Lại một ngày trôi qua, Bạch Tử Linh lúc này đã khôi phục dáng vẻ vô tư vô lo, thay đổi của nàng nhanh đến mức khiến Thanh Nhi - người hầu hạ bên cạnh nàng từ nhỏ cũng nhịn không được mà nghi ngờ, ŧıểυ thư nàng bị đánh tráo! Dù sao mới mấy ngày trước Bạch Tử Linh vẫn là bộ dạng ngẩn ngơ, tận sâu trong đáy mắt vẫn có chút đau thương không rõ, lại xảy ra sự kiện di thư của Lạc Tuyết càng khiến Thanh Nhi cùng Lạc Hàm lo lắng không thôi, hiện tại nghĩ lại trước kia ŧıểυ thư cũng là bộ dạng như vậy, Thanh Nhi cảm thấy là bản thân nàng lo lắng quá rồi.
Trong trí nhớ của Bạch Tử Linh thì từ trước đến nay, cảm xúc của nàng đều luôn không ổn định như thế. Mới một ngày trước, nàng còn đang buồn rầu vì bị nha hoàn của Bạch Phi Nhược ngăn cản không cho xuất hiện trước mặt Đỗ Thanh Triệt, một ngày sau nàng lại cố gắng phấn đấu để được gặp hắn, mọi chuyện xảy ra trong chốc lát dường như đều bị nàng vứt ở sau đầu, vấn đề về di thư của Lạc Tuyết cũng vậy. Mới ngày hôm qua thôi nàng vẫn còn suy nghĩ về chuyện của Lạc Tuyết, đầu óc mơ màng, nghi vấn trùng trùng không thể giải, thế mà sau một đêm, Bạch Tử Linh đã đem mọi chuyện quên sạch, không hề bận tâm đến nữa, ngay cả nghi vấn của nàng cũng không còn, tựa như mọi chuyện xảy ra là điều hiển nhiên, ngay cả bản thân nàng cũng không thể tin được bản thân lại có thể “vô tư” đến như vậy!
Trước giờ đối với một vấn đề không thể giải, nàng tuyệt đối sẽ không chủ động bỏ cuộc giữa chừng, trừ khi vấn đề đó không liên quan đến nàng, nếu không nàng sẽ không ngừng suy nghĩ về nó, nhất định phải tìm ra đáp an. Vậy mà hiện tại, đối với vấn đề nan giải là thân phận thần bí của bản thân, nàng lại có thể bỏ mặc làm ngơ, không hề gấp gáp, bởi vì trong lòng nàng có cảm giác, những chuyện này rất nhanh liền sẽ có đáp án, giải đáp khúc mắc trong lòng nàng, chỉ là cảm xúc kì lạ... Bạch Tử Linh chắc chắn đó không cảm phải giác của bản thân nàng mà là của nguyên chủ!
Bạch Tử Linh đọc sách không nhiều, đối với vấn đề mượn xác hoàn hồn này nàng cũng không hiểu rõ bao nhiêu, nhưng kiến thức về những chuyện thần bí mà khoa học không thể giải thích không phải là nàng không có. Linh hồn bản thân đã xuyên qua dị giới, nhập vào thiếu nữ gọi “Bạch Tử Linh” này, có lẽ thân xác của nàng ở hiện đại đã biến mất, bởi vì linh hồn không còn ở trong thân xác, không có sự sống thân xác sớm muộn cũng sẽ thối rưỡi, đến lúc đó sẽ nhanh chóng hòa với bùn đất, huống hồ nguyên nhân cái chết của nàng là bị nổ tan xác.
Có một vấn đề mà từ trước đến giờ Bạch Tử Linh vẫn không thể nào hiểu được, không phải về thân phận của nguyên chủ, không phải về quá khứ của nguyên chủ, cũng không phải vì tung tức của Lạc Tuyết, mà là về chính bản thân nguyên chủ. Linh hồn của nàng chiếm cứ thân xác nguyên chủ, dựa trên lí thuyết thì chỉ cần thân xác còn nguyên vẹn thì vẫn còn có một tia sự sống, như vậy linh hồn vẫn còn có hi vọng trở về với thân xác, cho nên nàng tuy chiếm cứ thân xác của nguyên chủ nhưng cũng sẽ giúp thân xác nguyên chủ duy trì sự sống, linh hồn và thân xác vốn dĩ không thể tách rời nhau quá lâu, nếu không cả hai đều sẽ mất dần sự sống.
