ngắn ngủi ấy hắn có thể nhìn thấy sự châm chọc trong đôi mắt nàng.
Nàng châm chọc ai?
Hắn vẫn là Bạch Phi Nhược?
Đỗ Thanh Triệt không mấy rõ ràng thân phận của lam y nữ tử, bất quá hắn không nhớ đã từng đắc tội nàng, vì sao mỗi lần nhìn hắn, nàng nếu không phải châm chọc khinh thường thì lại là chán ghét?
Chỉ cần nghĩ đến đôi mắt trong suốt kia nhìn hắn với ánh mắt châm chọc cùng khinh thường, đáy lòng Đỗ Thanh Triệt ẩn ẩn tia khó chịu, một cỗ khó chịu xuất phát từ trong tim, trái tim hắn như có gì đó gặm nhấm vậy.
Vì sao hắn lại có phản ứng với một nữ tử xa lạ?
Đỗ Thanh Triệt cố gắng đè ép sự khó chịu trong lòng mà nhận lấy khối bánh của Bạch Phi Nhược đưa vào miệng, khối bánh rất nhanh liền tan trong miệng, hương thơm của hoa lan tỏa, một vị ngọt như đường tràn ngập khắp khoang miệng, chính là... đáy lòng Đỗ Thanh Triệt vẫn không cảm thấy ngọt ngào.
Bạch Phi Nhược nhìn thấy Đỗ Thanh Triệt ăn khối bánh mà nàng đưa thì không khỏi nở một nụ cười, gương mặt xinh đẹp nháy mắt liền rạng rỡ hẳn lên, như đóa hoa vừa mới chớm nở, bung cánh hoa mà hứng lấy tinh hoa nhật nguyệt của đất trời, khiến cảnh vật xung quanh trở nên thất sắc.
Lúc nãy nhìn thấy Đỗ Thanh Triệt chần chừ không lấy, nàng còn sợ bản thân làm ra hành động như vậy không những không đạt kết quả như mong muốn mà ngược lại còn bị Đỗ Thanh Triệt chán ghét, không ngờ kết quả hắn vẫn là nhận lấy, điều này khiến đáy lòng nàng vu vẻ không thôi.
Đỗ Thanh Triệt ghét đồ ngọt nhưng lại ăn đồ ngọt do nàng đưa, điều này chứng minh cái gì?
Chứng minh trong lòng hắn có nàng!
Chứng minh hắn có thể vì nàng mà tiếp thu hết thảy, cho dù đó là thứ mà chán ghét!
Chứng mình tình cảm của hắn dành cho nàng không phải vì là một trò đùa, chứng minh nàng có thể yên tâm gả cho hắn!
Nghĩ vậy ánh mắt nàng không khỏi hướng về Bạch Tử Linh, đáy mắt không che giấu sự đắc ý, Bạch Tử Linh còn chưa có tỏ thái độ gì, Chương Ngư bên cạnh đã có phản ứng.
Sau chuyện xảy ra lúc nãy, Chương Ngư mặc dù vẫn đứng về phía Bạch Phi Nhược nhưng đối với hành động và thái độ của Bạch Phi Nhược có chút không đồng tình. Nói thế nào Bạch Tử Linh cũng là tỷ tỷ của Bạch Phi Nhược, cho dù khác mẹ nhưng cũng mang họ Bạch, tuy nói chuyện Bạch Tử Linh thích Đỗ Thanh Triệt là không đúng nhưng Bạch Phi Nhược cũng đâu cần vì vậy mà hãm hại Bạch Tử Linh hết lần này đến lần khác?
Bạch Phi Nhược biết rõ Bạch Tử Linh có ý với Đỗ Thanh Triệt nhưng lại ở trước mặt mọi người cùng Đỗ Thanh Triệt thân mật như vậy, không phải cố ý muốn chọc tức Bạch Tử Linh sao?
“ŧıểυ Ngư, đến đây, ở đây có mấy món điểm tâm ngươi thích này.” Chương Ngự nhìn không vừa mắt cảnh Đỗ Thanh Triệt và Bạch Phi Nhược thân thiết với nhau như vậy nên bèn chuyển tầm mắt sang chỗ khác, nhìn thấy muội muội vẫn đứng đó không khỏi lên tiếng.
“Ân.” Vị trí của nàng vốn dĩ là bên cạnh Chương Ngự cùng Đỗ Ngọc Trân, cho nên nghe thấy ca ca gọi nàng liền trở về chỗ ngôi, trước khi đi cũng không quên nhìn Bạch Tử Linh một cái.
“...” Bạch Tử Linh không biết có nhìn nhầm không mà trong đôi mắt của Chương Ngư nàng nhìn thấy sự luyến tiếc không nói thành lời.
Chương Ngư tỏ vẻ, nàng thật sự luyến tiếc rời xa mỹ nữ như vậy a, bất quá nghĩ đến đó là Bạch Tử Linh, nàng liền không chút do dự rời đi.
