“Biết tại sao tôi lại nhất quyết mời cô đến buổi hòa nhạc của tôi không?”
Vy Hiên lắc đầu, cô cũng rất muốn biết câu trả lời.
Quinto tuỳ ý mà ngồi trên sân khấu, tầm mắt bằng với cô: “Ca khúc mới nghe qua một lần, mà cô đã có thể mô phỏng lại đến 80%, điều này là đã rất giỏi rồi. Thế nhưng, tôi càng thích dũng khí của cô hơn.” Ông ta cười, nói: “Có lẽ, là tôi quá già rồi, cần một chút máu tươi để làm phong phú thêm những mảng màu bất biến trước mắt. Dù phần trình diễn của cô tương đối thô nhưng bộ dạng mà cô hoà vào âm nhạc rất cuốn hút tôi.”
Quinto nhìn chằm chằm vào nơi xa xa, chậm rãi nói: “Tôi luôn theo đuổi những gì tốt nhất và muốn tiến gần đến sự hoàn hảo, nhưng sau đó phát hiện ra rằng tôi không thể đột phá chính mình nữa. Haiz... đây thực sự là một điều rất bi thương. Thế là, tôi từ chối hết các buổi biểu diễn và lời mời, bắt đầu cuộc hành trình với cây đàn của mình. Tôi biết rằng nếu như tôi không thay đổi nữa, tôi sẽ chỉ chết trong mồ. May mắn thay, tôi đã nhìn thấy rất nhiều điều thú vị trên đường đi, cũng lắng nghe rất nhiều giai điệu tuyệt vời.”
Nhìn Vy Hiên, ông ta cười nói: “Ca khúc Đi Bộ này được viết trong khoảng thời gian này, sau đó, tôi đã gặp được cô.”
Vy Hiên nhớ lại lần tình cờ gặp nhau ở sân bay, khi Quinto ngồi trên ghế thong thả diễn tấu âm nhạc một mình, thần sắc hài lòng như thể đã được ban ơn từ Chúa vậy.
Ông ta chớp chớp mắt với Vy Hiên: “Cô là người đầu tiên diễn tấu nó.”
Nghe vậy, Vy Hiên lập tức lắc đầu: “Ngài Quinto mới là đầu tiên.”
Ông ta lại NO một tràng, sau đó nói: “Tôi là người tạo ra nó và cũng là cha đẻ của nó. Khi nó lớn lên, nó sẽ chọn một người bạn đời phù hợp với mình. Tất nhiên, nó sẽ gặp đủ loại người, mỗi khi yêu đương, nó sẽ va chạm ra những tia lửa khác nhau. Nhưng tôi tin rằng dù cho có bao lâu đi chăng nữa thì nó cũng sẽ luôn tìm được một người phù hợp.”
Vy Hiên bị lý luận như muốn tìm bạn trăm năm cho con trai mình của ông chọc cười, cô nói: “Vậy, tôi là mối tình đầu của nó sao?”
Quinto búng tay, ánh mắt cũng bắt đầu sáng lên: “Không sai! Tình yêu đầu là vẻ đẹp không cần chỉnh sửa và tô điểm, đồng thời cũng là vẻ đẹp ngây thơ nhất và cảm động nhất!”
Vy Hiên nghiêng đầu suy nghĩ, vậy mà đã bị lý luận của ông ra chinh phục rồi!
Quinto nhìn cô: “Cô không phải là loại nghệ sĩ Cello chuyên nghiệp ngày ngày nhốt mình trong phòng đàn khổ luyện, vượt qua kỳ thi này đến kỳ thi khác và giành được giải thưởng này đến giải thưởng khác! Cô đã từng trải qua cuộc sống, đã nhìn thấy cuộc đời quá sớm, sau đó cô mới cầm lấy cây đàn của mình lần nữa…Tôi nghĩ, đây là lý do tại sao tiếng đàn của cô lại khác với đám đông, vô cùng khiến người ta động lòng.”
Đây là lần đầu tiên có người giải thích âm nhạc của cô một cách chi tiết như vậy, tuy Vy Hiên chưa bao giờ nghĩ lỗ hổng bao nhiêu năm lại sinh ra giúp đỡ cho cô như vậy. Nhưng có thể cảm nhận được, khoảng cách với âm nhạc hình như đã càng gần hơn rồi…
Có lẽ, như ông Quinto nói, cảm ngộ của cô đối với âm nhạc, đều là bởi vì trải nghiệm của cô.
Lúc này Quinto vươn tay về phía cô, với nụ cười mê người của một quý ông, ông ta nói: “Hãy nhớ rằng, cô là mối tình đầu của nó, nó thuộc về cô, chỉ cần thể hiện ra con người thật của cô là đủ rồi! Bây giờ, đến đây cho tôi nghe tiếng đàn của cô đi.”
Với nụ cười tự tin trở lại, Vy Hiên nắm lấy bàn tay đang duỗi ra của ông ta...
Vào ngày diễn ra buổi hoà nhạc, không còn một ghế trống.
Trong tình hình tổ chức các buổi hòa nhạc cá nhân ở trong nước đều có rủi ro sẽ lỗ, Quinto thực sự là một nghệ sĩ diễn tấu Cello quốc tế rất có sức kêu gọi.
Vy Hiên nhận được điện thoại của Tuần Lãng thì mới biết, anh ta và thầy, còn có ŧıểυ Phương khó lắm mới nhờ quan hệ mà mua được vé, sau đó giấu cô mà chạy đến phòng hòa nhạc để cổ vũ cho cô! Vy Hiên cảm động đến nỗi muốn xông ra ngoài ngay bây giờ, ôm mỗi người một cái!
Stylist đang hoàn thiện các chi tiết cho Quinto, ông ta quay đầu nhìn Vy Hiên, có lẽ là vì để giúp cô giảm bớt căng thẳng, ông ta hỏi đùa: “Ồ, đúng rồi, chàng trai đó đâu?”
Vy Hiên lập tức hiểu ý, ông ta chắc chắn là đang hỏi Liên Cẩn Hành, cô theo bản năng rũ mắt xuống, đá vào chân ghế bằng đôi giày cao gót xinh đẹp, nói: “Anh ấy đang đi công tác ở Singapore, không thể tới xem màn trình diễn của tôi.”
Quinto phát ra một tiếng cười trầm thấp, tràn đầy từ tính: “Cậu ta là một người đàn ông ưu tú, mắt nhìn người của cô thật tốt.”
Khi bậc thầy khen ngợi Liên Cẩn Hành, khuôn mặt nhỏ được trang điểm tinh tế của Vy Hiên ngay lập tức tỏa sáng với một lớp ánh nhũ mỏng manh. Cô ghé sát vào tai Quinto, nhón chân lên nói nhỏ: “Thực ra, mắt nhìn người của anh ấy mới là tốt đó.”
Quinto vui vẻ mỉm cười: “Cô gái thân yêu, đích thực là như vậy.”
Ngay sau đó, Quinto bước lên sân khấu, những tràng pháo tay vang lên bên dưới sân khấu.
Vy Hiên đứng ở hậu đài, nhìn Quinto trên sân khấu, đôi mắt chăm chú theo cây đàn của ông ta.
Lúc này, điện thoại di động trong túi xách chợt vang lên.
Cô quay người lại và lấy nó ra, khi nhìn thấy cuộc gọi, trong mắt cô liền loé lên một sự kinh hỉ.
“Xin lỗi, anh không thể đi nghe em diễn tấu rồi.” Liên Cẩn Hành ở đầu dây bên kia áy náy nói: “Mặc dù, bây giờ anh thật sự rất muốn xuất hiện ở trước mặt em.”
Vy Hiên ngồi xuống: “Em nhờ Tuần Lãng quay video lại gửi cho anh, em sẽ cố gắng để cậu ta quay em đẹp một chút!”
Anh thấp giọng cười nói: “Được.”
Giọng nói ấm áp, êm dịu của cô truyền qua ống nghe: “Ngài Quinto nói anh rất ưu tú.”
Sau khi nghe xong, Liên Cẩn Hành dứt khoát nói: “Từ giờ trở đi, anh sẽ là fan trung thành của ông ta, anh sẽ gia nhập hội fanclub toàn cầu của ông ta ngay.” Ngừng một hồi, anh nghiêm túc nói: “Là loại sẽ đóng phí hội viên đúng hạn đó.”
