Khoảng thời gian này không gặp, Tập Lăng Vũ vô cùng gầy, đường nét gò má cũng ngày càng rõ ràng.
Anh nhìn cô, nói: “Em mập rồi.”
Vy Hiên cười, ánh mắt rũ xuống: “Prasad sợ tôi không đủ dinh dưỡng, ngày nào cũng ép tôi ăn rất nhiều, muốn không mập cũng không được.” Nghĩ tới gì đó, lại hỏi: “Có phải rất xấu không?”
Anh cười: “Không xấu.”
Vy Hiên gật đầu: “Ừ, vậy thì tốt.”
Ánh mắt rơi lên bụng khẽ nhô ra của cô, Tập Lăng Vũ ngồi xổm xuống, do dự vươn tay ra, bàn tay to vẫn đặt lên trên, cảm giác xúc cảm nơi đó căng cứng, anh không dám dùng sức, chỉ khẽ đặt lên.
“Thời gian thật nhanh.” Cô nói: “Đã bốn tháng rồi.”
“Bé ngoan không?” Anh hỏi.
“Ừa, mới vừa học cử động, vẫn rất ngoan.”
Thật lâu sau, anh ngẩng đầu, thông qua ánh mặt trời phía sau, gương mặt cô có chút mờ ảo: “Em chăm sóc cho mình và bé đều rất tốt.”
“Là công lao của Prasad.”
Anh quay đầu đi, nhìn về phía sau cô, người phụ nữ tên Prasad đó cũng đang nhìn về phía này, trong mắt lo lắng rõ ràng.
Anh nói: “Em gặp được một người tốt.”
Vy Hiên mỉm cười: “Tôi thường có thể gặp được người tốt.”
Anh cúi đầu, cười khổ: “Đáng tiếc, tôi không phải.”
Nhìn chằm chằm anh, cô nói: “A Vũ, tôi bây giờ rất tốt.”
Biểu cảm của Tập Lăng Vũ có chút cứng ngắc, không nói gì, cô biết anh đến vì điều gì.
“Nhưng tôi không tốt.” Anh trầm giọng, bi thương sắp trầm tới đáy vực.
“Biết em ở đây, tôi không muốn tới, nhưng mà, tôi không nhịn được muốn đến tìm em...” Anh tỳ đầu lên hai đầu gối cô, thì thào: “Hôm đó, tôi mua hoa tới bệnh viện...Nhưng mà, sao em có thể không nói tiếng nào đã đi rồi?”
Vy Hiên mím môi: “Xin lỗi.”
Cô nên xin lỗi, cho tới bây giờ, đều là cô thiếu anh.
“Tôi không cần xin lỗi của em.” Tập Lăng Vũ ngẩng đầu, mắt đầy tơ máu: “Vy Hiên, tôi không cưỡng cầu em điều gì, chỉ cần em có thể ở bên cạnh tôi, để tôi lúc nào cũng có thể nhìn thấy em...”
Vy Hiên nhếch môi, lắc đầu: “Tôi phải ở lại đây.”
Tập Lăng Vũ đoán được đáp án này, chỉ là, lúc chính miệng cô nói ra, anh vẫn sẽ lạc lõng, thậm chí là tuyệt vọng.
Anh đứng dậy, híp mắt lại, muốn gọi tỉnh cô: “Anh ta không còn nữa! Anh ta đã chết rồi! Em muốn dùng cả đời mình để bồi táng cho anh ta sao?”
Vy Hiên vốn còn cười, vào giờ phút này mặt biến sắc.
Cô nhìn anh, ánh mắt đạm mạc: “Đây là lựa chọn của tôi, tôi không cần bất kỳ ai cho tôi ý kiến.”
“Được, đây là lựa chọn của em! Tôi có thể không nói!” Tập Lăng Vũ hít thở sâu, giơ tay chỉ vào bụng cô: “Em muốn để bé cùng em cô độc tới già ở đây? Điều này với nó mà nói công bằng sao? Vy Hiên, em vốn có thể cho bé một tương lai tốt đẹp hơn.”
Nghe thấy lời này, Vy Hiên phì cười: “Cô độc tới già à...” Nhìn quanh một vòng, đường phố nơi này sớm đã không còn xa lạ như vậy, ngay cả chủ cửa hàng gần đó, cô cũng quen biết rất nhiều.
Cho nên, nhìn đi, quen thuộc cũng chính là cuộc sống.
“A Vũ, nơi này có anh ấy.” Cô híp mắt, thì thào: “Tôi không cách nào rời khỏi anh ấy.”
Tập Lăng Vũ bỗng chốc như dã thú bị đánh bại, bất lực rũ đầu, anh nói: “Vy Hiên, để tôi làm chút gì cho em đi, để tôi phụ trách tương lai của em, để tôi chăm sóc cho mẹ con em...không làm vậy, tôi không biết, cuộc đời tôi còn có ý nghĩa gì.”
Vy Hiên lúc này nghiêm túc nhìn anh nói: “A Vũ, cậu không nên vì tôi mà sống.”
