Ông ta chậm rãi đi về phía cửa, lúc đi qua bên cạnh Tưởng Cầm thì dừng lại. Tưởng Cầm vô thức cúi đầu xuống, trái tim đập loạn nhịp, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Nhưng Đoạn Bảo Chương lại không nói gì, đi qua cô kéo cánh cửa đi ra ngoài.
Khoảnh khắc cảnh cửa đóng lại, Tưởng Cầm không biết là thả lỏng hay là thất vọng, đứng nguyên tại chỗ, cắn môi, ngẩng đầu lên nhìn Đoạn Viên Thành. Anh ta vẫn nhíu mày ngồi trên ghế, lông mày chưa từng giãn ra.
Tưởng Cầm do dự một lúc mới nói: “Tại sao không nói với tôi Vy Hiên là em họ của anh?”
Đọan Viên Thành hoàn hồn lại, xin lỗi cô ta: “Xin lỗi, Tưởng Cầm, dù sao đây cũng là chuyện riêng của gia đình tôi, tôi vẫn chưa nghĩ ra được phải nói như thế nào.”
Vẻ mặt Tưởng Cầm vẫn bình thường, rõ ràng trong lòng khó chịu nhưng cô ta vẫn theo thói quen che kín vết thương, không có bất kỳ biểu cảm gì nói: “Về phía Vy Hiên anh muốn nói như thế nào?”
Đoạn Viên Thành lắc đầu: “Tôi không định nói cho cô ấy biết.”
Tưởng Cầm không hiểu: “Tại sao?” Có một gia thế nổi bật như vậy, chắc chắn sẽ là một bước đệm cho con đường âm nhạc sau này của Phạm Vy Hiên, cô sẽ ngày càng thuận lợi.
Nhưng Đoạn Viên Thành lại nói: “Âm nhạc của cô ấy rất độc đáo, hơn nữa, cô ấy đã tự mình xông ra một thế giới riêng, không cần bất kỳ ai hộ tống nữa.”
Từ trong câu nói của anh ta không khó để nhận ra sự tự hào của anh ta với Vy Hiên, không cần bất kỳ lời khen ngợi nào, sự khẳng định trong giọng nói của anh ta chính là sự khen thưởng tốt nhất.
Tưởng Cầm rủ mắt, từ từ nở một nụ cười: “Hiếm khi nghe thấy anh khẳng định ai như vậy.”
Đoạn Viên Thành cười: “Vy Hiên quả thật khác biệt, cô ấy là một trong số ít nhạc công có sự thông minh và tài trí, điều càng khó có được chính là tài năng sáng tác của cô ấy càng xuất sắc! Nói thật, điều tôi lo lắng là sự can thiệp của ông nội sẽ phá hủy sự tự nhiên hoàn hảo của cô ấy.”
Tưởng Cầm im lặng lắng nghe, hai tay không khỏi siết chặt lại, hít một hơi thật sâu, cười nói: “Vừa mới tìm được một cô em gái họ, anh đã xem trọng cô ấy như vậy, hai chúng ta quen nhau bao lâu rồi, tôi chưa từng nghe thấy anh khen tôi một câu.”
Đoạn Viên Thành sững sờ, sau đó bật cười nói: “Thành tích của cô rõ như ban ngày, đã là nghệ sĩ số một trong dàn nhạc, còn cần sự khẳng định của tôi sao?”
Anh ta không nói thêm nữa, nhìn thời gian, đứng dậy nói: “Tôi đi xem Vy Hiên, lát nữa cô về nghỉ ngơi trước đi.”
Chỉ trong một đêm, bức màn “tinh” đã được vén lên, xuất hiện trên tất cả các mặt báo khắp thế giới. Những bức ảnh ôm nhau đầy thâm tình với Liên Cẩn Hành tại buổi hòa nhạc đã trở thành chủ đề gây sự chú ý với tất cả mọi người. Mà sự hiểu biết ở trong nước với “tinh” càng sâu sắc, lúc bọn họ liên tưởng cô với Phạm Vy Hiên cô đã trở thành nữ thần truyền cảm hứng của thời đại này! Mọi người không còn nghe thấy bất kỳ tin đồn vô căn cứ nào liên quan đến cô, chỉ sùng bái Phạm Vy Hiên, người mà họ đã nhìn thấy thấy được sự tỏa sáng của cô ở trên sàn đấu quốc tế.
Vy Hiên từ lâu đã không quan tâm bản thân mình trong mắt người khác như thế nào, cô biết mình là ai là được rồi.
Sau một chuyến bay dài, đặt chân lên mảnh đất thân quen.
ŧıểυ Tần lái xe, thi thoảng lại liếc nhìn hai người ngồi phía sau qua gương chiếu hậu, lại cười ngốc nghếch.
Liên Cẩn Hành mở mắt ra, lườm anh ta, không nói một lời.
Ngược lại là Vy Hiên, bất lực nói: “Trợ lý Tần, anh còn cười nữa tôi sẽ xuống xe đó.”
ŧıểυ Tần lập tức ngồi một cách nghiêm chỉnh, chuyên tâm lái xe: “Không cười nữa! Cậu Liên, mợ Liên, hai người cứ ngồi yên, sắp đến nhà rồi.”
Mặc dù có chút xa lạ với cách xưng hô “mợ Liên” này, nhưng Vy Hiên không kiềm chế được trong lòng dâng lên sự phấn khích.
Liếc nhìn Liên Cẩn Hành, anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, dường như biết cô đang nhìn trộm mình, anh nắm lấy tay cô.
Vy Hiên quay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, khóe miệng hơi cong lên, ngay cả những cảnh vật bình thường nhất, trong mắt cô lúc này cũng vô cùng đẹp. Nhìn những chiếc đèn lồng đỏ treo trên những hàng cây hai bên đường, lúc này cô mới đột nhiên nhận ra sắp đến tết nguyên đán rồi.
“Muốn quà năm mới gì?” Người đàn ông bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Anh tặng em.”
Vy Hiên quay lại, bắt gặp ánh mắt chuyên tâm của anh, hình như lúc nào anh cũng có thể biết được cô đang nghĩ cái gì! Cô cũng không từ chối, cười nói: “Em muốn một cái tết náo nhiệt.”
Tết nguyên đàn trước đây đều quá buồn tẻ, mặc dù A Vũ và Tuyết Chi đều ở bên cạnh cô, nhưng cô vẫn cảm thấy cô đơn. Cô nghĩ có lẽ là vì thiếu người nhà.
Anh không trả lời, nhưng lại nhớ kỹ từng từ từng chữ mà cô đã nói.
Lúc này, ŧıểυ Tần vội vàng nói tiếp một câu: “Tổng giám đốc Liên, tôi muốn…”
“Lái xe đi.”
“….Ồ.”
Liên Cẩn Hành ngước mắt lên, một lúc sau mới nói: “Biết cậu sắp kết hôn rồi, yên tâm đi, sẽ không thiếu quà kết hôn của cậu.”
“Thật sao?” ŧıểυ Tần nghe thấy vậy, vui vẻ cười lớn: “Tôi nói rồi mà! Tổng giám đốc Liên sao có thể không quan tâm đến tôi chứ?”
Anh cười như không cười, nhưng Vy Hiên lại kinh ngạc nói: “ŧıểυ Tần, anh sắp kết hôn rồi? Chúc mừng nhé! Đúng rồi, vợ sắp cưới của anh là ai thế, tôi có quen không?”
“Chính là cô gái xinh đẹp nhất ở quầy lễ tân…” ŧıểυ Tần nói, có chút ngại ngùng.
Vy Hiên đột nhiên nhớ ra: “Tôi nhớ ra rồi!” Lại nhìn ŧıểυ Tần, không khỏi ngưỡng mộ nói: “Cô gái kia chắc có rất nhiều người theo đuổi! Không nhìn ra trợ lý Tần lại lợi hại như vậy!”
ŧıểυ Tần đắc ý ngẩng đầu: “Đương nhiên rồi! Chỉ cần tôi ra tay, ai giành lại tôi chứ?”
