Trên sân khấu, Lương Côn Tịnh bắt đầu giới thiệu kế hoạch hợp tác với công ty Danh Sáng trong tương lai năm năm nữa.
Vy Hiên ngơ ngẩn: “Với Danh Sáng?"
Phản ứng của Liên Cẩn Hành cực kì nhạt, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, giọng uể oải: “Nghe nói, là anh em nhà họ Trình một tay gây dựng.”
Vy Hiên lúc này dường như đã cảm thấy có gì đó bất thường. Cho đến khi long trọng mời nhân vật nữ chính đại diện cho Danh Sáng ra, Vy Hiên cuối cùng cũng hiểu được.
Trên sân khấu, Nhiếp Vịnh Nhi mặc một bộ váy cúp ngực màu chanh, tóc thẳng dài ngang vai, thanh lệ thoát tục, thân thiện như một em gái hàng xóm, vừa nhìn là thấy rất được mọi người yêu quý. Cử chỉ tự nhiên hào phóng, khác hẳn một trời một vực so với vẻ nhát gan thẹn thùng của cô ta trước đây.
Vy Hiên nhìn xuống: “Tại sao lại nhất định phải là Vịnh Nhi?”
“Chỉ có cô ta mới thích hợp nhất làm vũ khí công kích.” Liên Cẩn Hành liếc nhìn người trên sân khấu, lạnh lùng nói: “Trên người cô ta có rất nhiều câu chuyện. Thông qua cô ta có thể đào được bê bối nhà họ Tập. Em và anh, tự nhiên cũng sẽ bị liên lụy.”
Vy Hiên nhíu mày, ngước mắt nhìn anh em Trình Tương và Trình Đông đang ngồi tại đối diện. Với tư cách đại biểu cao cấp cho nhãn hiệu công ty, hai người ngồi ở vị trí bắt mắt nhất, khuôn mặt rất đắc ý.
Giọng cô nghiêm túc: “Nhà họ Tập sụp đổ thì có lợi gì cho bọn họ chứ?”
“Tập Chính Hãn đã một tháng rồi không có tới công ty. Có tin nội bộ rằng bệnh tình của ông ta trở nên nghiêm trọng, không kéo dài được bao lâu nữa. Người có thể thừa kế mãi vẫn chưa được quyết định. Cho dù có được quyết định rồi thì cũng vẫn phải được duyệt qua ban giám đốc. Cho nên, anh em họ Trình đã chuẩn bị hai tay. Nhỡ Tập Chính Hãn không chọn thứ tử Tập Hạc Minh, thì lúc đó sẽ ra quân bài Nhiếp Vịnh Nhi!”
Vy Hiên nghe xong cảm thấy kinh ngạc chạnh lòng: “Nói cách khác, Vịnh Nhi càng hot thì tầm ảnh hưởng sẽ càng lớn? Thế nhưng, chuyện này có gì tốt cho cô ta?”
Liên Cẩn Hành nhắm mắt: “Đối với một người phụ nữ nóng lòng công thành danh toại mà nói, thì cô ta đã không nghĩ được nhiều như thế.”
Vy Hiên lại nhìn Nhiếp Vịnh Nhi trên sân khấu, cảm thấy có chút tự trách bản thân: “Là mình làm cho mọi chuyện trở nên phức tạp như vậy sao?”
Một bàn tay to nắm lấy tay cô, có chút lạnh, nhưng lại có thể khiến người ta cảm thấy yên tâm.
“Tôi ở đây.” Anh nói.
Có anh ở đây, cô không còn cần để ý nhiều như vậy nữa. Anh cũng sẽ không để cô đụng phải những thứ chuyện dơ bẩn kia.
Trên sân khấu lời phát biểu kết thúc, tiếp sau đó là màn giao lưu cùng bên truyền thông. Không khí trong nhà hàng trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.
Liên Cẩn Hành lúc này đứng dậy, kéo tay Vy Hiên nói: “Đi, đi qua bên kia chúc mừng.”
Vy Hiên đi theo Anh, sắc mặt có phần bất an: “Này, anh cố ý đấy à?”
Anh khẽ cười, nghiêng đầu, ánh mắt tán dương: “Bắt đầu hiểu tôi rồi đó.”
