Trương Tuyết Chi không nghĩ nhiều, cúi đầu, kéo Phạm Vy Hiên vào trong, Đỗ Hân Dĩnh vội vàng chạy đến, vui mừng nói: “Tuyết Chi, trùng hợp thật đấy, không ngờ cậu cũng đến đây! Sớm biết thì chúng ta đã đi cùng nhau rồi!”
Trương Tuyết Chi cố gắng hết sức đè nén sự tức giận trong lòng mình, bàn tay nắm lấy tay của Phạm Vy Hiên bất giác siết chặt lại: “Không cần đâu.”
Vy Hiên nhìn cô, rồi lại quay sang nhìn Đỗ Hân Dĩnh, nhưng không đoán ra được quan hệ của hai người.
“Haha, đã gặp nhau ở đây rồi, thì đi cùng đi!” Đỗ Hân Dĩnh thân thiết kéo tay cô, lại lịch sự cười với Vy Hiên: “Hơn nữa, không phải các cậu cũng chỉ có hai người thôi sao? Càng đông người thì càng vui mà.”
Trương Tuyết Chi chán ghét nhíu mày, muốn rút tay ra thì một giọng nói trầm thấp phía sau vang lên: “Hân Dĩnh, đây là bạn của em à?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, tim Trương Tuyết Chi khẽ co thắt lại, là Bắc Minh Hạo, cho dù cô có trốn tránh thế nào thì cuối cùng cũng vẫn gặp phải.
Đỗ Hân Dĩnh khoác tay Trương Tuyết Chi, đôi mắt long lanh, hàm chứa ý cười: “Anh Hạo, đây là người chị em tốt em vẫn thường nhắc với anh, Trương Tuyết Chi!”
Trương Tuyết Chi cứng nhắc quay đầu lại, ngước lên nhìn người đàn ông với đôi mắt đen nhánh đối diện.
Bắc Minh Hạo trước mặt cô lúc này vẫn mang hình dáng giống như trong kí ức. Anh mặc một chiếc áo da cá sấu màu đen và quần jeans tôn dáng người, đi đôi giày cao cổ màu nâu sẫm, trẻ trung phong cách mà lại không khoa trương. Chiều cao một mét tám mươi lăm, nổi bật giữa đám người xung quanh.
Ngũ quan của anh rất đẹp, tỉ lệ hoàn hảo, sống mũi cao, cánh mũi tròn trịa.
Vẻ đẹp của anh khiến người khác yêu thích. Cô cũng đã từng mê mẩn anh đến thần hồn điên đảo.
Gặp lại anh một lần nữa, dường như đã trôi qua mấy đời.
Bắc Minh Hạo cũng chú ý đến cô gái xinh đẹp tỏa sáng trước mặt này, không thể phủ nhận, cô rất xinh đẹp, có gương mặt tỉ lệ vàng, da dẻ mềm mịn, trắng trẻo khiến người khác yêu thích. Đôi mắt phượng lại càng mê người hơn, chỉ vô tình chạm phải đã làm người ta ngứa ngáy.
“Xin chào, tôi là Bắc Minh Hạo.” Anh lên tiếng chào hỏi Trương Tuyết Chi, giới thiệu bản thân một cách cá tính.
Ánh mắt hai người giao nhau, tuy cũng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nhưng đối với Trương Tuyết Chi mà nói, cô cảm thấy trong lòng trăm mối ngổn ngang. Biết rõ từ đầu đến cuối anh chỉ coi mình là một công cụ mà vốn dĩ không hề yêu nhưng cô vẫn si ngốc hai năm. Tình yêu đã khắc sâu vào tâm cốt rồi, muốn quên đi trừ khi xẻo da tróc thịt. Những lời anh từng nói, mỗi câu mỗi chữ như quất mạnh vào tim cô.
Anh nói, lên giường với cô chỉ là thương hại cô;
Anh nói, người anh yêu nhất là Đỗ Hân Dĩnh;
Anh nói, đến tư cách xách dép cho người phụ nữ đó cô cũng không có…
Thấy Trương Tuyết Chi không nói gì, lại nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp, Bắc Minh Hạo khẽ nhướng mày, anh nhìn thẳng vào mắt cô, thêm vài phần nghiền ngẫm và tò mò.
Đỗ Hân Dĩnh đứng một bên thấy vậy, không khỏi siết chặt tay lại. Cô biết Trương Tuyết Chi xinh đẹp, càng biết rõ được sự hấp dẫn của cô ấy đối với đàn ông, vì vậy, cô cũng đã đấu tranh rất lâu mới chủ động để cho Bắc Minh Hạo và Trương Tuyết Chi làm quen với nhau.
Cô tự tin với tình cảm của Anh Hạo dành cho mình, trên thế giới này, không có ai hiểu anh hơn cô!
Nhưng mà, khi Đỗ Hân Dĩnh nhìn thấy ánh mắt nghiền ngẫm của anh, cô cảm thấy căng thẳng, bất an, lại càng căm ghét, đố kị với Trương Tuyết Chi hơn.
Trương Tuyết Chi ngay lập tức cúi mắt, không nhìn Bắc Minh Hạo nữa, kéo Vy Hiên rời đi: “Ở đây ồn ào quá, chúng ta vào trong đi.”
Bắc Minh Hạo cảm thấy thích thú, anh nhướn mày, hôm nay, xem như anh đã thấy được dáng vẻ kiêu ngạo của ái nữ nhà chủ tịch thành phố rồi.
Đỗ Hân Dĩnh trong lòng thầm thở phào một hơi, nhưng trên mặt lại thể hiện vẻ áy náy và không hiểu: “Anh Hạo, cậu ấy vốn có tính ŧıểυ thư, anh đừng để ý nhé. Có điều, anh không cần lo lắng, em sẽ tìm cơ hội giới thiệu hai người với nhau!”
Đôi môi mỏng của Bắc Minh Hạo khẽ nhếch lên, nhân lúc bạn học vẫn chưa đến, khẽ ôm lấy eo cô, ghé vào tai cô khẽ thì thầm: “Anh không để ý đến người phụ nữ kia, anh chỉ muốn em.”