Anh cười khổ: “Nếu thật sự đơn giản như em nói thì tốt rồi.” Nhìn cô, ánh mắt anh càng thêm sâu sắc: “Em biết, tôi không thể.”
Nhưng cô lại phải tàn nhẫn: “Quay về đi.” Cô nói: “Sau này cũng đừng tới nữa.”
Mắt Tập Lăng Vũ đỏ lên, đi tới, một chân quỳ trên mặt đất, nâng đôi tay cô, gò má áp vào lòng bàn tay cô: “Em hận tôi thế nào cũng được, chỉ là đừng nói những lời kêu tôi rời đi...Tôi không chịu nổi.”
Cảm giác đau đớn như tim bị đục khoét này, anh không cách nào chịu đựng.
“A Vũ, cậu nên trưởng thành rồi.” Cô lời nói sâu sắc: “Như cậu nói, con đường của tôi và cậu đều còn dài, nhưng con đường của chúng ta lại không giống nhau, cho nên, là thời điểm nên tách ra rồi.”
Cô có con đường cô muốn đi.
Tập Lăng Vũ cắn răng, có chút bi thương: “Tại sao nhất định muốn tách ra?”
“Vy Hiên, tôi không muốn.” Anh nói.
“Quay về đi.”Cô đẩy tay anh ra, đứng dậy quay về.
Ánh mặt trời chói chang, anh lại như quỳ trong băng tuyết.
Prasad nhìn ra bên ngoài, thầm thở dài một tiếng: “Nếu người em đợi không thể quay lại nữa...”
“Vậy em cũng đợi.” Vy Hiên uống ngụm nước, ngước mắt, nhìn nơi xa: “Vậy vẫn tốt hơn nói với chính mình, anh ấy chết rồi.”
Mấy ngày liền, việc kinh doanh trong cửa hàng cũng không tệ, Vy Hiên nɠɵạı trừ luyện đàn, thì sẽ giúp Prasad mời gọi khách hàng.
Tinh thần lạc quan của họ, đã cổ vũ rất nhiều nhà bán lẻ ở đó, cũng cảm động các du khách đến đây. Sau đó, nơi này còn có đài truyền hình tới phỏng vấn, lúc người dẫn chương trình hỏi thăm cô gái tới từ Trung Quốc, Vy Hiên đặc biệt tránh đi.
Chuyện cô làm, không có gì tốt đáng để tuyên dương, hơn nữa, ở đây cô đạt được vượt xa bản thân bỏ ra. Cho nên, ai giúp ai vẫn còn chưa chắc.
Lại vài ngày trôi qua, Tuyết Chi tới.
“Vy Hiên!” Cô ấy vui vẻ ôm chặt Vy Hiên, đi vòng quanh cô một vòng, vui mừng nói: “Cậu mập rồi!”
Nhìn thấy cô ấy, Vy Hiên quả thực mừng rỡ, giới thiệu Prasad cho cô ấy biết, Trương Tuyết Chi lập tức đưa quà của mình ra: “Ngày nào cũng nghe Vy Hiên nói tới chị, thật sự rất cảm ơn chị đã chăm sóc cô ấy như vậy.”
Prasad cười ngượng ngùng: “Là chị phải nói cảm ơn mới đúng, không có Vy Hiên, kinh doanh tiệm nhỏ của chị cũng sẽ không tốt như vậy.”
Bữa trưa là món đặc sản nơi này co Prasad đặc biệt chuẩn bị, ăn cơm xong, Vy Hiên liền nói một tiếng với Prasad, dẫn Tuyết Chi đi dạo xung quanh.
Lần đầu tiên tới Nepal, Tuyết Chi nhìn gì cũng thấy mới lạ, nhưng suy nghĩ cho sức khỏe của Vy Hiên, đi vài bước sẽ ngồi xuống nghỉ một lát.
Tay cầm ly trà sữa đặc sản vùng, ngồi dưới bóng cây, Tuyết Chi nói: “Hành động gần đây của Tập Lăng Vũ rất phô trương.”
Vy Hiên nhìn cô ấy, Tuyết Chi bị cô nhìn đến hết cách, chỉ đành đầu hàng: “Được được được, mình thừa nhận, địa chỉ của cậu là mình đưa cậu ta!”
Vy Hiên thu lại ánh mắt: “Cậu không thừa nhận mình cũng biết.”
“Ai ui, Vy Hiên, không phải mình nói chuyện thay cậu ta. Chỉ là, cậu ta nhìn quả thực rất đáng thương. Cậu không biết, cậu ta ngày nào cũng ở dưới lầu công ty chúng mình chặn đường mình! Khiến các đồng nghiệp trong công ty đều cho rằng tổng giám đốc của Danh Sáng đến theo đuổi mình, đồn đại nhiều tới mức mỗi ngày đổi một phiên bản! Cuối cùng Kim Hứa cũng nghi ngờ hỏi mình, có phải có gì với cậu ta không...”
Nói rồi, Tuyết Chi thở dài: “Cậu không biết, nhìn thấy dáng vẻ đó của cậu ta, cho dù mình lòng dạ sắt đá cũng phải dao động.”