Vy Hiên im lặng.
Tới trước mặt Lương Côn Tịnh, cô ta và anh em nhà họ Trình nói chuyện với bên truyền thông. Nhìn thấy hai người, thần sắc có vẻ trở nên lạnh nhạt, nụ cười vẫn ôn hoà và chân thành: “Cẩn Hành, rất vui vì anh có thể đến.”
"Buổi họp báo của cô, tôi làm sao có thể không đến?” Liên Cẩn Hành nhìn Nhiếp Vịnh Nhi: “Cô Nhiếp, rất chờ mong cô xuất hiện trên màn ảnh hào quang.”
Một kênh truyền thông nhân cơ hội lập tức hỏi: “Cô Nhiếp trước đây là người được ứng cử cho hình quảng cáo của Hoàn Vũ đúng không? Những bài tuyên truyền đối nɠɵạı của Hoàn Vũ kì đầu đều là tên của cô Nhiếp, vì sao đột nhiên lại thay đổi, có thể chia sẻ một chút với chúng tôi được không?"
Nhiếp Vịnh Nhi dường như đá sớm nghĩ tới có câu hỏi như vậy, cô ta mỉm cười, ánh mắt hướng về phía Vy Hiên: “Có thể là tổng giám đốc Liên cho rằng, cô Phạm thích hợp hơn so với tôi.”
Cô ta cố tình nhắc đến Liên Cẩn Hành, mà không phải công ty Hoàn Vũ. Câu trả lời này đưa trọng tâm của vấn đề trực tiếp hướng về Liên Cẩn Hành. Hiển nhiên ám chỉ anh công tư không phân minh.
Vy Hiên vẫn đang nhìn chăm chú cô ta, khoảng cách của người này và người phụ nữ trong ấn tượng mà cô có dường như có càng ngày càng khác xa.
Truyền thông đánh được mùi hơi của điểm nóng, liên tiếp theo hỏi Liên Cẩn Hành. Nhân vật nữ chính đổi thành Phạm Vy Hiên có quan hệ gì với thân phận của vợ tương lai của anh sao? Nếu vậy liệu Nhiếp Vịnh Nhi có cảm thấy thua thiệt không?
Lương Côn Tịnh cầm ly rượu vang, đứng ở phía ngoài vòng vây phóng viên, lạnh lùng nhìn tất cả.
Cô ta cố ý mời Liên Cẩn Hành đi cũng muốn xoá đi khung cảnh xấu hổ hôm đó. Thế nhưng không ngờ, anh lại chẳng nể tình cũ, cố ý đưa Phạm Vy Hiên đến! Ý của anh, Lương Côn Tịnh hiểu rất rõ. Sớm muộn thì Phạm Vy Hiên và Nhiếp Vịnh Nhi cũng bị đem ra so sánh. Chi bằng chủ động tấn công!
Thói quen chủ động trong mọi thứ, ra tay nhanh và ác chính là phong cách của Liên Cẩn Hành rồi!
Nhưng, anh dường như quên không để ý đến con người của Nhiếp Vịnh Nhi.
Nghĩ đến lần đầu gặp cô gái kia, cô dựa vào sự dứt khoát kiên quyết của mình, khiến Lương Côn Tịnh đánh nhịp đã định... Thật ra cô cũng được, Nhiếp Vịnh Nhi cũng được. Nói cho cùng, đều là kìm nén không muốn chịu thua mà thôi.
Giờ phút này, đối mặt với những câu hỏi ép của giới truyền thông, Liên Cẩn Hành từ đầu đến cuối đều thong dong bình tĩnh, giống một cơn gió nhẹ, thổi đến không nhanh không chậm.
Anh nắm tay Vy Hiên, không e dè nói với cô thân mật, anh nói: “Bạn gái của tôi nói, muốn tôi tin tưởng vào con mắt của mình... Về sau sự thật chứng minh, con mắt của tôi hoàn toàn rất chính xác rất tốt.”
Câu trả lời của anh, lời nói mang hai ý nghĩa, thông minh sắc bén.
Vy Hiên ngẩng đầu nhìn anh, từ trong ánh mắt của anh, cô nhìn thấy sự tự hào.
Nghĩ đến lúc chính mình nói câu nói này, cô không khỏi nở một nụ cười.
Cô đã làm được, chứng minh được con mắt nhìn người của anh.
Bốn phía vang lên những tiếng cười thiện ý, Liên Cẩn Hành đã nói rõ ràng như vậy thì cũng không còn nhất thiết phải tiếp tục phân vân nữa rồi.
Nhiếp Vịnh Nhi thu hút ánh mắt của mọi người, quay người đi đến trước mặt anh em Trình Tương và Trình Đông: “Quảng cáo của tôi có thể quay sớm không?” Cô ta hỏi.
Trình Đông khôn khéo nhìn cô ta từ đầu đến chân: “Đừng vội, chờ chúng tôi kiếm đủ mánh lới trước rồi nói.”
Nhiếp Vịnh Nhi im lặng. Ngoài việc không có quyền nói ra, cô ta cũng hiểu, trước mắt cô ta không có cách chống lại Phạm Vy Hiên!” Nếu như không nói những chủ đề này, cô ta rất khó có thể ra mặt!
Quay đầu nhìn người phụ nữ đang bị truyền thông bao quanh đằng kia, cô ta lại yên lặng di chuyển ánh mắt, nói: “Vậy thì nghĩ cách tuyên truyền cho tôi.”
Cô ta cũng không so đo tính toán về cái giá phải trả.
Trình Đông cười: “Yên tâm, chúng tôi đã sớm sắp xếp ổn thỏa cho cô rồi.”
Một ánh mắt khác nhìn về phía Phạm Vy Hiên, dịu dàng quan tâm.
Lương Côn Tịnh đến gần anh, ánh mắt nhìn về phía bóng hồng trong đám người kia: “Anhvbiến cô ấy thành ngôi sao rồi.”
Liên Cẩn Hành cầm ly rượu lên: “Cô ấy vẫn luôn là một ngôi sao.”
Lương Côn Tịnh cười đùa, mắt nhìn chằm chằm anh đang bên cạnh: "Cẩn Hành, tại sao muốn giỡ sân khấu của tôi?”
Đến lúc này, Liên Cẩn Hành mới di dời ánh mắt một chút, bình thản nhìn cô, hỏi ngược lại: “Sao cô lại muốn ký kết với Nhiếp Vịnh Nhi?”
“Lý do giống với lý do của các anh. Cảm thấy cô ta có thể diễn, mà trên màn hình lại đang thiếu những gương mặt mới mẻ.” Câu trả lời của Lương Côn Tịnh không gì đáng trách.
“Ồ?” Liên Cẩn Hành mặt không biểu cảm, chỉ là ánh mắt nhìn cô ta, càng thêm phai nhạt: “ŧıểυ Tịnh, đừng coi tôi là đồ ngốc.”
Lương Côn Tịnh hầm hầm mặt, mím chặt môi, mãi mới trầm giọng nói một câu: “Cẩn Hành, là anh làm cho tôi càng chạy càng xa.” Cô ta quay người, tự tin mỉm cười thoải mái, một lần nữa thay đổi gương mặt, thong dong rời đi.
Liên Cẩn Hành lắc lắc rượu vang trong chiếc ly, hơi cau mày suy nghĩ.
Buổi họp báo chuẩn bị kết thúc, nhưng lại có hai người nữa tới.
Trình Tương nhìn thấy, vội hỏi: “Sao anh ta lại tới đây?”
Trình Đông đa mưu túc trí cười, ánh mắt nhìn sang hướng khác: “Một nơi náo nhiệt như vậy, làm sao có thể thiếu được cậu cả nhà chúng ta chứ!”
Vy Hiên nhìn người đang đi tới, rơm rớm nước mắt nhoà đi. Nhưng sau khi trải qua mấy lần, cô sớm đã biết làm thế nào để kiềm chế cảm xúc, nhất là cảm xúc đối với anh ta.
Tập Lăng Vũ vừa bước vào bên trong, nhìn cô gái xinh đẹp như yêu tinh rực lửa kia.
Cô trở nên gợi cảm quyến rũ, vẻ đẹp tinh tế, khí chất yên tĩnh khiến cô trở nên một bức tranh phong cảnh đặc biệt. Chỉ cần nhìn qua một chút là có thể làm cho người khác say mê.
Anh ta ép buộc mình thu lại ánh mắt, đi theo bên cạnh anh ta là Tống Lâm, lườm liếc nói: “Ôi, đây không phải là nhân vật nữ chính bên trong quảng cáo của Hoàn Vũ sao?”
Tập Lăng Vũ không có đỡ lời vụn vặt, nhìn thấy mấy người quen đi qua chào hỏi. Tống Lâm ở phía sau trừng mắt rồi cũng vội vàng đi theo.
Vy Hiên quay lưng về phía người phía sau, trước mắt xuất hiện một bóng hình khác màu vàng.
Nhiếp Vịnh Nhi nghiêng người, mắt nhìn về phía trước, uống một ngụm Champagne, từ từ nói: “Tập Lăng Vũ thật đúng là ngốc, anh ta yêu cô như vậy. Lại không thể ngờ cô sẽ không chút do dự tới vòng tay của người khác.”
Vy Hiên liếc mắt, nhìn cô ta: “Cô thấy bất bình cho anh ta hay là cho chính mình vậy? Nếu vì anh ta thì không cần đâu, bởi vì đây là chuyện giữa tôi và anh ta, chưa cần tới người ngoài nhúng tay hỏi đến. Còn nếu vì bản thân cô, vậy trước tiên lau mắt cho thật kĩ để nhìn rõ những người xung quanh đi.”
Nhiếp Vịnh Nhi quay đầu nhìn cô, ánh mắt bực tức: “Tôi biết bọn họ đang lợi dụng tôi! Vậy thì sao chứ? Ít ra tôi còn có giá trị lợi dụng! Một khi tôi mất đi tất cả những giá trị đó, thì tôi cũng chỉ có thể đấu tranh ở tầng đáy Địa Ngục, mãi mãi cũng đừng nghĩ đến việc leo lên!”
Nhìn cô ta kiên quyết rời đi, Vy Hiên bỗng nghĩ đến bản thân mười năm trước.
Cũng chỉ tự cho mình một con đường, bất chấp hậu quả, phủ phục tiến lên.
Có người tới bắt chuyện, cô lập tức thu lại cảm xúc, lịch sự đáp lại. Đằng sau tất cả những gì xảy ra có một ánh mắt sau lưng chăm chú chiếm lấy cô, giống như châm kim trên lưng vậy. Đợi đối phương rời đi, Vy Hiên lập tức đi về phía nhà vệ sinh.
Từ nhà vệ sinh đi ra, cô bình tĩnh hơn rất nhiều. Lúc đi đến chỗ khúc quanh, một bóng đen đột nhiên từ đỉnh đầu quét tới, không nói gì ép cô vào một góc!
Ngẩng đầu, nhìn thẳng vào anh ta ánh mắt trở nên phức tạp, ánh mắt bị bỏ rơi nhiều hơn. Anh ta trừng mắt nhìn cô, như muốn nhìn xuyên người phụ nữ này vậy. Nhìn xem trong lòng cô rốt cuộc có anh ta hay không! Nhưng Vy Hiên cắn môi, tránh mặt: “A Vũ, anh còn muốn gì ở tôi?” Cô hỏi.
Đã không còn gì nữa rồi, những gì có thể cho tôi đều cho rồi, còn lại, là khổ là sướиɠ, đều là của cô.
Anh ta sắp nghiến vỡ răng, đỏ mắt, mỗi chữ mỗi câu: “Cô! Tôi chỉ cần cô!”
Vy Hiên muốn rút tay ra, nhưng anh ta nắm quá chặt. Thậm chí, bóp tím cánh tay của cô. Anh ta dùng sức đẩy cô vào tường, rồi tiến sát lại, tới gần bên tai cô. Anh ta nguyền rủa: “Không ai có thể cướp cô đi từ tôi!”
Vy Hiên bị anh ta hung hăng chèn ép, không thể động đậy, cô thở dồn dập, tóc tai cũng rối loạn. Nghe tiếng bước chân vang lên bên phía hành lang, cô im lặng giãy dụa. Nhưng anh ta dùng sức lắc cánh tay của cô, lắc đến đau nhức, càng giãy dụa càng đau dữ dội.