Mộ Dung Hoành Nghị bước ra khỏi nhà tắm, một mình cô rề rề rà rà trong khoảng thời gian dài, nghĩ rằng cũng giống như trước kia vậy, đợi đến khi cô bước ra thì anh đã đi rồi. Nhưng sự thật lại trái ngược với hy vọng, cô ôm khăn ướt bước ra ngoài bèn nhìn thấy anh ngồi trong phòng khách, đã tắm rửa ở nhà tắm khác, đổi sang bộ đồ thoải mái, anh uể oải tựa người vào lưng ghế, trông có vẻ rất quyến rũ.
Trong phòng không mở điều hòa, nhiệt độ rất thấp, Tưởng Cầm lạnh đến nỗi làn da trắng bệch, cô không ngừng run rẩy. Cô chẳng dám nhìn anh mà tìm chiếc khăn tắm quấn quanh người, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Đồ của tôi ướt rồi.”
Hơn nữa còn tại vì anh mà mới bị ướt.
Mộ Dung Hoành Nghị nhìn cô đăm đăm, sau khi thưởng thức xong vẻ lúng túng của cô, thấy cô hắt xì vài tiếng, cuối cùng anh ta cũng từ bi đứng dậy đi vào trong phòng ngủ. Chẳng bao lâu sau, trên tay anh ta có thêm bộ đồ, anh ta ném cho cô rồi bảo: “Đây là đồ của vợ chưa cưới của tôi.”
Nhìn những bộ đồ ấy, Tưởng Cầm khẽ nhíu mày lại, đột nhiên cô có cảm giác thật ghê tởm, cho dù đây không phải là ý của cô, nhưng cô cũng vô tình trở thành người thứ ba…Một loại người mà trước đó cô ghét cay ghét đắng.
Cô không mặc quần áo của Dương Vịnh Hy mà đi thẳng vào trong phòng, mở tủ quần áo ra, tùy tiện chọn chiếc áo khoác của Mộ Dung Hoành Nghị rồi quay đầu nhìn người đàn ông đang đứng ngoài cửa: “Có thể cho tôi mượn cái này không?”
Cô lại quay về phòng tắm để thay đồ, bởi vì đồ lót đã ướt cả, cô đành để không, may mà đồ của anh đủ lớn nên mới có thể che kín cánh tay, chân cô đi vớ dài, cũng không cảm thấy lạnh lắm.
Lúc cô bước ra, ánh mắt Mộ Dung Hoành Nghị thoáng có vẻ ngạc nhiên, trông có vẻ như thích thú lắm vậy.
Thực chất người phụ nữ quyến rũ nhất là lúc cô ấy mặc quần áo của người đàn ông, cơ thể mảnh mai như thể bị cơ thể của người đàn ông quấn quanh. Huống hồ chi, anh biết rằng có lẽ cô không mặc gì bên trong.
Nghĩ đến đây, anh cảm thấy căng thẳng, kích động đến tột cùng.
Anh nhíu mày, không ngờ lại đi về phòng ngủ lấy cho cô bộ đồ lót, giọng nói hơi cứng nhắc: “Cái này mới mua.”
Tưởng Cầm sững sờ, hóa ra anh biết…gương mặt cô lại đỏ bừng, nhưng cô lại càng thấy thắc mắc về động cơ của anh hơn, không phải anh luôn thích sỉ nhục và dày vò cô hay sao? Sao hôm nay đột nhiên lại tốt bụng như thế chứ?
Mộ Dung Hoành Nghị tỏ vẻ mất kiên nhẫn khi nhìn thấy ánh mắt chất vất và đầy nghi ngờ của cô: “Có cần không?”
Tưởng Cầm mím môi nhìn món đồ trong tay anh, rồi cô nhận lấy, quay về phòng tắm để mặc.
Chắc hẳn bộ áo lót này mua theo size của Dương Vịnh Hy, ôm chặt vào lồng ngực của cô.
Tưởng Cầm lại đi ra ngoài một lần nữa, cảm thấy ánh mắt của Mộ Dung Hoành Nghị dán chặt lên ngực mình, anh ta nửa như cười nửa như không, Tưởng Cầm lúng túng quay mặt đi rồi nói: “Tôi phải đi rồi.”
“Đợi một lát.”
