Tử Chấn Khiên từ nhỏ đã là thiên chi kiêu tử, ở trong phủ nha hoàn gã sai vặt đều phục tùng mệnh lệnh của hắn, ở bên ngoài đám bằng hữu của hắn cũng đối với hắn vô cùng khách khí, vậy mà lúc này Hồng nương lại dùng thái độ khinh thường đó nói chuyện với hắn, như người bề trên nhìn kẻ bề dưới, trong giọng nói còn không che giấu sự châm chọc, lời nói ra lại vô cùng cuồng vọng, vô cùng kiêu ngạo khiến Tử Chấn Khiên tức đến đỏ cả mắt.
Tử gia bọn họ ở Thành Thiên lăn lộn nhiều năm, Hộ bộ Thượng thư Tử Sở làm quan cũng không dưới hai mươi năm, từ một chức quan huyện nhỏ trèo lên vị trí hiện tại cũng đủ thấy hắn là người có năng lực, có tâm cơ, huống hồ công việc của Hộ bộ cũng vô cùng quan trọng, Thành Thiên đế có thể giao trọng trách này cho Tử Sở cũng là tín nhiệm ở hắn, ngày thường Tử Chấn Khiên dựa vào danh tiếng của phụ thân hắn mà hoành hành ngang ngược, không xem ai ra gì, Tử Sở cũng nhắm mắt bỏ qua, hiện tại gặp phải Hồng nương không đặt Tử gia của bọn họ vào mắt, Tử Chấn Khiên đáy lòng hiện lên tia lửa giận, nhưng nhìn đối phương người đông thế mạnh, hiện tại bên người hắn lại không có thị vệ nào để bảo vệ, hơn nữa trên người hắn vẫn còn thương tích, cứng đối cứng với bọn họ sẽ chịu thiệt, chỉ là bắt hắn nuốt cơn giận này hắn không thể nào chịu được.
Hồng nương cùng Tử Chấn Khiên bên này trừng mắt nhìn nhau, không ai nhường ai thì bên kia Bạch Tử Linh đã sớm tìm đường thoát thân, nàng vốn dĩ muốn rời khỏi nơi này nhưng hành lang dài thăm thẳm, không thấy một cửa sổ để nhảy ra ngoài, dưới lầu vốn dĩ đã đông người, hiện tại bởi vì động tĩnh của Tử Chấn Khiên gây ra mà thu hút không ít người chú ý đến, tất cả mọi ánh mắt đều dồn vào lầu hai, nếu hiện tại nàng đi xuống không phải là làm tăng thêm sự chú ý sao?
Bạch Tử Linh ngại phiền phức, không muốn xuyên qua đám người chen chúc với nhau cho nên chỉ có thể hướng về phía hành lang thẳng tắp mà chạy, dãy hành lang từ đầu đến cuối phòng nào cũng có người, nghĩ đến đám người phía sau vẫn đuổi theo không dứt, Bạch Tử Linh buồn bực đành phải tùy tiện tìm một phòng để trốn vào, có người thì có người, đánh ngất đối phương rồi nhảy ra cửa sổ là được, đơn giản!
Bạch Tử Linh đẩy cửa bước vào, trong phòng tối đen như mực, cho dù thị lực của nàng có tốt cách mấy thì ở trong trường hợp này thì cũng khó mà xác định được trong phòng có người hay không, bất quá nhĩ lực của nàng rất lợi hại, trong phạm vi trăm mét hơi thở mỏmg manh cách mấy đều có thể nghe thấy được, trong phòng không có bất kì hơi thở nào nhưng lòng nàng vẫn ẩn chứa tia đề phòng.
Nếu không có người sao lại đóng cửa?
Lúc nàng vừa mới đóng cửa phòng lại thì một trận kình phong từ phía sau đánh úp lại, đáy lòng không khỏi cả kinh, trước mặt là cửa lớn, phía sau lại là kình phong, Bạch Tử Linh không có cách nào né tránh, lúc này chân nàng đụng phải một chiếc bàn nhỏ trang trí đặt bên cạnh cửa, nàng phản ứng mau lẹ mà lấy chân nâng bàn lên, một tay cầm lấy chiếc bàn ném về phía kình phong, chỉ nghe “phanh” một tiếng, chiếc bàn nhỏ vỡ nát thành nhiều mảnh.
May mắn là nàng nhanh trí lấy chiếc bàn nhỏ làm lá chắn, tưởng tượng nếu kình phong đó mà đánh vào người nàng chỉ sợ nàng sẽ không thoát khỏi cảnh ngộ giống chiếc bàn, nghĩ thôi mà cũng đủ sợ.
“Ha!” Đối phương không ngờ Bạch Tử Linh lại lấy bàn nhỏ làm lá chắn, kinh ngạc rất nhanh liền qua, chưa đến một giây sau hắn đã phản ứng lại mà lập tức ra tay, một loạt chưởng phong đánh về phía nàng, Bạch Tử Linh không có nội lực, sẽ không giống như đối phương mà xuất ra chưởng phong, nàng nɠɵạı trừ né tránh thì chỉ có thể cùng đối phương đánh cận chiến, cả hai đều là cao thủ nên trong chớp mắt đã giao thủ mấy chục chiêu.
Trong bóng đêm, Bạch Tử Linh không thấy rõ tướng mạo của người nọ nhưng qua vài chiêu nàng có thể biết được đối phương có một thân võ công cao cường, là một cao thủ, so với Lạc Hàm thì khó đối phó hơn nhiều, ít nhất thì đối phương có thể bức nàng giao thủ lâu hơn một phút đồng hồ thì cũng đủ thấy người nọ rất có năng lực, bất quá muốn đánh ngang tay với nàng thì chưa chắc đã có thể. Khóe môi nàng khẽ cong, lần đầu tiên xuyên đến cổ đại lại có người khiến nàng xuất thủ nhiều chiêu như vậy khiến nàng không khỏi nhớ đến thời gian huấn luyện trước kia của bản thân, vô cùng khắc nghiệt, người nào người nấy đều là cao thủ, thậm chí có người đã đánh ngang tay với nàng, sau cùng đối phương vẫn bị nàng hạ gục, nhớ đến cảm giác đó, chiêu thức của Bạch Tử Linh càng thêm nhanh, xuống tay càng thêm tàn nhẫn, nàng dùng tay không để đánh nhau với đối phương thế nhưng sự sắc bén trong những chiêu thức của nàng không thua gì đao kiếm, khiến đối phương phải chật vật né tránh.
Đáy mắt người nọ xẹt qua tia kinh nghi, lúc đầu giao thủ với nàng chỉ thấy nàng xuất ra những chiêu thức bình thường, tính công kích không cao, hắn có thể nhận thấy đối phương không có nội lực cho nên hắn không có xuất ra toàn lực để ứng phó, không ngờ càng về sau những chiêu thức tưởng chừng như đơn giản lại biến hóa khôn lường, từ tính sát thương không cao chuyển sang một chiêu là đoạt mạng người, khiến hắn phải chật vật né tránh, cũng giống như chiêu thức vừa rồi, nếu hắn không kịp thời né tránh thì đã bị đối phương áp chế.
Người này không đơn giản!
Ở Thành Thiên khi nào lại xuất hiện một cao thủ không có nội lực như thế này?
Rõ ràng là một người không có nội lực lại có thể bức hắn đến nông nổi này, quả thật là... không tầm thường!
Lúc hai người đang giao thủ thì bên tai đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, ít nhất cũng phải năm sáu người, kèm theo đó là vài tiếng thảo luận, đáy lòng Bạch Tử Linh cũng rõ ràng đây chắc chắn là đám người đang truy đuổi nàng, hơn nữa bọn họ tựa hồ còn đang muốn kiểm tra tất cả các phòng ở nơi này, có vẻ như muốn lục tung cả Nguyệt Mãn Lâu để tìm cho ra nàng, đôi mắt thoáng qua tia phiền chán. Bởi vì chỉ lo chú ý đến âm thanh bên ngoài mà những chiêu thức tung ra cũng bớt đi vài phần sắc bén, đối phương thấy nàng hơi phân tâm nên đã chớp lấy cơ hội, đưa chân gạt lấy chân nàng, Bạch Tử Linh không ngờ đối phương lại làm như vậy, thân thể bị mất thăng bằng, bất quá rất nhanh nàng liền phản ứng lại mà quay người để giữ thăng bằng, chỉ là lúc này đối phương đã gắt gao nắm chặt tay nàng, nàng tất nhiên sẽ không để đối phương dễ dàng bắt được, nàng dùng cánh tay còn lại công kích đối phương, không ngờ cả cánh tay kia cũng bị bắt lấy, sức lực đối phương rất lớn, thân thể này lại yếu đuối, mặc dù nàng ngày thường vẫn hay rèn luyện nhưng bởi vì thân thể này sinh vào Tiết Đại hàn, ngày lạnh nhất trong năm của Thành Thiên, thân thể từ nhỏ lại yếu ớt không đủ dưỡng chất, dù mấy tháng nay Bạch Tử Linh đã cố gắng bổ sung dinh dưỡng trở lại nhưng vẫn còn như đủ, xem ra vẫn phải đi uống mấy loại canh bổ để bổ sung dưỡng chất, lúc này đây dưới lực kéo mạnh như vậy cả người nàng liền không hề phòng bị lao vào trong lòng đối phương.
Đầu nàng đập vào lồng ngực rắn chắc, mùi hương nhàn nhạt thoáng nơi chớp mũi, đầy vẻ nam tính khiến nàng cả kinh, nam nhân!
Thân thể mềm mại của nữ tử rơi vào trong ngực, cảm giác mềm mại như tơ không khỏi khiến đối phương có chút chấn động, bàn tay của hắn vung lên, ngọn nến trên bàn vốn dĩ đã tắt hiện tại lại cháy bùng lên, cả phòng đang tối đen lập tức liền sáng như ban ngày.
Bạch Tử Linh ngẩng đầu, dưới ánh nến lập lòe nàng có thể nhìn thấy dung mạo của người đối diện, gương mặt tuấn tú tuyệt mỹ, đường nét tinh xảo, mày rậm như kiếm, đôi mắt thâm trầm như biển, sắc bén như đao, phủ đầy băng sương, sống mũi cao thẳng, đôi môi hồng nhuận, ngũ quan kết hợp tại một chỗ càng khiến hắn như một bức tượng hoàn mỹ, tuyệt tác của Thượng đế, đặc biệt là trên người hắn có một loại khí thế vương giả, hơi thở mang theo vài phần cường thế khiến người khác không tự giác sinh ra áp lực.
Thương Hàn Phong!
Sao lại là hắn?!
Dưới khoảng cách gần như vậy, cả người nàng như đang dựa vào ngực hắn, cơ ngực rắn chắc cách một lớp vải như có như không chạm vào mặt nàng, mùi gỗ đàn hương thoang thoảng nơi chớp mũi, mùi hương sâu lắng, tĩnh lặng, trong veo, hương gỗ mà không như gỗ, ngày đó ở khách điếm Duyệt Lai nàng cũng đã ngửi thấy mùi hương này, vốn nghĩ rằng là do khách điếm xông hương, không ngờ mùi hương đó lại xuất phát từ người nam nhân này.
Cùng lúc đó, Thương Hàn Phong cũng cúi đầu nhìn người trong ngực, thân thể mềm mại của nữ tử dựa cả vào người hắn, hô hấp của nàng cách một lớp vải mỏng không ngừng phả ở trước ngực hắn, mái tóc đen dài như thác lượn lờ như đang quấn lấy hắn, mùi hương nhàn nhạt như hoa từ trên người nàng truyền đến khiến mày kiếm bất giác nhíu lại, lần đầu tiên hắn tiếp xúc gần với một nữ nhân như vậy, kì lạ là hắn không có nảy sinh sự chán ghét.
Hôm nay Bạch Tử Linh mặc một bộ huyền y tối màu, so với hoàng y rực rỡ lúc sáng thì giờ phút này nàng như đóa hoa màu đen nhưng lại không kém phần mỹ lệ tinh tế, mà Thương Hàm Phong vừa mới tắm xong, đang chuẩn bị đi ngủ thì nghe tiếng bước chân bên ngoài đang hướng về phía nàng nên hắn lập tức nín thở lại, nâng cao cảnh giác mà nhìn về phía cửa, phát hiện đối phương mở cửa phòng hắn, không biết đối phương là địch hay bạn đã nhanh chóng ra tay, bởi vì chuẩn bị đi ngủ y phục trên người có chút tùy ý, hắn chỉ mặc y phục màu trắng, trên áo còn hai nút thắt chưa cài, bên trong lộ ra lồng ngực màu đồng cường tráng, cả người đều tản ra một cỗ khí chất lạnh lẽo.
Nhìn rõ bộ dạng của người đối diện, hai người đều rất ăn ý mà đồng loạt cùng nhau lùi về sau một bước, giữ một khoảng cách nhất định với đối phương.
“Bạch Tử Linh?!” Ánh mắt Thương Hàn Phong hiện lên tia sắc bén, giọng nói lạnh lùng, nghe không ra cảm xúc trong lời nói của hắn.
Thành Thiên đế lần này bí mật truyền Thánh chỉ đến để gọi hắn về chỉ sợ không có mấy người biết, dù sao trước khi tin tức Thánh chỉ hạ xuống thì hắn đã lên đường hồi kinh, dọc đường đạp ngựa phi nhanh, chỉ là sau khi nhận được tin từ Trữ Quốc công biết được đây là một hồi âm mưu thì hắn đã thả chậm tốc độ lại, với trí thông minh của Thương Hàn Phong, hắn cũng nhìn ra một chút manh mối từ Thánh chỉ này, chỉ là đây là Thánh chỉ thật, hắn không thể kháng chỉ mà lập tức lên đường, tuy nhiên hắn chỉ dẫn theo hai người Mục Ảnh và Lục Thiên Hành lên đường, còn đại quân của hắn sẽ do Mục Ngân dẫn dắt, đi theo cách hai trăm dặm ở phía sau, bởi vì số lượng quân binh có chút đông nên thời gian không khỏi bị kéo dài, bất quá bởi vì có năm trăm tinh binh, lại có Mục Ngân dẫn đầu cho nên nhìn vào có chút phô trương, nhờ vậy mà không ai nghi ngờ không có hắn ở trong đội ngũ, khiến Thành Thiên đế và những người khác không có nghi ngờ. Thế nhưng ở trên đường trở về hắn đã gặp không ít tập kích, giống như khi ở khách điếm, ngay cả lúc dùng bữa cũng không yên, cho nên đoạn đường về đến kinh thành, hắn cực độ nâng cao sự phòng bị, lúc nãy nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, hắn còn nghĩ rằng là thích khách đến ám sát hắn, không ngờ lại là nàng.
Hai người bọn họ chỉ mới gặp mặt có một lần, không tính là thân thiết, có thể xem như bình thủy tương phùng, đối với hiểu biết của nhau về đối phương đều là con số không, không đúng, có lẽ so với hắn, Bạch Tử Linh hiểu biết về hắn nhiều hơn một chút, dù sao hắn cũng là Chiến thần của Thành Thiên, danh như sấm bên tai, còn nàng... nɠɵạı trừ cái tên ra thì hắn không hề biết được thân phận của nàng.
“Thương Hàn Phong.” Đôi môi khẽ mở, Bạch Tử Linh không rõ ý vị mà nhìn hắn, nàng không gọi hắn là “Hàn vương” mà lại gọi thẳng tên hắn, đây là lần đầu tiên có một nữ nhân dám ở trước mặt hắn vô lễ như vậy, hơn nữa trong ngữ khí của nàng còn mang theo vài phần lãnh ngạo.
Đôi mắt phi thường lợi hại nhìn nàng, tựa như muốn đem nàng nhìn thấu, môi chậm rãi phun ra từng chữ: “Vì sao ngươi lại ở đây?”
Hai người vốn là người xa lạ, hiện tại gặp nhau trong tình cảnh này không ai không nghi ngờ mục đích của đối phương, nhất thời tia lửa bắn ra bốn phía, trong nháy mắt không khí xung quanh ứ đọng lại, lãnh ý bao phủ căn phòng.
“Vậy còn ngươi?” Bạch Tử Linh lạnh nhạt mở miệng, gặp phải Thương Hàn Phong ở nơi này là ngoài ý muốn, nàng đến nơi này là vì đuổi theo hắc y nhân, muốn thăm dò một chút manh mối từ hắn, ai biết được giữa đường lại xuất hiện một tên trình giảo kim đáng ghét, khiến nàng mất đi dấu vết của hắc y nhân lại còn bị một đám thị đổi theo, xem ra Nguyệt Mãn Lâu này đúng là có vấn đề, Thương Hàn Phong trở về kinh thành, không trở về phủ đệ của mình nghỉ ngơi mà lại đến Nguyệt Mãn Lâu, còn có thể không có vấn đề sao?
Ánh mắt hắn lóe lên, đang muốn mở miệng nói chuyện thì bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm của thị vệ cùng với tiếng bước chân dồn dập: “Nữ nhân đó chắc chắn là trốn ở đây, phải lục soát từng phòng cẩn thận!”
“Đến bộ dạng của nữ nhân đó chúng ta còn không rõ, làm sao thể tìm được nàng?” Lại một thanh âm khác vang lên.
“Nữ nhân đó một thân huyền y, đeo khăn che mặt, ở giữa các cô nương thanh hồng thế này nhất định có thể tìm ra.” Nam tử lạnh giọng, sắc mặt mười phần nghiêm túc.
“Chỉ là một nữ nhân mà thôi, tìm đại một người là được rồi, cần gì nghiêm túc như vậy?” Một người khác không đồng ý lên tiếng, đến chốn thanh lâu, nữ nhân nhiều như vậy, nữ nhân nào cũng giống nhau, cho dù bọn họ bắt một nữ nhân khác trở về chưa chắc Tử Chấn Khiên đã nhận nữ nhân đó không phải là nữ nhân mà hắn đang tìm.
“Thiếu gia muốn bắt nàng, thân là hộ vệ phải nghe lệnh làm việc.”
“Biết rồi biết rồi, ngươi lúc nào cũng nghiêm túc như vậy.” Nam tử phiền chán phất tay, bắt đầu đi gõ cửa từng phòng.
“Mở cửa, kiểm tra đây.” Đây là tiếng động từ phòng bên cạnh truyền đến.
Thương Hàn Phong hơi sửng sốt, ánh mắt thâm thúy nhìn y phục trên người nàng, lạnh giọng hỏi: “Nữ nhân mà bọn họ muốn tìm là ngươi?”
“Vậy thì đã sao?” Ánh mắt nàng trong trẻo, không có vẻ gì là sợ hãi khi phát hiện một đám người truy đuổi nàng đã đuổi đến nơi, hơn nữa còn sát ngay phòng bên cạnh, mặc dù trước đó nàng đã nhanh chóng muốn chạy trốn, điều này khiến hắn không khỏi nhìn nàng bằng ánh mắt khác.
Bạch Tử Linh muốn lướt qua người Thương Hàn Phong mà chạy đến bên cửa sổ để thoát thân, nàng không sợ hãi đám người đó đuổi đến nhưng nàng ngại phiền phức khi bị phát hiện ra thân phận, mặc dù đối với việc Thương Hàn Phong xuất hiện ở nơi này nàng có chút kinh ngạc nhưng mà nàng không có ý định bận tâm, phiền phức bên phía Đại phu nhân nàng còn chưa xử lí xong, tất nhiên sẽ không đi rước thêm một ít phiền toái vào người.
Thương Hàn Phong người này, thân phận tuy cao quý nhưng số người muốn giết hắn lại nhiều vô số kể, dây dưa với hắn nàng chắc chắn sẽ bị liên lụy, đến lúc đó bản thân chết thế nào cũng không biết đâu.
Thấy đối phương không động, Bạch Tử Linh nghĩ rằng hắn để nàng đi, đáy lòng không khỏi hài lòng gật đầu, không ngờ khi nàng đi ngang qua người hắn, hắn lại đưa tay bắt lấy cổ tay nàng, Bạch Tử Linh cũng nhanh chóng phản ứng, một tay nàng giữ chặt tah hắn, ánh mắt lạnh lẽo.
