“Được, vậy ba ngàn lượng.” Thanh Nhi sảng khoái đồng ý, dường như đối với nàng, ba ngàn lượng chỉ như giấy vụn, tùy thời đều có thể bỏ được.
Đối với ánh mắt nhìn người của Bạch Tử Linh, nàng một chút cũng không nghi ngờ. Nửa tháng này bên cạnh Bạch Tử Linh, có một số chuyện Thanh Nhi đã nghĩ thông suốt, lời nói của ŧıểυ thư không sai, bất kể ŧıểυ thư làm gì cũng có nguyên nhân sâu xa bên trong, nếu ŧıểυ thư không muốn nói nàng cũng sẽ không truy hỏi, mà nàng chỉ cần ở bên cạnh ủng hộ ŧıểυ thư, đó là những gì mà nàng có thể làm.
Cái gì?! Ba ngàn lượng?!
Hồng nương đang suy nghĩ tìm một con số hợp lí nhưng nghe cuộc đối thoại của hai người nhịn không được muốn té xỉu, Lạc Hàm này... thật sự là giá trên trời mà!
Bất kì cô nương nào ở Nguyệt Mãn Lâu, kể cả Thủy Nhu đều không đáng giá một ngàn lượng chứ đừng nói đến ba ngàn lượng. Lạc Hàm này mới đến không lâu, còn chưa cống hiến được gì cho Nguyệt Mãn Lâu hiện tại lại được người khác mua với giá ba ngàn lượng, con số này vốn không phải là một con số nhỏ, cho dù là con nhà quyền quý bỏ ra số ngân lượng này chỉ sợ cũng phải suy nghĩ một hồi, vậy mà thanh y nữ tử này lại sảng khoái đáp ứng, ngay cả chân mày cũng không thèm nhíu một cái, trong lòng nàng không khỏi suy đoán thân phận của hai người đi cùng nàng ta.
Ở Thành Thiên Quốc này chỉ có Đỗ gia là phủ khả địch quốc, mà Đỗ lão gia có hai đứa cháu, một là Đỗ gia Đại thiếu Đỗ Thanh Triệt, hai là Đỗ gia Nhị ŧıểυ thư Đỗ Ngọc Trân, Hồng nương chưa từng gặp qua hai người này, dù sao Đỗ Thanh Triệt cũng có mỹ nhân là Bạch Phi Nhược bên cạnh, vốn dĩ không cần phải đến thanh lâu mua vui, mà Đỗ Ngọc Trân lại thân là ŧıểυ thư chốn khuê phòng, hai người bọn họ vốn dĩ không cần đến thanh lâu làm gì.
Hai người trên lầu hai, rốt cuộc có phải là người của Đỗ gia hay không, Hồng nương cũng không dám xác định.
Nếu Thanh Nhi biết được suy nghĩ của Hồng nương chỉ sợ nàng sẽ ngượng ngùng cúi đầu, thật ra không phải Thanh Nhi không tiếc số tiền này mà bởi vì nàng không thường xuyên sử dụng cho nên giá trị của nó, nàng cũng không biết rõ, ở Thừa tướng phủ Bạch Tử Linh không được sủng, bổng lộc hằng tháng dù có cũng không được đưa đến tận tay các nàng, cho nên sự hiểu biết nàng về ngân lượng thật sự quá ít. Huống hồ Bạch Tử Linh đã có lệnh, cho dù Lạc Hàm trả gái bao nhiêu, chỉ cần là con số nằm trong không khả năng thì cứ thoải mái đáp ứng, Thanh Nhi đối với lời của Bạch Tử Linh một chút cũng không nghi ngờ cho nên mới sảng khoái như vậy.
“Đây là ngân phiếu ba ngàn lượng.”
Thanh Nhi thoải mái lấy ra ngân phiếu đưa cho Lạc Hàm, đặt vào trong tay nàng, Hồng nương đứng bên cạnh nhìn cũng xúc động không thôi, số tiền lớn như vậy là lần đầu tiên nàng thấy được. Khác hẳn với vẻ xúc động của Hồng nương, gương mặt lạnh lùng của Lạc Hàm một chút cũng không thay đổi, bất quá nếu để ý kĩ sẽ nhận thấy ánh mắt nàng chứa một tia kiên định.
