Lúc mẹ Tưởng nói ra lời này, Tưởng Cầm có mấy phần kinh ngạc nhìn chằm chằm vào bà ta một hồi lâu, Tưởng Cầm vẫn từ chối: “Cái gì con cũng có thể đánh cược được, duy nhất chỉ có chuyện này là không.”
Cô đã quyết định rồi.
Lưu Bình muốn nói rồi lại thôi, quả thật thì đây không phải là chuyện có thể tùy ý đánh cược.
Thở dài một tiếng, bà ta nói: “ŧıểυ Cầm, cho dù con đưa ra quyết định gì thì mẹ cũng sẽ ủng hộ con.”
Tưởng Cầm nằm ở trên giường: “Mẹ, con mệt rồi.”
“Vậy con nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì thì cứ gọi mẹ.”
Tưởng Cầm nhắm mắt lại, chỉ muốn ngủ một giấc cho thật ngon, tạm thời không hề quan tâm đến những chuyện đau lòng đó.
...
Dương Vịnh Hy thì một lòng chuẩn bị cho hôn lễ, cho dù là khách sạn hay là tiệc tùng cô ta đều muốn toàn bộ là tốt nhất, ngay cả áo cưới cũng bỏ ra một số tiền rất lớn để ở bên nước Pháp chế tạo ra. Đây là hôn lễ của cô ta với Mộ Dung, cô ta không cho phép mình tiếc nuối một chuyện gì.
Buổi chiều hẹn thử đồ cưới, Dương Vịnh Hy chủ động gọi điện thoại cho Mộ Dung Hoành Nghị.
Nhận điện thoại, sắc mặt của Mộ Dung Hoành Nghị vẫn luôn bình tĩnh: “Vịnh Hy?"
“Hoành Nghị, hai giờ chiều nay chúng ta cần phải đi thử đồ cưới, anh sẽ không quên đó chứ?” Dương Vịnh Hy mỉm cười nói.
Mộ Dung Hoành Nghị đảo mắt qua nhìn lịch trình do Cao Dương đã chuẩn bị cho anh, quả nhiên là trên đó có ghi chép lại.
Anh xoa xoa đầu lông mày, nói: “Không có quên, hai giờ anh sẽ đến đúng giờ.”
“Vậy em chờ anh đó nha.”
Cúp điện thoại, Mộ Dung Hoành Nghị dựa vào lưng ghế, đầu óc vẫn luôn tỉnh táo, nhưng mà lúc này lại có chút hỗn loạn, nhưng cho dù nó có hỗn loạn đến đâu đi nữa thì trong đầu của anh vẫn luôn không ngừng xuất hiện bóng dáng đó, từ đầu đến cuối đều là cô.
Anh bực bội đứng dậy đi đến trước cửa sổ, con ngươi bị ánh nắng chiếu vào làm nheo mắt lại, cho dù ở bên ngoài là mặt trời chói chang, nhưng mà anh vẫn luôn bị vẻ lo lắng bao phủ.
Anh lấy điện thoại ra: “Cô ấy thế nào rồi?”
“Anh Mộ Dung, cô Tưởng vẫn khỏe mạnh, anh cứ yên tâm đi.”
Mộ Dung Hoành Nghị đặc biệt vì Tưởng Cầm mà mời hai y tá cao cấp, mặc kệ cô có thích hay không, một ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ đều phải có người chăm sóc ở bên cạnh của cô, thật ra thì anh sợ cô sẽ làm ra chuyện tổn thương bé con ở trong bụng.
Biết được tình huống của cô, tâm trạng của Mộ Dung Hoành Nghị thoáng bình phục lại một chút.
Buổi chiều, anh lại đi đến tiệm áo cưới, Dương Vịnh Hy đã sớm chở ở chỗ đó.
“Hoành Nghị, anh nhìn thử đi đây chính là bộ lễ phục mà em chọn cho anh đó.” Dương Vịnh Hy vui vẻ đưa một bộ âu phục đến trước mặt của anh.
Mộ Dung Hoành Nghị chỉ đảo mắt qua nhìn một chút, sau đó lại rời mắt đi, ngoài miệng thì nói không tệ, nhưng mà ngay cả màu sắc của bộ quần áo kia là màu gì thì anh cũng chưa từng để ý.
