Đêm, tĩnh lặng như tờ, mọi người chìm sâu vào giấc ngủ, bên ngoài gió không ngừng thổi vi vu, lá cây xào xạc trong đêm, nguyệt hắc phong cao.
Linh Viên.
Bạch Tử Linh đang nằm trên giường, đôi mắt đóng chặt tựa như đang ngủ, bỗng, nàng giật mình mở mắt, nhanh chóng bật dậy, tư thế phòng bị nhìn vào trong bóng đêm vô tận.
Đêm nay là một đêm không trăng không sao, trong phòng lại không đốt nến nên người bình thường không thể nào thấy rõ, nhưng Bạch Tử Linh thì khác, nàng là ai chứ?! Huấn luyện với bóng tối là một trong những việc mà đặc công phải làm, từ nhỏ đã được huấn luyện như vậy, đối với bóng tối Bạch Tử Linh nàng quen thuộc hơn bất kì người nào.
Bóng dáng cao lớn đứng đó, giữa không gian u tối khiến nàng không nhìn rõ mặt đối phương, chỉ biết nếu xét về thân hình thì nàng có thể khẳng định hắn là một nam nhân, trên tay hắn cầm một thanh kiếm, loé lên ánh sáng sắc nhọn trong đêm.
Mùi máu tươi sọc vào mũi khiến Bạch Tử Linh khẽ nhíu mày, mặc dù nàng là đặc công, giết người là một nhiệm vụ không thể tránh khỏi nhưng Bạch Tử Linh nàng có chút ưa sạch, đối với máu nàng không phải ghét nhưng vẫn là không thể thích ứng được.
Ánh mắt hắc y nhân liếc nhìn Bạch Tử Linh, không tới một giây hắn liền biến mất, Bạch Tử Linh phản ứng nhanh lập tức phòng bị nhưng dù nàng nhanh thế nào cũng không nhanh bằng hắc y nhân, khi nàng phát hiện thì hắn đã xuất hiện bên cạnh, kề kiếm vào cổ nàng.
Thanh kiếm lạnh như băng chạm vào cổ nàng khiến Bạch Tử Linh dường như muốn nín thở, sắc mặt vẫn duy trì vẻ biểu cảm nhưng trong lòng sớm đã không ngừng mắng võ công cổ đại đúng là đáng chết, hai mươi năm huấn luyện của nàng cũng không bằng một chút võ công của hắn!
“Không được hét lên, nếu không... ta sẽ giết ngươi…” Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, hơi thở nhè nhẹ phả vào chiếc cổ khiến thân thể Bạch Tử Linh hơi rụt lại.
Bạch Tử Linh ngoan ngoãn nghe lời, hắc y hài lòng ngồi xuống bên giường, cánh tay còn lại đặt lên ngực, bộ dạng đau đớn nhưng hắn cắn răng không mở miệng, thanh kiếm vẫn kiên định đặt trên cổ nàng không rời.
Mùi máu tươi nồng nặc nơi chớp mũi nàng, trong bóng tối tuy không thể thấy được sự đau đớn của hắn nhưng Bạch Tử Linh có thể cảm nhận được hơi thở của người bên cạnh càng lúc càng trầm, điều này cho thấy hắn bị thương không nhẹ, cánh tay cầm thanh kiếm đặt trên cổ nàng cũng không khỏi dao động nhẹ.
Đối mặt với sự đau đớn như vậy mà nam nhân này chẳng rên nửa lời, điều này thật khiến Bạch Tử Linh nàng khâm phục, bất quá khâm phục là khâm phục, chuyện hắn đặt kiếm lên cổ nàng để uy hiếp, chuyện này nàng tất nhiên sẽ không bỏ qua. Trong hoàn cảnh hiện tại, hắc y nhân đang lơ là cảnh giác, nàng có thể lợi dụng cơ hội này để xoay chuyển tình thế nhưng nàng lại không làm thế, nàng lựa chọn ngồi yên, dù sao như vậy nàng cũng không mất một miếng thịt nào!
“Ngoan ngoãn ngồi yên, ta sẽ không làm hại ngươi.” Thấy Bạch Tử Linh gật đầu, hắc y nhân nghĩ rằng nàng bị hắn dọa sợ cho nên sẽ không dám hành động lỗ mãng nên buông kiếm xuống, không bận tâm có Bạch Tử Linh bên cạnh, đưa tay xé lấy áo của bản thân, cẩn thận băng lại vết thương ở ngực.
Bạch Tử Linh được tự do, ánh mắt liền rơi vào người hắc y nhân, khăn che mặt được tháo xuống, tuy trong bóng tối nhưng nàng vẫn có thể nhìn rõ dung mạo của hắn.
Đến nơi này chưa được bao lâu nhưng Bạch Tử Linh đã gặp qua không ít mỹ nam tử, người nào người nấy đều có một vẻ đẹp hoàn toàn khác biệt, tựa như Lãnh Vô Quân - một mỹ nam lạnh lùng xa cách, tựa như bạch y nam tử trên thuyền hoa, phiêu dật xuất trần, lại tựa như Dạ, yêu nghiệt phong lưu phóng khoáng... mỗi người bọn họ đều có những đặc điểm nổi bật riêng, không giống như hắc y nhân.
Lúc này hắn đang ngồi, mặt cúi xuống, để lộ một bên mặt tuấn tú, đôi mắt lạnh lẽo, tựa như băng hàn ngàn năm trên tuyết sơn, cánh mũi cao, mày như kiếm đang nhíu chặt, môi mỏng mím lại, trên người mang khí chất lạnh lẽo khiến người khác sợ hãi, không dám đến gần.
Như nhận thấy ánh mắt Bạch Tử Linh, hắc y nhân nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng không cảm xúc, tựa như tuyết lại tựa như sương.
“Vết thương của ngươi cần được xử lý.” Nàng nói thế không có nghĩa là nàng muốn cứu hắn, nếu để hắn chết tại đây thì sẽ mang phiền phức đến cho nàng, dù sao hiện tại viện của nàng đang rất thu hút sự chú ý của người khác, huống hồ còn phải tốn công xử lý xác của hắn, nàng thật sự không có thời gian.
Hắc y nhân im lặng không nói, chỉ lẳng lặng nhìn Bạch Tử Linh, ánh mắt hắn trong đêm tối sáng đến kì lạ.
Bạch Tử Linh bất đắc dĩ, đưa tay tuỳ tiện xé miếng vải màn để lau vết thương trên người hắn, tất nhiên hắc y nhân sẽ phản kháng, đưa tay ngăn cản hành động của nàng.
“Ta không muốn máu ngươi làm bẩn phòng ta.”
Bạch Tử Linh không vui mở miệng, dưới ánh mắt của nàng, hắc y nhân chần chờ buông tay, cuối cùng để mặc nàng muốn làm gì thì làm.
Nhìn động tác của nàng, hắn trầm mặc, hắn thân là nam nhân, để nàng xử lý vết thương ở ngực đã là không phải phép, còn nhận được ánh mắt ghét bỏ từ nàng, hắc y nhân lúc này cảm thấy thật bất lực.
Bàn tay nhỏ nhắn cầm mảnh vải lau đi máu trên người hắn, vết máu đã bắt đầu khô nhưng vết thương vẫn không ngừng chảy máu, cho nên lau đi thập phần vất vả, tuy nhiên Bạch Tử Linh rất kiên nhẫn lau đi vết máu cho hắn, sợ hắn đau nên động tác thập phần nhẹ nhàng.
Nể mặt hắn có gương mặt tuấn tú, cho nên Bạch Tử Linh nàng mới ra tay lưu tình, nếu không... dựa vào dáng vẻ bị thương này, nàng sớm đã đóng gói hắn sau đó đá hắn ra ngoài rồi.
Nữ tử như nàng, hắn là lần đầu tiên gặp được, hắn từ hoàng cung trốn ra, trên đường gặp phải ám vệ, lại gặp Cửu hoàng tử, tránh không khỏi một trận giao tranh. Chỉ là không ngờ, nam tử đó chỉ mới mười mấy tuổi mà lại có một thân võ nghệ cao cường như vậy, bên cạnh có ám vệ trợ giúp, hai bên liền không phân thắng bại, đúng lúc này Tĩnh vương từ đâu xuất hiện, trong lúc sơ suất liền trúng phải một kiếm của Cửu hoàng tử, nếu không phải Nhu phi nhận ra thân phận hắn, cũng sẽ không tạo cơ hội cho hắn trốn thoát, kinh thành tuy lớn nhưng là thiên hạ của Thành Thiên, Tả Hữu Thừa tướng đều là trọng thần của triều đình, nơi nguy hiểm cũng là nơi an toàn, vì vậy hắn tùy ý lựa chọn, vào trong Hữu Thừa tướng phủ ẩn nấp.
Hữu Thừa tướng phủ, nơi đông hộ vệ nhất tất nhiên là viện của Bạch Vân Hoài, nói đến nơi náo nhiệt nhất thì phải nhắc đến Chiêu Lan Viện, còn nơi vắng vẻ hoang tàn nhất, không phải Linh Viên của Bạch Tử Linh sao?!
Hắn chỉ tùy ý chọn nơi vắng vẻ nhất Thừa tướng phủ để tránh tai mắt cẩm y vệ, đồng thời cũng đợi miệng vết thương khép lại, không ngờ lại xông vào khuê phòng của nàng, trong ấn tượng của hắn, nữ nhân Thành Thiên Quốc không phải đụng một chút liền khóc, đụng một chút liền ngã sao? Nhưng nàng lại không như vậy, gặp phải nam nhân lạ mặt, còn bị uy hiếp đến tính mạng mà vẻ mặt nàng vẫn bình tĩnh, người có định lực đến mấy thì cũng sẽ nhịn không được mà kinh ngạc, còn nàng từ đầu chí cuối đều chỉ có bình tĩnh, trấn định.
Sau khi lau sạch vết thương trên người hắc y nhân, nàng liền thở ra, vết thương của hắn khá sâu, máu không ngừng chảy ra, vậy mà hắn vẫn kiên cường chống đỡ, tuy nhiên nếu không xử lý vết thương nhanh chóng thì chỉ sợ... Bạch Tử Linh không có học y nhưng nàng biết, đối với vết thương sâu như vậy, cách tốt nhất vẫn là nên thoa thuốc rồi băng bó lại.
“Cốc cốc.” Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, phá tan không gian tĩnh lặng, hắn y nhân giật mình, vội vàng cầm kiếm đặt lên cổ nàng.
“Lạc Hàm?” Nếu là Lạc Hàm thì nàng yên tâm, còn là Thanh Nhi, nàng thật không dám nghĩ.
“ŧıểυ thư, là nô tì.” Dạo gần đây Thừa tướng phủ không mấy yên bình, Lạc Hàm lo sợ sẽ ảnh hưởng đến Linh Viên cho nên buổi tối thường xuyên đi tuần tra, đi đến đây thì nàng phát hiện vết máu trên nền gạch, cho nên mới không yên tâm tìm đến Bạch Tử Linh.
Mọi ngày đến giờ này Bạch Tử Linh sớm đã nghỉ ngơi, vậy mà hiện tại... người tuy thức nhưng trong phòng lại không đốt nến, quả nhiên có gì đó bất thường!
“Vào đi.” Bạch Tử Linh lạnh nhạt đáp lại, hoàn toàn không nghĩ đến thanh kiếm đang kề trên cổ nàng.
Cánh cửa mở ra, một bóng dáng thanh mảnh như đạp gió mà đến, bước chân nàng không nhanh không chậm đi vào, nhìn tình cảnh trước mắt, ánh mắt lóe lên tia kinh ngạc, đồng thời sát khí cũng lan ra bốn phía, tất nhiên sát khí của nàng là nhắm vào người hắc y nhân.
Hắc y nhân nhíu mày, chỉ liếc sơ nhưng hắn nhanh chóng nhận ra nữ tử trước mặt cũng không tầm thường, nhất thời ánh mắt rơi vào người bên cạnh, trong lòng có chút phức tạp, có lẽ ngay khi có người gõ cửa hắn đã nên ra tay giết nàng, nếu không phải vì một phút do dự của hắn thì nữ tử này đã không đi vào, dựa vào tình trạng hiện tại của hắn, hoạt động quả thật có chút khó khăn.
“Lạc Hàm, xử lý vết thương cho hắn.” Không để ý sát khí lan tỏa khắp phòng, cũng không để ý không khí căng thẳng giữa hai người, nàng đưa tay đẩy thanh kiếm trên cổ ra, giọng điệu lạnh nhạt tựa như không có chuyện gì.
Dù sao hiện tại cũng nên để hắn nhanh chóng rời khỏi nơi này, Thừa tướng phủ tai mắt khắp nơi, nếu có người nhìn thấy hắn thì nàng không tránh khỏi bị nghi ngờ, huống hồ nhìn bộ dạng này của hắn, nếu không phải phường trộm cướp thì cũng là kẻ xấu, loạt vào tay của người khác, thanh danh của nàng cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Lạc Hàm cùng hắc y nhân hai mặt nhìn nhau, tựa hồ không ngờ Bạch Tử Linh lại có phản ứng như vậy, hắc y nhân nhất thời không biết phản ứng thế nào mà Lạc Hàm lại nhanh chóng phục hồi tinh thần, sau khi đóng cửa lại liền đi đến bên cạnh định xử lý vết thương cho hắc y nhân, may mắn trên người nàng lúc nào cũng mang theo thuốc để phòng thân.
Hiện tại đã là nửa đêm, trong phòng lại không đốt nến, đối với việc xử lý vết thương có phần khó khăn, nhưng ba người trong phòng đều có thị lực không tầm thường, cho nên đối với vấn đề này không đáng bận tâm.
Lạc Hàm lấy từ trong ống tay áo ra một cái lọ nhỏ, đổ một ít thuốc bột vào tay hắc y nhân, ý đồ muốn hắn tự thoa thuốc, dù sao thì nam nữ cũng khác biệt, hắc y nhân tựa hồ cũng hiểu điều này, do dự một lúc rốt cuộc hắn cũng chịu thoa thuốc lên vết thương, cảm giác đau đớn truyền đến khiến hắn phải nhíu mày.
Trước ngực một mảnh mát lạnh, tuy đau đớn nhưng hắc y nhân cũng phát hiện miệng vết thương đang dần khép lại, hắn đã đánh cược, đánh cược tin tưởng các nàng không hạ độc thủ vào trong thuốc, bất quá lòng phòng bị của hắn vẫn chưa buông.
Tâm nữ nhân như kim đáy bể, điều này không thể trách hắn.
“Đa tạ.” Hắc y nhân ngập ngừng, dù sao các nàng cũng có ơn cứu mạng hắn, mặc kệ là có mục đích hay không thì mang ơn người khác vẫn nên trả.
Nhìn bộ dạng của hắc y nhân cũng biết hắn không phải loại người tầm thường gì, trên người phảng phất như mang hương vị máu tanh, tựa hồ như mới xảy ra một trận ác chiến. Nếu nói hắn là sát thủ của La Sát Môn cũng thật không sai, bất quá trên người hắn không mang theo hơi thở tử khí như đám tử sĩ mà La Sát Môn huấn luyện, nếu không phải sát thủ thì chỉ có thể là... binh sĩ?
Binh sĩ - thân phận tầm thường như vậy làm sao với khí chất trên người hắn, nếu nói là chủ soái thì nàng còn tin tưởng. Bất quá chủ soái của Thành Thiên Quốc không phải là Hàn vương sao?! Hàn vương quanh năm chinh chiến sa trường, trở về Yến Kinh là chuyện không thể nào, hơn nữa nàng đã từng gặp qua Hàn vương, gương mặt đó vẫn còn ở trong kí ức nàng, cho nên Lạc Hàm có thể khẳng định, nam nhân này không phải Hàn vương.
Rốt cuộc thân phận hắc y nhân là gì? Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây? Là vô tình trốn vào Thừa tướng phủ hay là...
Trong lúc Lạc Hàm đang băng bó vết thương cho hắc y nhân, Bạch Tử Linh liền đi đến bên bàn thắp nến, tuy nói nàng sớm đã quen với bóng đêm, hoạt động đối với nàng mà nói không hề gây chút trở ngại, bất quá đối mặt với võ công cổ đại, Bạch Tử Linh tự nhận không bằng, có ánh sáng ít nhất nàng có thể dễ dàng thấy rõ động tác của đối phương, tránh để thanh kiếm kề vào cổ một lần nữa.
Gian phòng đã được thắp nến, ánh nến mặc dù không quá sáng nhưng cũng đủ chiếu sáng khắp căn phòng, lúc này hắc y nhân cũng thấy rõ gương mặt của nử tử đối diện.
Dưới ánh sáng lập lòe của ngọn nến, nàng tựa như hư ảo, gương mặt nàng trong bóng tối từ từ hiện ra. Nàng không phải mỹ nhân, thậm chí có thể nói là xấu nữ, gương mặt so với những người mà hắn gặp qua thì đúng là vô cùng khó coi, tàn nhan và sẹo bao trùm lên nhau, tựa như những con sâu, len lỏi trên gương mặt khiến người khác sợ hãi.