Vy Hiên cười không ngừng, không thấy một chút lo lắng nào, nghe thấy tiếng cười của cô, anh cũng yên tâm rồi. Anh nói: “Lát nữa có thể em sẽ phải đứng dưới ống kính lúp, tiếp nhận vô số đôi mắt kiểm duyệt, em chỉ cần nhớ…”
Vy Hiên hờ hững mà tiếp lời: “Anh mới là khán giả của em.”
Anh bật cười: “Không tệ, không có quên những lời anh nói.”
Lúc này, bên kia chợt truyền đến một giọng nói trong trẻo: “Cẩn Hành? Xong chưa? Chúng ta nên đi thôi.”
Nghe thấy giọng nói này, Vy Hiên chợt khựng lại.
Lương Côn Tịnh?
Cô ta cũng về Singapore?
Cho dù có hàng loạt câu hỏi, nhưng Vy Hiên vẫn cố áp chế đi toàn bộ nghi vấn, nói với anh: “Anh đi bận đi, không cần lo cho em, em cũng phải chuẩn bị lên sân khấu rồi.”
Liên Cẩn Hành dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nói một câu: “Anh sẽ gọi cho em”"
“Được.”
Điện thoại của anh cúp máy rồi.
Vy Hiên cầm điện thoại một hồi, đối với tình hình vừa rồi, cô cũng không lãng phí quá nhiều thời gian để phân tích, cô phải bắt đầu chuẩn bị cho sân khấu hợp tác sắp đến kia.
Sau một hồi chờ đợi dài đằng đẵng, cuối cùng cũng đến với tiết mục bổ sung, ca khúc “Đi Bộ”của chính Quinto. Ngay khi hé lộ đoạn video trước đó, ca khúc đã nhận được không ít sự quan tâm. Lần này, màn hợp tấu của Quinto với cô gái phương Đông trong video đó có thể nói đã thu hút nhiều sự chú ý. Các nhà phê bình ngồi trên khán đài cũng phải mở to mắt.
Dương Hoảng lo lắng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, đôi mắt kính cứ tháo xuống, lau lau rồi lại đeo lên, tháo xuống, rồi lại đeo lên…Liên tục mấy lần, cũng không thể an ủi trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực của ông!
Tuần Lãng không kìm được mà túm lấy tay ŧıểυ Phương: “Sắp ra rồi! Vy Hiên sắp ra rồi! Tôi căng thẳng quá! Làm sao đây, vậy mà còn căng thẳng hơn lúc tôi tự mình tham gia cuộc thi nữa!”
ŧıểυ Phương đau đến nhe răng trợn mắt: “Tay đàn dương cầm là thứ có thể để cậu tuỳ tiện đụng sao? ŧıểυ tử thối, mau buông bàn tay cao quý của tôi ra!”
Lúc này, giữa những tràng pháo tay, Vy Hiên bước lên sân khấu, cây đàn trong tay vừa mới xuất hiện đã thu hút sự chú ý của rất nhiều chuyên gia trên khán đài.
Sau khi nhẹ nhàng ôm Quinto, Vy Hiên ngồi xuống một cách ung dung.
Lên sân khấu, ngôn ngữ duy nhất của cô chính là tiếng đàn.
Hít một hơi thật sâu, cô điều chỉnh trạng thái của mình và nâng cây cung đàn lên...
Trong phòng họp, một cuộc họp buồn tẻ đang diễn ra.
Liên Cẩn Hành nhấc cổ tay lên, liếc nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, nhắm chừng thời gian, biết rằng chắc cũng đã đến rồi.
Nhìn sang Phó Tổng giám đốc Tề vẫn đang chủ trì ở kia một cái, anh đứng lên: “Thật ngại quá, Phó Tổng giám đốc Tề, tôi muốn xen ngang một chút.”
Phó Tổng giám đốc Tề ngẩng đầu, nhìn thấy là anh, thái độ hiền hoà mà hỏi: “Cẩn Hành, cậu có vấn đề gì sao?”
Liên Cẩn Hành gật đầu: “Tôi muốn xin nghỉ năm phút.”
