Vì bị lời nói của Tam phu nhân phiền nhiễu nên Bạch Tử Linh không hề có tâm trạng đi dạo xung quanh nữa, nàng cùng Thanh Nhi trở về Linh Viên, ngồi bên bàn trong đầu nàng không ngừng suy nghĩ về lời nói của Tam phu nhân.
Thức tỉnh...
Thức tỉnh rốt cuộc là ý gì?
Tại sao Tam phu nhân lại nói những lời đó với nàng? Nàng ta rốt cuộc biết được bao nhiêu chuyện về thân thể này mà nàng không biết? Bất quá vì sao nàng ta lại biết?!
Theo như lời Thanh Nhi, Tam phu nhân Liễu thị vào phủ sau mẫu thân Lạc Tuyết một năm, khi đó nàng ta đã mang thai Bạch Phỉ Thúy, vì không muốn cốt nhục lưu lạc bên ngoài, Bạch Vân Hoài mới đón nàng vào phủ, nếu không dựa vào thân phận xuất thân từ thương gia của nàng, vốn dĩ không có tư cách bước chân vào Thừa tướng phủ!
Liễu thị vào phủ không bao lâu liền sinh hạ Bạch Phỉ Thúy, không lâu sau mẫu thân Lạc Tuyết cũng sinh hạ nàng, nghe nói giao tình giữa hai người không tồi, nước sông không phạm nước giếng, so với những người khác, Tam phu nhân đối xử với mẫu thân nàng tốt hơn nhiều lắm.
Những thứ nàng biết về mẫu thân Lạc Tuyết quá ít, không biết nàng là ai, thân phận thế nào, tại sao lại vào Thừa tướng phủ làm thiếp, so sánh trí nhớ của bản thân cùng lời nói của Thanh Nhi giống nhau như đúc, Bạch Tử Linh có cảm thấy tất cả giống như là sự sắp xếp, một sự sắp xếp hợp lí đến nổi không có chút kẽ hở.
Thân thể này rốt cuộc đang cất giấu bí mật gì mà không thể để người khác biết?!
Chợt, ánh mắt Bạch Tử Linh khẽ nheo lại, dừng lại suy nghĩ của bản thân, đôi mắt sắc bén về phía cửa sổ, cửa sổ đang mở, làn gió từ bên ngoài thổi vào, mang theo hơi thở mát mẻ của mùa thu.
“Ai?!”
Có ai đó đang ẩn nấp ngoài cửa sổ, là đặc công nên Bạch Tử Linh cực kì mẫn cảm, nàng từ nhỏ đã được huấn luyện rất kĩ, tuyệt đối sẽ không sai lầm. Có người bên ngoài, nhưng nàng lại không nhận thấy được hơi thở của hắn, nếu không phải vì tiếng ma sát với vách tường nàng cũng đã không nhận thấy.
Bạch Tử Linh biết cổ đại có rất nhiều cao thủ nhưng Linh Viên của nàng là nơi hoang vắng, đột nhiên có người xuất hiện, mà người đó lại là cao thủ thì đúng là bất thường.
“Ha ha, thú vị! Nha đầu, ngươi phát hiện nhân gia ta sao?!” Tiếng cười già nua vang lên, một thân hồng y chói mắt xuất hiện trước mặt nàng.
Gương mặt kì dị, râu bạc trắng dài, mái tóc trắng như tuyết, chân mày dài, nhưng da mặt lại không có một chút vết nhăn nào, sắc mặt hồng hào, nhìn thế nào cũng không giống như một người trưởng thành.
Nhìn gương mặt lão không vượt quá sáu mươi, người như vậy mà có công lực sâu như vậy, đặc biệt nhất là đôi mắt, không có tang thương và từng trải, chỉ tràn đầy hứng thú, tò mò, hưng phấn, và một loạt các cảm xúc phức tạp, quỷ dị, không hợp với tuổi của hắn.