“Từ giờ ngươi là người của ŧıểυ thư bất kể sống hay chết, tính mạng của ngươi nằm trong tay của ŧıểυ thư. Có nghe rõ không?!”
Lạc Hàm là một thanh lâu nữ tử, tuổi lại không lớn, nàng không biết liệu nàng ta có rõ ràng lời nói của nàng hay không nhưng một khi đã đồng ý thì đồng nghĩa với việc nàng ta nhận ŧıểυ thư làm chủ nhân, khi đã nhận định thì tuyệt đối không được hai lòng, nếu Lạc Hàm có định phản bội, Thanh Nhi nàng tuyệt đối sẽ không tha thứ!
“Ta đã biết.”
Lạc Hàm gật đầu với Thanh Nhi, nàng đi đến bên cạnh Hồng nương, rút ra hai tờ ngân phiếu năm mươi lượng đặt trên mặt bàn.
“Hồng nương mua Lạc Hàm giá hai mươi lượng bạc, thêm phí ăn uống nửa năm nay, Lạc Hàm trả lại Hồng nương một trăm lượng bạc.” Như vậy là quá lợi cho nàng ta rồi!
“Cái gì?” Hồng nương la toáng lên, Lạc Hàm điên rồi sao? Nàng ta bán giá ba ngàn, trả lại cho nàng một trăm lượng? Nàng ta coi Nguyệt Mãn Lâu của nàng là cái gì?!
“Chê nhiều? Được thôi, thật ra nửa năm nay cùng lắm ta ăn hết mười lượng bạc chứ mấy, vậy năm mươi lượng là được rồi.” Rút lại một tờ cất đi, Lạc Hàm thản nhiên nói.
“Ngươi...”
Phớt lờ Hồng nương đang tức phát run, Lạc Hàm quay sang nhìn Thanh Nhi: “Ta có thể cùng ngươi đi gặp ŧıểυ thư!”
Thanh Nhi nhướng mày, nàng ở bên cạnh chứng kiến hành động của Lạc Hàm, đối với thái độ của nàng ta chỉ cảm thấy tức cười không thôi nhưng phải kìm chế lại.
Thanh Nhi dẫn Lạc Hàm đến sương phòng trên lầu hai, trong phòng có hai người đang ngồi, một nam một nữ, người ngoài nhìn vào không biết còn suy nghĩ lung tung, dưới con mắt đánh giá của hồng y nam tử, Lạc Hàm vẫn duy trì bộ dạng bình tĩnh, ánh mắt nàng từ đầu tới cuối vẫn không rời khỏi người tử y nữ tử.
“Linh Nhi ŧıểυ mỹ nhân, người nàng chọn, không tồi!”
Mặc dù có chút kinh hãi với hành động của Bạch Tử Linh nhưng hắn không thể không thừa nhận, Lạc Hàm này thật sự không đơn giản. Nhìn bước chân nhẹ như yến, không chạm đất của nàng ta cũng đủ biết nàng ta là người không đơn giản, võ công chỉ sợ cũng không thua gì hắn. Thủy Nhu và Lạc Hàm mặc dù mang danh là thanh lâu nữ tử nhưng thân phận của bọn họ đều là ẩn số.
Xem ra lần này hắn đến Thành Thiên Quốc, thật đúng là thu hoạch không tồi!
Lạc Hàm nghe hắn nói đến bản thân, ánh mắt nàng lóe lên tia sáng kì lạ, đối với thân phận của hồng y nam tử trước mắt, nàng sớm đã biết rõ nhờ thông tin của Lạc Dư, chỉ là không rõ, tại sao hắn cùng Bạch Tử Linh lại ở cùng nhau?!
“Vậy sao?!” Nghe Thanh Nhi tường thuật lại cuộc giao dịch của bọn họ, môi mỏng của Bạch Tử Linh không khỏi nhếch lên.
Lạc Hàm đúng là hợp khẩu vị của nàng, nàng nói một người đó phải hiểu mười, không được có chút sai lầm. So với Thanh Nhi đầu óc đơn giản, Lạc Hàm lại có phần tâm cơ thủ đoạn, dù sao sống ở thanh lâu nửa năm, đây là lần đầu tiên nàng ta biểu diễn, có thể thấy được tâm cơ nàng ta có đủ, mà thủ đoạn nàng ta lại có thừa.
Bạch Tử Linh nàng không cần một nha hoàn ở bên cạnh chăm sóc, hằng ngày hầu hạ nàng thức dậy, rửa mặt, thay y phục, bởi vì những chuyện đó nàng đã có Thanh Nhi, thứ nàng cần là một người linh hoạt, khôn khéo, bởi vì có quá nhiều khúc mắc mà bản thân không thể giải cho nên nàng phải nhận sự giúp đỡ tìn bên ngoài, mà Lạc Hàm chính là người nàng cần!
Trầm tĩnh, lạnh lùng, cao ngạo - đây là những điều mà Thanh Nhi còn thiếu, nếu Thanh Nhi có thể học hỏi thêm Lạc Hàm nàng cũng không có ý kiến, đó vốn là chuyện tốt!
“ŧıểυ mỹ nhân, nàng mua Lạc Hàm này rốt cuộc là để làm gì a?” Mua một thanh lâu nữ tử về thì có thể làm được gì, huống hồ Lạc Hàm này lại không phải người đơn giản, nàng không sợ chuốc họa vào thân sao?
Câu hỏi này không chỉ Dạ muốn biết mà ngay cả Lạc Hàm cũng muốn biết mục đích của Bạch Tử Linh khi mua nàng về.
Bạch Tử Linh không có trả lời Dạ mà ánh mắt nàng rơi vào người Lạc Hàm, bộ dạng lạnh nhạt: “Ngươi gọi Lạc Hàm?”
"Vâng."
“Là nghệ danh sao?!” Thanh lâu nữ tử hiếm có người dùng tên thật của mình, dù sao khi bước chân vào nơi này, nếu không phải bị người khác ép buộc thì chính là do hoàn cảnh bắt buộc, nếu các nàng sử dụng tên thật thì chẳng khác nào đang sỉ nhục bản thân các nàng.
“Là tên thật ạ!” Nàng từ nhỏ đã mang cái tên này, cái tên này có ý nghĩ rất lớn đối với nàng, Lạc Hàm nàng đứng không đổi tên, ngồi không đổi họ.
“Là chữ Hàm nào?” Bạch Tử Linh nhướng mày.
“Là hàm tiếu.” Người đặt tên này cho nàng mong muốn nàng lúc nào cũng vui vẻ, ý cười luôn chứa đựng trên môi, cho nên trong ba tỷ muội, Lạc Hàm tuy không là người hoạt nhất nhưng nàng cũng là người vui vẻ nhất, không vì bất kì chuyện gì mà buồn phiền.
“Hàm tiếu a? Tên của ngươi không có vẻ gì giống với con người của ngươi cả.”
Lạc Hàm kinh ngạc, không nghĩ Bạch Tử Linh sẽ nói một câu như vậy, mi dài như liễu rũ xuống, che đi cảm xúc trong mắt.
“Người không nhất thiết là phải như tên, trong lòng vui vẻ không có nghĩa là lúc nào cũng phải nở nụ cười.”
Phát hiện ở nơi này nɠɵạı trừ Thủy Nhu ra còn có một người đặc biệt khác là Lạc Hàm, Hạ Danh không khỏi nổi lên sự hứng thú, bất quá so với Lạc Hàm, hắn lại cảm thấy tử y nữ tử có vẻ bí ẩn hơn.
“Thuỷ Nhu, Lạc Hàm này rốt cuộc là ai?”
“Chuyện này... thứ lỗi cho Thủy Nhu cũng không biết. Nghe nói nửa năm trước Hồng nương mua nàng ta, đây là lần đầu tiên nàng ta biểu diễn.” Thủy Nhu lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Đối với thân phận của Lạc Hàm, nàng cũng đã từng có ý định đi tìm hiểu, dù sao để một nữ tử không rõ lai lịch ở Nguyệt Mãn Lâu, không biết nàng ta liệu có đem lại tai họa hay không nhưng vì thái độ của chủ tử, cho nên Thủy Nhu cũng bỏ qua cho Lạc Hàm.