Lúc này Liên Cẩn Hành thản nhiên hỏi: “Cậu yêu đương ở công ty? Tôi nhớ, tôi đã từng cấm đồng nghiệp ở công ty yêu nhau.”
ŧıểυ Tần dừng lại, vội vàng nói: “Tổng giám đốc Liên, anh đừng hiểu nhầm! Từ sau khi hai chúng tôi xác định quan hệ yêu đương, cô ấy đã từ chức rồi! Hơn nữa….anh sắp xếp nhiều công việc như vậy, lại không có bảo hiểm độc thân, không tìm người yêu ở công ty thì làm gì có thời gian đi ra ngoài yêu đương chứ?”
Nghe thấy những lời oán giận của anh ta, Vy Hiên bật cười thành tiếng, quay sang nhìn Liên Cẩn Hành: “Trợ lý Tần, vấn đề rất hay, tổng giám đốc Liên, anh nên thông cảm cho nỗi khổ của nhân viên.”
Liên Cẩn Hành liếc nhìn hai người: “Nói như vậy, anh còn phải khen ngợi cậu ta ở trong cuộc họp ở công ty sao?”
ŧıểυ Tần nhếch miệng cười: “Không cần như vậy, anh cho tôi nghỉ thêm mấy ngày để kết hôn là được rồi.” Ai biết được, lại bị Liên Cẩn Hành “tàn nhẫn” từ chối: “Cái này thì đừng có mơ.”
ŧıểυ Tần bĩu môi, lại thở dài một tiếng: “Ôi, về nhà lại không có cách nào để giải thích rồi.”
Vy Hiên cười, nói giúp ŧıểυ Tần: “Bình thường ŧıểυ Tần làm việc tận tâm như vậy, anh cho anh ấy thêm mấy ngày phép đi mà!”
“Nể mặt em, miễn cưỡng đồng ý.”
“Quá tốt rồi! Vẫn là mợ chủ có mặt mũi!” ŧıểυ Tần vô cùng vui vẻ, tâm trạng của hai người cũng bị lây nhiễm, Liên Cẩn Hành còn ghé vào tai cô, nói nhỏ: “Còn chưa kết hôn đã muốn quản chuyện của anh rồi?”
Vy Hiên đỏ mặt: “Không phải chỉ còn thiếu một tờ giấy chứng nhận kết hôn thôi sao.”
Đã là thứ trong lòng cô đã nhận định, nên cũng không quan tâm đến tờ giấy kia, nhưng khi anh nhắc đến, cũng mơ hồ cảm thấy hình như có chút gì đó thiếu sót với anh.
Liên Cẩn Hành lắc đầu: “Còn có một hôn lễ.”
Anh nợ cô một hôn lễ hoành tráng và phải được công bố cho toàn thế giới biết.
Vy Hiên sững sờ nhìn anh, trong mắt thứ muốn cho đi quá nhiều, đó là công khai thể hiện, hơn hết đó là sự bù đắp, dù có nhiều hơn nữa cũng không quá, bởi vì cô xứng đáng nhận được những thứ tốt hơn! Đột nhiên Vy Hiên nhớ đến những lời mà chị Trương đã nói, có lẽ kiếp trước cô đã cứu muôn dân nên kiếp này mới có thể gặp được anh.
ŧıểυ Tần xấu hổ khẽ ho hai tiếng, lại không dám quấy rầy hai người phía sau, cũng không thể không nhắc nhở: “Tổng giám đốc Liên, đến nơi rồi.”
Vy Hiên ngẩng đầu lên, hóa ra đã đi qua cổng vào của chung cư, ŧıểυ Tần dừng xe, đem hành lý của hai người vào nhà, nói: “Tôi đã tìm người quét dọn sạch sẽ chỗ này rồi, số điện thoại của công ty quét dọn được dán trên tủ lạnh, sau này nếu như cần có thể tìm bọn họ.”