Lúc này, đôi mắt hắn đang gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Tử Linh, hàng lông mày trắng như tuyết run lên, bộ râu bạc trắng nhếch lên.
Nha đầu?!
Nàng là nha đầu?!
Bạch Tử Linh nhíu mày, nàng biết thân thể này nhỏ tuổi nhưng dù sao ở hiện đại nàng cũng đã hơn hai mươi, là một người trưởng thành, vậy mà trong mắt hắn nàng chỉ là một nha đầu?!
Thấy nàng không nói lão ngoan đồng đi đến bên bàn ngồi xuống, tự nhiên lấy bình trà rót một chung trà, chỉ là... trong bình không có nước.
Thừa tướng phủ không nghèo nhưng Linh Viên nghèo, đây là nơi ở của nàng nhưng so với nơi của nha hoàn không khác mấy, thậm chí còn có chút kém xa, đối với một phế vật như nàng, họ cũng còn chẳng bận tâm sống chết huống hồ là việc Linh Viên có trà đãi khách hay không?!
Không uống được trà, lão có chút buồn bực: “Nha đầu, để nhân gia nhận ngươi làm đồ đệ đi? Ngươi có tố chất tốt như vậy, mặc dù đã qua tuổi luyện võ nhưng chỉ cần cố gắng ta đảm bảo ngươi sẽ trở thành cao thủ!”
“Đa tạ, ta chỉ có một người sư phụ!”
Bạch Tử Linh không nhận thấy sát khí từ đối phương nên thái độ có chút tự nhiên, bất quá nàng cũng không có buông lỏng phòng bị.
Không thể nói đề nghị của lão quả là có sức hấp dẫn, đến cổ đại nàng quả thật muốn học võ công để muốn phòng thân, nhưng đối với Bạch Tử Linh, nàng đời này chỉ có một người sư phụ, mặc dù bà ấy đã không còn nhưng đối với nàng bà ấy quan trọng hơn bất cứ ai khác. Đó là người đã cứu sống nàng, chăm sóc nàng, dạy dỗ nàng trở thành Bạch Tử Linh hôm nay, nếu không phải có sư phụ thì sẽ không có Bạch Tử Linh nàng tồn tại. Bà ấy nhận nuôi nàng là có mục đích, huấn luyện nàng trở thành đặc công hàng đầu, lãnh huyết vô tình, bà ấy dạy nàng thành người vô tình, không được động tâm với bất kì nam nhân nào nhưng bà ấy lại bị nam nhân mình yêu nhất sát hại, đây đúng là bài học đáng giá!
Vì vậy, Bạch Tử Linh tự nhủ với chính mình: Tuyệt đối không được giao tâm của bản thân cho bất cứ ai, tâm của nàng, chỉ có thể ở trên người nàng!
“Nha đầu, thu lại sát khí của ngươi lại!” Bị giọng nói nửa đùa nửa giỡn đánh thức, Bạch Tử Linh giật mình thoát khỏi suy nghĩ của bản thân, cảnh giác nhìn về phía lão ngoan đồng.
Từ khi xuyên không đến nay, Bạch Tử Linh không còn ý thức được bản thân mình nữa, không còn nhớ rõ thân phận của đặc công, nàng buông lỏng phòng bị với Thanh Nhi, đồng thời cũng buông lỏng với những người khác, điều này đối với nàng là chí mạng!
Đối với vấn đề này Bạch Tử Linh cũng khá mơ hồ, tuy linh hồn nàng đang ở trong thân thể Bạch Tử Linh, lẽ ra người làm chủ khối thân thể này là nàng, tinh thần nguyên chủ vốn yếu đuối hoàn toàn không có cản trở cho quá trình nàng làm chủ thân thể này nhưng Bạch Tử Linh đôi lúc lại có cảm giác kì lạ. Nàng thường xuyên mất tập trung và trên tinh thần, nàng đối với Thanh Nhi có một sự tin tưởng mãnh liệt, dù có việc gì xảy ra, nàng cũng tin tưởng Thanh Nhi sẽ không phải bội nàng, đó... vốn dĩ không phải là nàng!