Nàng sống trong thân xác nguyên chủ, thân xác còn nguyên vẹn một ngày thì cũng đồng nghĩa với linh hồn vẫn còn tồn tại một ngày, cho nên điều đó cũng giải thích việc linh hồn của nguyên chủ hẳn là chưa hề biến mất!
Lúc này Bạch Tử Linh mới nhớ ra, ngay khi hơi thở nguyên chủ vừa tàn, linh hồn của nàng đã nhanh chóng nhập vào xác nguyên chủ, nhờ vậy mà thân xác mới có thể tiếp tục duy trì sự sống, cho nên kết luận ban đầu về nguyên chủ đã chết của nàng là hoàn toàn sai lầm, linh hồn nàng ở trong thân xác nguyên chủ, như vậy... linh hồn của nguyên chủ ở đâu?
Nguyên chủ thật sự đã chết rồi sao?
Nếu nguyên chủ chưa chết thì sao?
Kết luận về cái chết của nguyên chủ của nàng là quá vội vàng, bởi vì vừa mới xuyên không, hơn nữa còn là hồn xuyên, Bạch Tử Linh không thể tin tưởng đây là sự thật, nếu không phải nàng cảm nhận được linh hồn của nàng dần bị thân thể của nguyên chủ khống chế, thay đổi không còn là chính mình thì có lẽ nàng đã không thể phát hiện ra, nếu lúc đầu nàng suy nghĩ thấu đáo hơn... Thở dài một hơi, dù sao cũng không thể thay đổi được gì, thứ nàng cần làm bây giờ chính là phải tìm ra linh hồn của nguyên chủ.
“ŧıểυ thư, giấy tờ ngôi nhà lần trước người muốn mua hiện tại đã được giao qua đây, người có muốn xem lại không?” Dạo gần đây trong phủ xảy ra nhiều chuyện, ŧıểυ thư lại có nhiều vấn đề để suy tư, trùng hợp hôm nay nàng vừa nhận được tin tức từ chủ nhân ngôi nhà lần trước, cho nên Thanh Nhi mới muốn chuyển dời sự chú ý của Bạch Tử Linh sang chuyện khác.
Nhận lấy giấy tờ từ tay Thanh Nhi, Bạch Tử Linh cẩn thận xem một lượt, phát hiện không có vấn đề gì mới gật đầu, giao lại cho Thanh Nhi. Dù sao đây cũng là ngôi nhà đầu tiên của bản thân, nàng không muốn có một chút sai sót gì, càng không muốn phát sinh phiền phức không đáng có, hiện tại phát hiện, giao việc này cho Thanh Nhi làm cũng không tệ lắm, hiệu suất không tồi, chất lượng cũng tốt.
Thanh Nhi tưởng chừng ngây thơ dễ lừa nhưng cũng không phải loại nữ nhân ngu ngốc, lúc này chỉ là một viên ngọc chưa mày, sau khi trải qua quá trình rèn luyện thì sẽ thành một viên ngọc quý, đến lúc đó không biết có bao nhiêu người muốn tranh giành đâu!
“Giấy tờ này là họ chủ động đưa đến Thừa tướng phủ sao?” Chuyện nàng rời khỏi Thừa tướng phủ chỉ mới là bước đầu của kế hoạch, nàng cũng không muốn kế hoạch thất bại sớm như vậy.
“Hôm nay đến lượt Thanh Nhi phải đi chợ, tiện đường nên đã ghé qua chỗ chủ nhân ngôi nhà xem họ đã chuẩn bị giấy tờ xong chưa, hóa ra là họ đã chuẩn bị xong lâu rồi chỉ là không có cách nào nào liên lạc với chúng ta nên mới trì hoãn đến bây giờ, vì vậy Thanh Nhi đã giao bạc lại cho.” Tựa hồ như biết Bạch Tử Linh nghĩ gì, Thanh Nhi đã nhanh chóng tường thuật lại mọi chuyện hôm nay, Lạc Hàm thì chỉ đứng một bên im lặng lắng nghe, chuyện Bạch Tử Linh quyết định rời đi Thừa tướng phủ đối với nàng mà nói cũng không phải là một bất ngờ.