Anh ta lại nói linh tinh dặn dò một lúc lâu, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Vy Hiên đang đứng ở đó mỉm cười, đột nhiên ngại ngùng nói: “Tôi không quấy rầy hai người nghỉ ngơi nữa.”
Nhìn bóng dáng vội vã rời đi của anh ta, Vy Hiên cảm động nói: “Anh đã tìm được một người trợ lý tốt.”
Liên Cẩn Hành đứng trên bậc thang ngoài cửa kính, trong sân là những bông cúc nhỏ lặng lẽ chuẩn bị nở, chỉ đợi gió xuân lại là một năm trăm hoa đua nở.
Trên khuôn mặt gầy gò của Liên Cẩn Hành, ngũ quan rõ ràng càng thêm nổi bật. Vy Hiên mang chiếc ghế qua, đỡ anh ngồi xuống, không nói gì, xắn ống quần của anh lên, lúc cô nhìn thấy hai chân của anh, động tác dừng lại, nhưng rất nhanh lại tiếp tục xắn lên. Lại bê một chậu nước nóng ra, đặt bên cạnh, thấm ướt khăn, vắt khô, sau đó đắp lên đầu gối và bắp chân của anh.
Đây là điều mà Cao Oa đã nói với cô, mỗi tối chườm nóng sẽ giúp khí huyết lưu thông, mấy ngày nay cô chưa từng gián đoạn.
Cúi đầu xuống nhìn cô, anh nói: “Mỗi tối không cần phải phiền phức như vậy.”
Vy Hiên đầu cũng không ngẩng lên hỏi: “Không phiền phức, hôm nay đi đi lại lại lâu như vậy, chắc chắn chân của anh sẽ không thoải mái.” Cô nói: “Em cảm nhận được.”
Lòng bàn tay của cô vừa mềm vừa trơn, bao phủ lấy bắp chân của anh, nhiệt độ xuyên qua da, đối với anh mà nói nó hiệu quả hơn bất kỳ cách chườm nóng nào.
Liên Cẩn Hành cứ nhìn chằm chằm vào cô như vậy, ánh mắt rất tập trung, chính là sự ấm áp còn lại sau khi gặp tai nạn.
Anh tiếp tục nói: “Cao Oa đã từng nói với anh, có một lần, em bị sốt cao, nhưng vẫn phải ở trong lều một thời gian dài…” Cúi người xuống, anh đưa tay ra chạm vào mặt cô, ánh mắt dần trở nên sâu hơn: “Em thật ngốc mà!”
Mà lúc đó, cô còn đang mang thai.
Nói là ông trời cướp đi đứa bé này không bằng nói chính là vì anh.
Nhắc đến những chuyện này, Vy Hiên hời hợt hơn rất nhiều: “Em có một cảm giác, em nhất định sẽ tìm được anh ta. Vì vậy, những điều em có thể làm chính là đứng yên ở đó….” Nói xong, chỉ nở một nụ cười: “Bây giờ, xem ra thật sự là rất ngu ngốc.”
Anh nghe thấy vậy, trái tim thắt lại, lòng bàn tay đặt lên sau gáy cô, kéo cô lại gần, chống lên trán cô, giọng nói nặng trĩu: “Sau này, sẽ không để em ngốc nghếch như vậy nữa.”
Vy Hiên ngước mắt lên, ánh mắt cuốn vào đôi mắt đen láy của anh, đôi môi mấp máy, rất lâu mới kiềm chế được sự run rẩy, nói: “Em chỉ cần anh không sao, em không thể lo nhiều thứ như vậy.”
Cúi đầu, tiếp tục xoa bóp bắp chân cho anh: “Chỉ cần anh có thể sống khỏe mạnh, em hi sinh hạnh phúc cả đời của mình cũng không thành vấn đề.”
“Tách”, nước mắt rơi vào trong chậu. rơi lên chân của anh.
Liên Cẩn Hành nắm lấy hai cánh tay của cô, ôm cô vào lòng: “Anh biết khoảng thời gian đó em đã trải qua những gì, chịu đựng những gì. Xin lỗi, anh trở lại quá muộn.”