Chuyện hôn lễ đã bắt đầu làm cho anh tâm phiền ý loạn, nhưng mà anh càng biết rõ ràng hơn hôn lễ ngày nhất định phải thực hiện, không cho phép anh lùi bước. Đừng nói là mặt mũi của nhà họ Dương, toàn bộ Tưởng thị cũng không có cách nào đón nhận sự rung chuyển một lần nữa, huống hồ gì anh không thể phụ Dương Vịnh Hy.
Nhìn về người ở phía đối diện, lúc này đang vui vẻ thảo luận chi tiết vấn đề áo cưới với nhân viên của cửa hàng, trên mặt tràn đầy ý cười, đây chính là thứ mà anh chưa từng nhìn thấy.
Nhìn thấy như vậy, Mộ Dung Hoành Nghị cũng thả lỏng đôi môi mím chặt, nếu như nói trên đời này anh hi vọng ai có thể nhận được hạnh phúc thì người đó chắc chắn là Dương Vịnh Hy.
Điện thoại di động vang lên, anh ấn nghe, là một giọng nói trầm thấp: “Chúng ta gặp nhau một lần đi.”
Mộ Dung Hoành Nghị nhướng một bên mày lên: “Rốt cuộc anh cũng đã chịu gọi điện thoại cho tôi.”
“Anh đang ở đâu, tôi đi tìm anh.”
Mộ Dung Hoành Nghị cũng không phản đối, dường như là anh đã đợi anh ta từ rất lâu rồi, sau khi báo địa chỉ của tiệm áo cưới thì liền yên tâm ngồi ở khu nghỉ ngơi, ánh mắt vẫn luôn nhìn ra phía cửa.
“Hoành Nghị, có đẹp không?”
Ở phía đối diện của anh, Dương Vịnh Hy đang đứng ở trên sân khấu, trên người mặc một chiếc váy cưới màu trắng, ở chỗ ngực áo được đính mười mấy viên kim cương, dưới ánh đèn chiếu sáng rực rỡ. Cô ta thẹn thùng vô cùng, gương mặt ửng đỏ nhưng mà lại tràn đầy chờ mong mà nhìn anh.
Anh cười một tiếng: “Rất xinh đẹp.”
Câu nói này là xuất phát từ tận đáy lòng.
Không thể nghi ngờ gì, thời khắc mà người phụ nữ đẹp nhất chính là trong giây phút mặc vào chiếc áo cưới. Dương Vịnh Hy đang đứng trước mắt rất xinh đẹp, cả người đều là cảm giác vui sướиɠ vì sắp trở thành cô dâu mới. Không hề có dự báo, anh đột nhiên suy nghĩ đến nếu như Tưởng Cầm mặc nó vào thì sẽ có bộ dạng gì đây, chắc chắn là... sẽ càng đẹp hơn nhỉ?
“Anh nhanh đi thử lễ phục của anh đi.” Dương Vịnh Hy hưng phấn thúc giục, Mộ Dung Hoành Nghị vốn dĩ muốn từ chối, nhưng mà nét chờ mong ở trên mặt cô ta quả thật lóa mắt, làm cho anh không có cách nào từ chối được.
Sau khi thay lễ phục xong, anh bước vào phòng thử đồ, nhân viên ở xung quanh đều kinh ngạc. Không ngờ đến là đàn ông cũng có loại ma lực khiến cho người khác không chớp mắt, Dương Vịnh Hy cảm thấy kiêu ngạo, đồng thời còn có mấy phần không vui. Cô biết là Mộ Dung Hoành Nghị ưu tú, cô ta không muốn phải chia sẻ với nhiều người.
Mộ Dung Hoành Nghị trời sinh là một cái móc treo đồ, cộng thêm tướng mạo tuấn mỹ của anh, cho dù là mặc quần áo bình thường ở trên người của anh thì cũng có một loại cảm giác như đo người mà làm ra, huống hồ chi bộ quần áo ở trên người anh còn có giá trị không nhỏ.
“Đẹp trai quá đi thôi?” Dương Vịnh Hy cũng không ngần ngại mà khen ngợi.
Đối với mấy cái này thì Mộ Dung Hoành Nghị cũng không thèm để ý, chỉ là một bộ quần áo mà thôi, ngày hôm đó có mặc cái gì thì cũng không khác biệt.
Điện thoại vang lên, anh ra hiệu với Dương Vịnh Hy một cái, sau đó đi đến bên cạnh ấn nghe.
Nét cười ở trên mặt của Dương Vịnh Hy cứng đờ, phản xạ có điều kiện mà căng thẳng, rất muốn biết người ở đầu dây bên kia có phải là Tưởng Cầm không.
