“Bạch Tử Linh ngươi tới đây làm gì?” Giọng nói tức giận của một nữ tử vang lên, mọi người trong đại viện đều quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một nữ tử thân hình nhỏ nhắn, khoảng mười ba, mười bốn tuổi, mặc một bộ hoàng y cũ nát nhơ nhác hết chỗ nói. Gương mặt trắng bệch như người bệnh nhưng vẫn thấy được gương mặt đó đầy tàn nhang, trên gương mặt tàn nhang len lỏi vài vết sẹo, trong đó có một vết to đùng ở má trái nhìn thật ghê rợn. Đầu tóc nàng rối tung, trên tóc có gắn vài cây trâm xanh xanh đỏ đỏ xiêu vẹo, đôi mắt trong suốt tràn ngập sợ hãi, môi mím chặt, tay run run nắm lấy vạt áo.
Mọi người nhìn nàng bằng ánh mắt khinh bỉ đan xen cười nhạo, một số người nhìn nàng bằng ánh mắt xem kịch vui.
“Ta... muốn gặp Triệt.” Nữ tử gọi Bạch Tử Linh có chút sợ hãi nói.
“Tìm biểu ca? Ngươi nghĩ mình là ai? Bất quá chỉ là một phế vật, nghĩ mình xứng với biểu ca sao?”
Nữ tử vừa lên tiếng là nữ nhi của Hình Bộ thượng thư Lê Chấn - Lê Nguyệt Thiên Phương, cũng chính là biểu muội của người mà Bạch Tử Linh muốn gặp, Đỗ gia Đại thiếu gia Đỗ Thanh Triệt. Bởi vì nàng trong lòng thầm thương biểu ca nên nàng chán ghét tất cả nữ nhân muốn đến gần hắn, đặc biệt là Bạch Tử Linh này, rõ ràng chỉ là một phế vật, hoàn toàn không xứng với biểu ca!
Đỗ gia - gia tộc Đệ nhất phú thương, là gia tộc giàu có nhất Thành Thiên quốc, trước đây tiên hoàng có ơn với Đỗ gia gia chủ nên được muôn vàn sủng ái. Huống hồ tỷ tỷ của Đỗ gia chủ hiện tại là Mai phi nương nương đang được sủng ái nhất trong cung, nên ít có người dám đắc tội đến Đỗ gia.
Còn về Bạch Tử Linh ai chẳng biết nàng là Đệ nhất phế vật, là nỗi ô nhục của dân chúng Thành Thiên quốc, nhưng phế vật lại si tình Đỗ gia Đại thiếu gia. Càng khiến người khác căm hận hơn là Đỗ thiếu gia có tình cảm với muội muội nàng, Hữu Thừa tướng Tứ ŧıểυ thư Bạch Phi Nhược cũng chính là Yến Kinh Đệ nhất tài nữ, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành. Không ít nữ tử ghen tỵ với Bạch Phi Nhược thường trút giận lên đầu Bạch Tử Linh, bởi thấy nàng ta dễ bắt nạt.
“Nhưng ta...” Bạch Tử Linh muốn nói gì đó nhưng lại bị giọng nói lạnh lùng của nam tử đánh gãy.
“Bạch Tử Linh ngươi lập tức cút khỏi đây cho ta!” Giọng nói nam tử lạnh lùng vang lên, Bạch Tử Linh quay đầu nhìn lại, đập vào mắt nàng là một đôi nam nữ tuyệt sắc, nam tử tuấn tú một thân thanh y, đôi mắt hiện lên tia sắc bén khi nhìn thấy nàng, mái tóc đen dài bay trong gió nhìn trong rất tiêu sái. Nữ tử bên cạnh một thân bạch y, dung mạo xinh đẹp thuần khiết không gì sánh được, da trắng hơn tuyết, đôi mắt long lanh trong sáng, ba ngàn sợi tóc được búi lên đơn giản. Hai người sánh bước với nhau như một đôi tiên nhân bước vào.
“Triệt!” Bạch Tử Linh thấy nam tử vừa đến, trong mắt lộ vẻ vui mừng. Nàng định mở miệng nói gì đó, còn chưa kịp mở miệng đã bị nữ tử bên cạnh Đỗ Thanh Triệt dịu dàng lên tiếng cướp mất.
“Triệt, đừng trách tỷ tỷ, là muội gọi tỷ tỷ đến tham dự tiệc thọ của Đỗ gia gia, huynh muốn trách thì cứ trách muội...”
“Nhược Nhi...” Đỗ Thanh Triệt cúi đầu nhìn nữ tử dịu dàng trong lòng, gương mặt tuấn tú lộ vẻ ôn nhu hiếm thấy.
Lê Nguyệt Thiên Phương nhìn một màn này không khỏi ghen tỵ, Bạch Phi Nhược thì có gì tốt mà biểu ca lại thích nàng ta chứ?
“Triệt...” Bạch Tử Linh bước đến gần Đỗ Thanh Triệt, mọi người thấy vậy liền lùi cách nàng một bước, nàng vẫn chưa hiểu gì mà cứ tiến về phía Đỗ Thanh Triệt, bất quá chỉ còn cách một bước nữa là đến chỗ hắn lại bị hắn không thương tiếc đá văng ra xa.
“Phịch...” Bạch Tử Linh té xuống đất, một trận đau từ bụng truyền đến khiến nàng không khỏi ôm bụng, sắc mặt nàng nháy mắt trở nên tái nhợt.
Nàng chỉ muốn gần hắn một chút, chỉ một chút thôi cũng không được sao?
Mọi người xung quanh nhìn một màn này cũng không ai đứng lên ngăn cản, cũng chẳng ai có lòng giúp đỡ Bạch Tử Linh. Đừng đùa chứ, Đỗ gia là gia tộc ít có người dám đắc tội, chẳng lẽ vì một phế vật mà đi đắc tội Đỗ gia, đáng sao?!
“Triệt, tỷ tỷ nàng...” Bạch Phi Nhược thấy Bạch Tử Linh như vậy liền định chạy lại đỡ nhưng lại bị Đỗ Thanh Triệt ngăn cản, ánh mắt lộ vẻ lo lắng.
“Nàng đừng lo, nàng ta không chết được đâu.” Đỗ Thanh Triệt dịu dàng nhìn nữ tử trong lòng, cho nàng một ánh mắt yên tâm.
“Nhưng là...” Bạch Phi Nhược còn muốn nói gì nhưng nghĩ nghĩ rồi cũng im lặng.
Bạch Tử Linh cố chịu cơn đau từ bụng truyền đến mà đứng dậy bước lại gần Đỗ Thanh Triệt, mỗi bước đi của nàng đều run run, thậm chí có chút đứng không vững.
Một đường đi không có gì ngăn cản, trong nội tâm Bạch Tử Linh sinh ra cảm giác vui mừng, đi đến trước mặt Đỗ Thanh Triệt nàng cố gắng đứng vững, mọi người cứ nghĩ một màn vừa nãy sẽ tái diễn nhưng không phải vậy, lần này Đỗ Thanh Triệt không đá nàng ra mà để nàng đến gần khiến mọi người không khỏi ngạc nhiên.
Đỗ thiếu gia là đang làm gì, cư nhiên để Bạch Tử Linh đến gần? Mọi người đều biết Đỗ gia đại thiếu gia là người không thích nữ nhân đến gần, trừ muội muội thân sinh là Đỗ gia Nhị ŧıểυ thư Đỗ Ngọc Trân cùng Thừa tướng Tứ ŧıểυ thư Bạch Phi Nhược còn lại tất cả nữ nhân ai dám đến gần hắn sẽ bị hắn một cước đá bay như Bạch Tử Linh lúc nãy.
Chẳng lẽ... Đỗ thiếu gia lúc nãy thấy Bạch Tử Linh vì hắn chịu một cú đá nên đã mềm lòng chấp nhận???
Ngay cả Bạch Phi Nhược trong lòng Đỗ Thanh Triệt cũng nổi lên nghi ngờ, hắn không cho nàng đi đỡ Bạch Tử Linh, hiện tại lại cho nàng ta đến gần, rốt cuộc Triệt là đang làm gì...?
Bạch Tử Linh vui vẻ nghĩ, có hay không Triệt đã chấp nhận nàng cho nên mới để nàng đến gần hắn, nếu vậy thì thật tốt, Triệt cuối cùng cũng chấp nhận nàng, thời gian qua đúng là không uổng phí.
“Triệt có phải chàng đã chấp nhận ta không? Ta biết mà, ta biết cố gắng của ta cũng sẽ được chàng đáp lại. Triệt ta... ta... rất thích... chàng... ta...” Bạch Tử Linh đỏ mặt nói, bộ dạng ngượng ngùng khiến không ít người cảm thấy cổ quái.
“Triệt... tỷ tỷ nàng...” Bạch Phi Nhược nức nở, vẻ mặt khiến bất kì nam nhân nào cũng thương tiếc, Đỗ Thanh Triệt là nam nhân tất nhiên cũng không nɠɵạı lệ, hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, dịu dàng an ủi: “Nhược Nhi, nàng đừng lo lắng, Đỗ Thanh Triệt ta chỉ yêu một mình nàng, mãi không thay đổi.”
Ánh mắt chán ghét nhìn về phía Bạch Tử Linh, nếu không phải hôm nay nàng đến náo loạn thì cũng không xảy ra như vậy, phải đuổi nàng ta đi khỏi đây nhanh chóng, nếu không sẽ kinh động đến gia gia.
Mọi người xung quanh nghe Đỗ Thanh Triệt nói vậy thì không khỏi “Ồ” lên một tiếng.
Nữ tử thì hâm mộ nhìn Bạch Phi Nhược, được Đỗ thiếu gia yêu thương đúng là có phúc của nàng ta, làm Đỗ thiếu phu nhân tuy không có thân phận không cao quý như phi tần hậu cung, hay hoàng tử phi nhưng như vậy cũng không tệ. Đỗ thiếu gia là cháu trai duy nhất của Đỗ lão gia, sau này gia sản Đỗ gia sẽ thuộc về hắn, đến lúc đó Bạch Phi Nhược sẽ nắm quyền trong phủ, đối với nữ nhân, vừa có thể gả cho một nam nhân tài mạo song toàn như Đỗ Thanh Triệt thì đã là điều hạnh phúc nhất rồi!
Nam tử thì hâm mộ Đỗ Thanh Triệt có thể có được lòng mỹ nhân, dù thế nào Bạch Phi Nhược cũng là Yến Kinh Đệ nhất tài nữ, một khúc danh chấn tứ phương, tuy dung mạo không thể so sánh với Đệ nhất mỹ nữ Hạ Doanh Nhi nhưng cũng là mỹ nhân có một không hai tại Thành Thiên này.
Trong hoa viên Đỗ gia một mảnh xôn xao, hoàn toàn không để ý đến Bạch Tử Linh như thế nào.
Bạch Tử Linh đứng đó, nhìn nam tử mình yêu ôm nữ nhân khác, trong lòng đau như dao cắt. Hai, ba giọt nước mắt chảy xuống khiến gương mặt vốn xấu xí lại càng xấu xí.
Nghe những lời hắn nói nàng không tránh khỏi thương tâm, nhìn thấy ánh mắt chán ghét của hắn Bạch Tử Linh lại cảm thấy tuyệt vọng. Hắn là hận nàng sao? Hận nàng khiến Nhược Nhi của hắn khóc? Tại sao hắn không nghĩ những lời an ủi, những cử chỉ dịu dàng của hắn đối với Bạch Phi Nhược thì khiến nàng thương tâm? Chẳng lẽ trong mắt hắn chưa bao giờ có nàng?
“Bạch Tử Linh ngươi mau cút khỏi đây, sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta.” Đỗ Thanh Triệt lạnh lùng quát, sau đó đỡ Bạch Phi Nhược đi vào tiền sảnh.
Đau, đau quá, sao lại đau như vậy?
Đột nhiên Lê Nguyệt Thiên Phương tiến đến gần nàng, cười nhẹ nói: “Nhìn ngươi thật tội nghiệp, ngươi có muốn giữ biểu ca lại không? Ta có thể giúp ngươi.”
Bạch Tử Linh ngạc nhiên, không phải nàng ta rất ghét nàng sao, mặc dù nghi ngờ nhưng Bạch Tử Linh vẫn gật đầu, chỉ cần Triệt ở lại, chỉ cần hắn ở lại chỉ một chút, dù làm gì nàng cũng bằng lòng.
Lê Nguyệt Thiên Phương cười khinh bỉ, đúng là ngu ngốc!
“Ngươi cũng biết, biểu ca là người nghĩa hiệp, rất xem trọng tình nghĩa. Ngươi xem, muội muội ngươi là người biểu ca yêu mến, chắc hẳn biểu ca cũng không muốn thương tổn người nhà nàng...” Giọng nói của Lê nguyệt Thiên Phương như dao cắt, đánh thẳng vào lòng nàng.
Bạch Tử Linh ngu ngốc nhìn Lê Nguyệt Thiên Phương, môi mấp máy: “Vậy thì sao...?”
Lê Nguyệt Thiên Phương cười lạnh: “Vậy thì sao a, nếu ngươi dùng tính mạng chính mình ra cược ta đảm bảo biểu ca nhất định sẽ dừng lại... vì Bạch Phi Nhược, ta nghĩ biểu ca sẽ không nỡ để ngươi chết!”
“Thật sự?”
“Nếu không tin ngươi có thể thử.” Lê Nguyệt Thiên Phương trong lòng háo hức chờ xem kịch vui, theo nàng nhớ, trước kia có một nha hoàn cũng nói một câu như vậy với biểu ca, kết quả nàng ta...
Bạch Tử Linh ngu ngốc nghe theo lời nói của Lê Nguyệt Thiên Phương, hét lớn: “Triệt, nếu chàng bước thêm bước nữa ta sẽ nhảy xuống hồ cho chàng xem!”
“Hít!”
Mọi người hít một hơi khiếp sợ, phế vật hôm nay ăn nhằm cái gì, cư nhiên dám uy hiếp Đỗ thiếu gia!
Đỗ thiếu gia hận nhất chính là uy hiếp hắn, nếu kẻ nào không biết sống chết đi uy hiếp hắn thì hắn nhất định hắn sẽ ra tay kết thúc mạng sống thay kẻ đó. Nghe đồn từng có một nha hoàn có tình ý với Đỗ thiếu gia nhưng trong lòng hắn vốn đã có người khác nên không để ý đến nha hoàn đó, nha hoàn đó nóng giận dám dùng tính mạng uy hiếp Đỗ thiếu gia, nàng ta nghĩ mình cũng là một nữ tử xinh đẹp chắc hẳn Đỗ thiếu gia sẽ thương hoa tiếc ngọc.
Nhưng... nàng ta sai! Sai hoàn toàn! Đỗ thiếu gia dùng một kiếm kết thúc mạng sống của nàng ta!
Từ đó về sau, chỉ cần có kẻ uy hiếp Đỗ thiếu gia hắn nhất định sẽ thay kẻ đó tự tay kết thúc mạng sống.
Bạch Tử Linh hôm nay đúng là muốn chết!
Quả nhiên Đỗ Thanh Triệt dừng bước xoay người lại nhìn Bạch Tử Linh, Bạch Tử Linh chưa kịp vui mừng thì bị lời nói lãnh khốc của Đỗ Thanh Triệt làm tuyệt vọng.
“Ngươi. Muốn. Chết. Không. Liên. Quan. Đến. Ta.” Đỗ Thanh Triệt nghiến răng gặn ra từng chữ một, sau đó quay người bỏ đi.
Xem như hôm nay nàng ta mạng lớn, ngày đại thọ của gia gia hắn không muốn nhìn thấy máu, nếu không Bạch Tử Linh chắc chắn sẽ chết chắc.
Bạch Phi Nhược khẽ kéo ống tay áo Đỗ Thanh Triệt, có chút không yên tâm đối với Bạch Tử Linh.
Đỗ Thanh Triệt cấp cho Bạch Phi Nhược nụ cười trấn an: “Ta sẽ không giết nàng ta, hôm nay là đại thọ của gia gia.”
Một trận cười vang lên, mọi người khinh bỉ nhìn Bạch Tử Linh, hóa ra hôm nay là ngày tốt nên Bạch Tử Linh mới có thể sống sót, nếu không... đúng là đáng thương!
Trong đó có một nam tử cười to nói: “Ha ha, xem ra hôm nay nàng ta này gặp mai rồi.”
Mọi người đều phụ họa theo hắn: “Đúng vậy, đúng vậy...”
“Ha ha...”
“Ha ha, ha ha...”
Bạch Tử Linh mỉm cười chua xót, nàng đúng là ngốc nghếch, vốn dĩ nghĩ rằng chỉ cần dùng mạng sống của nàng liền có thể giữ chân được hắn nhưng hóa ra... tất cả là do nàng suy nghĩ quá nhiều. Hắn đã nói rất rõ, nàng chết không liên quan đến hắn, hắn xem thường sự tồn tại của nàng... như vậy nàng nên chết theo ý hắn, không phải sao...?
Nàng bước về phía hồ nước, không ít người cảm thấy sửng sốt, chẳng lẽ nàng ta thật sự muốn tự tử?
Đang suy nghĩ thì nghe “Ùm” một tiếng, mọi người trong viện ngớ ngẩn, chỉ thấy thân thể Bạch Tử Linh đang chìm dần xuống đáy hồ.