Hơn 3h chiều, Mộ Dung Hoành Nghị từ công ty trở về, vừa đi vào đến cửa đã hỏi: “Có nghe lời của chị Ngọc không, ăn nhiều một chút?”
Chị Ngọc cười: “Cô chủ, cô xem đi, tôi nói không sai chứ.”
Tưởng Cầm đứng lên, đi qua đỡ Mộ Dung Hoành Nghị đến phòng khách: “Đứng nói không cảm thấy đau sao, anh thử mỗi ngày ăn nhiều như vậy xem, không khó chịu mới lạ ấy!”
Mộ Dung Hoành Nghị không cho là như vậy: “Nếu như anh có thể mang thai, anh sẽ thử.”
Tưởng Cầm không còn gì để nói, nhân cơ hội véo eo anh một cái, Mộ Dung Hoành Nghị cười, quay người ôm lấy cô, bàn tay to lớn đặt lên bụng cô, nhẹ nhàng vuốt ve 2 cái, đầy ẩn ý nói: “Nếu như có thể nuôi ŧıểυ Mộ Dung khỏe mạnh, anh sẽ khen thưởng cho em.”
Tưởng Cầm dựa vào vai anh, bộ dạng uể oải hỏi: “Thưởng cho em cái gì?”
Anh cười: “Trước tiên phải giữ bí mật.”
Tưởng Cầm cũng lười hỏi, lúc nhà họ Tưởng còn hưng thịnh, về mặt vật chất Lưu Bình luôn cố gắng thỏa mãn cô, vì vậy, đối với việc khen thưởng, cô sớm đã không còn ham muốn.
Lúc này, chị Ngọc nhận điện thoại, nói chuyện rất lâu, sau đó vành mắt đỏ hoe vội vàng chạy đến: “Cậu chủ, trong nhà tôi có chuyện gấp, tôi muốn xin nghỉ một ngày.”
Mộ Dung Hoành Nghị gật đầu đồng ý, Tưởng Cầm quan tâm hỏi: “Chị Ngọc, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ôi, đều là do đứa con trai không chịu thua kém của tôi…” Chị Ngọc lắc đầu, không muốn nói nhiều, sau khi tạm biệt hai người, liền vội vàng rời đi.
Lúc chị Ngọc quay lại đã là ba ngày sau.
Nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của bà ta, Tưởng Cầm rất lo lắng: “Chị Ngọc, tôi có thể giúp được gì cho chị không?”
“Không…không có…” Chị Ngọc xua tay, có chút trốn tránh ánh mắt của cô, không tự nhiên nói: “Tôi đi chuẩn bị bữa sáng.”
Tưởng Cầm nhìn chị Ngọc, luôn cảm thấy có chút không đúng. Lúc Mộ Dung Hoành Nghị đi ra, cô nói cho anh biết sự lo lắng của mình với chị Ngọc. Mộ Dung Hoành Nghị thản nhiên nói: “Chuyện của người khác, không phải là người ngoài có thể nhúng tay vào, chị ấy đã không muốn nói, em đừng để ý làm gì."
Ăn sáng xong, Tưởng Cầm muốn đi đến bệnh viện thăm Tưởng Mạc Hoài, bởi vì buổi sáng phải chủ trì một cuộc họp, thực sự không thể dành thời gian để đi, Mộ Dung Hoành Nghị đã bảo chị Ngọc đi cùng cô.
Tình hình của Tưởng Mạc Hoài vẫn như cũ, chỉ là tinh thần có chút chán nản, ông không nói gì, nhưng Tưởng Cầm nhìn ra ông ta đang nhớ mẹ. Liên quan đến tình hình gần đây của con gái, Tưởng Mạc Hoài cũng không hỏi nhiều, cũng không cần phải hỏi điều gì, trải qua lần trước, cũng không thể khiến hai người tách ra, có lẽ cũng giống như Mộ Dung Hoài Nghị nói, anh và cô không thể tách rời.
Tưởng Cầm vừa đi ra đã nhìn thấy chị Ngọc vội vàng chạy về phía bên này, cô hỏi: “Chị Ngọc, chị đi đâu vậy?”