Phó Tổng giám đốc Tề: “…”
Liên Cẩn Hành rời khỏi chỗ ngồi, đi đến chiếc TV màn hình khổng lồ trước phòng họp, tự mình bật nó lên, sau đó tiến hành tìm kiếm và điều chỉnh kênh.
Mọi người nhìn anh một cách tò mò, theo động tác của anh thì sự chú ý cũng tập trung lên TV. Mọi người lũ lượt đồn đoán, không lẽ có chủ ý có thể giải quyết nguy cơ lần này rồi sao?
Lương Côn Tịnh cũng đang nhìn anh chằm chằm, cũng tò mò về hành động của anh. Điều này khiến cô ta cảm thấy thất vọng, sau bao nhiêu ngày ở cạnh nhau sáng tối, cô ta không những không có nhìn thấu anh, mà ngay cả sự tín nhiệm ban đầu dường như cũng không còn nữa.
Cuối cùng cũng tìm được kênh chính xác, anh mỉm cười, thấp giọng nói một câu “cũng may đúng giờ rồi”, sau đó thì về chỗ ngồi, đôi con ngươi đen láy dán chặt vào nhan sắc kiều diễm trên màn hình.
Phòng họp im lặng như tờ, tất cả đều tập trung tinh thần, nếu đã cho ra ám thị, vậy thì đáp án nhất định ở đây!
Đại sảnh âm nhạc nguy nga, rộng lớn nhưng không mất đi sự hoa lệ, mang phong cách kiến trúc cổ điển Châu Âu đặc trưng, gần một nghìn chỗ ngồi ở trên lầu và lầu dưới đều chật kín khán giả.
Trên sân khấu lộng lẫy chỉ có Vy Hiên và Quinto, một già một trẻ, và hai cây đàn Cello.
Tiết mục bổ sung là một ca khúc mới của Quinto, không có bất kỳ kỹ thuật hay phương pháp biểu diễn nào để học hỏi, Vy Hiên đã bỏ qua tất cả những ràng buộc và như Quinto đã nói, dùng cách của riêng mình để tiến hành thuyết minh từ tận đáy lòng mình.
Rõ ràng đó là hai người hợp tấu, nhưng, với tư cách là một nghệ sĩ Cello, Quinto sẵn sàng trao ánh hào quang của nhân vật chính cho người mới ít được biết đến này, ông ta đóng vai một chiếc lá xanh tô điểm cho bông hoa đỏ thắm, hoàn toàn căn cứ theo phong cách mà cô thể hiện, phối hợp nhịp độ của cô. Với sự phối hợp của ông ta, tiếng đàn của Vy Hiên càng ngày càng trở nên mượt mà hơn, đặc điểm cá nhân cũng trở nên rõ nét hơn.
Đôi khi cô thể hiện sự mềm mại và tinh tế, đôi khi táo bạo và mạnh mẽ, tình cảm tự do phóng khoáng. Ngay cả khi cô thỉnh thoảng bộc lộ sự xanh non trong kỹ thuật, nhưng cũng đã được tiếng đàn của Quinto nhẹ nhàng chấp nhận.
Chỉ một buổi diễn tập mà thôi, nhưng hai người đã hiểu ngầm ý nhau một cách đáng ngạc nhiên, hơn nữa trong quá trình diễn tấu còn thỉnh thoảng va chạm ra những tia lửa tuyệt vời. Vy Hiên nhìn ông lão thông thái bên cạnh, mỉm cười thoải mái nhẹ nhõm, xem ra là đang thật sự hưởng thụ trong đó.
Trong phòng họp, tất cả những người ngồi ở chiếc bàn dài hình bầu dục đều nín thở, ánh mắt không khỏi bị sân khấu hút hồn. Bầu không khí vốn nghiêm túc và căng thẳng ban đầu trong phòng họp cũng được xua tan bởi ca khúc tràn đầy năng lượng chữa lành này. Đặc biệt là người phụ nữ có nụ cười nhàn nhạt kia, nụ cười của cô tràn đầy sức lan tỏa, cộng thêm tiếng nhạc động lòng người kia, không khỏi khơi dậy lên tâm trạng vui vẻ.