Bạch Tử Linh từ năm mười sáu tuổi, khi sư phụ qua đời nàng sớm đã không tin tưởng bất kì ai, ngay cả bản thân nàng đôi lúc nàng còn không tin tưởng, vậy mà hiện tại nàng lại tin tưởng Thanh Nhi một cách vô điều kiện như vậy.
Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra? Cảm giác trí nhớ thân thể ngày càng rõ ràng, thân thể ngày càng yếu đuối, trực giác của bản thân ngày càng kém đi, như là... nàng không còn là chính nàng, mà linh hồn nàng như đang... bị hút đi vậy?!
Bạch Tử Linh trừng lớn mắt, chẳng lẽ...
“Nha đầu, ngươi làm sao vậy?!” Nhận thấy sự khác thường của Bạch Tử Linh, lão ngoan đồng nhíu mày, định cầm tay nàng bắt mạch nhưng lại bị nàng tránh đi.
“Đa tạ tiền bối quan tâm, không sao!”
Một câu nha đầu, hai câu nha đầu, Bạch Tử Linh không thích cách xưng hô này lắm, nàng nhanh chóng khôi phục sắc mặt như thường, cố gắng bình ổn tâm tình để không nghĩ đến vấn đề ban nãy, chắc chắn là bản thân nàng lầm rồi, nguyên chủ sớm đã chết, nếu không linh hồn nàng làm sao có thể ở trong thân xác nguyên chủ?!
Nha đầu này che giấu cảm xúc của bản thân thật nhanh! Lão ngoan đồng thầm cảm thán, xem ra đứa cháu này của lão không hề tầm thường, bản lĩnh không tệ, nếu không phản ứng như vậy, người thường vốn không thể so bì, bất quá nàng vẫn còn kém một chút, không được tính là cao thủ.
“Nha đầu, ngươi thật sự là Bạch Tử Linh?”
Lão ngoan đồng đột nhiên hỏi một câu khiến Bạch Tử Linh không khỏi ngẩn ra, người hỏi như vậy nhất định là quen biết nguyên chủ, nếu không làm sao có thể nhận ra sự thay đổi giữa linh hồn hai người, bất quá trong trí nhớ của nàng, lão ngoan đồng chưa từng xuất hiện qua, đối với thân phận của lão, nàng thật không rõ!
“Cạch.”
Cửa phòng mở ra, bóng dáng thân y bước vào, Thanh Nhi trên tay cầm một khây thức ăn, khói còn bóc nghi ngút, hẳn là mới từ phòng bếp đến.
Sau sự việc dạy dỗ Ngọc Anh, đám nha hoàn kia đã hoàn toàn không dám đánh chủ ý không tốt đến trên người Bạch Tử Linh, vì vậy thức ăn phòng bếp chuẩn mặc dù không phải sơn hào hải vị nhưng bọn họ cũng không dám mang đồ ăn thừa đến, khiến mấy ngày hôm nay Bạch Tử Linh sống thập phần thoải mái.
“ŧıểυ thư?”
Không nghĩ đến trong phòng lại xuất hiện thêm một người, huống hồ lại là nam nhân, Thanh Nhi vội đặt khây thức ăn lên bàn, chạy đến bên người Bạch Tử Linh, cảnh giác nhìn lão ngoan đồng.
“Có phải hay không tiền bối chẳng lẽ không biết?”
Nàng là Bạch Tử Linh nhưng cũng không phải là Bạch Tử Linh, linh hồn là của nàng nhưng thân xác thì không phải.
“Nha đầu, ngươi đúng là khiến nhân gia bất ngờ!”
Lão ngoan đồng đưa mắt nhìn Thanh Nhi, lúc nãy lão đã phát hiện có người đến gần, nha đầu này chắc chắn cũng biết nhưng nàng lại không ngăn cản, vậy chứng tỏ người này đáng để tin.
