Tưởng Cầm vẫn không lên tiếng, chỉ là để nước mắt dâng trào.
“Tha thứ cho tôi, hai ngày nay không ở cạnh em, vì có chút chuyện cần đi xử lý.” Nói rồi, Mộ Dung Hoành Nghị cười, giọng cực thấp: “Thật sự là hai ngày thật dài lại thật tệ...”
Anh lại dùng cằm khẽ cọ vào cô, vô cùng quyến luyến.
“Lúc tôi không ở bên em, em phải chăm sóc tốt cho mình.”
Cô cắn môi, mắt ẩm ướt, trong đêm tối lại vô cùng bừng sáng, nhưng cảnh vật trước mắt lại rất mơ hồ, không nhìn rõ gì cả.
Cô không lên tiếng, không nói ra lời giữ anh lại!
Anh hiểu, cô cũng hiểu, anh và cô đã không còn bất kỳ lý do gì để ở bên nhau nữa. Tất cả bất an, tất cả không chắc chắn chôn vùi trước đây, theo sự biến mất của đứa bé mà bắt đầu điên cuồng làm loạn.
“Cầm...tôi có thể yêu em, lại không cách nào không hận em.”
Người phía sau chậm rãi rút cánh tay ra, dù cô nắm rất chặt nhưng vẫn rút ra được.
Cô cắn chặt răng, cắn đến răng cạ vào nhau. Cô từ từ khóc thành tiếng, lại không biết làm sao.
Sau lưng không còn hơi ấm, bỗng trở nên rất lạnh lẽo, cô ôm chặt chính mình, thân thể co rúc trong chăn, run rẩy.
Cửa đóng lại.
Đêm đó, cô đã nhớ không rõ mình trải qua thế nào, dường như toàn bộ thế giới chỉ còn lại một mình cô, sự lạnh lẽo và bất lực đó dù cho nhiều năm sau nhớ lại, cô vẫn khắc ghi trong lòng.
Mộ Dung Hoành Nghị hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cô, ngay cả một chút dấu vết tồn tại cũng bị lau sạch sẽ. Mà từ sau đêm đó, cô cũng không còn rơi một giọt nước mắt nào nữa.
Lúc Cao Dương xuất hiện, đã là ba ngày sau.
“Cô Tưởng.” Anh ta đặt tập văn kiện lên bàn, nói: “Đây là tổng giám đốc để lại cho cô.”
Tưởng Cầm chỉ ngồi trên giường, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, cô không có hứng thú với đồ vật của một người đã biến mất.
Cao Dương khựng lại một lát, nói: “Tổng giám đốc trả Tưởng thị lại cho cô.”
Tưởng Cầm chậm rãi rũ mắt, khẽ cười, tiếng cười rất bất lực.
Anh ta trước giờ chưa từng nhìn thấy cô như vậy, giống như anh ta chưa từng nhìn thấy tổng giám đốc như hiện tại. Nhưng bất kể anh ta có suy nghĩ thế nào, anh ta cũng là người ngoài cuộc, trong cuộc tình yêu hận đan xen này, anh ta không có quyền hỏi.
“Cô Tưởng, trân trọng.”
Anh ta xoay người rời đi.
Tưởng Cầm lại ngước mắt, cầm điếu thuốc trên bàn bên cạnh lên, rút một điếu châm lửa, đối diện với ánh hoàng hôn, cô phả ra làn khói, nhìn nó lan dần, lan dần, nuốt trọn ánh mặt trời còn sót lại.
Sau lưng có người đến gần, nhìn cô, bỗng đi vài bước tới, tức giận nói: “Ngu ngốc! Cậu rốt cuộc đang nghĩ gì? Tại sao lại khiến mình trở nên thế này?”
Tưởng Cầm khẽ cười một tiếng: “Anh ấy đi rồi, để lại công ty cho tôi...tôi nên cảm ơn anh ấy, có đúng không?” Cô ngẩng đầu, cười với người tới: “Thiên Ái.”
Vưu Thiên Ái cau mày, trách mắng: “Cảm ơn con khỉ! Nếu không phải vì anh ta, sao cậu lại rơi vào hoàn cảnh hôm nay? Cảm ơn gì chứ, tớ thấy cậu điên rồi đi?!”
Tưởng Cầm lại rít một hơi thuốc, chậm rãi phả khói, nhìn nó khuếch tán đi.
“Tớ tìm lại thứ thuộc về nhà mình, mà anh ấy...biến mất trước mắt tớ, không cần lo lắng lúc nào anh ấy sẽ quay lại tìm tớ gây phiền phức. Đây không phải là kết cục hoàn mỹ nhất sao?”
Cũng phiền chán rút một điếu châm lửa, im lặng ngồi cùng cô bên giường, cùng nhìn ánh hoàng hôn đỏ rực. Thật lâu sau, cô ấy mới lên tiếng: “Nghe đây, hôm nay là lần cuối cùng, lần cuối cùng cho phép cậu nghĩ tới anh ta. Sau này, cậu phải hoàn toàn quên anh ta đi, phải quên thật sạch sẽ!”