“Tôi có chút không thoải mái….tìm bác sĩ kê ít thuốc.”
“Chỗ nào không thoải mái, có cần đi khám không?’
“Không cần, không cần đâu, chỉ là…cổ họng thôi, bệnh vặt ấy mà.”
bà ta đi cùng Tưởng Cầm ra khỏi bệnh viện, trên xe, Tưởng Cầm lại nhận được điện thoại của Mộ Dung Hoành Nghị, cô bất lực nói: “Ngài Mộ Dung, anh không cần cứ cách mấy phút là lại gọi một cuộc điện thoại như thế đâu.”
Phía bên kia, Mộ Dung Hoành Nghị mang theo một nụ cười từ tính nói: “Người phụ nữ không có trái tim, em không thể giống như những người phụ nữ khác giả vờ ngạc nhiên và vui mừng một chút, đáng yêu một chút?”
Uổng phí anh ngay cả đang trong lúc họp cũng phải tạm dừng mấy lần để gọi điện thoại cho cô, đừng nói đến việc tiếng cười đang được cố gắng kiềm chế của Cao Dương kia cứ vang lên ở bên tai, phiền chết đi được.
“Có muốn đi xem phim không?” Anh đột nhiên hỏi.
Câu nói này thật sự khiến Tưởng Cầm có chút ngạc nhiên, nhìn thế nào Mộ Dung Hoành Nghị cũng không giống kiểu người sẽ hẹn người khác đi xem phim!
Không nhận được câu trả lời của cô, Mộ Dung Hoành Nghị lại mất kiên nhẫn: “Này, rốt cuộc là có muốn không?”
Tưởng Cầm đột nhiên bật cười: “Nếu như anh muốn mời em thì em sẽ suy nghĩ.”
Anh không được tự nhiên, buồn bực nói: “5h chiều, anh về đón em.” Nói xong, cũng không đợi câu trả lời của cô, trực tiếp cúp máy.
Ở phía bên kia, Cao Dương nhịn cười, đặt hai tấm vé lên bàn: “Phim chiếu lúc 8h, trước đó có thể đi ăn cơm, nhân tiện hẹn hò, thời gian vừa khít. Đúng rồi ghế tôi mua cho anh là ghế tình nhân.”
Mộ Dung Hoành Nghị khẽ ho một tiếng, không chắc chắn hỏi: “Con gái thật sự thích những cái này sao?”
“Người khác thì tôi không biết, nhưng cô Tưởng nhất định sẽ thích.” Cao Dương rất chắc chắn nói: “Đối với những người có một chút kinh nghiệm mà nói, những chuyện càng bình thường sẽ làm cô ấy càng cảm động.”
Mộ Dung Hoành Nghị nghe thấy vậy, có chút hứng thú “ồ” một tiếng, cười: “Không ngờ, cậu còn hiểu cô ấy hơn tôi.”
Câu nói này mặc dù là khen ngợi, nhưng tại sao Cao Dương lại nghe ra ý tứ u ám.
Chắc chắn anh ta đã chọc giận tổng giám đốc rồi!
Cao Dương lập tức cười nói: “Cái gọi là người ngoài cuộc luôn nhìn rõ hơn, càng là người không liên quan, không quan trọng như tôi nhìn vấn đề sẽ càng rõ ràng.”
Mộ Dung Hoành Nghị nghe thấy vậy, cảm thấy có chút đa͙σ lý.
Lúc này Cao Dương mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm than thở, đúng là tính chiếm hữu thật đáng sợ.
Bên phía bên kia, sau khi Tưởng Cầm đặt điện thoại xuống, đột nhiên có chút đứng ngồi không yên.
Cô đứng dậy đi về phòng, kéo tủ ra để tìm quần áo, từng bộ đều được bày ra ở trên giường. Cô không có kinh nghiệm, không biết đi xem phim phải mặc cái gì mới đẹp, vì vậy lấy từng cái đứng trước gương để ướm thử. Nhưng không phải là quá nghiêm túc thì cũng là quá lòe loẹt, không có bộ nào hợp ý cô. Cuối cùng, chán nản ngồi xuống, ngây người nhìn cái giường lộn xộn.