Mộ Dung Hoành Nghị gọi cô lại, anh đi đến bên cạnh cô rồi thong thả nói: “Tôi phải thông báo cho cô biết một chuyện.”
Cô quay đầu lại rồi nhướn mày: “Chuyện này?”
“Ngày mai phòng thiết kế sẽ có thêm một đồng nghiệp mới đến, cũng là trợ lý thực tập như cô.” Anh ta nói chậm rãi: “Tôi hy vọng các cô có thể sống chung trong hòa bình.”
Tưởng Cầm chớp mắt, một hồi lâu sau cô mới lên tiếng: “Tôi biết rồi.”
Không cần nói chuyện này với cô đâu nhỉ? Nhưng cô cũng không hỏi nhiều, Mộ Dung Hoành Nghị làm sao cũng có lý do của anh ta, anh ta là một người dù có nổi điên cũng không khiến cho người khác cảm thấy ngạc nhiên. Mà bây giờ cô phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Mộ Dung Hoành Nghị ngồi ngoài ban công, anh gác chân lên bàn trà thủy tinh, trong tay cầm ly rượu, nhìn bóng dáng vội vàng rời khỏi đây mà trong lòng cảm thấy vui vẻ.
Ngày tiếp theo, Tưởng Cầm đến công ty, trưởng bộ phận đang giới thiệu đồng nghiệp mới với mọi người.
Cô đến vị trí của mình, mở máy tính lên, bày sách và bản thiết kế lên bàn, vừa ngồi xuống đã nghe trưởng bộ phận nói: “Thiên Ái là người mới, các bạn nhớ giúp đỡ cô ấy nhiều hơn.”
Tưởng Cầm lập tức cứng đờ người, cô ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng ấy.
Vưu Thiên Ái?!
Cô không thể ngờ rằng Thiên Ái lại xuất hiện trong Tưởng thị! Hơn nữa còn là trợ lý thiết kế sư giống như mình!
Vưu Thiên Ái mỉm cười chào hỏi từng người, vốn dĩ trông cô ta có vẻ rất ngoan ngoãn và vô hại nên rất được lòng người khác, đến nữ đồng nghiệp cũng có ấn tượng tốt với cô ta.
trưởng bộ phận vừa mới đi về, Tưởng Cầm bèn vội vàng đi đến trước mặt cô ấy, cô thốt lên đầy ngạc nhiên: “Thiên Ái, sao cậu lại ở đây?”
Đột nhiên cô sực nhớ đến một điều, đồng nghiệp mới mà hôm qua Mộ Dung Hoành Nghị nói chắc là Thiên Ái nhỉ! Nếu nói thế thì anh ta đã biết từ lâu rồi? Kể cả quan hệ giữa cô và Thiên Ái sao?
Rốt cuộc người đàn ông đó muốn làm cái gì!
Lúc chỉ còn một mình Vưu Thiên Ái và cô, cô ta bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ lạnh nhạt trả lời: “Muốn tìm công việc vừa đúng lúc Tưởng thị cần người nên đến thử xem sao.”
“Nhưng mà không phải cậu thích hội họa à? Sao đột nhiên lại muốn làm trong phòng thiết kế giày chứ?”
Vưu Thiên Ái lại bật cười rồi nói với cô: “Tưởng Cầm, đến cô cũng có thể sải bước vượt qua ngưỡng cửa cao, tại sao tôi lại không thể chứ? Vốn dĩ tôi rất có hứng thú với thiết kế giày, chỉ là trước kia cô không hiểu mà thôi. Không, tôi nên hỏi là, nɠɵạı trừ bản thân cô ra, cô có còn quan tâm đến ai khác hay không?”
Cô ta cười lạnh rồi vào vị trí của mình, lập tức hỏi han đồng nghiệp ở bên cạnh.
Tưởng Cầm đứng lặng tại chỗ, ánh mắt cô đượm vẻ ngạc nhiên. Cô phát hiện ra càng lúc mình càng không hiểu Thiên Ái, hoặc là cô ấy nói đúng, mình có thật sự hiểu ai chưa?
Nghiêm Túc đi vào trong phòng, trưởng bộ phận đưa Vưu Thiên Ái đến trước mặt anh ta rồi nói: “Nghiêm Túc, đem đến trợ lý mới cho cậu này, sau này hướng dẫn cô ấy nhiều hơn một chút.”
Vưu Thiên Ái lập tức chào hỏi anh ta: “Chào anh, em là Vưu Thiên Ái.”
Nghiêm Túc nhíu mày lại: “Tôi đã nhận dẫn dắt một người mới rồi.”
“Ha ha. Tôi biết mà.” trưởng bộ phận vỗ vai anh ta: “Ai bảo cậu là trưởng phòng chứ, phải bồi dưỡng hạt giống cho phòng thiết kế chúng ta nhiều hơn mới được.”
trưởng bộ phận đã nói như vậy rồi, cho dù Nghiêm Túc không muốn thì cũng đành miễn cưỡng gật đầu.
Sau khi Vưu Thiên Ái rời khỏi đây, hai người trưởng bộ phận và Nghiêm Túc đến phòng hút thuốc, lúc không có ai xung quanh mới hạ giọng mà nói: “Cô ấy là cô chiêu của nhà họ Vưu trong Long Thành, cấp trên sắp xếp như vậy đấy, tôi cũng hết cách rồi. Tôi đã từng kiểm tra cô ấy, có năng khiếu hội họa, khả năng lĩnh hội cũng cao, cậu dẫn dắt cô ấy thì hẳn cũng không khó quá đâu.”
Nghiêm Tú hút điếu thuốc, lông mày anh vẫn nhíu lại thật chặt: “Từ bao giờ mà phòng thiết kế đã trở thành thùng rác rồi?”
“Ha ha, biết là cậu không đồng ý, biết là cậu thấy mệt, thế thì giao Tưởng Cầm cho người khác dẫn dắt đi.”
Nghiêm Túc quay đầu đi, hút hết nửa điếu còn lại: “Không cần đâu.”
“Cậu chắc chứ?” trưởng bộ phận tò mò: “Dẫn dắt người mới khó lắm, nhất là phòng thiết kế, cậu phải nghĩ cho kỹ.”
Nghiêm Túc không nói gì nữa mà chỉ ‘ừm’ một tiếng.
Sau khi trở về phòng làm việc, Nghiêm Túc đi đến trước mặt Vưu Thiên Ái rồi nói lại nội dung công việc một cách đơn giản, anh ta chỉ vào Tưởng Cầm: “Cô ấy vào sớm hơn cô một chút, có gì không hiểu gì hỏi cô ấy.
Tưởng Cầm lập tức cảm thấy lúng túng, Vưu Thiên Ái hờ hững nhìn sang cô rồi mỉm cười gật đầu với Nghiêm Túc: “Tôi biết rồi.”
Tưởng Cầm chưa từng nghĩ đến việc làm việc trong cùng văn phòng với Vưu Thiên Ái, hai người ngồi rất gần nhau, chỉ cần Vưu Thiên Ái ngẩng đầu lên sẽ nhìn thấy bàn làm việc của cô ngay, mà lúc Tưởng Cầm đi vào phòng lấy nước cũng phải đi ngang qua cô ta. Đã mấy lần Tưởng Cầm muốn nói chuyện với Vưu Thiên Ái nhưng cô luôn ngừng bước khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng, lại đong đầy vẻ căm hận của cô ta.
Vưu Thiên Ái có thành kiến nặng với cô, điều này khiến cho Tưởng Cầm cảm thấy phiền muộn vô cùng, cô ầm thầm quyết định phải tìm cơ hội để giải quyết những hiểu lầm trước đó.
Vào buổi chiều, Nghiêm Túc đến trước mặt Tưởng Cầm rồi nói: “Chuẩn bị một chút đi, lát nữa ra ngoài với tôi.”
Tưởng Cầm gật đầu: “Dạ.”
Vào lúc này, Vưu Thiên Ái cũng đứng dậy rồi nói với vẻ e dè: “Em cũng muốn đi với anh.”
Nghiêm Túc quay đầu nhìn cô ta, anh nhíu mày lại, đáp với vẻ mặt không cảm xúc: “Tôi chỉ cần một trợ lý thôi.”
Vưu Thiên Ái hậm hực, cô ta chớp đôi mắt long lanh rồi nhìn Tưởng Cầm: “Cô Tưởng theo anh lâu như thế, không đi một lần cũng chẳng có gì đâu nhỉ?”
Tưởng Cầm nhìn cô ta một lúc rồi quay đầu, nói khe khẽ: “Nghiêm Túc, hay anh dẫn Thiên Ái đi đi?”
Nghiêm Túc nhíu mày càng sâu, thấy anh không vui, cô bèn vội vàng nói: “Sắp đến thời gian thi rồi, tôi muốn ở lại công ty để chỉnh sửa bản thiết kết.”
Rõ ràng rất muốn đi, bởi vì đi theo Nghiêm Túc có thể học hỏi được nhiều thứ. Nhưng mà cô lại nhường cho Vưu Thiên Ái, bởi vì Tưởng Cầm vẫn rất quý tình bạn với cô ta.
Nghe cô nói thế, Nghiêm Túc mới gật đầu: “Thế cũng được, cô ở lại công ty.”
Vưu Thiên Ái đi theo Nghiêm Túc vào thang máy, cô ta dè dặt hỏi anh: “Cuộc thi là sao vậy anh?”
Tưởng Cầm nhìn tấm hình chụp đôi giày của Dương Vịnh Hy trong điện thoại, bàn tay cầm bút vẽ lướt đi một cách linh hoạt.
Thiết kế sư không cần phải tạo ra một tác phẩm vĩ đại như thế nào, chỉ cần có linh hồn, làm cho người khác rung động…Đây là những gì Nghiêm Túc dạy cho cô, thế thì chắc hẳn Mộ Dung Hoành Nghị là thiết kế sư có linh hồn rồi nhỉ.
Cô nhìn túi giấy đặt bên cạnh, chần chừ một lúc rồi vẫn cầm đi ra khỏi phòng thiết kế.
Đến giờ chiều, tầng hai mươi chín vô cùng yên tĩnh, cô lặng lẽ đi đến phòng làm việc của Mộ Dung Hoành Nghị, đẩy cửa ra, cửa không khóa. Cô nhẹ nhàng mở cửa, trong phòng vắng vẻ không một bóng người. Tưởng Cầm vội vã đi đến trước bàn làm việc của anh, đặt túi giấy vào trong. Nhưng ngẫm nghĩ một lúc lại cảm thấy không thỏa đáng lắm, cô lại cầm ra đặt lên ghế. Nghĩ đi nghĩ lại, để ở vị trí này thì chắc anh sẽ nhìn thấy, còn không bị người khác phát hiện ra.
Cô vừa định bỏ đi đã nghe thấy có tiếng bước chân vang lên bên ngoài cửa, tiếng giày cao gót vang lên rất có quy luật đang tiến về phía này.
Tưởng Cầm giật mình, cô chui ngay vào gầm bàn mà không nghĩ ngợi, nếu để cho người nhìn thấy cô xộc vào trong phòng làm việc của Mộ Dung Hoành Nghị, thế thì cô có trăm miệng cũng không thể giải thích nổi.
Cánh cửa mở ra, có người bước vào trong: “Mộ Dung?”
Tưởng Cầm lập tức nhận ra đây là giọng nói của Dương Vịnh Hy.
Nhìn thấy Mộ Dung Hoành Nghị không có ở đây, Dương Vịnh Hy đi đến ngồi trên ghế sô pha.
Nghe thấy có tiếng động ở bên ngoài, Tưởng Cầm ảo não nấp vào trong gầm bàn, đến bây giờ cô mới cảm thấy hối hận, cần gì phải chạy đến đây kia chứ! Đưa thẳng cho anh ta chẳng phải là xong rồi sao!
Hình như người bên ngoài đã không còn kiên nhẫn nữa, tạp chí trong tay lật xoành xoạch từng trang một.
Tưởng Cầm cắn môi, không biết cô phải đợi đến bao giờ, chỉ hy vọng Mộ Dung Hoành Nghị xuất hiện sớm một chút, cô sẽ tự động rời khỏi đây ngay.
Lúc cô đang nghĩ như thế, cánh cửa lại mở ra.
“Mộ Dung?”
Dương Vịnh Hy vui vẻ gọi anh, cô ta đứng dậy ra cửa đón người đàn ông ấy: “Đã nói cùng nhau đi ăn cơm mà, sao giờ này anh mới về?”
“Vừa mới họp xong.” Mộ Dung Hoành Nghị vừa đi vừa hỏi: “Đợi bao lâu rồi?”
“Chưa bao lâu.”
Trước mặt anh ta, Dương Vịnh Hy luôn tỏ ra dịu dàng thục đức.