“Mất hết bao nhiêu bạc?” Nàng tùy ý hỏi một câu.
“Ngôi nhà thì khoảng hơn năm ngàn lượng, bởi vì khu vực đó ít người, không được phồn hoa như các phố chợ khác nên hơi rẻ một chút.” Thanh Nhi ngập ngừng, đối với nàng mà nói con số này cũng không nhỏ nhưng Thanh Nhi cũng thấy rõ cái giá này đã là không tồi, dù sao nói là ngôi nhà thì có chút không đúng, không bằng dùng từ “phủ đệ” để hình dung thì đúng hơn, so sánh với Thừa tướng phủ thì chỉ nhỏ hơn một chút, nhưng bởi vì khu vực đó không nằm trên đường lớn cho nên cũng không có người chú ý đến.
“Chỉ là...” Nàng cắn môi, bộ dạng muốn nói lại thôi.
“Có gì cứ nói.”
“Chuyện ŧıểυ thư giao cho Thanh Nhi, về phần sửa chữa lại nơi đó vẫn là tốn không ít bạc, lại phải chuẩn bị những thứ vật dụng linh tinh, Thanh Nhi nghĩ không ít hơn vạn lượng đâu ạ.” Linh Viên của các nàng đã quá túng thiếu, Thừa tướng phủ nɠɵạı trừ mỗi ngày đưa đến hai bữa để nuôi sống các nàng cũng không cho thêm thứ gì, hàng tháng lại không có bổng lộc đưa đến, những thứ vật dụng muốn sử dụng để phải bỏ tiền ra mà mua. Nhờ có số tiền thắng lớn lần trước ở Vân Thiên Phường mà cuộc sống hiện tại của các nàng trải qua không hề vất vả, chi tiêu cũng mất hơn cả trăm lượng bạc, phần lớn là mua y phục mới cho ŧıểυ thư, nàng mặc y phục cũ kĩ thế nào không quan trọng nhưng ŧıểυ thư thân là kim chi ngọc diệp, nàng cũng không thể để ŧıểυ thư mặc y phục như mình, mặc dù Bạch Tử Linh cảm thấy không cần thiết lắm nhưng cũng không có ngăn cản Thanh Nhi.
Thanh Nhi mặc dù nghiêm khắc trong việc chi tiêu nhưng đối với việc ăn mặc của Bạch Tử Linh thì chỉ có hào phóng, hào phóng và hào phóng hơn nữa, y phục cũ kĩ trong tủ đồ của Bạch Tử Linh dưới bàn tay cầm túi tiền của Thanh Nhi nhanh chóng biến mất, thay vào đó là những loại vải lụa tốt nhất, đẹp nhất Yến Kinh, chưa nói đến việc nàng mua trang sức hoa lệ và phấn son đắc tiền cho Bạch Tử Linh chất đống ở bàn trang điểm, ngoài ra còn có tinh dầu hương liệu gì đó, đối với việc chăm sóc cho Bạch Tử Linh nàng tựa hồ cảm thấy rất vui vẻ mà không hề cảm thấy đáng tiếc cho tui bạc của chính mình, cho nên đừng nhìn Linh Viên bề ngoài rách nát nhưng bên trong phòng thì cất chứa đầy những thứ quý giá.
Túi tiền mà Bạch Tử Linh giao cho Thanh Nhi giữ ngày càng nhẹ dần, chính chủ là Thanh Nhi hiện tại mới chú ý đến vấn đề nghiêm trọng này, nghĩ đến ba ngàn lượng đưa cho Lạc Hàm, cộng với vấn đề phủ đệ riêng cũng mất gần hai vạn lượng, phát hiện ngân phiếu đã không còn nhiều, Thanh Nhi cũng không khỏi lo lắng.
“Chúng ta sắp hết tiền sao?” Nhìn thấy vẻ mặt Thanh Nhi như vậy Bạch Tử Linh không khỏi ngẩn ra, nhớ đến khoảng tiền Thanh Nhi phung phí thay nàng, Bạch Tử Linh cũng không có ý định mở miệng trách cứ, dù sao cũng là vì lo lắng cho thân thể của nàng. Thời tiết thay đổi, Linh Viên lại rách nát như vậy, y phục của nguyên chủ vốn không có bộ nào nguyên vẹn, cho nên khi Thanh Nhi bỏ tiền ra mua một đống y phục về, nàng mới không ngăn cản, bất quá về phần một đống trang sức phấn son, tinh dầu hương liệu nơi đó... Bạch Tử Linh tự an ủi, sau này hẳn là có chỗ dùng đi?