Có một câu nói rất đúng, tủ quần áo của phụ nữ, luôn luôn thiếu một bộ.
Đột nhiên nhận ra hành động của mình, cô lập tức sững sờ, cô đang làm cái gì vậy? Chỉ là cùng Mộ Dung Hoành Nghị đi xem phim thôi mà, cũng không phải là chưa từng gặp mặt, tại sao phải căng thẳng như vậy? Hơn nữa, anh không nhìn thấy được, cô mặc như thế nào có gì mà căng thẳng chứ?
Cho dù như vậy, cô vẫn tùy tiện chọn một bộ quần áo mà mình thấy hợp mắt trong đống đồ kia để mặc, sau đó còn quay một vòng trước gương, lúc này mới hài lòng nở nụ cười.
Lúc Mộ Dung Hoành Nghị quay lại đón cô, Tưởng Cầm sớm đã chuẩn bị xong, ngồi ở phòng khách đợi anh.
“Đi xem phim gì?” Cô hỏi.
Mộ Dung Hoành Nghị đứng đối diện cô, đưa tay lên xoa đầu cô, lại nghiêng người về phía cô ngửi ngửi, nhướng mày: “Tắm rồi? Vậy…có lẽ cũng trang điểm, thay đồ rất xinh đẹp rồi đúng không.”
Mặt Tưởng Cầm đỏ lên, không trả lời.
Mộ Dung Hoành Nghị dường như đã hiểu, bật cười, trông có vẻ tâm trạng không tồi.
“Đi thôi.”
Lúc này, chị Ngọc đi ra: “Cậu chủ, buổi tối không ăn cơm ở nhà sao?”
“Ừ.”
Mộ Dung Hoành Nghị trả lời, sau đó đi ra ngoài cùng với Tưởng Cầm, chị Ngọc nhìn hai người, ánh mắt phức tạp rủ xuống, quay người lại đi vào phòng bếp.
Lên xe, anh hỏi: “Muốn ăn gì?’
Tưởng Cầm suy nghĩ một lúc, nói: “KFC.”
Mộ Dung Hoành Nghị cau mày: “Tại sao lại muốn ăn mấy đồ ăn vặt đó? Không có chút dinh dưỡng nào.”
Anh đang định lắc đầu, thì Tưởng Cầm khẽ kéo góc áo của anh, khẽ kéo hai cái, dịu dàng nói: “Em muốn ăn.”
Mộ Dung Hoành Nghị nheo mắt lại, nhếch môi, nắm lấy tay cô, nắm chặt trong lòng bàn tay, trên miệng nói: “Thật sự không có cách nào với em, giống hệt như trẻ con vậy.”
Giọng điệu cưng chiều mang theo sự bá đa͙σ của anh, khiến trong lòng Tưởng Cầm cảm thấy ấm áp. Cô ngước mắt lên, khẽ chạm vào cằm anh, đường nét xinh đẹp lại rắn chắc, khóe miệng hơi cong lên, độ cong được diễn giải một cách rất hoàn hảo và vừa phải.
Anh ở bên cạnh, cách cô gần như vậy, còn thực hơn trong tưởng tượng, còn đẹp hơn thực, là người có thể khiến cô an tâm mà dựa vào.
Cô do dự, có chút cứng nhắc đến gần, đầu từ từ đặt lên vai anh. Lúc đầu vẫn có chút thận trọng, dần dần nhắm mắt lại, cả trái tim và cơ thể đều thả lòng, an tâm mà dựa vào.
Mộ Dung Hoành Nghị không nói gì, lại nắm tay cô càng chặt hơn.
Vẫn nghe theo lời cô nói, chiếc xe dừng lại trước cửa một của hàng KFC.
Tưởng Cầm cũng rất ít khi ăn loại đồ ăn nhanh như thế này, nhưng người mang thai, rất kén ăn, một giây trước còn thích ăn một bữa tiệc đồ sộ, giây tiếp theo lại có thể là cơm canh đạm bạc.