Tay kẹp điếu thuốc của Tưởng Cầm khẽ run rẩy, cô cúi đầu, lại hít sâu một hơi. Đôi mắt lại bị khói khiến đỏ bừng.
Quên, cô đương nhiên phải quên, hơn nữa là nhất định phải quên.
Nếu không, thì có thể thế nào chứ?
Vưu Thiên Ái cùng cô hút hết điếu này tới điếu khác, cho tới khi bị y tá phát hiện, dạy cho hai người một bài học. Tưởng Cầm bị ra lệnh cưỡng chế nằm trên giường nghỉ ngơi, Vưu Thiên Ái nói: “Tớ đi gọi điện thoại.”
Cô ấy đẩy cửa ra ngoài, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy người đi tới.
Lúc Bạch Thương Long nhìn thấy Vưu Thiên Ái, cũng khẽ sững sốt. Nhưng rất nhanh, anh ta đã lịch sự gật đầu: “Thiên Ái, đã lâu không gặp.”
Sự quỷ dị trôi qua, Vưu Thiên Ái nghiêng đầu nhìn anh ta, nhìn thật cẩn thận, cho tới khi anh ta đi tới trước mặt, cô ấy mới phát hiện, gặp lại anh ta, cô ấy lại hoàn toàn không còn cảm giác đau lòng.
Giây phút đó, cô ấy hoang mang, tình yêu mà cô ấy vướng bận, lại chỉ là giả tưởng trong lòng, cô ấy xây dựng cho mình trở thành vai diễn gì thì chính là có tâm trạng như vậy. Cô ấy đã từng trải qua bi kịch, nhưng bây giờ, cô ấy lại muốn thoát khỏi dáng vẻ này, không chịu tâm trạng chi phối nữa.
Nghĩ thông suốt, cô ấy khẽ cười, quyết định tặng bản thân tâm trạng tốt đầu tiên kể từ sau khoảng thời gian lâu như vậy.
“Đúng vậy, đã lâu không gặp.” Cô ấy nhàn nhạt trả lời.
Đôi mắt đen thẳm của anh ta chăm chú nhìn cô ấy, quan sát thật lâu mới lên tiếng: “Thiên Ái, tôi nên xin lỗi em, xin lỗi.”
“Cần gì xin lỗi chứ, thực ra tôi nên cảm ơn anh, đã dạy tôi một bài học trân quý nhất trong cuộc đời.”
Cô ấy không phải đang nói lẫy, mà thực tế, cô ấy đang thở phào nhẹ nhõm với việc không cần miễn cưỡng bản thân đi diễn vai ŧıểυ thư đài các của danh môn vọng tộc nữa. Mà cô ấy cũng đã sớm yêu thích bản thân của hiện tại, sống rất thản nhiên, rất tùy ý, những chuyện này quả thực đều nhờ anh ta ban tặng.
Vưu Thiên Ái nói vậy, khiến anh ta có chút không thoải mái, dù sao thì đã từng tổn thương sâu sắc một cô gái, không phải là chuyện vinh quang gì.
Thấy anh ta không thích hợp, cô ấy hỏi thẳng: “Đến thăm Cầm sao?”
Anh ta chậm rãi gật đầu, đồng thời, cũng nhìn thấy thái độ của cô ấy khi nói tới Tưởng Cầm, xem ra, hẳn là đã làm hòa như ban đầu rồi, đây ít nhiều cũng giảm bớt áy náy trong lòng anh ta.
Vưu Thiên Ái trực tiếp nói: “Tôi nghĩ, sự xuất hiện của anh hiện tại không giúp ích gì cho cô ấy. Cho nên anh vẫn là ngày khác rồi nói đi.”
Ý của cô ấy rất rõ ràng, anh ta và Mộ Dung Hoành Nghị là anh em, nhìn thấy anh ta thì sẽ nhớ tới Mộ Dung Hoành Nghị, vẫn là đừng để cô thấy thì tốt hơn.
Hàng mày rậm của anh ta khẽ cau lại, hai tay đút vào túi quần, lưng dựa vào tường, trầm trọng lên tiếng: “Tôi thật sự rất rất khó khoanh tay đứng nhìn sau khi đã biết chuyện cô ấy sảy thai.”
Vưu Thiên Ái cười, cười rất nhạt: “Thương Long, thu lại chủ nghĩa anh hùng của anh đi. Đừng quên, Cầm có ngày hôm nay, anh cũng từng bổ xuống một nhát. Không chỉ anh, ngay cả tôi cũng không thoát khỏi liên can. Cho nên, tôi anh bây giờ chỉ có thể lựa chọn phương thích thích hợp nhất để đối với cô ấy, mà không phải chạy tới giải phóng cảm giác tội ác của anh.”
Bạch Thương Long chấn động, sững sờ nhìn cô ấy.
Đây vẫn là cô gái ngoan mà trước đây ngay cả nhìn đối diện vào anh ta cũng đỏ mặt sao? Vưu Thiên Ái thay đổi quá nhiều, đã vượt khỏi tưởng tượng của anh ta, nhưng suy cho cùng, anh ta chắc chắn là đầu sỏ gây họa.
