Tưởng Cầm vẫn hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, một tay thì chậm rãi ấn vào bụng.
Bạch Thương Long quay đầu nhìn cô, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhẹ, trực tiếp lái xe đến cửa một tiệm KFC mở cửa 24/24.
“Giờ này chỉ có thể ăn nó thôi.” Anh nói.
Tưởng Cầm không nói chuyện, xỏ giày vào chân, lúc xuống xe, đôi mày hơi cau lại, nhưng vẫn không nói lời nào.
Bạch Thương Long nhìn thấy vào trong mắt, mỉm cười nói: “Cô vào trong trước đi, tôi lập tức quay lại ngay.”
Tưởng Cầm thực sự rất đói, gọi hai suất ăn rồi ngồi xuống ăn trước. Mãi đến khi cô ăn xong một cái Hamburger rồi, Bạch Thương Long mới đẩy cửa vào, trên tay có thêm một cái túi.
Đi tới, anh lấy đồ trong túi ra, đặt xuống đất, nói: “Thay đi, chân sẽ dễ chịu hơn chút đó.”
Tưởng Cầm cúi đầu nhìn một cái, là một đôi dép lông, nhìn trông rất rộng và thoải mái.
“Anh vừa đi mua cái này à?” Cô ngước ánh mắt lên, nhìn trên mặt anh.
“Các trung tâm mua sắm đã đóng cửa rồi, chỉ có thể mua ở cửa hàng gần đây.” Anh nói xong liền ngồi xổm xuống, định cởi giày cao gót của Tưởng Cầm.
Tưởng Cầm sững sờ, lập tức nói: “Để tôi tự mình làm.”
Thay đôi dép lê thoải mái, đôi chân mệt mỏi lập tức được bao bọc bởi hơi ấm.
“Cảm ơn.” Cô nói.
Mặc dù lời xin lỗi của cô có phần cứng nhắc, nhưng không biết tại sao, Bạch Thương Long lại hưởng thụ vô cùng. Ngồi đối diện với cô, anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt của anh khiến Tưởng Cầm có chút không thoải mái.
Anh đột nhiên nói: “Cho tôi cơ hội tìm hiểu cô đi.”
Tưởng Cầm ngẩng đầu lên, không hiểu ý của anh.
Anh cười: “Tôi phát hiện, là tôi thật sự bắt đầu quan tâm đến cô rồi.”
Sau khi ăn xong, Bạch Thương Long cũng thân sĩ, lập tức đưa cô về nhà.
Sau 0 giờ, trên đường hầu như không có xe, chính vào lúc chuẩn bị rẽ vào ŧıểυ khu nhà họ Tưởng, Bạch Thương Long đột nhiên ngừng lại ở giao lộ.
“Sao thế?” Tưởng Cầm quay đầu hỏi.
Bạch Thương Long không trả lời, mà nhìn chằm chằm về phía trước.
Men theo tầm mắt của anh ta, cô nhìn thấy chiếc ô tô đậu ở chỗ cách họ không xa, ngang nhiên dừng giữa đường.
Cô ngay lập tức nhận ra chiếc Porsche màu đen này, là xe của Mộ Dung Hoành Nghị, cô nhớ biển số xe 0327 của anh. Thật trùng hợp, đây cũng là con số cô không bao giờ quên trong đời. Nhưng sao anh lại ở đây?
Hai chiếc xe một đen, một trắng lặng lẽ dừng lại giữa đường, không ai nhúc nhích.
Bầu không khí có chút kỳ quái, Tưởng Cầm biết Mộ Dung Hoành Nghị nhất định là nhắm đến mình, cô không muốn liên lụy Bạch Thương Long, định đẩy cửa xuống, nhưng bị Bạch Thương Long vươn tay ngăn lại.
“Ngồi im.” Thanh âm của anh ta, có vài phần căng thẳng.
Tưởng Cầm không hiểu, đúng vào lúc này, đèn xe phía đối diện đột nhiên bật sáng, ánh đèn xa vô cùng chói mắt, Tưởng Cầm nhanh chóng lấy tay che lại, cùng lúc đó, một tiếng gầm đột nhiên vang lên. Cô kinh ngạc, lúc nhìn lại thì thấy, Mộ Dung Hoành Nghị vậy mà lại khởi động xe, lao thẳng về phía họ...
“Không!” Cô kinh ngạc kêu lên, theo bản năng vươn tay túm lấy Bạch Thương Long.
Bạch Thương Long chỉ nhíu mày, hai tay nắm chặt vô lăng, cho xe lùi lại.
Đằng này, Mộ Dung Hoành Nghị tiến tới mà không hề lưu tình, còn anh thì cứ lùi về sau, hai người luôn giữ một khoảng cách nhất định, vừa an toàn vừa nguy hiểm.
Tưởng Cầm nắm chặt tay vịn, nhìn chằm chằm chiếc xe phía trước, có một loại cảm giác, giống như anh có thể sẽ đột nhiên giẫm ga lao lên vào bất kỳ lúc nào vậy.
Xe bất ngờ va chạm mạnh, sau đó tông vào một gốc cây bên đường. Bạch Thương Long ngừng xe lại, đôi con ngươi híp chặt, nhìn chằm chằm về phía đối diện. Mộ Dung Hoành Nghị hiển nhiên không có ý buông tha, dứt khoát tông tới——
“Mau xuống đi!”
Tưởng Cầm kinh hoảng kêu lên, chuẩn bị tháo dây an toàn. Cũng không biết tại sao, cô chỉ biết tên điên Mộ Dung Hoành Nghị này sẽ tông tới, anh chính là không màng đến hậu quả như vậy!
Tuy nhiên, Bạch Thương Long không hề nhúc nhích, ánh mắt kiên định chưa hề có.
Tưởng Cầm còn chưa kịp xuống xe thì đã nghe thấy một tiếng ‘rầm’, hai chiếc xe đụng đầu vào nhau, đèn pha của chiếc xe Audi trực tiếp bị đập vỡ, hai người trong xe lắc lư một hồi, túi khí an toàn trong xe hơi bị tông đến mở bung cả ra.
Tưởng Cầm giãy dụa đẩy cửa xe bước xuống, nhìn người ngồi trong xe đối diện, trong mắt bốc lên hai cục lửa. Cô trực tiếp đi vòng qua, dùng sức kéo cửa xe của anh ra, túm lấy cổ áo của anh, tức giận nói: “Chết tiệt! Anh điên rồi sao?!”
Mộ Dung Hoành Nghị nhìn cô, khuôn mặt anh tuấn quyến rũ nở ra nụ cười nhạt, tràn đầy mùi vị khát máu. Từng chút một đẩy tay cô ra, anh sải đôi chân dài bước ra khỏi xe, ngược lại đè cô lên trước xe, thân thể ép chặt lên người cô, dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe thấy mà nói: “Trừ phi tôi đồng ý, nếu không, không ai có thể tiến gần cô.”
Tưởng Cầm sững sờ, ngây người nhìn anh. Khuôn mặt này hoàn hảo không chê vào đâu được, lúc nào cũng toát ra vẻ lạnh lùng sâu thẳm, tựa như một cái bóng, trùm lên đỉnh đầu cô. Thật sự như anh nói, trừ phi anh đồng ý, nếu không, kiếp này cô đừng mong chạy thoát được.
Đôi môi đột nhiên lạnh lẽo, khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Hoành Nghị tiến lại gần, hôn lên cô một cách không chút dịu dàng nào, ánh mắt thì lại lướt qua cô, nhìn thẳng về phía Bạch Thương Long ở đằng sau cô, lạnh nhạt, tràn đầy sự uy hiếp đáng sợ.
Bạch Thương Long lặng lẽ ngồi đó, vẻ mặt vô cảm, bàn tay cầm vô lăng từ từ siết lại từng chút một....
Trên đôi chợt đau nhói, đôi mắt Mộ Dung Hoành Nghị híp lại, từ từ buông cô ra, khóe miệng cong lê đầy lẳng lơ, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau vết máu trên môi.
Tưởng Cầm tức giận trừng mắt nhìn anh, tất cả cảm xúc đều dồn nén ở trong lồng ngực, lên không lên, xuống không xuống, nghẹn lại một cách khó chịu, ngay cả một câu khiển trách cũng không nói ra được. Giống như, bất kỳ lời nói nào đối với anh đều không có ý nghĩa. Sự tổn thương của anh, là theo ý mình muốn, hoàn toàn không có lý do.
Mộ Dung Hoành Nghị cười, lùi về sau một bước, lại nhìn người ngồi ở trong xe đối diện một cái, không nói gì, quay người lên xe, sau đó khởi động xe rời đi.
Bạch Thương Long nhíu mày, từ đầu đến cuối không có giãn qua, nhìn Tưởng Cầm, một mình đứng ở giữa đường, trông vô cùng mỏng manh, nhưng lại quật cường mà đứng thẳng sống lưng.
Anh lái xe chậm rãi đến trước mặt cô, đẩy cửa bên cạnh ra: “Lên đi.”
Tưởng Cầm nhìn lại chiếc đầu xe bị tông hư của anh một cái, cắn môi, áy náy mà nói: “Chuyện này là tại tôi, tôi sẽ ra phí sữa chữa.”
Anh cười: “Không liên quan đến cô, là kỹ năng lái xe của tôi không bằng ai.”
Tưởng Cầm ngước mắt nhìn anh, chưa thấy ai có thể thản nhiên khi bị tông như anh vậy, bất giác hỏi: “Anh không muốn hỏi cái gì sao?”
“Hỏi cái gì? Hỏi anh ta có phải là người dùng quy tắc ngầm với cô không sao?”
Nghe thấy lời của anh, Tưởng Cầm sững sờ một hồi, quay mặt đi chỗ khác, che đi thần sắc phức tạp, mỉm cười tự giễu, thấp giọng nói: “Phải a, tôi ái mộ hư vinh như vậy, ai bảo anh ta là chủ tịch mới của Tưởng Thị chứ? Như một sự trao đổi, tôi không có lỗ. Càng huống hồ, có nhiều người trăm phương ngàn kế muốn bò lên giường của anh ta như vậy, tôi nên cảm thấy may mắn mới phải.”
Lẳng lặng nghe cô nói ra những lời dối lòng, rõ ràng là nên hận, nhưng cô cứ khiến anh đau lòng. Cho dù anh rất bài xích loại cảm giác này, nhưng không thể phớt lờ nó.
Tắt máy, anh xuống xe, trực tiếp kéo cô vào lòng.
“Anh...”
Tay của Tưởng Cầm chống trên ngực anh ta, muốn đẩy anh ta ra, anh rũ mắt xuống: “Coi như là bồi thường tiền sửa xe cho tôi là được rồi, để tôi ôm một lát, cô cũng không lỗ đúng chứ.”
Nghe thấy thanh âm trầm thấp truyền đến từ lồng ngực anh, chấn động màng nhĩ của cô, cô lại rũ mắt xuống, vậy mà lại thật sự không vùng vẫy nữa.
Có lẽ, cô thực sự cần một chút an ủi vào lúc này, mà Bạch Thương Long lại là người thích hợp xuất hiện đúng lúc.
Cô rất gầy, đây là cảm giác duy nhất Bạch Thương Long cảm nhận được khi ôm cô, tựa như siết chặt vòng tay, thì có thể dung hòa cô vào trong cơ thể mình vậy. Anh cau mày, nói: “Bất kể cô muốn làm gì, cô có biết không, cơ thể chính là tiền vốn. Cô gầy như vậy, không bị người ta ức hiếp mới lạ đó!”
Tưởng Cầm bây giờ không còn chút sức lực nào nữa, chỉ nằm sấp trên ngực anh, nhắm hờ mắt, thấp giọng nói: “Ức hiếp thì ức hiếp đi, cũng không phải là lần đầu rồi, tôi còn chịu được.”
Bạch Thương Long nghe vậy, tự nhiên liên tưởng đến, nhất định là cô ở trong tù...
Không muốn nghĩ về nó nữa, bởi vì cô, người mới ngoài hai mươi mấy tuổi trước mặt này, thực sự không nên liên hệ đến những thứ khủng khiếp đó.
Bất giác, trái tim anh như bị một thứ gì đó túm lấy, từ từ, lại dùng sức bóp lại.
Vì cả đêm đều không ngủ ngon nên khi đến công ty, sắc mặt Tưởng Cầm khó coi vô cùng.
Chỗ ngồi của Nghiêm Túc ở đối diện với cô, liếc sang bên này một cái, rồi lại cúi thấp đầu tiếp tục làm việc, miệng thì nói: “Bản thảo thiết kế ngày hôm qua không tệ...cũng coi như là có thiên phú.”
Tưởng Cầm xoa xoa huyệt thái dương, nghe anh nói lời này, liền vui vẻ mà cười lên. Tuy rằng thời gian tiếp xúc không lâu, nhưng cô biết, Nghiêm Túc không dễ gì khen ngợi người khác, anh nói không tệ, là đã xưa nay chưa từng có rồi.
Bởi vì lời khẳng định của anh, mà cả sáng nay, tâm trạng của cô đều rất tốt. Lúc sắp đến buổi trưa, điện thoại bàn reo lên, cô thuận tay nhấc máy, nhưng lại truyền đến một thanh âm lười biếng: “Đến văn phòng của tôi.”
Nghe thấy giọng nói này, thần sắc Tưởng Cầm theo bản năng trở nên căng lại. Cảnh tượng tối hôm qua vẫn còn ngay trước mắt, Mộ Dung Hoành Nghị không màng tất cả mà lái xe xông tới, thật sự quá điên cuồng rồi! Cô không chắc, anh sẽ còn làm ra chuyện gì điên cuồng hơn nữa.
Đang do dự, thì Nghiêm Túc đi tới, đặt lên bàn của cô một phần tư liệu, nói: “Đây là cuộc thi thiết kế trong nước, tuy là lần đầu tiên, quy mô cũng nhỏ nhưng rất thích hợp cho người mới đi rèn luyện một chút. Cô chuẩn bị chút đi, tôi sẽ tiến cử cô tham gia thi đấu.”
Tưởng Cầm sững sờ: “Tôi? Tôi được không?”
Cô chẳng qua chỉ mới bắt đầu học, nhanh như vậy mà đã đi tham gia thi, cô lo mình căn bản không làm được.
Nghiêm Túc lại dùng một đôi mắt trầm tĩnh nhìn cô, nói: “Ngành này không cần lý lịch, trong nước tùy tiện gọi ra một người, thì cũng đều là từng du học qua, nhưng thứ mà bọn họ thiết kế ra, đa số không có linh hồn. Cô là người mới, không có bị điều chỉnh bởi các quy tắc và quy định trong học viện qua, cho nên ưu thế của cô chính là sáng tạo khác người, tùy cô muốn thiết kế thế nào cũng không thành vấn đề, chỉ cần coi cuộc thi lần này là một trải nghiệm là được.”
Lời của anh ta, đã tiếp thêm cho Tưởng Cầm lòng tin, nhìn trang quảng cáo tuyên truyền của cuộc thi, cô gật đầu: “Tôi sẽ làm tốt.”
Nghiêm Túc không nói thêm lời dư thừa nào nữa, lại quay về chỗ ngồi của mình.
Tưởng Cầm ngay lập tức bắt đầu nghiên cứu cuộc thi, mở ra một số tác phẩm đoạt giải trong các cuộc thi nước ngoài để nghiên cứ kỹ lưỡng, nhưng phát hiện, thực lực của bản thân và người ta cách đến mười vạn tám ngàn dặm, đừng nói là hiểu phong cách thiết kế và ý tưởng của họ, ngay cả chỉ muốn mô phỏng đơn thuần thôi, cũng là chuyện khó. Dứt khoác tắt máy tính, không xem nữa.
Trong lúc cô đang suy nghĩ, thì trong văn phòng vang lên một sự náo động, thỉnh thoảng truyền đến tiếng thì thầm. Khi Nghiêm Túc ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa, cũng khẽ sững sờ một hồi. Tưởng Cầm hậu tri hậu giác, đợi đến khi cô phát hiện điều bất thường, thì người đến đã đi về phía này.