“Còn thì còn, nhưng là...” Mùa đông đến, cả Linh Viên sẽ chìm ngập trong khí lạnh, cần phải rất nhiều than để sưởi ấm, sức khỏe ŧıểυ thư không tốt, không cẩn thân sẽ nhiệm phong hàn, nàng còn chưa chuẩn bị áo khoác lông cho ŧıểυ thư đâu? Lại nói đến mùa xuân, mùa hạ đến, y phục bây giờ nhất định sẽ không hợp đến khi đó, lại nói đến lễ cập kê của ŧıểυ thư, đời thiếu nữ chỉ có một lần, không thể qua lo, nàng thân là nha hoàn chăm sóc ŧıểυ thư, làm sao có thể không quan tâm những thứ nhỏ nhặt này được?
Bạch Tử Linh nếu biết được suy nghĩ của Thanh Nhi nhất định sẽ đổ mồ hôi lạnh cho mà xem, cho dù là nha hoàn tận tâm cũng không nghiêm trọng hóa như vậy, sự chăm sóc mà Thanh Nhi dành cho nàng, quả thật có thể so sánh với sự chăm sóc mà mẫu thân dành cho nữ nhi của chính mình, không khác nhiều lắm.
Máu mua sắm của nữ nhân thật đáng sợ!
Chủ tử nô là đây!
“Nếu đã không còn vậy thì chúng ta đến Vân Thiên Phường!” Trong suy nghĩ của Bạch Tử Linh, Vân Thiên phường chính là tiền trang của nàng, dù sao ở đó cũng không có ai có khả năng làm đối thủ của nàng, chưa nói đến việc Đỗ gia thiếu nợ nguyên chủ nhiều thế nào, tấm chân tình của nguyên chủ thể chỉ dùng tiền mà trả được, nàng không có tiền đến đó lấy có gì không đúng sao?
“Đến... đến Vân Thiên Phường? Vẫn là thôi đi.” Thanh Nhi hai mắt sáng lên, rồi lại thất vọng thở dài một hơi, mặc dù biết rõ đến đó thì sẽ có tiền, nhưng là... Vân Thiên Phường dù sao cũng là sản nghiệp của Đỗ gia, nếu đến đó gặp gỡ Đỗ thiếu gia thì phải làm sao? Nàng mới không muốn ŧıểυ thư có quan hệ gì với Đỗ thiếu gia nữa đâu! Lại nói đến việc ŧıểυ thư dù sao cũng xuất thân danh môn, nơi đó hỗn loạn như vậy, không thích hợp với ŧıểυ thư, đến một lần thì không sao, dù sao cũng xem như là ra ngoài học tập, mở mang kiến thức nhưng đến lần thứ hai thì...
“Làm sao? Muội không muốn?” Đối với phản ứng của Thanh Nhi, Bạch Tử Linh cũng không xa lạ gì, chắc hẳn Thanh Nhi lại suy nghĩ vẩn vơ về quan hệ giữa nàng và Đỗ Thanh Triệt nên mới phản đối đây mà.
“ŧıểυ thư, đến nơi khác không tốt sao? Dù sao khắp Yến Kinh cũng không phải chỉ có sòng bạc là Vân Thiên Phường a!”
Bạch Tử Linh gật đầu, không phản đối: “Đúng là vậy nhưng không có sòng bạc nào lớn và giàu có như Vân Thiên Phường nha?” Nàng trước giờ đều đặt cược rất lớn, những sòng bạc khác có thể giao đủ tiền cho nàng sao?
Thanh Nhi: “...” Điều này tựa hồ cũng không sai.
“Muội không muốn thì để ta cùng Lạc Hàm đi vậy.” Nói xong Bạch Tử Linh liền kéo tay Lạc Hàm đang không rõ chuyện gì chạy thẳng một mạch ra ngoài khiến Thanh Nhi tức tối đuổi theo.
“ŧıểυ thư, chậm đã...”
~~~
“Lạc Hàm, lúc nãy ta vừa đi qua một tửu lâu đúng không?”
“Đúng vậy nhưng tửu lâu này vừa mới đóng cửa ngày hôm qua mà?” Lạc Hàm nghi ngờ mở miệng.