Nghĩ vậy, anh ta lại rũ mắt, trào phúng cười, lạc lõng nói: “Bất kể là ai thì so ra tôi cũng chỉ là người qua đường trong mắt cô ấy.”
Vưu Thiên Ái nhếch môi: “Nói vậy cũng xem như kế hoạch của các anh không thành công, anh cũng không cần cứ canh cánh trong lòng như vậy.”
“Nhưng mà...” Anh ta híp mắt, ngẩng đầu, trầm giọng: “Tôi không muốn bị cô ấy lãng quên.”
Vưu Thiên Ái nhìn anh ta, rốt cuộc phải ích kỷ biết bao mới sẽ nói tới tình cảm của anh ta đối với một người phụ nữ khác trước mặt một người phụ nữ từng yêu anh ta sâu sắc? Hay là đàn ông đều như vậy?
Bỗng nhiên, cô ấy nhớ tới Cao Dương, lúc cô ấy vì thất tình mà ngồi khóc lóc đau đớn trong quán bar, anh ta từng nói: “Khóc vì một người không yêu cô, cô thật sự nên khóc cho tỉnh.”
Tâm trạng khác nhau, bây giờ nhớ tới câu nói này, vẫn cảm thấy có chút buồn cười.
Cô ấy ngẩng đầu, nói: “Nếu anh thật sự yêu cô ấy, thì xin cách xa cô ấy một chút, để cô ấy quên quá khứ, quên tất cả liên quan tới Mộ Dung Hoành Nghi, bắt đầu lại một lần nữa.”
Bạch Thương Long cười khổ, ngay cả Vưu Thiên Ái cũng thấy anh ta tồn tại phụ thuộc vào Mộ Dung Hoành Nghi, huống chi là ở trong mắt Tưởng Cầm chứ?
Nghĩ tới kiên trì lúc này của mình, lại đem tới áp lực vô tận cho cô, anh ta liền cảm thấy lạc lõng.
“Tạm biệt.” Vưu Thiên Ái muốn lướt qua anh ta, anh ta lên tiếng gọi cô ấy, nghiêng mắt cười chân thành với cô ấy: “Thiên Ái, tôi thích dáng vẻ bây giờ của em.”
Vưu Thiên Ái nhướn mày, mỉm cười: “Có rất nhiều người thích tôi, cũng không thiếu một mình anh.”
Lúc cô ấy quay về, Tưởng Cầm mở mắt, không chút buồn ngủ.
Cô nói: “Cậu nên về rồi.”
Nhà họ Vưu có cấm cửa, cô biết.
Nào biết Vưu Thiên Ái lại cầm chăn ở trạm y tá tới trực tiếp vứt lên một chiếc giường khác: “Tối nay, tớ ngủ ở đây.”
Tưởng Cầm yên lặng nhìn cô ấy, chậm rãi nở nụ cười: “Cẩn thận bị ba mẹ cậu mắng.”
Vưu Thiên Ái quay đầu, không để ý nói: “Tớ đã trưởng thành rồi, có thể tự làm chủ.”
Do dự một lát, cô ấy nói: “Nghe mẹ cậu nói, mấy ngày nay cậu đều mất ngủ.” Cô ấy đi tới, kéo ghế ngồi trước mặt cô: “Tớ ngồi đây với cậu, cậu ngủ ngon rồi.”
Nhìn cô ấy một lúc, cô từ từ nhắm mắt lại, kéo chăn lên một chút, giọng buồn bực: “Đây là cậu nói đó, không cho phép chuồn lúc mình ngủ...”
Vưu Thiên Ái nhếch môi: “Chuyện như vậy, tớ mới không làm đâu!”
Tưởng Cầm khẽ cười, hình như đã vô cùng mệt mỏi, không bao lâu sau thì vang lên tiếng hít thở đều đều.
Giấc ngủ này, cô ngủ thật lâu, mơ thấy cơn ác mộng mà ngay cả bản thân cô cũng không nhớ nổi. Lúc tỉnh lại, đã là sáng sớm hôm sau, mở mắt liền nhìn thấy Vưu Thiên Ái đang nằm sấp ngủ bên giường.
Trong lòng cô ấm áp, cô vươn tay, khẽ vuốt tóc cô ấy, Vưu Thiên Ái ngủ rất cạn, cô vừa cử động thì đã tỉnh lại rồi.
“Tỉnh rồi?”
Cô ấy đứng dậy, duỗi cái eo lười biếng, hoạt động cơ thể cứng ngắc, nói: “Tớ đi mua bữa sáng cho cậu.”
Nhớ tới gì đó, lúc đi tới cửa lại nghiêng đầu nói: “Tối qua dì có tới, thấy cậu ngủ say, tớ kêu dì về nghỉ ngơi rồi.”
Nói xong liền đẩy cửa ra ngoài.
Ánh mắt Tưởng Cầm dần trở nên sâu sắc, đây chính là Vưu Thiên Ái, sẽ ở lúc cô khó khăn nhất xuất hiện bên cạnh cô.
Về những khúc mắc trong đó, bây giờ nghĩ lại đều không còn rõ ràng như vậy nữa.
Thu lại ánh mắt, cô lại theo thói quen hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ.