Ngày hôm sau, bà Liên đi thăm cô thì Phạm Vy Hiên vô cùng yên tĩnh, nɠɵạı trừ hai mắt sưng đỏ một chút.
"Mẹ." Cô bình tĩnh lên tiếng: "Chuyện này đừng nói với Cẩn Hành."
Bà Liên đỏ mắt gật đầu: "Mẹ cũng nghĩ như vậy."
"Hôm nay con đến bệnh viện."
Bà Liên ngẩng đầu: "Nhưng bác sĩ nói cơ thể của con còn rất yếu…"
Cô mím môi mỉm cười: "Con có thể, con không có nhiều thời gian lãng phí nữa."
Bà Liên hiểu ý của cô nên đi lên hai bước ôm cô vào trong lòng, giọng đầy nghẹn ngào: "Lúc đầu mẹ biết Cẩn Hành thích con, mẹ cũng không chấp nhận con… Hiện tại mẹ trịnh trọng xin lỗi con."
Bà Liên buông ra, cũng cố gắng tươi cười: "Con trai mẹ cưới vợ, chỉ có thể là con."
Phạm Vy Hiên cụp mắt xuống, cố gắng che giấu nước mắt sắp rơi xuống: "Con mới là người nói xin lỗi, không phải vì con thì mẹ nhất định còn sẽ có một người con trai khỏe mạnh. Cho nên… Người nên nói xin lỗi là con…"
Bà Liên lắc đầu, nắm chặt tay cô: "Cho dù ông trời thử thách thế nào thì chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt."
Phạm Vy Hiên càng cúi đầu thấp hơn nhìn bụng nhỏ hơi nhô lên, cô có thể cảm nhận được một sinh mệnh bé nhỏ trong cơ thể mình, mặc dù sắp rời xa cô nhưng cũng đã từng tồn tại. Cũng cho cô rất nhiều mơ ước, động lực giúp cô sống tiếp! Cô nghĩ đến chuyện sắp mất đi thì trái tim đau như dao cắt.
Trong phòng bệnh cao cấp, bà Liên và người giúp việc đi vào, Phạm Vy Hiên vừa mới tỉnh lại.
Bà Liên quan tâm hỏi thăm sức khỏe của cô, sợ gợi lên chuyện thương tâm nên không hề nhắc đến chuyện đứa bé.
"Cẩn Hành thế nào rồi ạ?" Phạm Vy Hiên ăn cháo, nhẹ giọng hỏi.
"Haiz, mấy ngày nay mẹ cũng không gặp được, bác sĩ Cao Oa có quy tắc lúc bà ấy chữa bệnh thì không ai được phép đến gần, càng không tiết lộ chuyện này ra ngoài." Trong mắt bà Liên cũng lộ vẻ lo lắng.
Nói thật là bà không ôm nhiều hy vọng với y học Tây Tạng, ngay cả chuyên gia nổi tiếng nhất thế giới cũng không làm được, người này chưa bao giờ lấy được bằng cấp y học Tây Tạng thì có thể làm được gì chứ? Nhưng thật sự không có cách nào khác, dù sao cũng nên thử mọi cách, không thể cứ nằm trên giường chấp nhận kết quả.
Phạm Vy Hiên không hỏi lại, cô nằm trên giường, hai tay vô thức xoa vị trí dưới bụng.
Trống rỗng, giống như ném trái tim đi vậy.
Một tuần sau Phạm Vy Hiên xuất viện.
Quay về nhà họ Liên, cô lại bị ép nằm trên giường điều dưỡng cơ thể.
Cô nhìn bà Liên bận rộn thì mở miệng nói: "Mẹ, đưa con đi gặp Cẩn Hành đi."
Bà Liên có chút khó xử, con trai đã nghiêm mặt dặn dò bà, không thể không từ chối: "Phạm Vy Hiên, qua mấy ngày nữa rồi nói."
Bà Liên không thể đối mặt với Phạm Vy Hiên nên tìm cớ để người giúp việc ở lại chăm sóc, bà vừa đi vừa lau nước mắt đi đến sân sau.
Kỳ Kỳ Cách ở ngoài cửa, gần đây cô ấy say mê máy tính bảng, vẫn luôn canh giữ ở đó chơi trò chơi.
Sau khi bà Liên chào hỏi cô ấy thì gõ cửa, đến khi bên trong truyền tới tiếng động mới đi vào.
Bà nhìn người trên giường thì hoảng sợ: "Đây… Đây là…"
Cả người Liên Cẩn Hành dùng thạch đen bôi lên khắp người, chỉ lộ mặt ra ngoài nằm trên giường gỗ vô cùng khiếp sợ.
Cao Oa cầm một bó cỏ, đặt ở bếp lửa than bốc lên khói xanh, có mùi đắng chát, còn rất hắc bay khắp nơi.
Cao Oa thấy bà Liên thì đứng lên: "Hai người nói chuyện, lát nữa tôi đến sau."
Bà Liên lo lắng đi qua: "Cẩn Hành… Con cảm giác đã tốt hơn chưa?"
"Cảm giác…" Giọng Liên Cẩn Hành ra vẻ bất lực: "Đã không còn cảm giác gì."
Bà Liên nghe anh nói thì cúi đầu, kiềm nén nước mắt rơi xuống.
"Phạm Vy Hiên thế nào?" Anh hỏi.
Bà Liên ngẩng đầu, mỉm cười: "Rất tốt, con không cần lo lắng."
Liên Cẩn Hành nhắm mắt lại: "Mẹ, giúp con chăm sóc cô ấy."
Bà Liên đi tới ngồi ở mép giường: "Phạm Vy Hiên chưa từ bỏ, cho nên con càng không được bỏ cuộc… Vợ của con phải tự con chăm sóc, không ai làm giúp được."
Liên Cẩn Hành nghe mẹ nói cũng không nói gì.
Dương Mạn Tinh trở về, sau khi được nhà họ Dương nhận làm con nuôi, đây là lần đầu tiên cô về nhà.
Trương Thanh Đình không yên tâm nên hoãn công việc lại, cùng cô trở lại.
Vui vẻ nhất không ai khác ngoài bà Liên, cuối cùng mây đen trên đầu cũng tan đi một chút. Dương Mạn Tinh vẫn luôn lạnh nhạt cũng không thân thiết với mẹ mình. Hơn nữa cô nói quay về thăm Cẩn Hành mà thôi.
Bên ngoài bà Liên không thèm để ý, nhưng sau lưng đã đau lòng khóc vài lần.
Trong phòng Liên Cẩn Hành tràn ngập mùi thuốc đắng chát, trên người vẫn bôi thuốc màu đen.
"Không phải không cho em quay về sao?"
"Anh đã như vậy mà không cho em trở về thăm một chút, sao em có thể yên tâm chứ?"
Dương Mạn Tinh gọt táo ngẩng đầu nhìn anh: "Anh sắp làm ba rồi, đừng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc anh là trụ cột gia đình, nếu anh sụp đổ thì người phụ nữ kia cũng sẽ đi theo anh."
Con ngươi Liên Cẩn Hành u ám: "… Em cho rằng anh không biết sao?" Cho nên anh mới cố gắng như thế, chịu đựng nỗi đau đớn mà người khác không thể hiểu được.
Cô gọt táo xong thì đưa đến miệng mình, nói với Liên Cẩn Hành: "Em đang mang thai nên cần dinh dưỡng, anh không ngại chứ."
Liên Cẩn Hành không nói chuyện, khóe môi hơi cong lên.
Trong lòng anh rất rõ ràng, cô không muốn anh tỏ vẻ mình giống như một kẻ tàn phế—— Đây là Mạn Tinh, dùng cô phương thức ôn dịu dàng giải quyết mọi chuyện.
"Sắp sinh rồi sao?"
"Ừm."
"Ngày mai em về đi." Anh nói: "Không khí ở đây không thích hợp với em."
Dương Mạn Tinh ngước mắt lên nhìn anh thở dài một tiếng: "Anh đó, khi nào anh mới có thể bỏ gánh nặng trên người xuống?"
Cô cụp mắt xuống chậm rãi nói: "Cẩn Hành, đừng gánh vác áy náy gì trên lưng vì em nữa, chuyện đó là ngoài ý muốn, không phải là anh sai. Em đến đây cũng chỉ muốn nói với anh chuyện này."
Dương Mạn Tinh nhìn thấy người khác, cô không thể giúp anh, không thể thay anh chịu đau đớn, cô chỉ có thể giúp anh giải tỏa. Cho dù ngày mai anh rời đi thì cũng đừng mang theo sự áy náy kia.
Liên Cẩn Hành im lặng một lúc lâu mới nói: "Anh không lo lắng gì cả, chỉ có cô ấy."
Dương Mạn Tinh nhìn anh, không do dự nói: "Còn có em."
Cuối cùng anh cũng cười: "Anh chờ những lời này của em."
Cô bật cười quay mặt đi, khẽ mắng một câu: "Làm gì có ai tính kế với em gái mình chứ?"
Liên Cẩn Hành nhắm mắt lại: "Anh không tin người khác."
Trương Thanh Đình thấy Dương Mạn Tinh ra ngoài thì đi tới đón, đỡ cô đi lên cầu gỗ: "Cẩn thận một chút."
Dương Mạn Tinh nắm tay anh, có vẻ nhìn tùy ý nói: "Anh có thể về nhà với em, em rất biết ơn."
Anh ta cười dịu dàng nói: "Đây là chuyện anh nên làm."
Hai người trở lại biệt thự, bà Liên đến đón: "Mạn Tinh, buổi tối con muốn ăn cái gì? Mẹ xuống bếp."
Thái độ Dương Mạn Tinh vẫn lạnh nhạt: "Không cần, con và Thanh Đình đi dạo bên ngoài, buổi tối không ăn ở nhà."
Trương Thanh Đình nhìn bà Liên thất vọng thì vội nói: "Hay là chúng ăn ở nhà đi, anh cũng muốn nếm thử tay nghề của mẹ vợ."
Bà Liên biết ơn nhìn về phía anh ta, Dương Mạn Tinh chỉ nhíu mày cũng không từ chối.
Sau khi bà Liên vui vẻ đi chuẩn bị thì Dương Mạn Tinh nhìn anh ta một cái, "Bọn họ đã mua chuộc anh bằng cách nào?"
Trương Thanh Đình đỡ cô ngồi xuống sô pha: "Dùng cháu nɠɵạı của bọn họ."
"Nói như vậy, anh chỉ quan tâm đứa bé thôi sao?"
Anh ta nhìn cô, ánh mắt càng dịu dàng: "Đương nhiên còn có em nữa."
Dương Mạn Tinh cụp mắt xuống, đường cong của khuôn mặt không còn căng cứng nữa. Lời anh ta nói làm cho cô thật sự rất ấm áp, oán hận chỗ này cũng không còn nhiều nữa.
Bữa tối, người nhà họ Liên ngồi vây quanh bên nhau, bởi vì thỉnh thoảng Trương Thanh Đình điều hòa không khí nên cũng rất hòa thuận.
Bà Liên nhìn đồng hồ thì đứng dậy: "Mẹ muốn đến bệnh viện thăm Phạm Vy Hiên."
Dương Mạn Tinh nghe vậy thì lập tức nói: "Con cũng đi."
Bà Liên lập tức ngăn lại: "Trong thời gian này con nên ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, đừng chạy lung tung."
Dương Mạn Tinh suy nghĩ một chút lại nhìn Trương Thanh Đình, anh ta không nhìn qua bên này, đang nói chuyện với Liên Ngọc Thành.
"Thanh Đình, anh thay em đi thăm Phạm Vy Hiên nhé."
Sau khi Trương Thanh Đình nghe xong thì không vui mừng, không do dự, vẻ mặt rất tự nhiên: "Được."
Dương Mạn Tinh không bỏ qua bất kỳ sự thay đổi nào trên mặt anh ta, cô dần lộ ra nụ cười, trong lòng cũng từ từ buông xuống.
Mặc dù cô làm như vậy có vẻ nhỏ mọn, nhưng cô cần phải xác định người đàn ông ngủ bên gối này đã thật sự quên Phạm Vy Hiên hay không.
Trương Thanh Đình lái xe đưa bà Liên đến bệnh viện, Phạm Vy Hiên nhìn thấy anh ta thì cũng giật mình.
"Phạm Vy Hiên, sức khỏe thế nào rồi?" Thái độ của anh ta rất nhã nhặn, ánh mắt dịu dàng.
Phạm Vy Hiên thu lại tầm mắt: "Rất tốt."
Bà Liên nói: "Thanh Đình, con ở đây nói chuyện với Phạm Vy Hiên một lát, mẹ đi tìm bác sĩ."
"Mẹ, để con đi cho."
"Không cần, con không biết tình hình."
Bà Liên ra ngoài, lúc này Trương Thanh Đình mới đi tới đứng ở mép giường nhìn cô, sự ngụy trang trong ánh mắt mới bắt đầu giãn ra: "Phạm Vy Hiên…"
Một tiếng gọi này đã hoàn toàn vạch trần anh ta.
Phạm Vy Hiên nhíu mày, nghiêng người: "Tôi không muốn nghe, anh cũng đừng nói nữa."
Cô không còn sức lực quan tâm những người khác, cho nên tâm trạng và tình cảm của người khác không liên quan đến cô, đừng hy vọng cô sẽ vui mừng và bồi thường.
Ánh mắt Trương Thanh Đình càng sâu thẳm, hai tay siết chặt lại đứng sau lưng cô: "Dù sao anh ta không đứng lên được nữa, là một kẻ tàn phế, em còn kiên trì cái gì?"
Phạm Vy Hiên bỗng ngồi dậy, ánh mắt lạnh băng nhìn anh ta: "Anh không được phép gọi chồng tôi là kẻ tàn phế!"
Trương Thanh Đình bật cười lắc đầu: "Em đừng lừa mình dối người! Nếu trước đó anh buông tay là vì anh không thể không thừa nhận Liên Cẩn Hành thật sự là một người đàn ông xuất sắc, anh không bằng anh ta! Nhưng hiện tại tất cả đàn ông cũng sẽ mạnh hơn anh ta! Vì sao em không suy nghĩ thêm về anh chứ?"
Phạm Vy Hiên mở to hai mắt, không nói hai lời cầm gối ném qua!
Cô không muốn nghe bất cứ ai nói Cẩn Hành tàn phế, ai cũng không được!
Trương Thanh Đình đứng ở đó ngẩng đầu, vẻ mặt kiên định: "Cả đời Trương Thanh Đình này chỉ yêu một người phụ nữ, chính là em!"