"Không sao." Bà Liên nhẹ nhàng vỗ tay cô: "Đừng để thằng bé lo lắng, con phải chăm sóc tốt cho mình mới là điều an ủi tốt nhất với nó."
"Vâng, con biết rồi."
Phạm Vy Hiên không đi đến sân sau mà nằm xuống, cố gắng nghỉ ngơi. Trong lòng cô biết nếu mình gục ngã thì Cẩn Hành cũng sẽ không tốt hơn.
Bà Liên thấy cô ngủ tiếp mới yên tâm rời đi.
Ban đêm, Phạm Vy Hiên tỉnh lại, ánh trăng sáng ngời chiếu vào qua cửa sổ, ánh sáng chiếu sáng nửa căn phòng.
Cô ngồi dậy, trong lòng thật sự không yên tâm, cô xuống giường rồi mặc quần áo, lặng lẽ đẩy cửa ra đi xuống lầu.
Không khí đêm nay vô cùng tốt, biệt thự nhà họ Liên ở vị trí ngoài náo nhiệt trong yên tĩnh, xung quanh đầy cây cỏ xanh lục đầy sức sống, đi ra ngoài có thể ngửi thấy mùi thơm mát của cây cỏ, đó là hơi thở của sự sống.
Cô lặng lẽ đẩy cửa phòng ở sân sau, bên trong lập tức truyền đến giọng của anh: "Phạm Vy Hiên?"
Phạm Vy Hiên cười: “Sao anh biết là em?"
Anh không nói chuyện.
Trong phòng đen như mực, từ đầu đến cuối vô cùng yên tĩnh.
Sau khi điều dưỡng nghe thấy tiếng của cô thì nhìn một chút rồi trở về tiếp tục ngủ.
Phạm Vy Hiên bò lên giường, ngủ ở bên người anh nhỏ giọng hỏi: "Buổi chiều đã dọa anh sợ?"
Một lúc lâu, anh mới mở miệng: "Em nói xem?"
Cô muốn xin lỗi trước thì anh lại nói: "Anh xin lỗi."
Phạm Vy Hiên ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại vết xước đỏ đã phai nhạt trên cằm anh.
Anh hít sâu mấy lần: “Hiện tại anh không còn năng lực bế em lên được nữa, cảm thấy vô cùng mất mát." Mặc dù anh nói được nhẹ nhàng hời hợt, nhưng Phạm Vy Hiên lại nghe được sự đau khổ của anh.
Cô chủ động dựa sát vào cổ anh: "Nhưng anh đã cứu em, anh là anh hùng của đời em."
Anh bật cười: "Anh không muốn làm anh hùng của em, chỉ muốn làm một người bình thường ở bên cạnh em."
"Cẩn Hành…" Cô nhìn anh: "Chúng ta cùng vượt qua nhé."
Liên Cẩn Hành cụp mắt: "Hy vọng nhỏ đến mức lãng phí thời gian thử."
Quan trọng nhất là biết rõ không thể nào mà vẫn muốn ôm hy vọng hết lần này đến lần khác, sau đó lại lặp lại thất vọng, loại đả kích này sẽ khiến tinh thần và thể xác của người ta mệt mỏi, thậm chí là bi quan chán nản! Liên Cẩn Hành biết tất cả, cho nên anh không muốn Phạm Vy Hiên chịu đựng những chuyện đó.
"Nhưng em bằng lòng lãng phí thời gian trên người anh." Phạm Vy Hiên ôm anh, cố chấp nói: "Em biết anh có thể đứng lên! Đừng hỏi em vì sao, em suy nghĩ như thế!"
Lời này có chút quen tai, anh khẽ cong khóe môi, nắm lấy bàn tay tay nhỏ nhắn, giống như trước đó anh luôn ủng hộ cô vô điều kiện, anh nói: "Được, vậy thử xem."
"Không phải thử xem, mà là nhất định phải thành công." Phạm Vy Hiên nắm chặt lấy tay anh: “Em đánh cược tất cả, anh không thể làm em thất vọng được."
Liên Cẩn Hành nhìn cô, hiểu được sự dứt khoát kiên quyết của cô.
Ba tháng đầu là thời gian vàng chữa trị bệnh liệt nửa người, nhưng cơ hội điều trị chỉ có một lần! Thua chính là thất bại thảm hại. Nhà họ Liên đã mời chuyên gia đang tích cực thảo luận các tình huống, châm cứu Trung Quốc kết hợp với phương pháp Tây y, còn có các phương pháp khác cũng sẽ thử qua, ai cũng không dám mạo hiểm đánh cược cơ hội duy nhất đó!
Phạm Vy Hiên đang ngủ thì điện thoại vang lên, Tập Lăng Vũ gọi tới.
"Phạm Vy Hiên!" Đầu điện thoại bên kia vô cùng ồn ào, Tập Lăng Vũ gân cổ lên nói chuyện với cô.
"Ừm…" Phạm Vy Hiên gõ đầu, tối hôm qua cô ngủ muộn nên sáng sớm cảm thấy đau đầu.
"Bây giờ tôi đang ở Thanh Hải…"
Phạm Vy Hiên dừng động tác lại: "Sao cậu lại đến đó?"
"Ở đây có một bác sĩ Tây Tạng… Anh ta rất lợi hại, tôi đã thăm hỏi mấy lần cũng chưa thành công… Nhưng tôi sẽ tiếp tục đi, nếu có tin tức thì gọi điện thoại cho em!"
"Cậu…" Phạm Vy Hiên muốn nói gì đó lại không biết nói từ đâu.
"Tôi nói cho em biết em không được từ bỏ… Tín hiệu ở đây không tốt lắm nên tôi cúp máy trước…" Nhưng giọng của anh ta lại vang lên: "Phạm Vy Hiên, nếu lúc đó là tôi thì tôi cũng sẽ không hề do dự."
Điện thoại truyền đến tiếng tút tút.
Phạm Vy Hiên bỏ điện thoại xuống, sau khi rửa mặt thì đi đến sân sau.
Cô đi đến cửa thì nghe thấy bên trong truyền đến tiếng kiềm nén đau đớn, rất nhỏ, cắn răng, tiếng gào từ trong cổ họng, giống như dã thú đang khóc.
Bàn tay cô muốn đẩy cửa lập tức cứng lại.
Lúc này người giúp việc đi tới từ phía sau: "Mợ chủ?"
Phạm Vy Hiên xoay người, sau khi cô cố bình tĩnh lại thì hỏi: "Cậu chủ… Sao vậy?"
"Lúc cậu chủ không uống thuốc giảm đau thì trở thành dáng vẻ như thế…" Cô ta nói: "Cả người sẽ đau đớn giống như kim đâm, đôi khi lại giống như lửa đốt… Anh ấy rất đau khổ."
Cùng tiếng gào trầm thấp cố kiềm nén bên trong phòng, trái tim Phạm Vy Hiên như bị xé rách!
"Trước đó… Anh ấy đều uống thuốc giảm đau?"
"Đúng vậy, bác sĩ nói sẽ nghiện."
"Vậy hôm nay…"
"Cậu chủ lại không chịu uống."
Người giúp việc nói xong thì nghiêng người đi vào.
Cánh cửa mở ra một khe hở, cô nhìn người đàn ông trên giường không thể động đậy, mặt đầy mồ hôi, cổ hiện lên đường gân xanh.
Sau đó cô đóng cửa lại.
Phạm Vy Hiên cúi đầu, hai tay nắm chặt hai bên quần áo rồi xoay người trở về.
Anh đã thực hiện lời hứa, vậy thì người tiếp theo là cô.
Huyện Kỳ Liên nằm ở giữa vùng dãy núi Kỳ Liên Sơn, thuộc Châu tự trị dân tộc Tạng Hải Bắc tại tỉnh Thanh Hải.
Sau khi máy bay hạ cánh, trải qua mấy tiếng đi ô tô đường dài xóc nảy, sau đó lại đổi qua xe van mới đến nơi.
Phạm Vy Hiên vừa xuống xe thì xoay người chịu đựng từng cơn cuộn trào. Cô mặc áo rộng thùng thình che bụng lại, trên đầu đội khăn lụa nên không ai có thể nhìn ra cô đang mang thai.
Có người nói với cô đã tới huyện Kỳ Liên. Tiếp tục đi trước núi lớn chỗ sâu trong, phải đừng tìm xe.
Cô kéo vali nhanh chóng tìm được xe, một chiếc xe việt dã có thể rời thành từng mảnh bất cứ lúc nào, ngồi trên đó không cẩn thận sẽ rớt xuống.
Người đàn ông lái xe khoảng ba bốn mươi tuổi, rất hay nói, nói tiếng rất lưu loát: “Cô gái, một người cô đi đến chỗ này làm gì?"
"Tìm người." Phạm Vy Hiên lắc lư đến đầu óc mơ màng.
"Cô tìm Tài Nhượng sao?"
Phạm Vy Hiên tinh thần chấn động: "Ông biết ông ta?"
"Ha ha… Người đến chỗ này có mười người thì hết tám người muốn tìm ông ta, nhưng đáng tiếc, có thể gặp ông ta không được mấy người."
Phạm Vy Hiên vội hỏi: "Vì sao?"
"Ông ta lớn tuổi rồi, đã sớm không khám bệnh nữa, nhưng vẫn có rất nhiều người ngưỡng mộ đến."
"Làm thế nào mới có thể gặp ông ta?"
"Xem ý trời."
Phạm Vy Hiên im lặng, trong lòng tràn đầy u ám.
Lúc chạng vạng tối mới đến được thôn trong lòng núi, được xây dựng mang đậm chất dân tộc, trên đồng cỏ hai bên đường thỉnh thoảng có thể nhìn thấy nhà bạt cách đó không xa.
Cô xuống xe, một mình xách theo vali đi về phía trước, đúnh lúc đối diện có một cô gái thắt bím đi tới, mặc chiếc váy dài Mông Cổ màu xanh nhạt trang trí mã não màu đỏ và ngọc bích.
Phạm Vy Hiên lập tức đi tới hỏi: "Xin hỏi chỗ này có người đàn ông nào tên là Tập Lăng Vũ không? Có lẽ… Cao khoảng thế này…" Cô đưa tay lên đo lường.
Cô gái chớp mắt to xinh đẹp: "Tập Lăng Vũ?" Cô gái nói tiếng quốc ngữ rất tốt, giọng nói dễ nghe. Cô gái nhìn Phạm Vy Hiên từ trên xuống, lập tức hỏi: "Cô là ai của anh ấy?"
Phạm Vy Hiên vừa nghe thì lập tức thở phào: “Cô quen cậu ta sao? Thật tốt quá."
Không ngờ dễ dàng tìm được anh ta như thế, có thể tránh rất nhiều thời gian.
"Cô vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi." Cô gái rất cố chấp.
Phạm Vy Hiên nói: "Tôi là bạn của cậu ta."
"Chỉ là bạn?"
"Ừ."
Cô gái cười: "Đi theo tôi." Cô gái đi phía trước, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, vừa đi vừa nói chuyện: "Hiện tại anh ấy đang ở nhà tôi!"
Phạm Vy Hiên không bỏ qua ánh mắt sáng ngời của cô gái, giống như ánh trăng sáng được chiếc khăn che đi.
Cô hỏi: "Cô tên là gì?"
"Kỳ Kỳ Cách." Cô gái quay đầu lại: "Cô thì sao?"
"Phạm Vy Hiên."
Kỳ Kỳ Cách cười: "Phạm Vy Hiên, cô cũng đến tìm Tài Nhượng sao?"
"Phải! Cậu ta gặp được không?"
Kỳ Kỳ Cách lắc đầu: "Tài Nhượng không gặp mặt… Hơn nữa, cũng không ai biết hiện tại ông ta đang ở chỗ nào."
Trong lòng Phạm Vy Hiên lập tức nặng nề, cắn răng nói: "Không được… Tôi nhất định phải gặp ông ta!"
Kỳ Kỳ Cách nghiêng đầu nhìn cô: "Người nhà cô bị bệnh sao?"
Phạm Vy Hiên chậm rãi cúi đầu, tay xoa bụng nhỏ: "Ba của con tôi."
Kỳ Kỳ Cách sửng sốt, lúc này mới chú ý tới bụng nhỏ của cô hơi nhô lên, trong ánh mắt lập tức tràn ngập thông cảm, cô ấy đi tới nhận lấy vali của cô: "Tôi cầm giúp cô."
Phạm Vy Hiên lập tức nói: "Thật sự không cần, tôi có thể làm được."
Cô ấy lắc đầu: "Người mẹ rất vĩ đại, cô phải chăm sóc tốt cho con mình nữa."
"… Cảm ơn."
Tuy rằng chỉ tình cờ gặp được, nhưng Phạm Vy Hiên rất thích cô gái nhỏ này, đơn thuần giống như tờ giấy trắng.
Nhà Kỳ Kỳ Cách là một căn nhà tự xây hai tầng rất hiện đại, cô ấy dẫn Phạm Vy Hiên đi vào, đặt vali trong phòng khách, vào cửa đã gọi: "Mẹ! Có khách đến!"
Có một người phụ nữ trung niên nhanh chóng đi xuống lầu, trang sức và quần áo giống như cô gái, nhìn có vẻ giống dân tộc Hồi. Bà ấy nhìn Phạm Vy Hiên, thân thiết tiếp đón: "Cô muốn ở đây sao?"
Kỳ Kỳ Cách cười tủm tỉm: "Tôi lên lầu tìm anh ta!"
Người phụ nữ nhìn dáng vẻ của cô ấy hưng phấn khó kiềm nén thì bất đắc dĩ cười, biểu lộ cảm xúc: "Cô gái lớn rồi."
Phạm Vy Hiên cũng không cảm thấy kinh ngạc, Tập Lăng Vũ thật sự là người đàn ông rất có sức hấp dẫn chết người với phụ nữ, đặc biệt là những cô gái ngây thơ với tình yêu như Kỳ Kỳ Cách.
Trên lầu nhanh chóng truyền đến tiếng bước chân vội vàng và nôn nóng.
Tập Lăng Vũ mặc áo ba lỗ và quần đùi, anh ta nhìn thấy Phạm Vy Hiên thì đôi mắt trợn tròn: "Ai cho em tới đây?!"
Anh ta quát một tiếng chói tai dọa Kỳ Kỳ Cách đứng phía sau giật mình, cô ấy còn tưởng mình làm sai chuyện gì, không đợi Phạm Vy Hiên mở miệng đã giải thích nói: "Vũ! Không phải tôi muốn đưa cô ấy tới, cô nói muốn tìm anh, tôi thấy cô ấy một mình quá đáng thương cho nên mới…"
Người phụ nữ nhìn hai người, sau đó đi tới kéo con gái: "Kỳ Kỳ Cách, đây là chuyện của người ta, con đừng xen vào." Sau đó bà ấy cười với Phạm Vy Hiên: "Lát nữa tôi sẽ dẫn cô đi xem phòng."