“Vì sao bọn họ lại đóng cửa?”
“Chuyện này cần phải nói sao? Đó là do bọn họ không cạnh tranh lại Phong Nguyệt Lâu rồi?” Thanh Nhi nhanh chóng chen miệng vào, lúc nãy các nàng đi ngang qua một tửu lâu đã đóng cửa, nơi đó lại gần với Phong Nguyệt Lâu, dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết là cạnh tranh không lại Phong Nguyệt Lâu rồi!
“Vậy thì đúng rồi!”
Ánh mắt lóe lên tia sáng, Lạc Hàm không chút kinh ngạc đối với lời Bạch Tử Linh, quả nhiên đúng như nàng đoán, Bạch Tử Linh muốn thu mua tửu lâu đó để mở một tửu lâu khác, nàng ta muốn cạnh tranh với Phong Nguyệt Lâu ư? Phong Nguyệt Lâu là Đệ nhất tửu lâu của Thành Thiên quốc, chủ nhân Phong Nguyệt Lâu là ai mọi người đều không rõ, nhưng lại không có thế lực nào dám đắc tội, điều đó cũng đủ thấy Phong Nguyệt Lâu có địa vị thế nào. Vậy mà hiện tại Bạch Tử Linh lại muốn mở một tửu lâu gần với Phong Nguyệt Lâu, nàng ta không sợ đắc tội với chủ nhân phía sau Phong Nguyệt Lâu hay sao?!
Thiên Hương Lâu ngày hôm qua vừa đóng cửa lúc đầu bọn họ cũng giống như bao tửu lâu khác, hùng hồn tuyên bố sẽ đánh bại Phong Nguyệt Lâu nhưng rốt cuộc chẳng phải cũng đóng cửa đấy sao?! Nàng mặc dù không biết chủ nhân phía sau Phong Nguyệt Lâu là ai nhưng thân phận chỉ sợ không tầm thường, không biết có liên quan đến thế lực nào trong giang hồ hay không? Nhưng nếu muốn thông tin chính xác hơn nên nàng đã nhờ Lạc Dư điều tra, chỉ là hiện tại vẫn chưa có thông tin gì.
“Kinh doanh một tửu lâu cũng không tệ.” Lạc Hàm mở miệng, mặc dù nàng nghi ngờ năng lực của Bạch Tử Linh nhưng Thanh Nhi lại tựa hồ rất tin tưởng với quyết định của Bạch Tử Linh nên nàng chỉ có thể ủng hộ, dù sao Bạch Tử Linh hiện tại là chủ tử của nàng, nàng không thể không nghe nàng ta, hơn nữa... có thể khiến Thanh Nhi tin tưởng mình như thế, Lạc Hàm thật sự muốn biết bản lĩnh của Bạch Tử Linh như thế nào. Có thể nàng không tin Bạch Tử Linh, nhưng Thanh Nhi nàng không thể không tin, dù sao giữa bọn họ cũng có mối liên hệ đặc biệt khó mà giải thích được.
Bạch Tử Linh gật đầu đồng ý với Lạc Hàm, Lạc Hàm thấy vậy cũng nhanh chóng rời đi, trước giờ nàng làm việc rất có hiệu suất, một khi đã đưa ra quyết định thì nên nhanh chóng hoàn thành.
Chủ tử ba người tách ra làm hai ngã, Lạc Hàm đi ngược lại, Bạch Tử Linh và Thanh Nhi thì hướng thẳng đến Vân Thiên Phường.
Trong Vân Thiên Phường không khí vẫn náo nhiệt như thường, mọi người không ngừng ra vào, tiếng la hét ồn ào, ầm ầm như một cái chợ. Bởi vì là lần thứ hai đến đây, Thanh Nhi đã bình tĩnh hơn nhiều, với lại nhờ Lạc Hàm mà Thanh Nhi đã thức tỉnh, hiện tại nàng đã khác trước kia, không còn bộ dạng ngây ngốc, sợ hãi nữa. Tất nhiên đôi lúc vẫn nên ngụy trang bản thân, dù sao Thừa tướng phủ cũng có nhiều tai mắt, nếu để Đại phu nhân biết chuyện thì nhất định sẽ ra tay với ŧıểυ thư.