Bất quá hiện tại, Lạc Hàm không phải là người đáng chú ý.
“...” Hạ Danh tỏ vẻ không sao, dường như đối với thái độ của Thủy Nhu không hề quan tâm.
Thủy Nhu tuy là tri kỷ của hắn nhưng Hạ Danh biết có một số chuyện, nàng cũng sẽ che giấu hắn, bất quá đã là con người thì ai cũng có bí mật riêng của bản thân, cho nên hắn cũng không trách Thủy Nhu, bởi vì hắn cũng có chuyện giấu nàng!
Thủy Nhu im lặng, nàng hiểu rõ khúc mắc trong lòng Hạ Danh nhưng lại không thể giúp hắn giải bài.
Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, nàng cũng vậy, mà bí mật của nàng không giống những người khác, bí mật của nàng không thể để cho người khác biết được!
Ai lại có thể ngờ, Thủy Nhu cô nương - Hoa khôi của Nguyệt Mãn Lâu lại là một trong những sát thủ của La Sát Môn - tổ chức sát thủ nổi danh khắp thiên hạ?!
Chỉ sợ nói ra cũng chẳng có mấy người tin!
~~~
Hoàng cung.
Trong Trúc Uyển không một bóng người, chỉ thấy hàng trúc xanh bát ngát, đung đưa trong gió, ánh trăng sáng lan tỏa khắp nơi, khiến cho người khác cảm thấy thanh thản.
“Quốc sư đại nhân, Chiêm tinh sư bảo nô tài chuyển lời cho ngài...”
Dưới hàng trúc, một hắc y nhân cung kính quỳ gối với bạch y nam tử. Mặc dù chỉ thấy bóng lưng nhưng trong mắt hắc y nhân thật sâu sùng bái.
Bóng lưng nam tử thẳng táp, tựa như trúc xanh, bạch y thuần khiết không nhiễm một hạt bụi, hắn tựa như ánh trăng trên bầu trời, cao không với được.
“Nói.” Giọng nói trong như suối, tựa như nước suối đang chảy róc rách, ấm áp khiến lòng người thanh thản.
“Chiêm tinh sư đã dùng hết khả năng của mình, cuối cùng cũng tiên đoán ra được một chuyện...”
Nam tử đưa tay chạm vào lá trúc, khẽ vuốt.
Thấy nam tử không trả lời, hắc y nhân lại tiếp lời: “Chiêm tinh sư tiên đoán rằng: Phượng nữ giáng Thành Thiên, thiên hạ tất sẽ loạn!” Nói xong hắc y nhân cảm thấy lạnh đến run người. Chuyện này không phải ai cũng biết, hắn chỉ là người chuyển lời, hoàn toàn không hiểu chuyện gì, nhưng ý nghĩa trong câu nói, ai ai cũng hiểu rõ.
Phượng nữ giáng Thành Thiên, thiên hạ tất sẽ loạn!
Từ xưa đến nay, đế vương nghiệp luôn khiến con người nổi lên lòng ham muốn, bất kì ai cũng mong muốn có thể trở thành đế vương, xưng bá thiên hạ. Nếu chuyện này để tam quốc còn lại biết được thì sẽ đúng như lời Chiêm tinh sư nói: Thiên hạ đại loạn!
Mấy năm gần đây bệnh tình Thành Thiên đế có biến, khiến người không khỏi càng thêm đa nghi, cũng vì vậy mà người đã thu lại không ít quyền hành của các vị vương gia, tất nhiên là không muốn chọn người kế vị.
Hiện tại Chiêm tinh sư lại tiên đoán ra lời này, nếu để Thành Thiên đế biết được chuyện, chỉ sợ sẽ có một hồi phong tinh huyết vũ.
“Hoàng thượng đã biết chưa?”
“Chưa ạ, Chiêm tinh sư hiểu rõ nặng nhẹ nên vẫn chưa thông báo cho Hoàng thượng...”
“Được rồi, ta đã biết.”
Hắc y nhân xoay người biến mất, để lại nam tử một mình trong vườn trúc.