Tầm nhìn của Mộ Dung Hoành Nghị bị trở ngại, nên ngồi nguyên ở chỗ, để Tưởng Cầm đi lấy hai phần đồ ăn. Bưng hai phần đồ ăn bày lên bàn, thấy lông mày anh vẫn luôn níu chặt, cô hỏi: “Vẫn không vui sao? Cùng lắm tý nữa sẽ đi ăn món anh muốn ăn.”
Ai mà biết được, Mộ Dung Hoành Nghị lại lắc đầu, bật cười cười: “Những việc này vốn dĩ là chuyện anh nên làm, bây giờ lại phải để một người phụ nữ mang thai như em phục vụ, điều này khiến anh rất thất bại.”
Mà loại thất bại này, nhưng không phải là kiểu mà thành công một hạng mục hàng chục tỷ đồng có thể giảm bớt được, cái này liên quan đến lòng tự tôn của người đàn ông, hơn nữa, Mộ Dung Hoành Nghị lại là một người đàn ông có lòng tự tôn rất mạnh.
Tưởng Cầm lại không quan tâm, mỉm cười đặt chiếc bánh hamburger vào tay anh: “Mang thai cũng không phải là chuyện gì cũng không được làm, anh không nghe thấy bác sĩ nói sao, vẫn nên phải có những hoạt động thích hợp.”
Khóe miệng của Mộ Dung Hoành Nghị lại cong lên: “Từ lúc nào em hiểu lòng người như vậy chứ?”
“Anh không thích?”
Trông có vẻ là cô tùy ý hỏi, nhưng nhịp tim lại trở nên bất thường.
Anh chưa từng nói với cô mấy câu kiểu như thích cô, bất luận anh đã từng làm rất nhiều chuyện vô cùng mập mờ, thiếu mấy câu kiểu như thích em, giống như thiếu đi một nửa vầng trăng vậy, bạn mãi mãi không biết, bị chắn một nửa như vậy, sẽ không thể tròn, không thể sáng.
Anh nghiêng đầu, trong lúc cô đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên nghiêng người về phía trước, vốn dĩ chiếc bàn của hai người vốn dĩ rất hẹp, anh tiến lại gần như vậy, khuôn mặt đến gần cô, làm Tưởng Cầm giật nảy mình, trái tim cũng đập nhanh hơn.
“Nếu anh nói không thích, em sẽ thất vọng sao?”
Biểu cảm của Tưởng Cầm rất bình tĩnh, mỉm cười hỏi ngược lại: “Em có thất vọng hay không, anh sẽ để ý sao?”
Mộ Dung Hoành Nghị cười: “Sẽ.”
Tưởng Cầm không ngờ, anh sẽ thừa nhận một cách dứt khoát như vậy, loại trò chơi mập mờ này, rõ ràng anh chính là cao thủ. Không đưa ra đáp áp, lúc này cũng khiến người khác ngứa ngáy, chỉ đợi cô giống như một con cá nhỏ cắn câu của anh.
Nhưng Tưởng Cầm cũng là một người bướng bỉnh, anh không nói, cô sẽ không hỏi nữa.
Cô nâng má lên, bật cười thành tiếng: “Vậy sợ là đến lượt anh phải thất vọng rồi.”
Mộ Dung Hoành Nghị nhướng mày, đưa tay ra vuốt ve mặt cô, véo một cái lên má cô: “Cái đồ miệng một đằng tâm một nẻo.”
Cô không nói, anh cũng không gấp. Về trái tim của cô, sau này anh vẫn còn cơ hội bí mật dò xét.
Anh không thích ăn hamburger, đối với tất cả những thứ chiên rán anh đều không có hứng thú. Khẩu vị của Tưởng Cầm rất tốt, lúc còn muốn ăn cả phần của anh, đã bị Mộ Dung Hoành Nghị đánh vào tay một cái: “Một phần đã là giới hạn của em rồi.”
Nuông chiều cũng có giới hạn, anh sẽ không lấy sức khỏe của cô ra làm trò đùa.