Trang Hạ Tình hơi nhếch môi, khiêu khích đưa ánh mắt về Ngữ Đan Trân, sau đó liền cất bước kiêu nhạo rời khỏi phòng.
Ngữ Đan Trân nhìn ánh mắt khiêu khích của cô ta, lạnh nhạt cười khẩy.
Có lẽ bây giờ cô ta đang đắc ý lắm, bởi vì, Bạc Kiệt Hạo, sẽ trừng trị cô, không lâu nữa..
- Ngữ Đan Trân, chết đi!
Bạc Kiệt Hạo dữ tợn nhìn cô, trên tay cầm một cây roi da bóng loáng.
Ngữ Đan Trân sợ hãi nhìn một màn này, bả vai không ngừng run rẩy đến tột độ.
Cô cơ hồ nhận ra được ý định của hắn là gì rồi!
Lúc cô vẫn chưa kịp phản ứng, Bạc Kiệt Hạo không chút lưu tình cầm cây roi da, vụt mạnh lên cơ thể mảnh mai không chút sức lực của cô.
"Vụt"
"Vụt"
"Vụt"
Hai lần, bốn lần, mười lần..
Lực đa͙σ trên tay Bạc Kiệt Hạo ngày càng gia tăng, cây roi da bóng loáng không ngừng kêu vun vút như tiếng gió ầm ĩ bên ngoài.
Ngữ Đan Trân cảm thấy cả cơ thể cô như bị khai hoá, đứt thành từng mảnh vụn.
Cô nằm quằn quại trên mặt đất, cả thân hình co ro lại, đau đớn cầu xin thất thanh:
- Dừng lại.. Bạc Kiệt Hạo.. xin anh!
Một trận đau đớn run rẩy không ngừng xâm nhập vào cơ thể, cả người cô rát bỏng tột độ.
Đau đớn từ thể xác, sau đó, từng chút, lan tràn vào trong tim.
Đau đến mức, cô muốn van xin cũng không tài nào mở miệng nổi.
Hơi thở cũng từng chút đứt quãng mỏng manh, cơ hồ không thông suốt..
- Ngữ Đan Trân, mới như vậy đã không chịu đựng được rồi sao? Cô thực yếu đuối, bây giờ, mới thực sự bắt đầu!
Một câu nói đầy ý vị thâm trường của Bạc Kiệt Hạo, Ngữ Đan Trân vẫn nằm yên ở đó không nhúc nhích, cơn đau mãnh liệt đang không ngừng hành hạ cô..
"Xào"
Ngữ Đan Trâm chợt bừng tỉnh, Bạc Kiệt Hạo đang đổ nước vào người cô, nó có vị, mặn thì phải?
Là nước muối!
Đau đớn bây giờ mới thực sự bắt đầu, những vét thương do cây roi da để lại đã sớm rứa máu, bây giờ, nước muối lại không chút lưu tình xát mạnh lên vết thương.. vừa đau, lại vừa rát, cả người cô như bị ngọn lửa bập bùng thiêu đốt từng chút..
- Đau.. đau quá..
- Ngữ Đan Trân, những đau khổ ngày hôm nay, đều là do cô tự tìm lấy!
Bạc Kiệt Hạo nhìn cô không ngừng rên lên vì đau đớn, đôi con ngươi màu đen không biểu lộ chút xúc cảm, chỉ thấy khoé môi anh hơi nhếch lên, sau đó cũng không buồn nhìn đến Ngữ Đan Trân đang bị cơn đau hành hạ từng chút, trực tiếp sải bước, rời khỏi phòng.
Ngữ Đan Trân khó khăn nhấc người dậy, trong người cô bây giờ vốn chỉ còn lại ý chí sinh tồn.
Đầu óc cô như quay cuồng, nổ "ong" một tiếng, trước mắt mơ hồ, một mảnh đen ằn ghê rợn bao trùm lấy đại não.
Trước khi bất tỉnh nhân sự, cô còn nghe loáng thoáng tiếng gầm nhẹ của người đàn ông, tiếng rêи ɾỉ ám muội của người phụ nữ..
Mà tiếng gầm của người đàn ông, quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn..