Tập Hạc Minh ngăn bà ta lại, sau hai giây im lặng, cậu nói: “Việc chuyển nhượng cổ phần đã được thông qua nghị quyết của đại hội đồng cổ đông, hiện đã có hiệu lực và hiệu ứng pháp luật rồi.”
“Mẹ không quan tâm! Đó là của con, không được mang cho ai cả!”
“Mẹ…”
“Con tránh ra!”
Trình Tương đẩy con trai mình ra, chạy đến văn phòng của Tập Lăng Vũ, các nhân viên trong bộ phận của anh đang cổ vũ và ăn mừng cuộc họp này, đặc biệt là Từ Cường, nhảy múa rất phấn khích: “Chúa ơi! Bây giờ tôi là trợ lý của tổng giám đốc đấy! Thực lòng mà nói, tôi đã thu dọn đồ đạc rồi, chuẩn bị bị đuổi khỏi công ty bất cứ lúc nào! Không ngờ đấy… véo tôi thật nhanh xem có phải tôi đang mơ không?”
Tập Lăng Vũ không khách khí mà véo, Từ Cường kêu lên vì đau, cuối cùng lại trở nên đầy ngớ ngẩn và hạnh phúc: “Không phải mơ, haha… tuyệt quá! Tôi là trợ lý của tổng giám đốc!”
Trình Tương mở mạnh cửa bước vào: “Tập Lăng Vũ!”
Mọi người nhìn thấy như này, lập tức có thể đoán được điều gì, ngay lập tức bảo vệ chính mình, rời khỏi văn phòng, chỉ còn lại Trình Tương và Tập Lăng Vũ.
“Cậu thật bội bạc! Cậu trả lại cho con trai tôi những gì cậu lừa nó đi! Chỗ ngồi này cũng là của nó!”
Tập Lăng Vũ dựa vào bàn, hai tay ôm ngực, nheo mắt, lúc này càng cười sâu hơn.
“Ngày hôm qua tôi đã nói rồi, tôi phải cảm ơn bà. Ngoài ra, bà đã nuôi dạy một đứa con trai ngoan đấy, nó đã chủ động cho đi vì bà.”
Trình Tương sụp đổ, nói: “Đồ khốn nạn! Tôi sẽ kiện cậu! Việc chuyển nhượng cổ phần này hoàn toàn không hợp lệ!”
Tập Lăng Vũ nhìn đồng hồ: “Bà nói gì cũng được, đừng làm chậm trễ thời gian của tôi là được.”
Anh vẫn còn nhiều việc phải làm, điều đó khiến thời gian dường như trở nên quý giá hơn.
Thấy anh định bỏ đi, Trình Tương lập tức túm lấy anh: “Cậu đứng yên đấy! Trả lại mọi thứ cho chúng tôi!”
Tập Lăng Vũ cau mày, vừa định gọi bảo vệ thì đã thấy Tập Hạc Minh vội vàng đẩy cửa đi vào: “Mẹ! Chúng ta về thôi!”
“Mẹ không về!” Trình Tương vùng vẫy, thậm chí ngồi bệt xuống đất, chỉ vì không cho Tập Lăng Vũ rời đi.
Lần này, Tập Lăng Vũ dứt khoát nhấc máy: “Bảo vệ, đến văn phòng của tôi.”
Vừa đặt điện thoại xuống, anh đã bắt gặp ánh mắt của Tập Hạc Minh.
Cậu nói: “Anh ơi, để lại chút sĩ diện cho mẹ được không?”
Tập Lăng Vũ nhìn anh, lại cầm điện thoại lên, nói “Không cần qua” rồi cúp máy.
“Cảm ơn anh.” Giọng điệu của cậu xa lạ đến nỗi Tập Lăng Vũ bất giác nhướng mày.
Trình Tương vẫn la hét, mắng mỏ và khóc lóc, Tập Hạc Minh không nói một lời, ép mẹ cậu phải rời khỏi văn phòng của Tập Lăng Vũ.
Tập Lăng Vũ đứng đó, nhìn đứa em trai luôn bị anh làm ngơ.
Cậu không còn là cậu bé cứ ngồi khóc sau mông anh trong kí ức, như thể cậu đã trưởng thành sau một đêm.
Cậu cao hơn, lưng cũng rộng hơn, cậu nâng cánh tay của Trình Tương trông cũng thật mạnh mẽ.
Chính xác là một người đàn ông.
Nhiếp Vịnh Nhi đang thay quần áo, một chiếc váy bó sát người, sau đó trang điểm trước gương.
Nghe thấy âm thanh phát ra từ phía sau cũng không quay đầu lại, vẫn cứ tiếp tục trang điểm.
“Bảo bối, rót cho anh một ly nước…” Trình Đông ngồi trên giường, miệng khô khốc, đầu óc choáng váng đến kịch liệt.
Nhiếp Vịnh Nhi cất túi mỹ phẩm đi, quay đầu lại nhìn hắn ta, đi ra rót một cốc nước rồi đặt trước mặt hắn ta.
Sau khi Trình Đông uống xong, thản nhiên hỏi: “Bây giờ mấy giờ rồi?”
“8 giờ.”
Thấy còn quá sớm, Trình Đông lại ngã xuống giường, nhìn cô, nở một nụ cười xấu xa, vươn tay kéo cô lại, đè cô xuống dưới: “Em yêu, đêm qua em làm anh rất thoải mái đấy… anh đã từng chơi rất nhiều phụ nữ, nhưng không ai trong số họ phù hợp với anh như em!”
Nói xong, lập tức muốn hôn cô.
Nhiếp Vịnh Nhi quay mặt lại, giọng nói không có chút dao động: “Không phải đêm qua.”
Trình Đông sững sờ: “Ý em là sao?”
Lúc này, điện thoại di động của hắn ta vang lên.
Trình Đông bò dậy khỏi cô, cầm lấy điện thoại ở trên bàn: “Alo…”
Nghe thấy nội dung cuộc gọi, Trình Đông vô cùng sửng sốt: “Gì cơ?! Việc này không thể nào! Hôm nay không phải là cuộc họp cổ đông sao? Sao lại trở thành ngày hôm qua rồi? Chờ đã… hôm nay là ngày mấy?”
Dần dần, sắc mặt hắn ta tái đi, khuôn mặt gầy gò, đôi mắt mở to: “Sao có thể thế này… sao tôi có thể ngủ quên được mất hai ngày chứ…”
Đột nhiên phản ứng được điều gì đó, hắn ta nhảy ra khỏi giường, trần truồng chạy theo: “Oh shit! Con khốn!”
Mở cửa ra, không có ai ở bên ngoài.
Thang máy đang đi xuống.
“Tôi đã lấy được nội dung trong máy tính hắn ta rồi… virus điện thoại di động cũng đã cắm vào, bản sao lưu nhật ký cuộc gọi tôi đã gửi đến hộp thư rồi đấy…”
Bước ra khỏi thang máy, trời có chút nắng to, Nhiếp Vịnh Nhi đeo kính râm, xóa nhật ký cuộc gọi trong điện thoại, ngượng ngùng cười cười rồi đi về phía chiếc xe đã chờ sẵn bên đường.
Cô ngồi ở ghế sau, chủ động hôn đối phương…
Đại hội đồng cổ đông của Danh Sáng đã thông qua đề cử tổng giám đốc là Tập Lăng Vũ, với tư cách là tổng giám đốc Danh Sáng, anh ta đã chiếm một phần lớn của tờ báo, bật TV là có thể thấy được tin tức về anh ta. Trong khoảng thời gian này, scandal của anh ta với Tống Lâm cũng cùng nhau được hâm nóng.
Khi Dương Hoảng bước vào phòng chơi piano, ông thấy Vy Hiên đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, ông ho nhẹ, Vy Hiên lập tức định thần lại, mỉm cười: “Thầy.”
Nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, Dương Hoảng đi đến trước cô: “Vy Hiên, trạng thái của em gần đây không tốt lắm.”
Vy Hiên suy nghĩ một chút, hình như mất hơn mười giây, Dương Hoảng cũng không vội, yên lặng quan sát.
“Thưa thầy, em muốn nghỉ vài ngày.” Cô ngước mắt lên, đôi mắt trong veo, không che giấu được điều gì.
Dương Hoảng chậm rãi gật đầu: “Cũng được, việc luyện tập trong khoảng thời gian này quả thực là quá chuyên sâu. Em cũng vừa mới đụng vào ít lâu thôi, cũng không nên kéo căng quá, thư giãn hợp lý để có thể hấp thu tốt hơn.”
Vậy là xong, kỳ nghỉ sẽ bắt đầu từ hôm nay.
Vy Hiên thu dọn cây đàn Cello, chuẩn bị đi ra ngoài, Dương Hoảng đột nhiên gọi cô lại.
“Gần đây thầy không gặp Cẩn Hành, có phải cậu ấy bận việc không?” Dương Hoảng thản nhiên hỏi.
Vy Hiên nhếch môi: “Là em không bảo anh ấy đến.”
Dương Hoảng “ồ” một tiếng, mỉm cười: “Cãi nhau sao?”
“Không có.” Vy Hiên lắc đầu, dường như không muốn nói thêm, Dương Hoảng cũng không hỏi, chỉ là trước khi rời đi có căn dặn: “Ở cạnh người ta vui vẻ chút, trên đời không được mấy người như Cẩn Hành đâu.”
Vy Hiên cõng cây đàn rời đi, xoay người chìm vào im lặng của chính mình.
Lái xe về nhà, phong cảnh hai bên lao vùn vụt, ánh mắt tẻ nhạt.
Điện thoại reo lên, lại là cuộc gọi từ giới truyền thông để phỏng vấn hoặc mời tham gia chương trình gì đó, cô đã nhỡ một cuộc, vẫn cứ tiếp tục nhìn về phía trước.
Xe chạy vào ŧıểυ khu, cô xuống xe, lấy đàn Cello, khóa xe, quay người đi về phía cửa đơn vị.
Chuông điện thoại lại vang lên, cô cau mày trực tiếp ấn nút trả lời…
“Em định không bao giờ trả lời điện thoại của tôu nữa sao?” Giọng của đầu dây bên kia trầm và nặng.
Bước chân Vy Hiên nhanh chóng dừng lại, cầm điện thoại, lưng cô cứng đờ.
Anh hít một hơi thật sâu, kìm nén cảm xúc: “Em thì tàn nhẫn, nhưng tôi không thể.”
Vy Hiên chậm rãi bước vào thang máy, thang máy dần chuyển lên cao, nhìn những con số đang thay đổi trên đầu, giọng điệu không nhẹ cũng không chút dao động: “Tôi không có lý do nào để không tàn nhẫn cả.”
Chỉ một câu đơn giản như vậy, chàng ngụy quân tử bên kia đã bị sụp đổ hoàn toàn.
“Vy Hiên!” Anh không thể chịu đựng được nữa, bao nhiêu cảm xúc kìm nén bùng phát: “Tôi không cho phép em rời bỏ như thế!”
Sau khi thang máy đến, cô vẫn đứng bên trong, nhìn cửa thang máy đóng lại, cô không có ý định sẽ ra ngoài.
“Tôi nợ cậu, trả hết rồi còn gì? Cậu còn muốn tôi làm gì nữa, muốn tôi nhảy từ nhà cao tầng xuống sao? Nếu cậu nói phải, ngay bây giờ tôi sẽ trả cho cậu!”
“Chết tiệt!” Tập Lăng Vũ đối diện vừa bạo lực vừa vô lực mà thì thào, cuối cùng hạ giọng, khàn khàn nói: “Đừng như vậy với tôi… em có thể đánh mắng tôi đều được! Nhưng đừng như vậy với tôi…”
Đừng coi anh là một kẻ tầm thường, dùng giọng điệu chẳng màng tới nói với anh.
Đó là người lạ, không phải Vy Hiên của anh.
“Vũ, với tôi, cậu không còn là người quan trọng nhất nữa.” Vy Hiên nói xong câu này liền tắt máy.
Về đến nhà, cô không muốn giải quyết bất cứ việc gì nữa, chui vào chăn bông, trùm đầu ngủ thiếp đi.
Lần này, cô đã ngủ một giấc rất dài.
Vừa mở mắt ra, cô đã nghe thấy tiếng động trong bếp, ngồi dậy nhìn bộ dáng bận rộn đầy trật tự trong đó.
Liên Cẩn Hành nhấc nắp nồi lên, dùng thìa khuấy đều rồi nếm thử vị, sau đó đậy nắp lại, điều chỉnh sang mức lửa nhỏ.
Anh rửa sạch rồi cắt trái cây mua được, nhét phần còn lại vào tủ lạnh.
Lúc này, anh mới sững lại, quay đầu lại, nhìn người đang ôm mình từ phía sau, mỉm cười: “Thức rồi sao?”
“Anh vào đây bằng cách nào?” Cô hỏi.
“Người cạnh nhà khá tốt đấy.”
Má Vy Hiên áp vào lưng anh, cô lặng lẽ mỉm cười: “Sống ở đây lâu như vậy, em còn chẳng biết họ của nhà họ.”
“Người chồng họ Khương, làm nghề sửa xe, vợ thu ngân siêu thị, có một đứa con trai 8 tuổi.” Anh nói chậm rãi, đặt trái cây vào đĩa.
Vy Hiên cau mày: “Anh thích hợp làm cảnh sát lắm đấy.”
Anh quay lại, mỉm cười nhìn cô rồi từ tốn nói: “Anh mà là cảnh sát thì em có thể phóng túng như vậy sao? Thế thì đã bắt em từ lâu rồi, bắt em ở bên cạnh.”
Cô nhướng mày: “Tội gì chứ?”
“Dụ dỗ.”
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh, Vy Hiên bật cười, quay đầu nhìn cái nồi vẫn đang ùng ục: “Trong đó là gì?”
“Gà tiềm thuốc bắc.”
Vy Hiên ngạc nhiên nhìn anh, như thể không có gì làm khó được anh.
Tắt lửa, đặt một bát súp lên bàn: “Phải nốc cạn nhé.” Anh nói.
Vy Hiên ngồi xuống, thử một ngụm, vị ngon đến bất ngờ!
Cô uống, ngước nhìn anh ở phía đối diện: “Sao anh không uống?”
Liên Cẩn Hành nhướng mày: “Em đã bao giờ thấy người đàn ông nào uống gà tiềm thuốc bắc chưa?”
Vy Hiên xuỳ một tiếng: “Ngụy biện.”
Sau đó, hai người không nói nữa, Vy Hiên lặng lẽ uống canh, không khí tràn ngập mùi thơm của canh gà, thoang thoảng một dòng cảm xúc ấm áp, cả hai đều không có tâm tư phá đi, đều cùng nhau chăm sóc thật cẩn thận.
Sau bữa tối, anh cùng cô ngồi trong phòng khách nhỏ xem TV, dùng nĩa gắp một miếng hoa quả đưa lên miệng cô.
Chương trình tạp kỹ rất nhàm chán, nhưng Vy Hiên đã xem nó rất thích thú.
Khi mệt mỏi, cô trực tiếp cuộn mình lại, tựa vào trong lòng anh, cuộn người trên sofa của riêng hai người.
Anh đỡ đầu cô bằng một tay, tay kia thì vuốt ve mái tóc dài của cô, giống như đang vuốt ve thú cưng của mình.
“Cẩn Hành,” Cô đột nhiên nói: “Anh không cần hôm nào cũng đến chăm sóc em đâu, em luôn luôn ổn mà.”