Bạch Tử Linh đi đến chỗ của đại hán lần trước, những người xung quanh đều không để ý đến nàng, thậm chí họ còn khinh thường, nữ nhân không ở nhà giúp chồng dạy con mà học theo nam nhân đi sòng bạc nhưng cũng có một số người để mắt đến nàng, bởi vì họ nhận ra đây là tử y nữ tử lần trước từng thắng bốn vạn lượng của Vân Thiên Phường.
Không ít người cảm thấy hứng thú với Bạch Tử Linh, lần trước nàng thắng bốn vạn lượng bạc của Vân Thiên Phường mà lần này vẫn dám đến đây, chẳng lẽ nàng không sợ đắc tội với Đỗ gia sao? Dù sao Vân Thiên Phường cũng là sản nghiệp của Đỗ gia, hơn nữa Đỗ gia ở Thành Thiên quốc có địa vị không tầm thường, “phú khả địch quốc” cũng không phải là câu nói đùa, tài lực mà Đỗ gia mang đến trợ giúp cho quốc khố cũng khiến Thành Thiên đế xem trọng, trong cung có một Mai phi nhận được ân sủng, ai ai cũng sợ hãi thế lực Đỗ gia.
“Ầm!” Tiếng đập bàn vang lên, đại hán nhìn xung quanh một lượt rồi lớn tiếng mở miệng: “Mua tài mau xỉu?”
Mọi người vội vàng vứt bạc vào ô tài, có một số người lại vứt vào ô xỉu, nói chung là rất náo nhiệt. Bạch Tử Linh lạnh lùng vứt bạc vào ô xỉu, đại hán cứng đờ sau khi thấy một bàn tay trắng noãn của nữ tử, trong lòng không khỏi mặc niệm, cầu mong đó không phải là ŧıểυ tổ tông, nhưng khiến hắn phải thất vọng rồi, liếc mắt lên nhìn thấy rõ dung mạo của chủ nhân bàn tay, kết quả này khiến đại hán không khỏi buồn phiền. Lần trước nàng đã thắng lớn như vậy, vậy mà lần này vẫn muốn đến đây chơi tiếp, hắn đã thua thảm hại dưới tay nàng rồi, vậy mà nàng lại không chịu tha cho hắn sao?! Trong lòng đại hán than khóc vạn lần, nếu lão gia truy cứu, hắn làm sao a? Dù sao hắn vẫn cần công việc này!
“Mở!” Bạch Tử Linh vừa dứt lời liền có không ít người hô theo, đại hán bắt đắc dĩ phải mở.
“Ba năm bốn, xỉu!”
Có không ít người hoan hô vì bản thân đã thắng, cũng không ít người mắng chửi vì bản thân không có vận may nhưng bọn họ vẫn tiếp tục chơi tiếp.
Bạch Tử Linh lạnh lùng lấy toàn bộ số bạc đặt vào ô tài, ánh mắt không khỏi liếc mắt nhìn đại hán đang tung chén, trong lòng không khỏi có chút khó hiểu, dường như đại hán này có chút sợ hãi nàng thì phải? Nhưng nàng có làm gì hắn đâu? Bạch Tử Linh vẫn không hiểu từ lúc nào mà nàng lại trở thành sinh vật đáng sợ, đáng sợ đến mức dọa cả người của Vân Thiên Phường.
Lúc này không ít dân cờ bạc nhớ mặt thần tài Bạch Tử Linh, vì vậy liền đặt cược theo nàng, mấy người đang chơi ở bàn khác cũng qua đây góp vui, khiến đại hán muốn khóc, mặt cười mà lòng đau như cắt. Thôi xong đời hắn, lần này hắn chết chắc với rồi!
May mắn là lúc này trên lầu hai có người bước xuống, đại hán vui vẻ chạy đến bên người nọ gọi một tiếng “Đại thiếu gia” khiến không ít người ngỡ ngàng, cũng có chút e ngại nhìn Đại thiếu gia của Vân Thiên Phường - Đỗ Thanh Triệt!
“Thiếu gia, nàng là người lần trước...” Đại hán thấp thỏm mở miệng, cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn, trông thấy hắn không có vẻ gì giận dữ mới yên tâm thở ra.
“Là nàng?” Giọng nói êm ái truyền vào tai Bạch Tử Linh khiến nàng không khỏi ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân của giọng nói đó.