Ánh mắt lão rơi vào gương mặt của Bạch Tử Linh, mặc kệ nàng có phải Bạch Tử Linh hay không, chỉ cần trong người nàng có chảy dòng máu của Lạc Tuyết, hắn nhất định sẽ bảo vệ nàng!
“Nha đầu, nhân gia sẽ lại đến tìm ngươi.”
Vừa dứt lời thân ảnh liền biến mất, để lại căn phòng rơi vào tĩnh lặng.
“ŧıểυ thư, người đó...”
“Không có việc gì.” Có một số chuyện nàng cần phải xác nhận lại, nếu thật sự đúng như suy đoán của nàng thì mọi chuyện sợ là không đơn giản như vậy.
~~~
“Phu nhân, mời người dùng bữa.”
Nha hoàn bên cạnh đem khây thức ăn đặt lên bàn, đi đến bên cạnh phụ nhân đỡ nàng lại bàn ngồi xuống.
“Thuý Liên, ngươi có thấy không?” Thanh âm mềm mại dịu dàng, trên môi nở một nụ cười nhạt, ánh mắt nàng sâu không thấy đáy, lời nói của nàng mơ hồ không rõ.
“Phu nhân, ngươi là muốn nói đến...?” Nha hoàn gọi Thuý Liên nghi ngờ nhìn chủ tử nhà mình, đối với cách nói chuyện không đầu không đuôi của chủ tử nàng sớm đã nhìn quen, vì vậy trong lòng không khỏi thầm suy đoán vấn đề mà chủ tử đang nói đến.
Sáng hôm nay Tam phu nhân chỉ ở trong phòng, nɠɵạı trừ đi từ đường niệm phật thì chỉ có đến hậu viện dạo chơi, vốn dĩ không tiếp xúc với người khác, chẳng lẽ nàng là đang muốn nói đến Tam ŧıểυ thư?!
“Bạch Tử Linh, nàng ta đã thức tỉnh! Thật tốt quá!” Giọng điệu không tránh khỏi vui mừng, nụ cười trên mặt Tam phu nhân càng sâu, nàng tiếp tục mở miệng: “Ngươi nói xem, nếu Viên Minh Hân biết được chuyện này nàng ta sẽ có phản ứng như thế nào đây? Năm đó Lạc Tuyết...” Lời còn chưa nói xong đã bị động tác của người bên cạnh đánh gãy, Thuý Liên lo sợ nhìn xung quanh, phát hiện trong phòng chỉ có hai người các nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Phu nhân, chuyện về người đó là cấm kỵ trong phủ, nếu người khác nghe được lời nói của người chỉ sợ...” Từ khi Nhị phu nhân mất, lão gia đã hạ lệnh cấm tất cả mọi người không được nhắc đến Nhị phu nhân, dù là vô tình hay cố ý đều sẽ bị phạt thật nặng. Thúy Liên là nha hoàn hồi môn của Tam phu nhân, nàng ở Thừa tướng phủ đã mười mấy năm, đối với chuyện năm đó rõ hơn ai hết, nhưng có một số chuyện, không nên nói ra mới là tốt nhất!
“Không cần phải lo lắng như vậy, Thuý Liên, chẳng ai ở đây nghe lén chúng ta nói chuyện đâu, Viên Minh Hân sẽ không rảnh rỗi như vậy.” Đối với thái độ cẩn thận của Thúy Liên, Tam phu nhân rất hài lòng, nhưng nàng sớm đã cho tất cả nha hoàn lui xuống, trong phòng chỉ có nàng cùng Thúy Liên, nên cũng không cần lo lắng như vậy.
Nơi này cũng không thường xuyên có người lui tới, huống hồ nha hoàn trong Phỉ Vân Các đều rất kín miệng, nàng biết có tai mắt của Viên Minh Hân xung quanh nhưng nɠɵạı trừ giám sát hành động của nàng, đám người đó nếu không có sự cho phép của nàng cũng không thể vào phòng, đừng nói là nghe lén.