Bạch Tử Linh: “...” Nói tốt luyến tiếc đâu?
“Phi Nhược, người này là ai a?” Tử Trúc Quỳnh dẫn đầu mở miệng, ý đồ muốn ra oai phủ đầu.
“Đúng đó, mỹ nữ này là ai, chúng ta nhận thức không?” Chương Ngự sau khi đưa vài dĩa điểm tâm cho muội muội thì cũng hứng thú lên tiếng.
Mặc dù những người còn lại đều không có lên tiếng nhưng ánh mắt lại rơi vào người Bạch Phi Nhược, rõ ràng muốn có được một đáp án từ nàng.
Thấy mọi người quan tâm thân phận của Bạch Tử Linh như vậy, hơn nữa Chương Ngự còn gọi nàng ta là mỹ nữ thì nụ cười trên mặt của Bạch Phi Nhược hơi cứng lại, sắc mặt có chút khó coi, đáy lòng không khỏi khó chịu.
Mỹ nữ?
Bạch Tử Linh mà là mỹ nữ thì những người khác lại là cái gì?
Đám người này thật sự không nhận ra đây là Bạch Tử Linh hay sao? Nàng ta thật sự trở nên khác trước như vậy sao?
Bạch Phi Nhược không rõ, có lẽ vì nàng sống cùng một nhà với Bạch Tử Linh, đối với sự thay đổi của Bạch Tử Linh sớm nhìn đã quen cho nên mới không nhận thấy sự khác thường, còn đám người Đỗ Thanh Triệt không có thường xuyên gặp gỡ Bạch Tử Linh cho nên đối với sự thay đổi của nàng không hề nhận ra.
Chương Ngư một bên tỏ vẻ, không phải chỉ một mình nàng mới nhìn nhầm Bạch Tử Linh, càng không phải chỉ mình nàng mới thưởng thức “nhan sắc” của Bạch Tử Linh, cho nên... nàng không phải mắt mù!
“Vị mỹ nữ ŧıểυ thư này, không biết ta có thể biết phương danh quý tánh của ŧıểυ thư?” Không đợi Bạch Phi Nhược trả lời, Chương Ngự đã đứng đến đi đến trước mặt Bạch Tử Linh, một bộ dạng phiên phiên công tử mở miệng.
Bạch Tử Linh nhìn người trước mắt, trong đầu liền hiện lên thông tin của hắn, bằng hữu của Đỗ Thanh Triệt, Ngự sử đại phu Đại thiếu, ca ca của Chương Ngư, kẻ thường xuyên thích bắt nạt nguyên chủ, Chương Ngự.
Chương Ngự người này, mỗi lần nguyên chủ xuất hiện, nếu không gây sự với nguyên chủ thì hắn cũng sẽ giựt dây người khác bắt nạt nguyên chủ, hơn nữa theo như những gì nguyên chủ thấy, chỉ cần là những chuyện liên quan đến Bạch Phi Nhược Chương Ngự sẽ trở nên nóng nảy, có lần nguyên chủ vô tình làm bị thương Bạch Phi Nhược, chương Ngự so với Đỗ Thanh Triệt còn tức giận hơn, thậm chí còn thay Bạch Phi Nhược trút giận lên người nguyên chủ. Khi đó nguyên chủ không biết vì sao bản thân lại chọc giận Chương Ngự, cho nên mỗi lần nhìn thấy hắn nàng đều đi đường vòng, có thể thấy nguyên chủ đặc biệt sợ hãi người này, theo như kí ức mà nguyên chủ lưu lại thì Bạch Tử Linh có thể khẳng định Chương Ngự là thích Bạch Phi Nhược.
Chỉ có thích một người mới có thể chú ý đến người đó, chỉ có thích một người mới nhìn thấy người đó bị thương liền nóng nảy, tức giận muốn thay người đó trả đũa, chỉ có thích một người mới không muốn nhìn thấy người đó phải chịu ủy khuất, nếu kí ức của nguyên chủ không sai thì Chương Ngự thích Bạch Phi Nhược.
Chương Ngự thích Bạch Phi Nhược, Bạch Phi Nhược lại cùng Đỗ Thanh Triệt lại là một đôi, trong kho Chương Ngự lại cùng Đỗ Thanh Triệt là hảo bằng hữu, rõ ràng cả Chương Ngự và nguyên chủ đều là đồng bệnh tương liên, vì sao Chương Ngự lại cứ hà tấc muốn gây khó sử cho nguyên chủ?
Là bởi vì Bạch Phi Nhược sao?
Đỗ Thanh Triệt vì Bạch Phi Nhược mà làm tổn thương nguyên chủ, Chương Ngự cũng vì Bạch Phi Nhược mà khi dễ nguyên chủ.
Xem ra nguyên chủ cùng Bạch Phi Nhược đúng là có thù.