Trên đời này có hai loại người khiến người khác ấn tượng sâu sắc, một là đẹp tựa thiên tiên, hai là xấu như ma quỷ, mà nàng lại thuộc loại thứ hai, hắn chưa từng gặp một người nào xấu như nàng, đối với nữ nhân như vậy chỉ sợ nam nhân gặp một liền bỏ chạy.
Hắc y nhân kinh ngạc, nghe giọng nói nàng trong suốt như ngọc, đôi mắt sáng như sao, cứ nghĩ rằng nàng là một mỹ nhân có một không ai nhưng không ngờ...
“Mặt ngươi... tại sao lại như vậy?!” Dù sao nàng cũng là ân nhân cứu mạng của hắn, nếu nàng cần giúp đỡ thì hắn tất nhiên sẽ không từ chối, tuy nhiên còn phải tuỳ thuộc vào nàng muốn hắn giúp đỡ chuyện gì.
“Sinh ra đã như vậy.” Bạch Tử Linh lạnh nhạt trả lời, tựa hồ không quá để tâm đến gương mặt của bản thân.
“Vậy, ngươi có muốn...” Nếu nàng muốn hắn sẽ giúp nàng chữa khỏi, dù sao ở bất kì thời đại nào thì nữ nhân có dung mạo xấu xí thì đều sẽ bị người khác ghét bỏ, đặc biệt người có thân phận cao quý.
“Không cần...” Tựa hồ biết rõ lời hắc y nhân sắp nói Bạch Tử Linh liền lập tức từ chối, gương mặt này của nàng vốn dĩ không phải thật, huống hồ nó còn ẩn chứa nhiều bí mật, nàng muốn tự mình tìm hiểu, không cần sự giúp đỡ của người khác.
Hắc y nhân trầm mặc, một lát sau mới lấy từ trong ngực ra một miếng ngọc bội khắc hoa văn hình kỳ lân đưa cho Bạch Tử Linh, đó là một miếng ngọc bội hình tròn, được làm bằng bạch ngọc, bạch ngọc khắc hoa văn vô cùng tinh xảo, lại vô cùng sống động, thân ngọc mát lạnh, nàng cầm trên tay yêu thích không thôi.
“Sau này nếu có việc muốn trợ giúp thì cứ việc mang miếng ngọc bội này đến Phong Vân Thương hội tìm ta.” Dứt lời hắc y nhân liền nhanh chóng quay người biến mất, nơi này không tiện ở lâu, lần này đến Thành Thiên Quốc không tìm được thứ hắn cần mà còn bị thương bởi người của hoàng gia, có lẽ lần sau hắn nên chuẩn bị kĩ lưỡng.
“ŧıểυ thư, người đúng là may mắn.” Giọng nói Lạc Hàm chứa đầy ẩn ý khiến nàng nhất thời không rõ, bất quá cũng hiểu được Phong Vân Thương hội này chỉ sợ không đơn giản.
Lạc Hàm chăm chú nhìn miếng ngọc trong tay Bạch Tử Linh, ánh mắt lóe lên tia sáng kì lạ, giang hồ hiện nay thế lực chia năm xẻ bảy, trong đó một phía là thuộc nhân sĩ giang hồ, một phía còn lại lại nghiêng về phía triều đình, mà Phong Vân Thương hội này là thế lực thuộc triều đình do hoàng tộc Tứ đại đế quốc cùng làm chủ, người sáng lập chính là hoàng tộc Vũ Nguyệt Quốc.
Phong Vân Thương hội là thương hội lớn nhất đại lục, hoạt động khắp tứ quốc, không gì không bán, bất kể thiên sơn tuyết liên ngàn năm, dạ minh châu quý hiếm, hay hồng san hô dưới đay biển ở Phong Vân Thương hội đều như củ cải ngoài chợ, nhiều không đếm xểu, có thể nói đó là nơi chứa đựng kì hoa dị thảo khắp đại lục, vật quý hiếm nơi này không thiếu, chỉ sợ không có tiền để trả.
Người muốn vào được Phong Vân Thương hội nhiều vô số kể nhưng phải dựa vào thế lực cùng tài phú của bản thân, người có được ngọc bội kỳ lân chỉ đếm trên đầu ngón tay, nếu không phải nhân tài ngàn năm thì cũng là hoàng tộc của tứ quốc.