Mà Mộ Dung Hoành Nghị thì vừa gọi điện thoại vừa đi ra ngoài cửa của cửa hàng, ở trước cửa có một chiếc xe audi màu trắng đang dừng, nhìn thấy người đàn ông bước ra từ bên trong, Dương Vịnh Hy mới lập tức nhẹ nhõm.
Mộ Dung Hoành Nghị đứng ở trước xe, hai tay đút vào trong túi quần, liếc nhìn người đang đứng ở đối diện.
Bạch Thương Long nhìn anh, lại nhìn sang Dương Vịnh Hy đang đứng ở phía sau, nói: “Anh quyết định muốn kết hôn với cô ấy à?”
Mộ Dung Hoành Nghị nhún nhún vai, trả lời: “Chẳng lẽ là anh không biết tôi đã sớm quyết định rồi à?”
Bạch Thương Long gật đầu, thu tầm mắt lại, không nhanh không chậm mở miệng nói: “Cho nên anh muốn từ bỏ Tưởng Cầm?"
Mộ Dung Hoành Nghị lập tức nở nụ cười nguy hiểm, nâng lên khóe môi: “Anh rất quan tâm vấn đề này à?”
“Không sai!” Bạch Thương Long ung dung trả lời, không hề có nửa điểm trốn tránh, cái này ngược lại làm cho Mộ Dung Hoành Nghị hơi giật mình một chút, ngay cả sắc mặt cũng đã thay đổi: “Đừng quên cô ta chính là kẻ thù giết mẹ của tôi.”
Bạch Thương Long hít sâu một hơi rồi lại chậm rãi thở ra, đôi mắt giống như mực đen, đen đến nỗi không nhìn thấy đáy: “Hoành Nghị, anh đừng quá cực đoan, chuyện đó cũng không thể chỉ trách một mình cô ấy.”
Nụ cười ở trên mặt của Mộ Dung Hoành Nghị dần dần méo mó, thậm chí còn có chút dữ tợn: “Anh tiếp cận cô ta đến ngày hôm nay cũng chỉ đưa ra một kết luận như thế à? Đừng quên người đó cũng là mẹ nuôi của anh, là người đã cứu anh ra khỏi tay của những người họ hàng không có lương tâm.”
“Tôi nhớ chứ, tôi mãi mãi cũng nhớ chuyện đó, không có mẹ nuôi thì có lẽ cô nhi viện chính là kết cục duy nhất của tôi. Nhưng mà Hoành Nghị à, không thể bởi vì như thế này mà bịt kín cả hai mắt được.” Cảm xúc của Bạch Thương Long cũng có chút kích động, anh ta nói: “Cho dù anh không hề làm gì thì Tưởng Cầm cũng đã đủ đau khổ lắm rồi, cứ coi như là tôi cầu xin anh đi, bỏ qua cho cô ấy, đừng kiếm chuyện với cô ấy nữa.”
Hai tay trong túi quần siết chặt lại, ngay cả Bạch Thương Long lớn lên từ nhỏ với anh ta mà bây giờ cũng muốn nói giúp cho Tưởng Cầm. Mộ Dung Hoành Nghị hận đến nỗi tim cũng đang run rẩy, tại sao chứ, tại sao lại là cô, lại vì cái gì mà lại là anh?
Cúi đầu cười lạnh, anh nói: “Cô ta là gì của anh, anh dựa vào cái gì mà cầu xin tôi?”
“Tôi thích cô ấy.” Bạch Thương Long nói một cách quả quyết.
Thân thể của Mộ Dung Hoành Nghị đông cứng, rất nhanh lại khôi phục như lúc ban đầu: “Cho nên anh muốn ruồng bỏ mẹ của tôi, phản bội tôi à?”
Bạch Thương Long im lặng một lát, nói: “Đây là do tôi nợ anh, tôi sẽ nghĩ cách để bù đắp lại, nhưng mà kể từ sau khi tôi biết mình thích cô ấy, tôi liền không có cách nào lừa mình dối người nữa.”
Trong ngực của Mộ Dung Hoành Nghị lập tức bị một ngọn lửa đang cháy bừng bừng thiêu đốt, nhưng mà trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, anh nhỏ giọng nói: “Nếu như tôi nói không thì sao?”
Bạch Thương Long cũng dứt khoát: “Cô ấy nợ anh, tôi thay cô ấy trả, tùy ý anh muốn như thế nào, tôi cũng không có một lời oán giận.”
Mộ Dung Hoành Nghị cắn chặt răng, đôi môi mím chặt lại nhìn chằm chằm vào anh ta cả nửa ngày, đột nhiên mở miệng nói: “Anh đã chậm một bước rồi.”
Bạch Thương Long nhướng mày lên, ánh mắt dò hỏi.
“Cô ta đã mang thai con của tôi.”
Câu nói này gần như tàn nhẫn.
Có lẽ là do mang thai, mấy ngày nay Tưởng Cầm vẫn luôn thích ngủ, Lưu Bình nhìn thấy cô an ổn ngủ rồi thì liền chuẩn bị rời đi, đi đến chỗ của chồng để nhìn một chút.
Trong phòng im ắng, chỉ có tiếng hít thở đều đều của cô.
Không bao lâu cửa lại bị đẩy ra, có người bước vào dừng ở trước giường.
Tưởng Cầm ở trên giường hơi nhíu mày một chút, dường như là cảm nhận được ánh mắt chăm chú ở đối diện, Tưởng Cầm từ từ mở mắt ra, lúc có nhìn thấy người ở trước mặt thì hơi bất ngờ.
“Bạch Thương Long?"
Bạch Thương Long dịu dàng cười một tiếng với cô: “Nghe nói là em nhập viện, tôi ghé thăm em một chút.”
Tưởng Cầm xoa xoa mi tâm nhăn chặt, lộ ra một nụ cười yếu ớt: “Cũng không biết là có phải nên thấy may mắn hay không, tạm thời cũng coi như là mạnh khỏe.”
Ánh mắt của Bạch Thương Long dần dần trở nên thâm thúy, ngưng trọng nhìn thẳng vào con mắt của cô, giống như là đang muốn đục bức tường cao trong đó.
“Thật sự... an ổn không?”
Tưởng Cầm ngước mắt lên nhìn, lúc này mới chú ý đến cả người anh ta đều là mùi rượu, một con người luôn luôn sạch sẽ như anh ta, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, trên áo đều là nếp nhăn.
Cô nhíu mày chống đỡ ngồi dậy: “Anh sao vậy?”
Anh ta cười khổ lắc đầu: “Làm như thế nào mới tốt đây? Tôi thật là ngu ngốc.” Hít sâu một hồi, anh ta đột nhiên nhìn cô chằm chằm: “ŧıểυ Cầm, đi theo tôi đi, có bao xa thì chúng ta đi bao xa.”
Đầu tiên là Tưởng Cầm hơi ngớ người một chút, lập tức bật cười: “Anh uống bao nhiêu rượu vậy?”
“Tôi không có say!” Anh ta cúi người xuống nói từng câu từng chữ: “Tôi không thể để cho em ở nơi này nữa, nɠɵạı trừ tổn thương ra thì vẫn là tổn thương, chuyện này căn bản không có đa͙σ lý.”
“Bạch Thương Long, trước tiên anh bình tĩnh một chút đi..."
“Tôi không có cách nào bình tĩnh lại được.” Bạch Thương Long siết chặt nắm đấm, hai mắt trở nên đỏ ngầu, cắn chặt răng, bỗng nhiên lại cho mình một cái tát.
“Anh làm cái gì vậy?” Tưởng Cầm đứng thẳng người dậy, hơi động vào vết thương, cô nhíu nhíu mày, lại ngẩng đầu lên nhìn về phía anh ta: “Rốt cuộc là anh bị sao vậy?”
Bạch Thương Long vẫn cúi thấp đầu như cũ, khóe miệng chua xót, giọng nói nghẹn ngào: “Thật sự xin lỗi, ŧıểυ Cầm, thật sự xin lỗi..."
Vì tất cả những chuyện mà anh ta đã làm.
“Nếu như anh đang nói chuyện của Thiên Ái thì tôi đã quên đâu rồi.”
Anh ta lắc đầu, nắm tay siết chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch: “Tôi là... con nuôi của Nhiễm Hiểu Tinh."
Tưởng Cầm đột nhiên sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh ta, nhất thời cũng không hiểu rõ là anh ta đang nói cái gì, hoặc là cô chưa từng hiểu rõ.
Giọng ngập ngừng cô hỏi: “Anh... anh nói anh là..."
“Đúng vậy.” Anh ta lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên: “Tôi là vì trả thù em cho nên mới có thể tiếp cận Vưu Thiên Ái, nói đơn giản một chút thì cũng là dùng cô ấy để làm tổn thương em.”