“Làm gì?” Nàng và hắn không thù không oán, hắn lại ngăn cản không cho nàng đi, đây là muốn bắt nàng đưa cho đám người đó sao?
Thương Hàn Phong nhếch môi, một tay còn lại nắm lấy eo nàng, lật tay liền đem nàng ném lên giường.
Cả thân hình nàng liền rơi xuống giường lớn mềm mại, ngay lập tức Bạch Tử Linh đã lấy lại tinh thần ngồi dậy, đang muốn quay người xuống giường thì mùi hương quen thuộc bay đến, Thương Hàn Phong lúc này đã đến bên giường, đem nàng vừa mới ngồi dậy đặt ở dưới thân, cùng lúc bàn tay to lớn của hắn vung lên, bộ huyền y trên người nàng lập tức bị xé rách một chút không thương tiếc, chỉ để lộ chiếc áo trong màu trắng.
“Ngươi muốn làm gì?” Bạch Tử Linh hơi nhướng mày, nhìn bàn tay đang dần tiến về phía nút thắt của chiếc áo trong thì không khỏi mở miệng, đôi mắt lạnh lùng không nhìn ra hỉ giận.
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy Bạch Tử Linh đang bị Thương Hàn Phong đè dưới thân, y phục trên người hắn lộn xộn, trên ngực còn vài nút áo chưa cài, mà Bạch Tử Linh đồng dạng cũng mặc một chiếc áo trong màu trắng, xa xa nhìn thấy bàn tay to lớn của hắn đang đặt lên hai luồng no đủ của nàng, bốn mắt nhìn nhau, có bao nhiêu ái muội liền có bấy nhiêu.
“Ngươi là người thông minh, ta mặc kệ ngươi có thân phận gì nhưng nếu ngươi muốn thoát khỏi nơi này thì phải ngoan ngoãn nghe lời ta.” Giọng nói của hắn vẫn lạnh lùng như cũ, anh mắt không chút cảm xúc mà nhìn nàng, giống như người đè nàng dưới thân không phải là hắn vậy.
“Vì sao ngươi lại muốn giúp ta?” Bạch Tử Linh không hề phát hiện không khí giữa hai người bọn họ lại ái muội, ngay từ lúc Thương Hàn Phong vung tay xé rách y phục bên ngoài của nàng, nàng cũng chỉ cảm thấy kinh ngạc chứ không hề nghĩ rằng hắn lại có ý đồ muốn khinh bạc nàng.
Hắn còn muốn trả lời, thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, kèm theo đó là tiếng của thị vệ vang lên: “Mở cửa, kiểm tra đây.”
Hộ vệ thời nay, ngay cả đi bắt người mà cũng lễ phép như vậy, còn biết gõ cửa, trong lòng Bạch Tử Linh không khỏi đối với bọn họ có chút tán thưởng.
Người bên ngoài vừa dứt lời trong nháy mắt Thương Hàn Phong cũng đã đưa tay thả rèm che trên giường xuống, cũng không quên kéo chăn gấm phủ lên hai người, một tay nhanh nhẹn xé rách áo trong của nàng, để lộ chiếc yếm màu thạch lưu bên trong, chiếc cổ thanh mảnh, xương quai xanh tinh tế, làn da mềm mại trắng như tuyết, nổi bật lên màu đỏ của chiếc yếm khiến người khác không khỏi tâm động, Thương Hàn Phong có chút thất thần nhưng lập tức liền khôi phục như thường, hắn đưa tay chạm đến khăn che mặt của nàng, do dự một chút rồi cũng đưa tay tháo xuống.
Bạch Tử Linh thấy Thương Hàn Phong muốn tháo khăn che mặt của nàng xuống thì im lặng không động, nàng cũng muốn nhìn xem khi nam nhân này nhìn đến gương mặt của nàng sẽ có phản ứng gì.
Gương mặt này... đáy mắt Thương Hàn Phong thoáng qua tia kinh nghi, gương mặt này của nàng không phải là đẹp, mà là rất xấu, rất xấu.
Gương mặt bình thường, ngũ quan không có gì nổi bật, đứng trong đám đông tuyệt đối sẽ không có người nhận ra nàng, làn da thô ráp, không hề mềm mại giống như làn da được che lấp dưới lớp quần áo, trên mặt nàng còn vài có vết tàn nhang, còn có vài sẹo len lỏi, màu của vết sẹo đã nhợt nhạt, giống như đã để lại rất lâu, đặc biệt là vết sẹo ở bên má trái, nhìn vào liền biết là do vật nhọn gây ra, gương mặt này... vốn rất bình thường, bởi vì có vết sẹo này khiến cho nàng có chút dữ tợn, vô cùng xấu xí.
Lúc này hắn không khỏi nhớ đến khi nàng ở khách điếm dùng bữa, Lục Thiên Hành đã hỏi nàng vì sao dùng bữa mà vẫn đeo khăn che mặt, khi đó nàng trả lời: “Ta xấu!”, đúng vậy, lời này của nàng không có nói dối, nàng quả thật... xấu.
Không ai ngờ được, một nữ nhân có vẻ ngoài hào nhoáng, một thân thủ không ai có thể địch lại, khí chất trên người khiến người khác không thể xem thường như nàng sau khi cởi bỏ lớp khăn che mặt lại lộ ra dung mạo như vậy.
Tiếng gõ cửa của hộ vệ khiến Thương Hàn Phong hồi thần, hộ vệ gõ cửa một phút sau vẫn không thấy có người mở cửa thì có chút mất kiên nhẫn, không khỏi đưa tay xô cửa, cửa phòng đang đóng chặt bị một lực lớn đẩy ra, rất nhiều hộ vệ bước nhanh vào: “Lục soát!”
Trong nháy mắt khi cửa phòng bị đẩy ra thì cổ tay hắn cũng vừa lật, trâm cài tóc trên đầu của nàng bị rút ra, mái tóc đen mượt dài như thác nước đổ xuống, hắn cũng nhanh chóng nhảy sang bên ngoài, một loạt động tác của hắn đều nhanh như chớp, làm người ta không kịp phản ứng, ngay lúc hộ vệ rống lên thì hắn lười biếng vén rèm che lên, để lộ gương mặt tuấn mỹ, đôi mắt hiện tia sương mù, đáy mắt thoáng hiện lên tia lệ quang, rõ ràng là đang ngủ bị đánh thức.
“Ai?”
“Chúng ta là người của Tử phủ, đến đây tìm người, quấy rầy rồi.” Nam tử đi đầu lên tiếng, ánh mắt hắn đảo qua người Thương Hàn Phong rồi lại đảo qua người nữ tử ở trên giường, bởi vì Thương Hàn Phong chỉ vén lên một bên rèm che nên cả người nữ tử đều bị giấu ở phía sau, thanh lâu nhiều nữ tử như vậy, cũng không biết có phải người mà bọn họ cần tìm hay không.
“Tử phủ?” Khóe môi Thương Hàn Phong không khỏi cong lên, đôi mắt lạnh lùng đảo qua một đám người, gương mặt không nhìn ra cảm xúc.
“Là Tử phủ nào?”
“Hộ bộ Thượng thư Tử gia.” Ánh mắt nam tử từ trên người Bạch Tử Linh thu hồi, không khỏi cẩn thận đánh giá Thương Hàn Phong, người này không chỉ có một dung mạo khiến người khác kinh diễm mà còn mang theo hơi thở nguy hiểm khiến người khác sinh ra sợ hãi, không khỏi âm thầm suy đoán thân phận của đối phương.
“Hóa ra là người của Hộ bộ Thượng thư phủ, ngươi cư nhiên dám xông vào phòng của bổn vương, có biết tội gì không?” Thanh âm nam tử mang theo vài phần lười biếng nhưng không che giấu sự uy nghiêm, lạnh lùng chất vấn.
Bổn vương?
Nam tử đầu lĩnh hơi kinh ngạc, người đối diện mang một cỗ khí chất vương giả khiến người khác không thể xem thường, hắn sớm đã nghĩ đối phương có thân phận không tầm thường, chỉ là không ngờ đối phương thật sự là người của hoàng tộc.
Thành Thiên quốc có bốn vị vương gia, trong đó có một người là vương gia khác họ là Khinh Vân Quận vương, còn lại ba người đều là nhi tử của Thành Thiên đế, cũng không biết nam tử trước mắt là nhi tử nào của Thành Thiên đế?
“Thuộc hạ là người của Tử phủ, đắc tội vương gia tội đáng muôn chết, chỉ là không biết ngài là vị vương gia nào?” Nam tử thân là thủ lĩnh, quả nhiên có phong phạm của một vị thủ lĩnh, nghe thấy Thương Hàn Phong tự xưng bổn vương, hắn đầu tiên là kinh ngạc tiếp theo sau đó lại nhanh chóng nhận tội, cũng không quên dò la thân phận của đối phương.
Người này... rất hợp ý nàng, tuy là một hộ vệ nhỏ nhoi nhưng lại có mưu có dũng, đáng tiếc lại là người của người khác, hơn nữa hắn còn đang muốn bắt nàng trở về cho tên bại hoại kia.
“Xem ra là lâu ngày không trở về Thành Thiên cho nên những người ở nơi này bắt đầu quen mất bổn vương là ai rồi.”
Lâu ngày không trở về?
Lúc này không chỉ nam tử đầu lĩnh sửng sốt mà những hộ vệ đang tìm kiếm xung quanh phòng cũng dừng lại động tác, tất cả mọi người đều nhìn về phía Thương Hàn Phong, bộ dạng tựa hồ không thể tin được.
“Hàn... Hàn vương điện hạ?!”
Danh tiếng Hàn vương như sấm bên tai, không ai không biết, người này là Chiến thần của Thành Thiên, dẫn binh Thành Thiên chinh phục đại Nam giang Bắc, khiến Tứ quốc nghe danh không khỏi kinh sợ, nhưng mấy năm nay Hàn vương trấn giữ ở Nam Kính, rất ít khi trở về, mọi người cũng dần quên người nam nhân này, chỉ là ở trong lòng các binh lính, Hàn vương là vị thần không ai có thể thay thế.
“Xem ra vẫn là có người biết bổn vương.”
“Không thể nào, Hàn vương không phải đang ở Nam Kính sao?” Nam tử bên cạnh không khỏi lên tiếng phản bác, mà nam tử đầu lĩnh lại giơ tay, ý bảo đối phương không cần nói tiếp.
“Ngài thật sự là Hàn vương điện hạ?” Nam tử đầu lĩnh nói ra nghi vấn của bản thân, hắn không phải không tin lời của người trước mặt, chỉ là Hàn vương vẫn đang ở Nam Kính, cho dù Thánh thượng đxa chỉ nhưng nhanh nhất cũng phải nửa tháng mới trở về, hơn nữa có tin đồn Hàn vương không gần nữ sắc, vậy mà hiện tại lại xuất hiện ở thanh lâu, đúng là khiến người khác không thể tin được.
“Không giống?” Thương Hàn Phong trở mình, chăn trên người tuột xuống, phủ tới hông, để lộ ra nữ tử trong lòng ra ngoài, mái tóc dài đen mượt như thác nước che khuất một nửa dung nhan, khiến người khác không nhìn thấy rõ bộ dạng của nàng, chỉ là bờ vai trắng tuyết, chiếc yếm thạch lưu như ẩn như hiện khiến người khác không khỏi suy nghĩ lung tung, bọn hộ vệ nhìn thấy cảnh xuân thế này không khỏi thầm nuốt nước bọt, người nào quân tử hơn thì vội vàng dời mắt.
Nơi này là thanh lâu, Thương Hàn Phong lại xuất hiện ở đây, trong lòng còn ôm một đại mỹ nhân, người thông minh đều hiểu chuyện gì xảy ra.
Thương Hàn Phong cũng chú ý đến ánh mắt của bọn họ, đáy lòng xuất hiện một tia không vui, hắn vung tay lên, rèm che buông xuống, giấu đi thân ảnh của hai người ở phía sau.
Hành động này khiến bọn hộ vệ hoàn hồn, dưới cái nhìn sắc bén của Thương Hàn Phong, nam tử đầu lĩnh vội vàng thối lui ra ngoài: “Hàn vương điện hạ, là chúng thuộc hạ vào nhầm phòng, thật sự xin lỗi...”