Nhìn cô, cô ấy nói: “Vy Hiên, mặc dù bây giờ nói những lời này không thích hợp, nhưng cậu sớm muộn cũng phải tính toán cho mình một chút. Lúc tuổi trẻ, chúng ta có thể yêu oanh oanh liệt liệt không oán không hận, nhưng chúng ta vẫn cần một người yên ổn có thể bên cạnh mình.”
“Vy Hiên, anh Liên không còn nữa, cậu phải tiếp nhận sự thực này. Không chỉ là cậu, ngay cả bé con trong bụng cậu, cũng phải đối diện với nó.”
Vy Hiên cắn ống hút, đứng dậy: “Nói xong rồi thì đi thôi, chúng ta còn có vài địa điểm chưa dạo nữa.”
Nhìn bóng lưng cô, Tuyết Chi biết, dù có nói nhiều cũng vô dụng. Nếu người phụ nữ này mà cứng rắn, không ai có thể kéo cô về.
Đành đứng dậy, đi theo phía sau cô: “Nếu mình nói cho cậu biết, lần này mình tới là có người tài trợ, cậu có tuyệt giao với mình không?”
Vy Hiên nghiêng đầu sang nhìn cô ấy: “A Vũ?”
Tuyết Chi nịnh nọt cười cưới: “Cậu ta cương quyết nhét cho mình tấm thẻ, nếu mình cự tuyệt, cậu ta lại muốn tới dưới lầu công ty mình đứng chờ.”
Vy Hiên bĩu môi: “Vậy thì cậu cứ nhận là được, tốt xấu gì cậu ta bây giờ cũng xem là tổng giám đốc rồi, chiếm tiện nghi của cậu ta không tính là chiếm.”
Tuyết Chi lập tức vui vẻ: “Vy Hiên! Cậu có thể nghĩ vậy thật sự quá đúng đắn!” Cô ấy bước tới, ôm vai cô, vừa đi vừa nói: “Thực ra, tiếp xúc với tên nhóc này, cậu ta thực sự không tệ! Rất hiên ngang, là một người đàn ông! Mấu chốt nhất là, cậu ta đủ cố chấp đủ si tình! Tống Lâm đó không chỉ công khai nói ra yêu cầu trước mặt truyền thông một lần, nhưng cậu ta không thèm để ý, cuối cùng khiến Tống tổng mất hết mặt mũi, lúc nhận phỏng vấn bị hỏi tới vấn đề này, cũng là đủ kiểu kỳ quái.”
Nghe cô ấy cả đường đều nói về Tập Lăng Vũ, Vy Hiên phì cười: “Nói đi, lại thu của cậu ta bao nhiêu?”
Tuyết Chi lè lưỡi, thành thực nói: “Thuyết phục cậu nhận điện thoại của cậu ta ba trăm triệu, thuyết phục cậu gặp cậu ta một lần một tỷ rưỡi, thuyết phục cậu về nước ba tỷ.”
Vy Hiên dừng bước, mở to mắt nhìn cô ấy: “Tiền này mình nên tự kiếm mới đúng!”
Tuyết Chi cười bò: “Yên tâm đi, Trương Tuyết Chi mình là người thiếu tiền như vậy sao? Nhưng mà, nếu cậu bằng lòng, mình cũng có thể thuận tiện kiếm chút tiền tiêu vặt, mọi người đều được lợi có phải...haha!”
Vy Hiên bất đắc dĩ: “Còn nói không để tiền trong mắt?”
Trên đường hai người quay về, bầu trời đột nhiên tối sầm, đây chính là mùa mưa tới muộn của Nepal, nói mưa là mưa, vô cùng tùy ý.
Quay về cửa hàng của Prasad, khách hàng không nhiều, đều là nghe danh mà tới muốn nghe tiếng đàn của Vy Hiên.
Vy Hiên cũng thoải mái, ngồi trong cửa hàng, như bạn bè với mọi người, tấu vang đàn cầm của cô.
Đàn của cô biết nói chuyện, có thể nói hết vui buồn, khai quật từng tầng từng tầng chôn sâu trong đáy lòng. Tiếng đàn uyển chuyển du dương, vượt qua thời gian và không gian, dẫn bạn đến cạnh người bạn muốn gặp nhất.
Tuyết Chi và Prasad đều ngồi đối diện, nghe say mê, cô ấy biết, cô đang nhớ nhung Liên Cẩn Hành.
Nỗi nhớ của cô, không cần nước mắt, lại thuần túy mãnh liệt! Muốn ở bên anh, lại bị sợi dây ràng buộc, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ lựa chọn ở lại trong thế giới không có anh, một mình tồn tại, một mình cô độc.
Tuyết Chi cúi đầu, khẽ lau nước mắt.
Trong góc, một bóng dáng từ đầu tới cuối lẳng lặng lắng nghe, anh ta mặc sơ mi trắng, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn du khách thưa thớt đầu phố, khuôn mặt trắng nõn giấu trong ánh sáng.